Dành cả thanh xuân để yêu 1 cách ngốc nghếch [ đoản full ]

Yêu một kẻ vô tình là loại cảm giác gì?

Người ta thường nói yêu một kẻ vô tình là điều ngu ngốc nhất trong đời người...

Phải,

Tôi đã yêu anh đến điên dại.

Mặc cho anh lạnh nhạt.

Mặc cho anh vô tình.

Tôi vẫn yêu anh.

Yêu anh rất nhiều...

Nhưng.

Tất cả chỉ từ 1 phía

MÌnh tôi đơn phương anh...

Chúng tôi từng học cùng lớp, cùng là bạn cùng bàn. Anh và tôi rất thân thiết với nhau, nhưng đối với anh tôi không hơn không kém chỉ là một người bạn...

Tôi rất tốt với anh, cái gì cùng làm cho anh.

Còn anh, không hề quan tâm...

Anh có biết không, em rất đau lòng... sao anh không quay lại nhìn em dù chỉ một chút.

Vì chỉ là bạn,

Nên anh không quan tâm cho dù ngày đó tôi bị đau bụng đến nỗi phải gục xuống bàn, anh đã tưởng tôi ngủ...

Vì chỉ là bạn,

Nên anh không quan tâm dù tôi có ra sao, dù bị điểm thấp, dù khoc sướt mướt...

Anh cũng không hề quan tâm

Sao anh lạnh nhạt thế!

Tôi đã cố gắng rất nhiều cơ mà...

Sao anh lại chạy đi...

Thực sự...

Rất đau lòng anh à.

Tôi còn nhớ ngày ấy... là ngày mà tôi ghét nhất, là ngày mà trái tim tôi vụn vỡ...

Anh tỏ tình với cô ấy.

Tôi biết anh thích cô ấy.

Ánh mắt anh luôn nhìn về phía cô, luôn cố bắt chuyện với cô ấy,

Anh thành công rồi

Cô ấy đã phải lòng anh.

Em tự giễu bản thân, tại sao lại nhút nhát thế... yêu anh lâu như vậy, thế mà... một câu em yêu anh cũng chẳng thể thốt thành lời... Anh cơ mà lại dũng cảm nói lên cảm xúc bản thân mình haha...

Người như em sao mà được ai yêu...

Chỉ mãi sống dưới cái bóng nhút nhát của chính bản thân...

_______________

Hôm nay trường mình tổ chức 1 cuộc dã ngoại trên núi,

Tôi vừa bình tĩnh và khá ổn với cảm xúc hiện tại.

Sự thật thì mình phải chấp nhận thôi...

Thấy anh và cô ấy nô đùa, biết làm sao chứ... lòng tôi quặn thắt, mắt đỏ hoe nhưng chẳng thế khóc.

Tôi quay đi vì không muốn nhìn cảnh tượng ấy nữa, thế là tôi quyết định tiến đến khu cắm trại và phụ giúp bạn bè. Sau một hồi mệt mỏi thì tôi cũng đã xong, vừa hay thầy chủ nhiệm lại bảo tôi cùng anh xuống rừng lấy củi. Lắc đầu ngán ngẩm, sao mà ông trời lại đối xử tàn nhẫn với tôi thế.

Anh trước mặt tôi, cười nhạt. Tim chợt thắt lại, tôi bước qua anh nói:

" Đi nào "

Thế là tôi và anh cùng nhau xuống rừng, trời cũng khá tối tôi thì có mang đèn pin nên kiếm củi rất dễ dàng. Kiếm gần xong thì chúng tôi định trở lại lều.

Bỗng nhiên

Mưa

Rất lớn

trời cũng đã tối, đèn pin tôi lại hết pin. Bản thân tôi rất sợ, tôi hét lên. Chẳng biết lúc nào có luồng ấm phủ lên người tôi.

---còn tiếp---