Để Ta Làm Thế Thân

Chương 23

Chạng vạng ngày hôm sau, Hữu Thiên trở về Yên Vũ các.

.

Đứng ở ngoài, nhìn đại môn mà suốt bốn ngày bản thân không hề bước qua, Hữu Thiên thở dài một hơi thật sâu "Chuyện với Tuấn Tú, sớm hay muộn ta đều phải giải quyết, trốn tránh cũng không phải là biện pháp! Tuy bản thân ta đến tột cùng vẫn không biết phải làm sao mới vẹn cả đôi đường, nhưng ngày hôm nay bất luận thế nào ta cũng phải làm Tuấn Tú tỉnh táo lại! Ta không thể để Tuấn Tú cứ như vậy chà đạp lên chính bản thân mình!"

.

Hữu Thiên vừa bước qua đại môn, thủ vệ trông thấy Các chủ trở về, vội vàng vấn an. Hữu Thiên chỉ lãng đạm gật đầu rồi đi thẳng vào trong. Quản gia đang ở tiền viện trông thấy chủ tử trở về, lấy làm kinh hãi, nhanh nhanh chóng chóng đi đến trước mặt gã.

.

"Các chủ, ngài đã về! Bởi trước đó không nhận được tin của ngài, cho nên Hữu Hoán thiếu gia và Tuấn Tú thiếu gia đã dùng cơm tối trước ạ! Ngài..."

.

"Không sao đâu, ta đã ăn ở ngoài rồi! Tuấn Tú đâu?" – Hữu Thiên tùy ý hỏi.

.

"Tuấn Tú thiếu gia hình như đang ở hậu viện luyện kiếm!" – Quản gia kính cẩn đáp lời.

.

"Ân, ta đã biết! Ngươi tiếp tục làm việc đi!" – Hữu Thiên khoát tay áo.

.

"Vâng!" – Quản gia lên tiếng sau đó ly khai.

.

Hữu Thiên đi qua tiền thính, hướng thẳng về phía hậu viện, từ đằng xa đã nghe được kiếm thanh sắc bén thanh thúy vang lên. Dựa theo âm thanh mà nhìn theo, chỉ thất một người nam tử vận bạch y tay phải cầm kiếm, đang múa những đường hoa lệ sinh phong. Ống tay áo theo gió mà phiêu động, linh dật xuất trần, toàn thân tản mát ra một loại ngạo khí tuyệt nhiên, như thể thế gian vạn vật điều phục dưới chân cậu.

.

Hữu Thiên vừa trông thấy nam tử đang múa kiếm, cả người đều ngây dại, trong mắt tràn đầy kinh hỉ cùng không dám tin tưởng, khóe môi bất tri bất giác cong lên.

.

"Tại Trung!" – Hữu Thiên gấp gáp bước về phía trước, hướng về phía nam tử gọi to một tiếng.

.

Nam tử đang múa kiếm dừng lại, xoay người về phía gã, thanh âm dịu dàng "Hữu Thiên, huynh đã về!"

.

Khi thấy rõ gương mặt của nam tử, Hữu Thiên không khỏi chấn động, tiếu ý như đóng băng trên khuôn mặt. Bởi vì nam tử vừa múa kiếm diễm lệ xuất trần kia không phải là Tại Trung, mà là Tuấn Tú.

.

"Huynh nhớ Tại Trung ca lắm, đúng không? Hay đợi một thời gian nữa, huynh sắp xếp được công việc, chúng ta đi Minh trang một chuyến, thăm Tại Trung ca, được chứ? Ta cũng rất nhớ huynh ấy!" – Tuấn Tú the lại kiếm, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Hữu Thiên.

.

"Tuấn Tú, đến tột cùng thì ngươi muốn làm gì?" – Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú, ánh mắt thập phần phức tạp.

.

"Ta không thể ngờ được, chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, Tuấn Tú đã khiến ta không thể nhận ra được nữa!" – Từ trước khi hai người nhận thức nhau đến tận bây giờ, Tuấn Tú và Hữu Thiên đều cầm kiếm bằng tay trái, thế nhưng khi nãy Tuấn Tú không những dùng tay phải cầm kiếm, mà còn múa bộ kiếm pháp sở trường của Tại Trung "Chẳng thể trách ta khi đã nhìn nhầm Tuấn Tú thành Tại Trung!" – Không chỉ có vậy, Tuấn Tú còn mô phỏng thần vận khí thế giống hệ với Tại Trung "Nếu như không nhìn rõ dung nhan, ta quả thực không thể nhận ra người kia chính là Kim Tuấn Tú!"

.

"Luyện kiếm a!" – Tuấn Tú khẽ mỉm cười "Nói gì thì nói, ta cũng đâu có việc gì để làm!" – Nhãn thần của Tuấn Tú lúc này thanh lãnh chẳng khác gì Tại Trung.

.

Hữu Thiên càng nhìn, mày kiếm càng nhíu lại, trong ngực dâng lên tư vị không thể nói nên lời. Vừa rồi, khi gã nhận ra người múa kiếm không phải Tại Trung, trong mắt lóe lên tia thất vọng, nhưng hiện tại mọt chút hụt hẫng cũng không còn, chỉ còn đau lòng không thể nói nên lời. Lồng ngực Hữu Thiên lúc này, bất giác dâng lên đau đớn, như thể có hàng ngàn hàng vạn toái thạch sắc nhọn cùng mộc côn rắn chắc, từng cơn từng cơn chà xát, nện lên vết sẹo trên trái tim gã, khiến tâm can nhức nhối.

.

"Tuấn Tú, đủ rồi!" – Thanh âm của Hữu Thiên thập phần trầm thấp.

.

"Cái gì?" – Tuấn Tú nhướng mày, tỏ ý không hiểu.

.

"Ngươi thích làm người khác đến thế sao?" – Ánh mắt của Hữu Thiên âm trầm, tràn đầy bóng đêm, lửa giận mơ hồ trực chờ phu trào.

.

Tuấn Tú nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.

.

"Chỉ cần huynh thích là được! Vừa rồi, khi nhầm ta là Tại Trung ca, huynh phải chăng là rất hài lòng? Không sao đâu, huynh cứ để ta làm thế thân thay cho Tại Trung ca đi, ta mô phỏng rất giống, đúng không?" – Tuấn Tú tươi cười, cằm hơi hếch lên, lộ ra tiếu ý băng lãnh mà tà mị.

.

Bốp!

.

Không hề báo trước, Hữu Thiên hung hăng cho Tuấn Tú một cái bạt tai, cậu không hề phòng bị, bất ngờ bị gã đáng ngã xuống đất, khóe miệng còn mơ hồ chảy ra tơ máu.

.

Tuấn Tú kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hữu Thiên, chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, đã bị gã hung hăng kéo từ trên mặt đứng lên. rồi lôi về sương phòng.

...

.

Vào trong phòng, Hữu Thiên không nói được một lời, kéo Tuấn Tú vào thẳng nội thất, không những đã thô bạo kéo Tuấn Tú ra ngồi trước gương đồng mà còn dí đầu, bắt cậu nhìn thẳng vào đó.

.

"Ngươi nghĩ mình rất đẹp mà! Nhìn cho kỹ đi!!" – Hữu Thiên lớn tiếng quát "Ngươi là Kim Tuấn Tú, không phải Kim Tại Trung! Cho dù ngươi nỗ lực mô phỏng người ta, thì vĩnh viễn ngươi cũng không thể trở thành y! Bởi vậy, ta sẽ không bao giờ yêu ngươi! Cho dù ngươi có học mô phỏng giống đến thế nào đi chăng nữa, so ra vẫn kém Tại Trung cả vạn lần! Ngươi tiếp tục làm như vậy chỉ là đang tự chà đạp bản thân mình, cũng là đang sỉ nhục người khác! Ta nói với ngươi lần cuối, đừng bao giờ dùng khuôn mặt kia bắt chước thần thái của Tại Trung nữa, càng sẽ sẽ chỉ khiến ta thêm chán ghét, khiến ta thêm buồn nôn mà thôi! Ngươi hãy hảo hảo tỉnh táo lại cho ta!"

.

Hữu thiên nói xong, thô bạo đẩy Tuấn Tú, khiến cậu ngã nhào lên bàn, vật dụng bày rên bàn đều bị xô đổ văng tung tóe xuống sàn, sau đó gã xoay người ly khai, tuyệt không quay đầu lại.

.

Tuấn Tú lúc này cả người đều ngây ngẩn, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể chậm rãi từ trên bàn trượt xuống, rồi ngã trên nền gạch lạnh lẽo, lệ ngân dần dần trào khỏi đôi mắt vô thần, một giọt lại một giọt.

.

Đau lòng? – Tựa hồ không có, chỉ có cảm giác trên người một chút khí lực cũng không còn! Như thể sinh mệnh đã kết thúc, đầu óc trống không còn trái tim thì bị khoét rỗng, không thể suy nghĩ, không thể cảm nhận... Thân thể dường như không còn thuộc về bản thân nữa, mà dần rơi vào bóng đêm vô tận.

.

"Tuấn Tú ca!" – Từ ngoài cửa vang lên một tiếng thét kinh hãi, Hữu Hoán lao vào phòng.

.

Sau khi dùng xong cơm tối, Hữu Hoán về phòng xem sổ sách, nhưng không lâu sau, Lương Nhi vội vàng chạy tới tìm cậu, nói rằng nàng ở hậu việc trông thấy Hữu Thiên đánh Tuấn Tú, sau có còn rất tức giận lôi Tuấn Tú về phòng. Lo lắng có chuyện chẳng lành xảy ra, Hữu Hoán lập tức chạy đến phòng của Tuấn Tú, khi đến nơi chuyện gì cũng không gặp, chỉ thấy người kia ngồi trên mặt đất, lặng lẽ rơi nước mắt.

.

"Tuấn tú ca, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" – Hữu Hoán lo lắng gọi Tuấn Tú.

.

Nhưng Tuấn Tù ngoài việc ngơ ngác, một lời cũng không nói ra, chỉ có lệ ngân giàn dụa tuôn rơi.

.

"Tuấn Tú ca, huynh làm sao vậy? Huynh nói gì đi, đừng làm ta sợ mà!" – Hữu Hoán khẩn trương muốn điên lên.

.

Nhưng Tuấn Tú vẫn ngây ngẩn, không nói một lời.

.

"Ca khi dễ huynh, có đúng không? Có nặng không? Rất đau sao?" – Hữu Hoán nhìn một bên má của Tuấn Tú sưng phù xanh tím, chỉ cảm thấy lòng đau như bị kim châm "Đừng khóc nữa! Còn có ta ở bên huynh, từ này về sau, ta sẽ bảo hộ huynh!" – Hữu Hoán vừa nói vừa ôm Tuấn Tú vào lòng.

.

Có thể do lồng ngực và vòng tay của Hữu Hoán khiến Tuấn Tú cảm thấy ấm áp, rốt cục cậu cũng có phản ứng, ngẩng đầu nhìn Hữu Hoán.

.

"Huynh ấy nói... Ta khiến huynh ấy chán ghét... Khiến huynh ấy buồn nôn!" – Tuấn Tú vừa nói vừa khóc "Huynh ấy còn nói dù ta có học mô phỏng giống đến thế nào đi nữa, so ra vẫn kém người kia cả vạn lần! Vì sao... Lẽ nào ở trong mắt huynh ấy... Người kia chính là mẫu đơn cao quý tột bậc... Còn ta... ta chỉ là cỏ dại không đáng một đồng?! Vì sao... Vì sao..." – Nói xong lời cuối cùng, Tuấn Tú đã khóc nức nở, mãi đến tận lúc này, cảm giác đau đớn ồ ạt dâng lên như thủy triều khiến trái tim tan vỡ.

.

Hữu Hoán yêu thương ôm chặt Tuấn Tú, liên tục vỗ lên lưng cậu, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ sâu sắc cùng đau lòng.

...

.

Chẳng qua bao lâu, Tuấn Tú khóc mệt, ở trong lòng Hữu Hoán trầm trầm ngủ. Hữu Hoán chờ đến khi Tuấn Tú ngủ thật say, mới nhẹ nhàng bế cậu đặt lên giường, đắp chăn chu đáo.

.

Nhìn Tuấn Tú đã ngủ mà khóe mắt vẫn còn vương lệ, Hữu Hoán chỉ có thể thở dài.

.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

.

Thiên ca tuy đối xử lãnh đạm với Tuấn Tú, nhưng ta có thể nhận ra tận đáy lòng Thiên ca rất sự làm Tuấn Tú đau mà! Vì sao lại vô duyên vô cơ đánh Tuấn Tú, còn nói ra những lời tàn nhẫn vô tình làm tổn thương người ta!? Không được, ta phải đi hỏi cho rõ!!

.

Nghĩ đến đó, Hữu Hoán lặng lẽ rời khỏi sương phòng của Tuấn Tú, đi thẳng về phía phòng của Hữu Thiên.