Đến Chết Cũng Không Buông Tay

Chương 3: Điên rồi

Chương 3: Điên rồi

Editor: Tô

Betaer: Hiểu Mịch

Đan Đan trở về nhà, cả người đều run rẩy.

Hơi thở của Hứa Lương Châu còn phảng phất quanh người cô, vừa rồi khi ngón tay hắn chạm tới eo cô xuyên qua lớp áo mỏng, nóng bỏng như lửa.

Đan Đan chống tay vào cửa, thở hổn hển, nhịn không được mà nhớ tới chuyện cũ, chính hai bàn tay kia đã luôn giam cầm cô, mơn trớn  trên từng tấc da thịt cô, khiến cô không khỏi rùng mình.

Hứa Lương Châu trước nay vẫn mạnh mẽ như vậy, khi ở trên giường lại càng không hề có ngoại lệ.

Hắn lúc nào cũng kề bên dụ dỗ không sao không sao nhưng tay chân lại hoạt động không ngừng, nhiều lúc còn tỏ ra rất thô bạo nhất là khi hắn đương lúc tức giận.

Mẹ Đan Đan đặt bữa ăn khuya lên bàn, nhìn thấy sắc mặt cô không tốt lắm liền hỏi: "Đan Đan, con làm sao vậy? Có phải bệnh rồi không?"

Đan Đan ngước mắt lên: "Mẹ, con không sao."

Nhưng mẹ Đan Đan không tin lời cô: "Con xem mặt con trắng bệch, để mẹ đi tìm nhiệt kế, không chừng là phát sốt rồi."

"Mẹ, không cần... Con... thật sự không sao."

Chỉ cần không nghĩ tới chuyện trước kia nữa là được.

Mẹ Đan Đan cũng rất cố chấp, lấy nhiệt kế trong hòm thuốc: "Con ăn một chút gì đi, đừng để mình bị đói, sau khi ăn xong thì ngậm nhiệt kế trong miệng, để mẹ nhìn xem có phải là bị sốt không."

Học cấp 3 rất tốn thể lực, buổi tối không ăn thêm một chút đồ thì chắc sẽ chết đói mất.

Ngồi trước bàn ăn toàn những món thanh đạm cô yêu thích.

Rau xào nấm hương, măng mùa xuân xào cải bẹ xanh và canh sườn ninh với củ mài.

Cô cũng đang đói, cầm lấy chén đũa vùi đầu ăn, tướng ăn rất tao nhã, cũng rất đẹp.

Mẹ Đan Đan ngồi ở ghế đối diện, đợi cô ăn xong bắt đầu thu dọn bát đũa, vừa mang vào trong rửa, xong xuôi bà gọi Đan Đan lại.

"Mẹ có chuyện muốn nói với con."

"Chuyện gì ạ?"

Mẹ cô nói: "Sau này con ít đứng bên cửa sổ đối diện nhà bà Vương đi, sáng nay mẹ vô tình tại lầu ba văn phòng nghe được cháu trai bà ấy đánh nhau với chủ nhiệm Trần, loại người này không thể quen thân."

Đan Đan rũ mắt, gật đầu: "Dạ!"

Vốn dĩ cũng không muốn cùng hắn có liên quan gì nữa.

Mẹ Đan biết rõ con gái mình từ nhỏ đã rất nghe lời: "Ừ, đừng làm ra mấy cái chuyện không đứng đắn trong phòng học, học tập cho tốt, biết không?"

Nói xong lại lầm bầm hai ba câu: "Bà Vương xuất thân gia đình gia giáo, sao lại có loại cháu trai như vậy."

Đan Đan trở về phòng, thái độ của mẹ cô bây giờ không hề kỳ lạ chút nào, ở kiếp trước việc hôn nhân của cô mẹ cô cũng không đồng ý.

Chung quy mà nói bọn họ không hợp nhau, một người quá yếu đuối còn một người lại quá mạnh mẽ.

Huống chi, môn không đăng hộ không đối.

Bà Vương là tiểu thư khuê cát sinh ra từ dòng dõi thư hương ở vùng Giang Nam, ông Hứa lúc trẻ cũng là quân nhân, nghe nói còn là người có chiến công lớn

Về già mới từ Bắc Kinh quay lại đây dưỡng lão

Dù sao thì bầu không khí ở bên kia cũng không tốt.

Cha Hứa Lương Châu cũng không phải kẻ tầm thường, thường xuyên nghe thấy tên trên bản tin.

Chênh lệch như vậy, chẳng trách mẹ cô lại phản đối hai người.

Đan Đan nằm trên giường, nhiệt kế đặt trên tủ đầu giường, cô nhắm mắt lại nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào.

Vốn tưởng rằng mình không đi trêu chọc Hứa Lương Châu thì hắn sẽ không chú ý tới, có lẽ hôm nay chỉ tạm thời có hứng thú.

Làm vợ chồng bảy tám năm, cô đã hiểu rất rõ hắn, lạnh tâm lạnh phổi, không phải người mình quen biết thì nhất quyết sẽ không thèm nhìn lấy một cái.

Đan Đan thuận tay tắt đèn, chuẩn bị ngủ.

Dù sao chỗ ngồi của hai người bọn họ cách xa nhau như vậy, không cùng xuất hiện, không đi trêu chọc tới là được.

Sáng ngày hôm sau, Hứa Lương Châu không đi học, Đan Đan cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Sau ngày hôm qua, chủ nhiệm Trần không những không đuổi hắn đi mà còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả một thông báo cũng không có.

Không chỉ trong lớp loạn lên, cả khối cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ về chuyện này.

Dù sao ở vùng này chủ nhiệm Trần cũng là người có địa vị cao, không cần phải khom lưng với ai cả.

Lại có người nói Hứa Lương Châu là cháu trai hiệu trưởng, bởi vì hiệu trưởng cùng họ Hứa.

Sau khi Tống Thành nghe được những tin đồn này thì chống hông cười nắc nẻ, nói: "Hiệu trưởng làm gì có năng lực lớn tới mức có đứa con trai lớn như Hứa Lương Châu."

Có thể người khác sẽ không biết bối cảnh thân phận của Hứa Lương Châu, nhưng Tống Thành thì lại biết rất rõ.

Đến tiết hai buổi chiều, cuối cùng Hứa Lương Châu cũng xuất hiện trong trường.

Mặt mày hắn hốc hác, miệng vết thương trên trán đã được dán lại.

Tống Thành đứng ở hành lang vừa vặn nhìn thấy, không nhịn được trêu chọc: "Hứa anh hùng của chúng ta bị sao đây?"

Hứa Lương Châu dừng bước, nhấn mạnh từng từ: "Hứa anh hùng hi sinh anh dũng."

"Ý là gì?" Tống Thành hỏi lại

Hứa Lương Châu chậm rãi đi đến cửa sau phòng học: "Ông Hứa."

Nói ngắn gọn, bị ông nội của hắn đánh...

Hắn không hề biết rằng ông nội đã trở về từ lúc nào, khi nghe được chuyện hắn đánh giáo viên thì tức tới phùng mang trợn má, mạnh mẽ ra tay.

Buổi sáng nghỉ không phải vì trốn học mà là dưỡng thương.

Tống Thành một mực đi theo Hứa Lương Châu đến cửa sau phòng học, Hứa Lương Châu đẩy cửa đi vào, Tống Thành theo sát sau lưng.

Hiện tại vừa vặn tan học, mọi người vì sự xuất hiện của hai người mà trở nên im lặng.

Hứa Lương Châu ngồi vào vị trí của mình, đeo tai nghe lên chơi game trên di động.

Tống Thành cũng không khách khí chọc nhẹ vào tay bạn cùng bàn của Hứa Lương Châu : "Bạn học, bạn có thể cho mình ngồi đây được không?"

Bạn cùng bàn cầm theo sách vở của mình ngồi sang cái bàn trống bên cạnh, Tống Thành kéo tai nghe của Hứa Lương Châu xuống: "Thầy giáo tố cáo cậu với ông nội cậu."

"Ờ!"

"Chậc chậc, nếu cha cậu biết đã đến đây rồi mà cậu vẫn còn xấc xược như vậy, liệu có đánh chết cậu hay không?"

Hứa Lương Châu nhếch mi: "Đánh chết cũng tốt, nếu vậy thì ông ấy càng có cớ nói với mẹ muốn sinh thêm con." Cuối cùng còn bổ sung thêm: "Ông ấy không vừa mắt mình cũng không phải ngày một ngày hai."

Tống Thành cười nhạo: "Thôi đi, cả nhà cậu đều rất cưng chiều cậu."

Người yêu thương hắn chỉ có hai người, một là mẹ, hai là chị.

Mắt Hứa Lương Châu vẫn chăm chú vào game trên màn hình, Tống Thành kéo thêm cái tai nghe cuối cùng xuống.

"Mình nghe nói cậu là bởi vì..."

"Bởi vì sao?"

"Có quan hệ nam nữ linh tinh nên cha cậu mới tức giận."

Hứa Lương Châu nở nụ cười làm lộ ra hàm răng trắng tinh, thật đẹp, hắn nhếch môi: "Cái rắm."

Tống Thành cười ha ha: "Là mình dùng từ không đúng, phải là tình cảm bạn bè thuần khiết."

Máy chơi game hiện màn hình đen, ván này hắn thua, thấp giọng mắng: "Mẹ kiếp..."

Hắn quay người lại, kéo tai nghe xuống: "Cậu có thấy phiền không, trở về phòng học của mình đi."

Đúng lúc này chuông vào giờ reo lên, Tống Thành nói nhỏ: "Được, mình không tin cậu không thích cô gái kia."

Hứa Lương Châu bấm đầu bút, chuyển động ở giữa ngón tay: "Tin hay không thì sao, có liên quan đến cậu à?"

Tống Thành hăng hái, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tràn đầy hormone nhiệt huyết: "Cậu thật may mắn, hoa khôi của trường đang ở lớp này."

Tống Thành chỉ một cô gái ở hàng thứ nhất, "Có nhìn thấy không, là người đó."

Hứa Lương Cha cười khẽ: "Mình nhìn thấy cái rắm."

Sau đó thì quay đầu lại.

Giọng điệu của Tống Thành có chút đáng tiếc: "Hoa khôi người ta là đang giả vờ thanh cao, đúng rồi, cậu xem cô gái ngồi phía sau kìa."

Hứa Lương Châu tuỳ ý nhìn lướt qua, hắn nhớ rõ, bóng lưng quen thuộc kia không phải là cô bé nhà hàng xóm sao?

Hiện tại mặt hắn vẫn còn đang đau này.

"Cô ấy làm sao vậy?"

"Lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng tốt."

Tống Thành gật đầu: "Đúng vậy, nói chuyện dịu dàng, đáng tiếc là..."

Hứa Lương Châu nghe anh ta nói cảm thấy thú vị: "Đáng tiếc cái gì?"

"Bố mẹ cô ấy đều là giáo viên trường học, không cho phép... Yêu sớm."

Hứa Lương Châu dừng lại, rồi sau đó không chút lưu tình đả kích: "Cái câu yêu sớm thanh thuần này đã sớm không có liên quan tới cậu rồi."

"Vậy cậu cảm thấy cô ấy thế nào?"

Hứa Lương Châu nghĩ đến tối hôm qua làm cho cô ấy sợ... phát khóc.

Hắn không tập trung nói: "Xem cũng được."

Hứa Lương Châu có cố gắng đến đâu cũng chỉ nhìn được bóng lưng của Đan Đan, nhìn chằm chằm muốn rách cái lưng cô.

Ánh mắt của hắn càn rỡ đến nỗi thầy giáo bắt đầu chú ý đến.

Thầy giáo dạy Toán phải kêu vài lần hắn mới nghe thấy, chậm rãi đứng dậy.

Thầy giáo chỉ lại lên bảng đen: "Cậu, lên đây giải đề này."

Hứa Lương Châu đi lên, trầm mặc một hồi, sau đó nhanh chóng viết kết quả lên phía trên.

Hắn quay người xuống, nhìn thấy rất nhiều vẻ mặt kinh ngạc và ánh mắt sùng bái, sau đó tầm mắt lại rơi vào người Đan Đan, phát hiện cô đang cúi đầu, căn bản không chú ý đến.

Trong lòng Hứa Lương Châu có hơi không vui, cô bé này... Giống như là không thích mình cho lắm

Làm sao bây giờ, sự chú ý của hắn ngược lại đang bị cô gái này hấp dẫn.

Hình như không công bằng...

Hắn cười mà như không cười, cố ý nhích qua phía cô, tay chống bàn, giọng nói thật đặc biệt: "Bạn học, cậu duỗi chân cố ý để tôi vấp trúng là ý gì? Hửm?"

Đan Đan mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc mà hơi há miệng.

Hứa Lương Châu nhìn môi của cô, bỗng nhiên lại muốn cắn một cái.

Chính là ý muốn cắn chảy máu môi.

Hứa Lương Châu cảm thấy, hắn có lẽ sắp điên mất thôi.