Đứng trước phòng Hữu Thiên, Hữu Hoán đầu tiên là gõ cửa, nhưng phòng trong không có tiếng trả lời, cậu không khỏi nhíu mày, bèn trực tiếp đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào phòng, Hữu Hoán đã trông thấy Hữu Thiên vẻ mặt âm trầm, đờ người ngồi sau bàn.
.
"Thiên ca!" – Hữu Hoán khẽ gọi một tiếng.
.
Hữu Thiên hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Hữu Hoán, lập tức cau mày "Có việc gì?"
.
"Thiên ca, rốt cuộc Tuấn Tú ca đã làm sai chuyện gì khiến huynh tức giận đến mức đó, như thế chẳng phải quá đáng lắm sao? Vừa rồi ta đến phòng Tuấn Tú ca, huynh ấy đã thương tâm muốn chết!" – Trong giọng nói của Hữu Hoán mang theo trách cứ.
.
"Làm sai chuyện gì ư?" – Hữu Thiên nhướng mày "Ngươi mỗi ngày đều ở trong các, lẽ nào không nhận ra người kia thay đổi đến mức nào sao?"
.
"Vì chuyện đó ư?" – Hữu Hoán bất mãn "Hừ" lạnh một tiếng "Tuấn Tú ca thành như vậy, chẳng phải tất cả là do huynh sao! Ngươi có tư cách gì để phát hỏa với Tuấn Tú?!"
.
"Ta đây thì sao?! Lẽ nào ta cứ đứng trơ mắt nhìn Tuấn Tú biến thành người khác?!" – Hữu Thiên nóng giận đập bàn.
.
"Huynh không thể dùng cách khác khéo léo, dịu dàng hơn sao? Nhất định phải tuyệt tình như vậy, thẳng thắn đánh tan mộng của Tuấn Tú?! Huynh có biết suốt những năm qua, Tuấn Tú vì chờ đợi huynh mà phải chịu bao nhiêu đau khổ không?! Cho dù là người có ý chí sắt đá đi nữa hẳn là đã bị tình cảm đó khiến cho yêu thương, vậy tại sao huynh một chút cảm giác cũng không có?! Coi như đệ van cầu huynh, cho dù huynh là thấy Tuấn Tú tội nghiệp đi nữa, cũng nên thương huynh ấy một chút?!" – Hữu Hoán tức giận nói một hơi.
.
Khi Hữu Hoán còn nhỏ, phụ mẫu mất sớm, luôn được Hữu Thiên tận lực bảo vệ và nuôi lớn, bởi vậy bất cứ lúc nào, cậu đều thập phần tôn kính ca ca. Thế nhưng ngày hôm nay, Hữu Hoán rốt cuộc không thể chịu đựng thêm nữa "Ta không thể hiểu được, Thiên ca đối xử với mọi người lúc nào cũng khiên tốn nhã nhặn, sao có thể đối xử tàn nhẫn với Tuấn Tú ca như vậy? Tuấn Tú chỉ là quá yêu huynh ấy, lẽ nào yêu cũng là tội sao?" (Hoán ca, sẽ là "tội" khi yêu nhầm người a =.=|||)
.
"Hữu Hoán!" – Hữu Thiên đứng bật dậy, nhìn thẳng vào người đệ đệ chưa từng đỏ mặt nóng giận với huynh trưởng, hiện tại đang trợn mắt trách cứ gã, bất đắc dĩ thở dài một hơi "Ngươi không còn nhỏ nữa, hẳn là ngươi cũng biết thương cảm không phải là yêu! Ta không thể vì cảm thấy tội nghiệp mà đi thương Tuấn Tú được! Huống chi với tình trạng hiện tại, nếu ta đối xử tốt với Tuấn Tú, nhất định sẽ khiến người kia nghĩ rằng phương pháp bắt chước kẻ khác có hiệu quả, nhất định sẽ nghĩ là vì ta, một mực biến bản thân thành cái bóng của Tại Trung! Chẳng phải mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn sao? Ta không thể để Tuấn Tú tiếp tục làm chuyện ngu ngốc đó thêm nữa, ta đã quyết định rồi, ta muốn để Tuấn Tú quay về Minh trang! Cho dù Tại Trung có oán ta, hận ta, ta đây cùng chỉ làm được đến thế!"
.
"Cái gì?!" – Hữu Hoán nghe Hữu Thiên nói xong, không khỏi chấn động "Đúng vào thời điểm quan trọng nhường này, huynh lại muốn đuổi Tuấn Tú đi ư?! Tuấn Tú dành nhiều tâm tư như vậy, tất cả chỉ vì muốn huynh thương huynh ấy một chút, vậy mà huynh lại muốn đuổi Tuấn Tú khỏi đây sao?! Không được! Thiên ca, huynh mà làm như vậy, Tuấn Tú sẽ tan vỡ mất!" – Hữu Hoán nhất quyết phản đối.
.
"Thà khiến Tuấn Tú tan vỡ một lần, còn tốt hơn là để mặc, nhìn người đó phát điên! Nếu cứ tiếp tục tình trạng trên, nhất định tinh thần của Tuấn Tú sẽ không còn quay về như bình thường được nữa! Cứ để Tuấn Tú tạm thời quay về Minh trang một thời gian, ở đó có Tại Trung, chắc chắn người đó sẽ chiếu cố tốt hơn nơi này rất nhiều!" – Hữu Thiên giải thích.
.
"Thiên ca, huynh nghĩ sự việc quá mức đơn giản rồi! Lẽ nào huynh không sợ Tuấn Tú sẽ sinh tâm ghen ghét đố kỵ với Tại Trung ca sao?" – Hữu Hoán không đồng tình với suy nghĩ của Hữu Thiên.
.
"Sẽ không đâu! Bản tính Tuấn Tú vốn thiện lương, Tại Trung còn là ca ca ruột thịt, Tuấn Tú làm sao có khả năng ghen ghét nghi kỵ Tại Trung!" – Hữu Thiên lắc đầu.
.
"Nếu là Tuấn Tú của ngày trước, đương nhiên sẽ không thể có chuyện đó! Nhưng Thiên ca, huynh không thấy Tuấn Tú của hiện tại có bộ dạng gì sao! Huynh còn nghĩ Tuấn Tú sẽ không cảm thấy thế ư? Huống chi, dù có thiện lương đến thế nào đi nữa, đối với tình địch của mình, chẳng nhẽ không ai cảm thấy dù chỉ một chút hận ý? Lẽ nào huynh chưa từng nghĩ đến chuyện Trịnh Duẫn Hạo đáng nhẽ nên biến mất khỏi cõi đời này?..."
.
"Được rồi!" – Hữu Thiên cắt ngang lời Hữu Hoán "Ý ta đã quyết, ngươi không cần nhiều lời! Sáng mai ta sẽ chuyển đến Biệt uyển, mọi việc về Tuấn Tú sẽ do ngươi đảm đương! Bảo người kia chuẩn bị đi, vài ngày nữa sẽ khởi hành!"
.
"Muốn nói thì huynh tự đi mà nói! Đối với những lời tàn nhẫn tuyệt tình kia, ta nói không được!" – Hữu Hoán nói xong liền nổi giận đùng đùng, đá cửa rời đi.
.
Hữu Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, bất ngờ nóng nảy đá một cước, khiến chiếc bàn đổ nhào. Sau đó dường như phát tiết lửa giận trong lòng, liên tiếp đá lên chiếc bàn tội nghiệp, đến khi dưới chân nát bấy, gã mới chịu ngừng lại.
.
Trong lòng gã lúc này vô cùng rối loạn, thực sự không thể bình tâm lại. Từ khi nhận ra Tuấn Tú bắt đầu thay đổi, tâm ca Hữu Thiên luôn có cảm giác đau đớn mơ hồ, dần dần gia tăng khiến gã thống khổ hầu như không thể chịu nổi. Lạ lùng thay, chính Hữu Thiên lại không biết bản thân bị làm sao, gã chỉ rõ một điều "Hiện tại ta điên cuồng, chỉ muốn được nhìn lạ nụ cười như ánh dương quang rạng rỡ của Tuấn Tú, muốn trông thấy biểu tình hạnh phúc đơn thuần của người kia! Muốn đến phát điên!!"
.
Tuấn Tú! Tuấn Tú! Tuấn Tú...!
.
Ngươi có biết ngươi cũng bức ta sắp phát điên rồi hay không!? Ta không muốn thương tổn ngươi, chưa bao giờ muốn điều đó! Phác Hữu Thiên ta, cả đời này chưa từng hối hận chuyện gì!
.
Chỉ có duy nhất một chuyện khiến ta ân hận, là vì Tại Trung mà oán trách ngươi, trả thù ngươi, lợi dụng ngươi, để ngươi thành thân với ta! Thực lòng ta minh bạch, cho dù không có bất cứ ai, Tại Trung cũng không tiếp nhận ta, nhưng vẫn muốn đổ mọi trách hận lên đầu ngươi, biến ngươi thành cái dạng này!
.
Tuấn Tú! Hãy quay về Minh trang đi! Ta sẽ không ngăn cản ngươi, ta chỉ là muốn đem tất cả trở lại điểm khởi đầu, muốn ngươi trở lại là một người đơn thuần khi xưa...
_________________________
MUỐN... Có ai không muốn! Chỉ là Thạch đầu ca ca... Có ngu ngơ ích kỷ đầu đá thì cũng vừa vừa thôi!
Làm người ta tức muốn chết >'''<