Tôi còn nhớ... hình dáng năm ấy... ấm áp tựa như ánh mặt trời, hứa với tôi sẽ bên cạnh tôi không buông nhưng có lẽ... sai lầm rồi...Anh ấy đã ra đi... vì một căn bệnh nan y...Anh đã từng hay cười với tôi. Từng hay trêu ghẹo tôi. Từng là lá chắn của tôi. Từng là cục sạc di động để tôi ôm mỗi khi mệt mỏi. Từng là... từng là người tôi rất yêu... yêu đến mức tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi. Yêu đến điên cuồng, đến mê dại... Nhưng rồi thì sao?Anh biến mất khỏi cuộc sống này! Ngày anh mất tôi đã khóc rất nhiều. Đôi tay nhỏ nhắn mong có thể sưởi ấm được bàn tay lạnh lẽo của anh, cái ôm bao nhiêu lần nhưng cánh tay anh vẫn không động đậy. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, những cây kim truyền nước cắm vào người anh trông thật độc ác, nó làm anh đau đớn! Anh đang lạnh! Tôi cần sưởi ấm anh! Nhưng muộn rồi... dù có bao nhiêu giọt nước mắt, bao nhiêu tiếng gọi đau khổ từ tôi anh vẫn im lặng vẫn ngủ trong yên bình như vậy... nụ cười anh vẫn còn nở trên môi... nó khiến tôi đau khổ không thôi... có lẽ đây sẽ là nụ cười cuối cùng tôi được thấy từ anh........Ngày anh mất là ngày 8/10/2002. Mưa không ngừng rơi, bộ đồ đen đứng trước bia mộ anh... tôi vẫn cố phủ nhận sự ra đi của anh... quả thật tàn nhẫn... nhưng đây là sự thật... di ảnh anh tươi cười vẫn như bao năm nào... nước mắt tôi vẫn cứ rơi rơi, tim tôi đau quá... ai có thể giúp tôi đây... nhẹ nhàng đặt bó hoa trắng bên bia mộ.- Cám ơn anh đã đến bên em.Cầm chiếc ô tôi lặng lẽ rời xa anh...Mưa rơi nặng hạt như cõi lòng người ở lại...Từ nay anh và tôi mãi mãi không gặp lại...Tạm biệt anh, người tôi đã từng yêu.