Đến Chết Cũng Không Buông Tay

Chương 2: Đan Đan

Chương 2: Đan Đan

Editor: Mô Mô

Betaer: Hiểu Mịch

Đan Đan nắm chặt quyển vở, cau mày quay lại.

Không quan tâm tới anh ta anh ta lại càng đùa cợt hơn.

Hứa Lương Châu cũng không đùa tiếp, gục đầu vào bàn bắt đầu ngủ, hắn nhắm hai mắt lại, bạn nam ngồi cùng bàn chọc ngón tay vào người hắn. Hắn mở mắt ra, hơi khó chịu.

"Bạn... bạn học, cục tẩy của mình..." Bạn nam rụt rè sợ hãi nói.

Hứa Lương Châu khép mắt lại, chậm rãi nói: "Tự nhặt."

Bạn nam cúi thấp đầu không dám nói tiếp, thoạt nhìn bộ dạng của Hứa Lương Châu không phải người dễ chọc.

Khi Hứa Lương Châu tỉnh ngủ thì đã vào tiết học, không biết giáo viên ngữ văn đang nói cái gì, mà hắn cũng chẳng muốn nghe, ánh mặt trời xuyên thấu qua ô kính cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.

Hắn duỗi người đứng dậy, đột ngột đẩy mạnh cái ghế. Sau đó thoải mái rời đi trước sự chứng kiến của cả lớp.

Sắc mặt của giáo viên dạy ngữ văn không được tốt, định kéo hắn lại: "Đứng lại!"

Hắn quay đầu lại, nhướn mày nói: "Có chuyện gì không?"

Mặt giáo viên lúc trắng lúc xanh: "Nếu trò ra ngoài thì sau này đừng học tiết của tôi nữa."

Hứa Lương Châu cười nhẹ ra tiếng, xoay người, nhanh nhẹn nói: "Được."

Hứa Lương Châu lắc lư ra khỏi lớp, cởi áo khoác đồng phục màu trắng xanh ra vắt lên vai. Tiết trời tháng tư bắt đầu trở nên nóng nực, bên trong hắn chỉ mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ thu hút ánh nhìn của người khác.

Tống Thành ngồi xổm ở góc tường, không biết là đang lầm bầm cái gì, khi nhìn thấy Hứa Lương Châu ra ngoài thì hai mắt sáng lên, nhảy bật dậy chạy tới bên cạnh hắn, giơ tay bá cổ hắn nói: "Cậu làm trò gì thế, mình chờ bên ngoài lâu muốn chết. Đi, mình đã hẹn người rồi, chúng ta đi chơi bóng."

Giọng nói lạnh lùng của Hứa Lương Châu vang lên: "Lấy tay ra."

Tống Thành cười mỉa, khéo léo nhấc tay xuống. Cậu ta biết Hứa Lương Châu không thích người nào đụng vào người hắn.

Hai người chầm chậm đi về phía sân bóng rổ.

Nam sinh trẻ tuổi sung sức, chạy trên sân mồ hôi đầm đìa.

Lúc Hứa Lương Châu chơi bóng rất đẹp, da lại trắng, chơi bóng dưới ánh mặt trời lại càng trắng sáng hơn.

Đám người chơi bóng mệt bở hơi tai duy chỉ có hắn vẫn bình thản như thường, không hề có chút cảm giác mệt mỏi nào.

Hứa Lương Châu cầm chai nước khoáng dưới đất lên, ngửa đầu hớp một ngụm lớn. Tống Thành đứng bên cạnh đột nhiên hỏi: "Ôi chao, cậu ở lớp một đúng không?" Tống Thành vừa nghe vậy thì kêu lớn: "Cha cậu có ý gì, sao lại để cậu học trong lớp đấy, chắc chắc là ông ấy muốn hành chết cậu rồi."

Hứa Lương Châu hơi nghiêng người hỏi: "Làm sao?'

"Là lớp trâu nhất ban, cậu cẩn thận một chút."

"Ừm."

Chơi bóng rổ xong trời vẫn còn sớm, Tống Thành trèo tường ra tiệm nét chơi game.

Hứa Lương Châu luôn không thích mấy trò điện tử này nhưng anh lại cảm thấy ngồi học trong lớp rất nhàm chán, vì vậy hắn nằm dài ở sân cỏ ngủ hết cả một buổi chiều. Hắn không hề biết rằng toàn bộ lớp một đều sắp nổ tung vì hắn.

Cả lớp toàn học sinh ngoan ngoãn có quy củ đàng hoàng, không biết lòi đâu ra một học sinh như hắn. Hắn quá cá tính, muốn không ai chú ý cũng khó.

Các nữ sinh đỏ mặt khi nói về hắn, về học sinh mới tới có khuôn mặt rất tuấn mỹ. Đẹp như bước ra từ trong tiểu thuyết vậy.

Chỉ cần nghe đến là nhức lỗ tai.

Hết giờ học, Tây Tử ngồi cùng bàn nắm chặt lấy cổ tay Đan Đan, hưng phấn nói: "Đan Đan, cậu nhìn bạn mới tới chưa? Thật là đẹp trai."

Đan Đan tỏ ra không hứng thú lắm, nói: "Mình không chú ý lắm."

Người như hắn dù ở đâu cũng vô cùng chói mắt.

Đan Đan nâng cằm lên, ánh mắt rơi vào khoảng không, cô nhớ ở đời trước, khi cô bị hắn dụ dỗ đến cục dân chính đăng kí kết hôn, mà sổ hộ khẩu lại để ở nhà cô.

Lúc đó, Hứa Lương Châu đã trốn từ sau nhà bò vào cửa sổ nhà cô trộm sổ hộ khẩu.

Còn cô thì đứng dưới tàng cây hồi hộp.

Hắn nhảy xuống từ bệ cửa sổ, cười hì hì ôm lấy cô, còn hung hăng hôn một cái lên mặt cô, sau đó hỏi "Đan Đan, anh có lợi hại không???"

Lúc ấy cô thẹn quá hóa giận nhéo eo hắn một cái, hắn càng cười vui vẻ hơn.

"Đan Đan, mình đang nói chuyện với cậu đấy."

"A, Tây Tử, cậu nói cái gì?" Lúc này Đan Đan mới hoàn hồn.

Tây Tử liếc mắt nhìn cô, nói lại: "Mình nói vừa rồi mình đã thấy cậu bạn học vừa mới chuyển vào đã bị thầy Trần kéo vào phòng làm việc."

Thầy Trần chính là thầy chủ nhiệm của bọn họ.

Vừa mập mạp lại vừa nghiêm ngặt.

"À."

Tây Tử phiền muộn, nói: "Ai, cũng không biết thầy Trần sẽ xử lý cậu bạn mới kia thế nào."

Tuy nghe Tây Tử nói như vậy nhưng Đan Đan vẫn lo cho thầy Trần hơn, không ai hiểu rõ Hứa Lương Châu bằng cô.

Thoạt nhìn hắn có vẻ lạnh nhạt nhưng tính tình lại rất kém.

Lúc còn nhỏ tuổi lại không biết thu liễm, thù hận gì cũng báo luôn, sau này tâm tư ngày càng thâm trầm, trước mặt cười với mọi người nhưng sau lưng lại âm thầm hại người ta tán gia bại sản.

Quả nhiên, buổi chiều sau khi tan học cô đã nghe được tin thầy Trần bị đánh.

Hứa Lương Châu dùng ghế ngồi trong phòng giáo viên đánh thầy Trần, thầy Trần bị thương cũng không nặng nhưng hoàn toàn bị chọc giận.

Còn chỉ tay vào mặt Hứa Lương Châu nói "cút."

Trên hành lang đứng đầy học sinh xem náo nhiệt, Đan Đan bị mọi người xô đẩy ra ngoài.

Hứa Lương Châu vẫn mang bộ dáng bất cần đời, mặt mày thờ ơ lạnh nhạt, khi hắn đi qua bên người Đan Đan thì dừng chân lại.

Hơi thở Đan Đan hơi chậm lại, yết hầu cũng trở nên căng cứng.

Hứa Lương Châu nhìn cô một lúc, khẽ nhếch môi cười: "Hôm nay đã gặp cậu lần thứ ba rồi, chúng ta rất có duyên!!!"

Giọng nói hơi lỗ mãng khiến người nghe không hề dễ chịu.

Đan Đan xoay người quay lại trường học không quan tâm tới những người đang bàn luận phía sau.

Hứa Lương Châu nheo mắt nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó cũng thu lại tầm mắt, đi thẳng ra khỏi trường học.

Hứa Lương Châu vừa đi học được một ngày đã nổi danh.

Lại cộng thêm gương mặt đẹp trai nên không một ai trong trường là không biết đến hắn.

Đan Đan cũng không lo lắng cho Hứa Lương Châu, đánh thầy Trần thì sao chứ? Ngày mai hắn ta vẫn sẽ yên lành tới trường học bình thường.

Hứa Lương Châu và Tống Thành là hai người khiến người ta hận đến nghiến răng.

Gia thế tốt, đầu óc tốt.

Tống Thành là người nổi tiếng nhất ban khoa học tự nhiên, và cậu ta vẫn luôn duy trì được thứ hạng đó.

Còn Hứa Lương Châu thì theo cô nhớ, khi hắn thi vào trường cao đẳng cũng hơn sáu trăm điểm.

Chẳng qua là do hắn ta quá giỏi che giấu.

Sau ca học tối, Đan Đan thu dọn sách vở trở về nhà.

Đường đi mất khoảng mười lăm phút.

Nhà trong con hẻm nhỏ này đa số là của giáo sư công nhân viên chức, bà của Hứa Lương Châu trước đây là phó hiệu trưởng trường cô đang học, bây giờ ở lại trong thành phố nhỏ Giang Nam này.

Thật ra đã từ lâu Đan Đan không được tự do như vậy, cô đi dưới ánh đèn đường, vẫn luôn có cảm giác không chân thật.

Trước kia, sau khi cô và Hứa Lương Châu kết hôn, mâu thuẫn hai người càng ngày càng sâu, anh quá cố chấp, dù cô có nhường nhịn cũng không thể giải quyết được mọi chuyện.

Đan Đan không muốn lặp lại bi kịch của đời trước, cô không muốn đụng mặt với Hứa Lương Châu nhiều nên chỉ có thể ở lì trong nhà, đi đâu cũng không đi.

Ánh đèn mờ trong ngõ nhỏ lay lắt, ban đêm yên tĩnh, tiếng bước chân của Đan Đan càng trở nên rõ ràng hơn trong màn đêm, cô hơi cau mày, nhìn thấy dưới đất xuất hiện một cái bóng đen thon dài đi theo sát phía sau cô.

Bản tin thời sự đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, cô đi thật nhanh, mà cái bóng phía sau cũng tăng tốc độ.

Dây lưng trên ba lô của cô bị người kéo mạnh về phía sau khiến cô ngã vào một lồng ngực cứng rắn, cô kêu to lên một tiếng, hai tay vung lên đánh.

Hứa Lương Châu bị móng tay cô cào xước mặt, hắn "tê" một tiếng, sau đó kìm tay cô lại, nhỏ giọng nói: "Đừng hô, nửa đêm rất dọa người."

Đan Đan im miệng, sau khi thấy rõ mặt của hắn liền nhấc chân đạp một cái, viền mắt hơi đỏ: "Buông tôi ra."

Hứa Lương Châu thả tay, cô bước nhanh về phía trước, mím môi, một chữ cũng không nói.

Hắn đuổi kịp cô, hai người sóng vai, hắn hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi: "Tức giận rồi?"

Đan Đan vẫn không nói gì, buồn bực cúi thấp đầu hơn, chỉ mong có thể nhanh về tới nhà.

Hứa Lương Châu ngăn cô lại, có chút không kiên nhẫn.

Đan Đan tức giận phồng má, lạnh lùng nói: "Cậu, tránh, ra."

Hứa Lương Châu nhìn bộ dáng tức giận của cô, không hiểu sao lại cảm thấy rất đáng yêu, nghĩ đến một ngôi sao ca nhạc mới nổi, nói: "Cậu nói tránh ra liền tránh ra, mình còn đâu mặt mũi nữa?"

Đan Đan rất muốn khóc, đời trước anh chỉ chơi xấu sau khi đã quen biết cô, nhưng bây giờ hai người họ chưa hề quen biết gì nhau cả.

Đan Đan khóc thật, nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống.

Ủy khuất, sợ hãi trộn lẫn với nhau.

Nét mặt Hứa Lương Châu nghiêm trang nhưng trong lòng... lại cảm thấy bộ dạng chảy nước mắt của cô...

Quả thực...

Đáng yêu đến....

Quá đáng.

"Đừng khóc." Hắn nghiêm túc nói.

Nhưng người nào đó lại không thèm quan tâm.

Hắn nghiêng người sang một bên, nói: "Mình nhường, mình nhường đường, cậu đi đi, đừng khóc nữa được không."

Đan Đan lau sạch nước mắt, nói dừng là dừng, ôm cặp sách chạy ra xa.

Hứa Lương Châu bị cô chọc tức đến bật cười, ánh mắt hơi sâu, nhấc chân đạp vào bức tường bên cạnh: "Mẹ kiếp."