Đây là lần hành động có chút bất đắc dĩ, trong thành thị có gần trăm vạn chiếc xe lưu thông, muốn dựa vào nó tìm ra hung thủ không khác gì mò kim đáy bể. Kỳ thật lúc trước sau khi Hàn Ấn công bố đường nét miêu tả hung thủ, đội đã tiến hành kiểm tra đại khái các sản phẩm xe con màu đen trong thành phố, kết quả không phát hiện người khả nghi.
Chẳng qua, về công về tư hành động lần này cần thiết phải tiến hành. Làm cảnh sát, nếu đã nắm giữ thời gian gây án của hung thủ, không thể nào ngồi chờ công dân bị hại được. Mặc kệ thế nào, cho dù hy vọng có mong manh cũng phải thử xem, dù sao cũng phải làm chút gì đó, mới có thể xứng đáng với bộ cảnh phục trên người, không làm hàng tỉ người đóng thuế thất vọng, quan trọng hơn là không làm lương tâm người cảnh sát thất vọng. Cùng lúc với đội tiến hành điều tra phạm vi lớn các tuyến đường, Hàn Ấn đã âm thầm hộ tống Lâm Hoan về đến nhà, lặng lẽ giấu xe vào bãi đỗ xe của khách sạn đối diện. Nơi này tầm nhìn rất tốt, tình hình xung quanh tòa nhà Lâm Hoan ở đều thấy rất rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên "ngồi cầu" trong kiếp sống nghề nghiệp của Hàn Ấn, anh chuẩn bị rất chu đáo. Ống nhòm, đèn pin, bánh mì, nước khoáng, anh là văn chức cảnh đội không có tư cách cầm súng, cho nên chỉ mang theo một cây cảnh côn. Vẫn là "Đế quốc Mỹ" mẹ nó tiên tiến, lúc này người ta đã sớm dùng tới máy nghe lén, hoặc máy dò hồng ngoại gì đó rồi.
Hàn Ấn đang ra sức gặm bánh bao, điện thoại di động đặt trên đồng hồ đo vang lên, anh nhìn dãy số gọi đến, hiểu ý cười, nghe máy nói: "Lão Lục, anh nhớ em thế à?" Điện thoại là bạn thời đại học gọi tới. Họ không chỉ là bạn học, còn ở chung một ký túc xá, Hàn Ấn ở giường dưới của hắn, lúc ấy trong ký túc xá tổng cộng tám người ở, Hàn Ấn nhỏ tuổi nhất xếp hạng Lão Bát, người nọ xếp hạng Lão Lục, sau khi tốt nghiệp Lão Lục ở lại trường làm trợ giảng. Lúc này giọng Lão Lục không vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại có chút trầm, "Lão Bát, bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Em đang tạm giữ chức tại thành phố Xuân Hải, ở chi đội cảnh sát thành phố."
"Cậu thế nào, gần đây không xảy ra chuyện gì chứ?" Lão Lục vẫn giữ giọng bình tĩnh hỏi.
Hàn Ấn nghe ra thanh âm không đúng, có chút buồn bực, "Em rất ổn, sao vậy?"
"Có chuyện này, anh đã cân nhắc rất lâu, nghĩ cần phải nói cho cậu biết." Bên kia dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Khoảng thời gian trước, Xuân Hải có hai cảnh sát tới trường học tìm hiểu biểu hiện của cậu lúc ở trường, từ năm nhất mãi cho đến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh đều hỏi đặc biệt cẩn thận. Trước khi đi, còn đặc biệt dặn dò bên này, sự việc quan trọng phải nghiêm khắc bảo mật."
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Khoảng hơn hai tuần rồi."
"Hơn hai tuần?" Hàn Ấn suy nghĩ một lượt: Khi đó là lúc xảy ra vụ án thứ hai. Đúng rồi, lúc nằm viện chẳng phải má Thẩm cũng từng nói, có cảnh sát thông qua hàng xóm cũ hỏi thăm tình hình sao? Chẳng lẽ, họ nghi ngờ mình? Không muốn để Lão Lục lo lắng theo, Hàn Ấn liền nói lấy lệ: "Ấy chà, không có gì, có thể là em đến giữ chức, nên họ kiểm tra em chút."
"Thật sự không sao à?" Lão Lục vẫn không yên lòng.
"Thật đó, yên tâm đi Lão Lục, chờ qua một thời gian, em quay về trường, mời anh uống rượu."
"Nói cái quái gì thế! Cậu tới chỗ anh đây, cậu mời anh, xem thường anh Lục hả?"
"Rồi, rồi, rồi, anh mời em, ha ha!"
Ngắt điện thoại, đáy lòng Hàn Ấn có loại cảm động lâu ngày không gặp -- Huynh đệ ngủ giường trên của tôi, huynh đệ của tôi! Hàn Ấn lúc này không có thời gian lo lắng động cơ đội điều tra anh, lúc này quan trọng nhất là an toàn của Lâm Hoan. Anh trừng mắt giám thị tòa nhà, một khắc cũng không dám thả lỏng. Trong tòa nhà đèn phòng ngủ của Lâm Hoan khi thì sáng lên, khi thì tắt đi, anh biết đó là cô đang trằn trọc trăn trở.
Nửa đêm đầu quả nhiên gió êm sóng lặng, tới nửa đêm về sáng, Hàn Ấn có chút không chịu nổi. Cơn buồn ngủ không ngừng vọt tới, anh điên cuồng hết nước muốn đuổi cơn buồn ngủ, bất đắc dĩ mí mắt càng ngày càng nặng, anh muốn nhắm một con mắt hơi dưỡng thần tí, không ngờ lại ngủ mất. Chẳng biết khi nào, Hàn Ấn dường như nghe được một tiếng thét chói tai, mở choàng mắt, chỉ thấy đèn phòng ngủ và phòng khách nhà Lâm Hoan đều sáng lên, anh trực giác đã xảy ra chuyện, không kịp nghĩ nhiều, nắm lấy cảnh côn, lao ra khỏi xe. Hàn Ấn trực tiếp phá cửa sân, chạy về phía cửa phòng, gõ mạnh vài cái, "Lâm Hoan, mở cửa, tôi là Hàn Ấn!"
Ầm một tiếng cửa mở, Lâm Hoan la một tiếng nhào vào lòng Hàn Ấn, Hàn Ấn ôm cô, tầm mắt quét nhanh trong phòng. Không phát hiện khác thường, Hàn Ấn đỡ Lâm Hoan vào nhà, quay người đóng cửa. "Cô nhìn thấy gì?"
Lâm Hoan lúc này không còn quan tâm được Hàn Ấn tại sao lại xuất hiện lúc này nữa, cô co người trên sofa, vừa khóc thút thít vừa nói: "Tôi không ngủ được, liền muốn đến phòng bếp rót ly nước uống, vừa xuống cầu thang, thì nhìn thấy trên cửa sổ có một bóng người!"
"Cô thật sự đã thấy rõ sao?"
"Ừ, còn nghe được tiếng sàn sạt, tôi la to một tiếng, hắn loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu."
"Có thể là vừa nãy nổi gió, dội bóng cây dây leo nhà cô lên cửa sổ không?" Hàn Ấn vừa nói chuyện, vừa đi tới trước cửa sổ, kéo rèm ra, mở cửa sổ, dựa vào ánh trăng đánh giá hai bên. Phía dưới cửa sổ, không nhìn thấy dấu chân, cũng không có dấu vết ma sát, chỉ có dây xanh treo trên vách tường đang phất phơ dưới gió đêm, nhẹ nhàng nhảy múa.
"Cô có đèn pin không?" Hàn Ấn muốn ra sân xem xét cẩn thận lại. Lâm Hoan thoáng cái lại ôm chặt lấy anh từ phía sau, miệng thì thào nói, "Đừng đi, tôi sợ lắm, đừng bỏ tôi được không?"
Hàn Ấn vô thức giãy ra một chút, Lâm Hoan lại ôm chặt hơn. Cách áo ngủ đơn bạc, một luồng nhiệt độ cơ thể nóng cháy và hương thơm sâu kín cũng như khuỷu tay của Lâm Hoan gắt gao quấn quanh anh, tim anh đột ngột đập nhanh hơn, bước chân liền ngưng trệ. Anh có thể cảm giác được tiếng tim Lâm Hoan đang thình thịch nhảy loạn. Hít sâu một hơi, Hàn Ấn nhẹ nhàng kéo hai tay Lâm Hoan ra, xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt bỏng cháy đan vào nhau, Hàn Ấn cảm thấy mình đã bị tan chảy, tình cảm đè nén đã lâu, tích lũy đến giữa đôi môi...
"Được rồi, tôi không đi nữa, cô ngồi xuống trước, gió đêm rất lạnh, tôi đóng cửa sổ lại đã." Một khắc cuối cùng, Hàn Ấn lạ lùng cầm giữ lấy bản thân, đỡ Lâm Hoan đến sofa, chạy trốn tới trước cửa sổ, máy móc đóng cửa sổ kéo rèm. Xoay người lại, Lâm Hoan ngồi trên sofa, vẻ mặt không che giấu được mất mát, Hàn Ấn không khỏi có chút áy náy, ra vẻ thoải mái nói: "Đi ngủ thôi, tôi ở đây canh gác cho cô."
Lâm Hoan ngẩng đầu lên, hai mắt tóc phủ lòa xòa nhìn về phía Hàn Ấn, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, động lòng người, làm người yêu mến. "Ôm tôi một cái... Ôm tôi một cái được không? Tôi mệt mỏi quá..."
Tình ý không thể chối từ, Hàn Ấn đành phải mỉm cười, ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ đầu cô, "An tâm ngủ đi, tôi sẽ trông chừng cho cô."
Gương mặt Lâm Hoan dán trước ngực Hàn Ấn, cọ cọ nỉ non, "Ôm chặt chút..." Trong khoảng thời gian này, Lâm Hoan luôn trong trạng thái sợ hãi và lo lắng cực độ, tâm lực sớm đã kiệt quệ, lúc này trong vòng tay an toàn của Hàn Ấn, không lâu sau liền ngủ. Trong lúc ngủ mơ thỉnh thoảng phát ra vài lời nói mớ nho nhỏ nghẹn ngào: "Xin ngươi... Buông tha ta đi... Ta biết sai rồi..."
Sáng sớm, Hàn Ấn mở mắt, từ trên sofa ngồi dậy, Lâm Hoan đang tới lui giữa phòng bếp và phòng khách, chỉ trong chốc lát, trên bàn đã dọn xong mấy món ăn sáng. Có cháo loãng, có trứng chiên, còn có hai dĩa dưa cải. "Mau đi rửa mặt, đến ăn điểm tâm." Lâm Hoan lau tay vào tạp giề, dáng vẻ bà chủ gia đình nhỏ, rất đáng yêu.
Ôm nhau cả đêm, Hàn Ấn chẳng biết kế tiếp phải đối mặt với Lâm Hoan như thế nào, yên lặng rửa mặt xong, ngồi vào trước bàn, cầm lấy chén đũa, im lặng ăn. Thấy Hàn Ấn không nói lời nào, Lâm Hoan cũng giận dỗi không lên tiếng, cơm ăn rất lúng túng. Cuối cùng, Hàn Ấn muốn làm dịu bầu không khí, đành phải lấy mình ra giễu cợt. "Tối qua dáng vẻ tôi cầm cảnh côn xông tới có phải rất ngốc không?"
"Không hề, một khắc đó tôi có lẽ đã yêu anh mất rồi!"
"Keng" một tiếng, Hàn Ấn không cầm chắc, thìa múc cơm rơi trên mặt đất, anh bối rối nhặt lên, cũng không buồn lau, liền máy móc ăn tiếp.
"Ha ha!" Lâm Hoan cười như đùa, "Ngốc thế, tôi kém vậy sao? Chủ động ôm ấp yêu thương cũng không ai thèm?"
"Không... Không phải... Tôi chỉ cảm thấy tình cảm trong nháy mắt đó không đủ chân thật." Hàn Ấn tránh né ánh mắt Lâm Hoan, ấp a ấp úng nói.
"Sao không chân thực?"
"Từ góc độ tâm lý học mà nói: Hai người có hảo cảm với nhau, khi họ rơi vào uể oải và sợ hãi cực độ, lại ở chung một phòng, thường dễ dàng buông bỏ trói buộc đạo đức, sinh ra 'va chạm kích tình'. Tôi không muốn sau khi nhất thời xúc động, chúng ta gặp mặt nhau sẽ khó xử, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không thể làm được." Nói đến chuyên môn của mình, giọng Hàn Ấn mới trầm ổn lại.
"Anh làm tôi điên tiết rồi nhé, dưới loại hoàn cảnh này anh còn có tâm tư phân tích tâm lý!" Lâm Hoan gắt giọng, "Anh lúc nào cũng lý trí vậy, có mệt không hả?"
"Ha ha, được rồi không nói việc này nữa." Hàn Ấn cười ngây ngô hai tiếng, chuyển chủ đề, "Mấy cuộc gọi quấy rối cô, đã tra được phương vị."
"Vậy sao? Có phát hiện gì?" Vẻ mặt Lâm Hoan trở nên trịnh trọng hẳn.
Hàn Ấn không muốn để cô suy nghĩ lung tung, liền che giấu phần điện thoại có liên quan đến Liễu Thuần, "Đều là điện thoại công cộng, không có gì đặc biệt."
Lâm Hoan đã không còn lòng dạ nào ăn tiếp nữa, cô buông muỗng cơm, hít hít mũi, nói: "Anh có nghĩ tôi sẽ là mục tiêu của sát thủ liên hoàn không?"
"Bây giờ tôi cũng không nói gì được, song cô yên tâm, hai ngày này tôi sẽ trông chừng dùm cô."
"Hạo Nhiên, không, Hạng đội biết chuyện này không?"
"Biết, chính anh ấy phái tôi đến bảo vệ cô." Không biết tại sao, khi Hàn Ấn nói những lời này, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái. Song Lâm Hoan nhắc tới Hạng Hạo Nhiên, cũng làm cho anh nhớ tới một vấn đề, "Tôi biết khi Liễu Thuần xảy ra chuyện, cô và Hạng đội đang ở cùng nhau, trong khoảng thời gian đó anh ấy có từng rời đi không?"
"Không có! Anh hỏi việc này làm gì?" Mặt Lâm Hoan hơi ửng đỏ.
"Không có gì, tùy tiện hỏi thôi. Dù sao phải một lúc nữa mới phải đi làm, cô kể cho tôi một chút về Hạng đội đi?"
"Kể gì về anh ấy?"
"Tôi muốn biết biến hóa của anh ấy trong một năm này?"
...
Ngày 17 tháng 09, 7h30 sáng. Từ nhà Lâm Hoan bước ra, chở cô an toàn đến đội, Hàn Ấn quay về phòng làm việc. Đẩy cánh cửa, thiếu chút nữa bị "dội ngược". Bên trong che kín mùi mồ hôi và thối chân, tiếng ngáy pho pho cũng liên tục không ngừng, Phương Vũ và mấy cảnh viên tổ trọng án ngã trái ngã phải ngủ trên bàn. Hàn Ấn đoán chừng "Kiểm an đường" nhất định gần sáng sớm mới thu đội, bằng không họ cũng sẽ không ngủ trong phòng làm việc như vậy. Hàn Ấn nhẹ nhàng đóng cửa, muốn rời khỏi đó, lúc này Phương Vũ giật giật người, tỉnh dậy.
"Tôi đánh thức anh sao?" Hàn Ấn áy náy thấp giọng nói. Phương Vũ xoa bụng, "Không phải, là đói tỉnh, tối qua không ăn uống đàng hoàng, lúc này đói khó chịu."
"Vậy đi thôi, cùng anh ra ngoài ăn chút, dù sao tôi cũng phải thay nhớt xe."
Vào quầy ăn sáng, Phương Vũ ăn ngấu nghiến, Hàn Ấn ở một bên nhìn.
Nhàn rỗi nhàm chán, vừa vặn có đứa bán báo đi qua, liền tùy tiện mua một tờ, song đọc vài lần cảm thấy không thú vị, lại ném lên bàn. Ăn sáng xong, Hàn Ấn vào xe trước khởi động ô tô, Phương Vũ nhặt tờ báo trên bàn lên, vừa đi vừa tiện tay lật xem. Nhìn dáng vẻ chậm rì rì của hắn Hàn Ấn có chút sốt ruột, bấm kèn vài cái, Phương Vũ cũng không để ý tới, đọc rất hăng say, hiển nhiên tin tức trên báo rất hấp dẫn. Nhưng dần dần sắc mặt hắn thay đổi, lập tức nhanh chóng tiến vào xe, phịch một tiếng đóng cửa xe, đưa tờ báo lên trước mặt Hàn Ấn, "Mẹ! Coi trên đó viết cái gì."
Hàn Ấn đã sớm quen với tính chộp giựt của Phương Vũ, cũng không quan tâm lắm, tiện tay lấy tờ báo, quét mắt lung tung vài cái. Nhưng vừa nhìn xuống, đầu nổ đùng một tiếng, cả người thiếu chút nữa từ chỗ ngồi bắn lên. Đó là một tờ báo đô thị Xuân Hải, bài được in hẳn một trang, tiêu đề viết: Tam giác tình yêu của nữ pháp ý đội cảnh sát. Phía dưới là những tít nhỏ nặng mùi: Cô từng là kẻ thứ ba. Cô lại yêu kẻ thứ ba. Cả bài báo kỳ thật chính là viết về câu chuyện giữa bốn người Lâm Hoan, Hạng Hạo Nhiên, Liễu Thuần, và Hàn Ấn. Đương nhiên chuyện là hư cấu, cho nên trong bài viết không hề gọi thẳng tên thật, chỉ dùng Lâm mỗ, Hạng mỗ, Liễu mỗ, Hàn mỗ để thay thế, song ai quen biết những người này rất dễ dàng có thể đặt đúng vị trí. Văn chương đại khái ý nói: Pháp y Lâm mỗ đầu tiên là chen chân vào gia đình của chi đội trưởng Hạng mỗ và Liễu mỗ, sau khi phá rối gia đình người ta, lại yêu thầy Hàn mỗ trẻ tuổi do trường cảnh quan tỉnh phân xuống, mà Hàn mỗ và Hạng mỗ vì Liễu mỗ, tranh đoạt tình nhân, đại động binh khí, đã nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến công tác thường nhật của cảnh đội. Trong bài báo, tác giả dùng nữ pháp y Lâm mỗ làm trung tâm, dùng lời văn cực kỳ nhẵn nhụi, khắc họa mâu thuẫn tâm lý trong lúc dây dưa với hai đoạn tình cảm này đến mức như khóc như kể, chân thành động lòng người. Ngoài ra, tác giả còn đặt vụ án Liễu mỗ bị hại chưa giải quyết vào trong, khiến cho bài báo lại càng huyền bí, cũng ngầm ám chỉ những đương sự có liên quan. Cuối bài báo còn ghi chú rõ: Bài báo này sẽ có nhiều kỳ tiếp theo, kính mời độc giả chú ý.
Lửa giận trong lòng Hàn Ấn ngùn ngụt, cơ hồ run rẩy cả người, đọc hết bài báo. Anh ném mạnh tờ báo trên đồng hồ đo, trán nổi đầy gân xanh, sắc mặt xanh mét, trừng đỏ cả mắt, nhìn như cực kỳ phẫn nộ. Phương Vũ chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, nhất thời sững sờ ở một bên, chẳng biết làm thế nào cho phải. Hàn Ấn lại đột nhiên cầm lấy tờ báo lại, nhìn lướt qua cột tác giả, buông tờ báo, lòng bàn chân giẫm một cái, quay ngoặc đầu xe.
"Cậu muốn làm gì?" Phương Vũ cuống quít hỏi.
"Đây hoàn toàn là phỉ báng ác ý! Đến tòa soạn tìm họ nói chuyện phải trái!" Hàn Ấn nghiến răng nói.
"Cậu đừng xúc động nha, cứ quay về đội thương lượng chút với Hạng đội rồi tính sau, bài báo đó cũng đâu phải chỉ viết mình cậu." Phương Vũ khuyên nhủ.
Hàn Ấn giẫm lên phanh xe một cái, dưới chấn động mãnh liệt, đầu Phương Vũ thiếu chút nữa húc vào kính chấn gió. Hàn Ấn chỉ vào cửa xe, ý bảo hắn xuống xe.
Nhìn khí thế kia, Phương Vũ biết mình nói gì cũng không hữu hiệu, chỉ có thể theo ý anh, hắn sờ trán, thắt dây an toàn, nói: "Được rồi, nghe lời cậu, đi, ta đến tòa soạn kia trước làm việc, tôi giúp cậu chỉ đường." Anh chàng Phương Vũ này, đừng thấy bình thường tổng hợp lại là đồ 290 (250 +38+ 2), nhưng đến thời điểm mấu chốt, trong lòng rất có chủ kiến, đó cũng là lý do Hạng Hạo Nhiên và Lão Từ rảnh rỗi sẽ mỉa mai hắn, nhưng lại nguyện ý giao trọng trách cho hắn.
(二百五 (Èr bǎi wǔ): (đọc là o pái ủ) nghĩa à 250 nếu dịch nghĩa đen. Tuy nhiên, đây lại là một câu chửi bằng tiếng Trung, nghĩa là "thằng ngu", "vô dụng" hoặc "vô tích sự". Tương tự 38 và 2 nghĩa là ngớ ngẩn.)
Do đó lúc này, hắn vừa nhận lời Hàn Ấn, vừa lén gửi tin nhắn cho Lão Từ và Hạng Hạo Nhiên. Phương Vũ dẫn đường, hai người nhanh chóng chạy tới tòa soạn. Đưa cho trạm gác thẻ chứng từ, hỏi thăm phòng làm việc của một vị phóng viên tên Ngô Lương Chí ở đâu? Gác cổng thấy hai người mặt mày tức giận, cũng không dám chậm trễ, báo cho hai người, Ngô Lương Chí là phó tổng biên của tòa soạn, làm việc ở phòng 303.