Sợ quấy rầy hứng thú của khách hành hương, Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn âm thầm làm việc, đậu xe cảnh sát ở cửa sau chùa, trình giấy chứng nhận với tiểu hòa thượng giữ cửa, dưới sự hướng dẫn của tiểu hòa thượng đi đến phòng phương trượng.
Phương trượng Trí Tuệ trưởng lão nghe tin tức Trí Trượng pháp sư bị hại, rất đỗi khiếp sợ, chợt chấp hai tay, miệng lẩm bẩm, niệm xong, không nhịn được lão lệ tung hoành. Theo lời ông ấy nói: do ông ấy tuổi tác đã cao, cho nên giao lại toàn quyền tất cả mọi chuyện trong chùa cho Trí Trượng pháp sư xử lý. Mà Trí Trượng pháp sư cũng quản lý chùa gọn gàng ngăn nắp, hương khói cũng tràn đầy hơn cả trước kia. Phương trượng đã chuẩn bị cho hắn nhận chức, cũng dốc sức tín nhiệm hắn, cho nên rất ít hỏi đến mối liên hệ bên ngoài của hắn và đám người hắn kết giao. Phương trượng đề nghị hai người cùng Trí Quả hòa thượng "Giám Viện" nói chuyện, là người trông nom tài vụ việc vặt, bình thường khá thân với Trí Trượng pháp sư.
Sau khi được sự đồng ý của hai người, phương trượng lệnh cho tiểu hòa được tìm Giám Viện tới. Tiểu hòa thượng chạy đi, chốc lát đã trở về, báo rằng Giám Viện nói sẽ tới ngay. Nhưng đợi hơn mười phút vẫn không thấy bóng dáng, nhìn sắc mặt hai người lộ vẻ lo lắng, Trí Tuệ trưởng lão ra lệnh tiểu hòa thượng đi thúc giục lần nữa, Hạng Hạo Nhiên khoát tay nói: "Không cần, chúng tôi tự mình đến gặp ông ta thì hơn đúng không?"
Phương trượng áy náy gật đầu, ra lệnh tiểu hòa thượng thay thế dẫn đường. Hai người theo tiểu hòa thượng tới chỗ làm của Giám Viện, bên trong vắng tanh nào có bóng người, trực giác cho biết sự việc không ổn, hai người liền thúc giục tiểu hòa thượng dẫn đường, chạy đến nơi ở của Giám Viện. Vừa tới cửa nơi ở, liền thấy một người đàn ông đầu bóng lưỡng mặc thường phục từ bên trong đi ra, trong tay mang theo một túi du lịch, thần sắc rất bối rối. Tiểu hòa thượng liền tiến lên đón, gọi một tiếng Giám Viện, giới thiệu hai bên xong liền lui ra.
Bị hai người vừa vặn chắn lại, vẻ mặt Giám Viện rất mất tự nhiên, cực kỳ không tình nguyện để hai người tiến vào phòng. Lúc này, hai người đã cảm thấy được người này nhất định có chuyện, theo Giám Viện vào nhà, cũng không ngồi xuống, mà đứng chặn đường ra ở cửa. Hạng Hạo Nhiên nhìn thẳng vào Giám Viện, ánh mắt sắc bén, không chút biến sắc. Ở tình huống chưa rõ ràng, phải dùng khí thế áp đảo đối thủ trước, đây là kỹ xảo thẩm vấn Hạng Hạo Nhiên thường xuyên sử dụng, rất đơn giản, cũng rất thực dụng. Hàn Ấn tự biết kinh nghiệm thực chiến còn thiếu, liền không hề lên tiếng, chỉ chờ Hạng Hạo Nhiên ra chiêu.
Quả nhiên, dưới sự lạnh lùng im lặng của hai người, Giám Viện có vẻ luống cuống, vẻ mặt càng thêm khó xử.
"Đại sư, xin hỏi ngài mặc thường phục, cầm túi du lịch, là muốn đi đâu?" Hạng Hạo Nhiên cố ý hỏi bằng giọng điệu trào phúng.
"Tôi, tôi... Ra ngoài chùa có chút việc, tôi đi xử lý chút, mặc thường phục sẽ tiện hơn." Giám Viện nói quanh co.
"Ngài đi đâu, chúng tôi tiễn ngài một đoạn, chuyện của chúng tôi có thể tán gẫu trên xe cũng được." Thấy Giám Viện cổ họng ấp úng nói không nên lời, Hạng Hạo Nhiên lại tăng thêm ngữ khí, "Có tiện cho chúng tôi xem túi của ngài chút không?"
Giám viện cúi đầu nhìn túi trong tay, rụt cổ, dáng vẻ đại thế đã mất, uể oải nói: "Được rồi, tôi đã biết cuối cùng sẽ có ngày này mà." Hắn dừng một chút, than thở, "Đã hơn mười năm rồi, khổ tâm tu hành, tưởng rằng có thể hóa giải tội lỗi nhất thời sơ suất, không ngờ nó vẫn tới."
Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn kiềm chế bất động, chờ hắn nói tiếp. Nói ra lời mở đầu, Giám Viện dường như đã dỡ xuống gánh nặng trong lòng, bình thản nói: "Đúng, tôi chính là Hoàng Hạo, người bị truy nã trên mạng chính là tôi."
Hóa ra, Hoàng Hạo này là người ngoài tỉnh, vài chục năm trước do tham ô công quỹ bị truy nã, lênh đênh trôi dạt trốn tới thành phố Xuân Hải, ẩn thân chùa Hồ Tự làm hòa thượng. Vì biểu hiện bên ngoài của hắn thoạt nhìn khá an phận, làm việc cũng quy củ, cần mẫn, nhanh chóng lấy được tín nhiệm của chùa, sau đó từng bước một ngồi lên vị trí giám viện.
Khoảng thời gian trước, hắn lên mạng, phát hiện mình trong danh sách truy nã của cảnh sát mạng, vừa nãy, lại nghe tiểu hòa thượng truyền lời, nói có cảnh sát tìm hắn hỏi, tưởng tới bắt hắn, liền muốn chuồn đi, không ngờ vừa vặn đụng phải Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên. Đây thật đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn, không mất chút sức tiện tay bắt được một tội phạm truy nã quan trọng, nhưng kinh nghiệm nhiều năm giao tiếp cùng tội phạm nói cho Hạng Hạo Nhiên, tội phạm dễ dàng khai ra toàn bộ tội mình như thế, thường là vì hắn gánh vác tội ác còn nặng hơn, mà tội ác Giám Viện muốn che giấu có thể có liên quan đến Trí Trượng pháp sư không?
Hạng Hạo Nhiên tập trung nhìn Giám Viện, giọng lạnh lùng nói: "Ông hối hận lúc đầu nhất thời xúc động phạm lỗi sao?"
"Đúng thế, tôi rất hối hận, nhiều năm như vậy tôi không lúc nào không sám hối."
"Vậy tại sao ông vẫn không hề hối cải, vì sao còn nhiều lần phạm 'ngu si' nghiệp chứ?"
"Tôi, tôi không rõ ý ngài muốn nói gì." Giám Viện lộ ra vẻ mặt vô cớ.
Hạng Hạo Nhiên hợp thời hừ lạnh một tiếng, "Ông cho rằng chúng tôi đến, chỉ vì chút chuyện ban đầu này sao? Ông có biết tại sao hôm nay vẫn chưa gặp Trí Trượng pháp sư không?"
"Các anh...?" Cơ thể Giám Viện run lên, kinh ngạc nói, "Các anh bắt thủ tọa rồi?"
"Ông cho rằng chúng tôi sẽ vô duyên vô cớ tìm tới ông?" Hạng Hạo Nhiên cố ý nói năng lan man, "Niệm tình ông là người cửa Phật, chúng tôi không trực tiếp bắt ông, là muốn cho ông một cơ hội, nếu ông không lĩnh tình, vậy đừng trách chúng tôi..."
"Tôi nói! Tôi nói hết, ngài cho tôi cơ hội nữa đi, xem như tôi chủ động cung khai được không?" Hạng Hạo Nhiên chưa nói xong, Giám Viện bùm một tiếng, quỳ rạp xuống đất...
Còng tay Giám Viện quay về đội, bàn giao thỏa đáng, hai người quay về phòng làm việc của Hạng Hạo Nhiên, Lão Từ cũng đi vào theo. "Đào phạm truy nã có thể lên làm Giám Viện, thật sự không thể tin nổi!" Lão Từ kinh ngạc nói.
"Kỳ thật việc này cũng không lạ, cũng không trách được nhà chùa, nhà chùa tóm lại là một chỗ vì người làm việc thiện, hơn nữa vài chục năm trước không hề thẩm tra thân phận nghiêm khắc như hiện giờ. Chẳng qua bản thân Giám Viện này, nếu thật có thể thành tâm tu hành, ngẫm lại lỗi lầm, cũng đáng tôn trọng. Đáng tiếc hắn lòng tham không đáy, sau khi lên làm Giám Viện cùng thủ tọa Trí Trượng pháp sư trắng trợn thâm hụt các khoản tiền hương khói nhà chùa và tu sửa chùa miếu, hơn nữa số tiền lớn kinh người."
"Hắn có thời gian gây án không?" Lão Từ lại hỏi.
"Không có, hắn có nhân chứng chứng minh vắng mặt, hơn nữa quan hệ nạn nhân và bên ngoài cũng không rõ lắm." Hàn Ấn thay Hạng Hạo Nhiên đáp, "Hai năm nay họ chỉ liên kết để thâm hụt tiền, bình thường việc ai nấy làm, chính hắn cũng có biệt thự riêng bên ngoài, cùng bao dưỡng phụ nữ."
"Ôi!" Lão Từ thở dài, "Cậu nói xem sao thế giới này lại biến thành như vậy, ngay cả người cửa Phật lại bốc đồng và xấu xa như thế!"
"Đều là do quyền lợi gây ra, có vài nghề nghiệp quyền lợi quá lớn, lại thiếu hụt quản giáo, tất nhiên sẽ tùy tiện làm xằng!" Hạng Hạo Nhiên tiếp lời Lão Từ cảm thán nói.
Hai người một phen cảm thán, làm cho Hàn Ấn cũng nhịn không được nói: "Không! Thế giới vẫn là thế giới kia mà thôi, thay đổi chính là con người, là góc độ con người nhìn nhận thế giới này, cho nên tâm họ mới có thể bốc đồng. Mà cái gọi là nghề nghiệp đầy quyền lợi này, bản thân chúng không hề hèn hạ, hèn hạ chính là dục vọng của con người. Tại sao dưới bối cảnh xã hội tương tự, có người vẫn có thể tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp, chính trực bổn phận, họ cũng truy đuổi danh lợi như nhau, nhưng họ có ranh giới làm người -- không công khai tên, không màng lợi, không tranh công."
"Không có nghề nghiệp hèn hạ, chỉ có người hèn hạ!" Hàn Ấn nói xong, Hạng Hạo Nhiên và Lão Từ hết sức tán thưởng, hai người liên tiếp gật đầu. Nói vào chính đề, Hạng Hạo Nhiên hỏi Lão Từ: "Thẩm tra tiểu khu có thu hoạch không?"
"Vẫn không tìm được người chứng kiến."
"Video theo dõi của tiểu khu phát hiện gì không?"
"Cái đó thì càng khỏi nói nữa." Lão Từ dở khóc dở cười nói, "Máy quay theo dõi này đều là trang trí, vốn không có mạng, chỉ có cửa ra vào tiểu khu dùng được, kết quả cũng không ghi hình được gì."
"Công ty bất động sản này cũng thật là keo kiệt, nhà bán đắt như vậy mà chút tiền ấy không bỏ ra được!" Hàn Ấn cũng cảm thấy rất buồn cười.
"Ai nói không phải chứ, thật sự là vô thương bất gian."
(Vô thương bất gian nghĩa là không có kẻ buôn bán nào không gian trá.)
Vui đùa vài câu, Lão Từ có việc đi trước, Hạng Hạo Nhiên nghiêm mặt nói với Hàn Ấn: "Chuyện của Lâm Hoan lúc sáng, tôi vẫn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ đã bị vụ án cắt ngang. Cuộc gọi quấy rối không ngờ cũng liên quan tới Liễu Thuần, quá khó bề tưởng nổi, bây giờ trong đầu tôi đã loạn như nồi cháo, cậu nói thử xem, cái đó có liên quan đến án mạng liên hoàn không?"
"Nói thật, tôi cũng không rõ lắm. Từ phong cách trước kia của hung thủ đến xem, không hẳn là hắn gây nên, nhưng chúng ta cũng không thể xem thường, mục tiêu đã định của hung thủ chỉ còn hai người, một người là phạm tội 'tà dâm', một người là phạm tội 'hai lưỡi'. Hàn Ấn nhìn Hạng Hạo Nhiên, thả thấp giọng nói, "Trên lý luận Lâm Hoan có khả năng trở thành mục tiêu."
"Ừ." Hạng Hạo Nhiên thoáng lộ vẻ xấu hổ, xoa xoa tay dáng vẻ rầu rĩ.
Hàn Ấn hiểu khó xử của y, liền giải vây nói: "Hay là, buổi tối tôi phụ trách giám thị chỗ ở của cô ấy, anh thấy có được không?"
Hạng Hạo Nhiên suy tư một hồi, nói: "Được, tôi lúc này quả thật không tiện gióng trống khua chiêng phái người bảo vệ cô ấy lắm. Hơn nữa dựa theo phán đoán của cậu lúc trước, ngày 17, 18 đều là ngày gây án của hung thủ, cục đã quyết định từ tối nay bắt đầu, tung tất cả mọi người trong đội ra ngoài, thiết lập trạm kiểm soát ở một vài con đường chủ yếu, sắp xếp điều tra xe cộ lui tới, hy vọng có thể ngăn cản hung thủ tiếp tục gây án. Bây giờ tôi muốn phái nhân thủ, cũng không có ai để phái cả!"
"Không cần, tự tôi có thể đi."
"Nhớ kỹ có tình huống phải kịp thời báo cáo."
"Rõ. Từ thời gian mà nói, nhiệm vụ hôm nay của hung thủ đã hoàn thành, cho nên trước nửa đêm hẳn không có vấn đề đâu, nếu hắn thật sự muốn xuống tay với Lâm Hoan, vậy cũng phải sau rạng sáng ngày 17."
"Tóm lại, cậu phải cẩn thận chút, đừng hành động thiếu suy nghĩ." Hạng Hạo Nhiên gấp gáp dặn dò.