...............................
Lý Tiếu Bạch đút hai tay trong túi quần, thong dong bước về phía phòng giam gã Sói Vàng. Cậu muốn tìm cái người trước kia tên là Ben thực chất là Mặc Thập Cửu nay đã sửa mặt sửa tên thành Miller rồi.
Có quá nhiều khuôn mặt, cậu ta lẽ nào không rối loạn hay sao? Cậu tự hỏi. Một người có quá nhiều thân phận sẽ dễ dàng lạc mất bản thân. Lấy cậu ra làm ví dụ, mới sắm một thân phận Lý Tiếu Bạch này thôi mà cũng đã trầy trật lên bờ xuống ruộng… Ít nhất là người ấy cho rằng cậu như thế.
Dọc đường đi, mọi phạm nhân đều có phần nao núng nhường đường cho cậu, song để dành sau lưng lại chính là những ánh mắt ẩn chứa dục vọng mãnh liệt.
Không phải quá mâu thuẫn ư?
Sợ cậu, lại khát vọng cơ thể cậu. Chờ đến khi cậu sa sút, đoan chắc chúng sẽ xô đẩy nhau tranh giành?
Nghĩ tới đây, cậu càng kéo tay áo xuống thấp hơn nữa, che đi vết thương sau lớp băng gạc.
Dám dùng ánh mắt này nhìn cậu, suy cho cùng, tức là chưa hoàn toàn sợ.
Dục niệm dơ bẩn người ta dành cho mình mà còn không thể bóp chết, cậu quả nhiên là người thừa kế chưa đạt tiêu chuẩn, người ấy chẳng hài lòng vì cậu âu cũng dễ hiểu.
Đã vậy lần này còn phải đi cậy nhờ ông ấy, hơn nữa còn cậy nhờ chỉ vì xuất phát từ lòng thương cảm dư thừa đối với người chả liên quan, ông ấy không cần đồng ý đã đành, nhưng khẳng định là càng thêm bất mãn với cậu. Cậu thở dài một hơi, dừng chân trước cửa phòng Sói Vàng.
Nơi này là địa bàn phái Nam. Tuy sự kiện nhà ăn lần trước đã xác lập cục diện phái Nam phục tùng phái Bắc, nhưng phục tùng vẫn chỉ miễn cưỡng, còn sự căm hận thì tăng gấp bội. Cậu lại là vệ sĩ của Nanh Sói, là bạn tình của Blade – ừ thì đằng nào người ta xưa nay vẫn cho là như thế, nên thân phận cậu khá là xấu hổ, đứng đây tương đương với kẻ thù một nửa.
Chưa đợi cậu bước vào, người trong phòng giam đã cảnh giác đứng thẳng hai bên, Sói Vàng ngồi chễm chệ ngay chính giữa, vết bầm trên mặt còn chưa tan mất, răng cũng gãy hai cái, môi sứt sẹo cùng nụ cười dữ tợn, nom rất chi dễ sợ.
Cậu lạnh tanh liếc nhìn đám người, hếch cằm về phía thiếu niên nhợt nhạt trong một góc, “Tôi tìm cậu ta.”
Sói Vàng cười khùng khục, “Vào đây mà nói.”
Cậu phớt lờ gã, đứng yên tại chỗ, chỉ nhìn vào mắt Mặc Thập Cửu, gọi nhẹ, “Ra đây.”
Sói Vàng cười váng! “Gì hả? Mày sợ? Nhân vật tai to mặt lớn của phái Bắc mà không dám vào cửa phái Nam?”
Cậu cảm thấy khá là vô nghĩa. Hóa ra cậu cũng là nhân vật tai to mặt lớn của phái Bắc? Nam với Bắc gì đó, trong mắt Sói Vàng ngang bằng cả cái mạng gã, cơ mà trong mắt cậu thì chả bằng cái đinh. Một khi đã không cần, vậy miễn bàn đến vấn đề thể diện.
Cậu vẫn tảng lờ, chỉ nhíu mày, nặng giọng hơn với người nọ, “Tôi có chuyện cần nói với cậu, nơi này không tiện.”
Từ lúc nghe tiếng Lý Tiếu Bạch đến tận cửa tìm mình, thần sắc Mặc Thập Cửu nháy cái như tỉnh lại, mắt tỏa sáng! Lập tức lao ra thì bị mấy kẻ chung quanh giữ lấy, đành âu lo thắc thỏm nhìn về phía người nơi cửa.
Cậu vốn dĩ không quá chú ý điểm này, vì trong cảm nhận của cậu, tuy Mặc Thập Cửu không phải kiểu sát thủ thiên về chiến đấu nhưng vẫn ở trình độ cao hơn người thường, với khả năng của nó, trừ phi nó không muốn, chứ những kẻ trong phòng này sao ngăn được nó? Tuy nhiên giờ quan sát lại, có vẻ không như vậy.
Cậu ngạc nhiên trợn mắt, tầm nhìn dừng trên tay Mặc Thập Cửu.
Nhớ lần ấy gặp ở nhà ăn, nó đã đeo găng tay rồi… Hay nói cách khác, từ chỗ của người ấy trở về, nó luôn đeo găng tay. Nhằm che giấu điều gì… Cậu đăm chiêu…
Người trong phòng rõ ràng đã không thể kiên nhẫn thêm nữa, Sói Vàng liên tiếp bị cậu đặt ngoài tầm mắt, sát khí bốc lên cuồn cuộn khó lòng kiềm chế! Chầm chậm ngồi dậy khỏi ghế, vừa nhìn thẳng cậu vừa tiến lên, răng nghiến phát ra âm thanh ken két… Những kẻ khác cũng căng mình, lâu lắm chưa có ẩu đả, ai nấy đều chộn rộn… Huống hồ, giao đấu với mỹ thiếu niên ở cửa, một khi thắng, lập tức có thể thu lời sướng hơn cả đạt giải xổ số cao nhất! Chúng liếm mép… Tuy thiếu niên rất lợi hại nhưng trong không gian hữu hạn, một chọi số đông, đóng cửa lại, thắng thua liền rõ ràng!
Có những kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhưng đứng trước “phần thưởng” chúng lại sẽ xem nhẹ “quan tài”, hoặc là cố tình lờ cái “quan tài” đi.
Cậu mỉm cười, bước vào phòng giam, chủ động đóng cửa.
Tất cả đều sửng sốt, một nửa vì hành động của cậu, một nửa vì nụ cười kia.
Cánh cửa sắt kín kẽ che khuất mọi ánh nhìn tò mò từ bên ngoài, cũng che khuất mọi cảnh máu me đằng sau cánh cửa.
“Trước khi giám ngục đến, chúng ta có ba phút.” Cậu lên tiếng, giọng lạnh lẽo.
Thời gian ba phút, làm tình quá ngắn, làm việc ác quá dài.
Sau hai phút, Lý Tiếu Bạch và người cậu muốn tìm đã đứng tại góc khuất.
Còn những kẻ kia thảm khỏi phải hỏi. Chúng phạm vào hai sai lầm: Một, đừng chọc vào Lý Tiếu Bạch khi mà cậu đã được phép hành động tự do hai, đừng chọc vào Lý Tiếu Bạch sau khi cậu đã mạnh hơn nhờ được Blade chỉ bảo.
Sói Vàng thảm nhất, bị đánh đến xỉu phải khiêng vào phòng y tế, có lẽ gã chẳng có cơ hội tham gia buổi vũ hội tối nay nữa. Dẫu rằng đó là sự kiện “trừ phi què chân còn không bắt buộc phải tham gia”, cơ mà đành chịu thôi, ai kêu chân gã què thật. Kỳ thực Lý Tiếu Bạch không định hạ thủ nặng như vậy, dù sao tối nay cũng có hoạt động lớn mà trước đó tốt nhất vẫn nên thu mình, song có lẽ bởi cậu ghét Sói Vàng từ tận thâm tâm, đặc biệt khi ánh mắt tang tóc của Miller lướt qua trí óc cậu, cậu hễ thấy gã là đã gai mắt khó chịu rồi!
“Thiếu gia…”
Mặc Thập Cửu e dè gọi khiến cậu hoàn hồn.
Ngoái đầu bắt gặp vẻ mặt thắc mắc, muốn tới gần mà không dám của Mặc Thập Cửu, cậu hơi bực dọc, mấp máy môi, thế rồi chuyển thành biểu cảm xảo quyệt, “Gọi tôi là thiếu gia… Vậy lời tôi nói cậu có nghe không?”
Nếu là trước đấy, Mặc Thập Cửu gọi cậu là thiếu gia, cậu sẽ quát bắt nó biến đi cho khuất mắt, nhưng hiện tại theo Blade một thời gian rồi, cậu bắt đầu nhận ra hành xử cảm tính không có ích gì trong việc hướng đến mục tiêu cả, mà những gì có khả năng tận dụng được thì cứ tận dụng hết đi. Ghét Mặc Thập Cửu lẫn cái danh hiệu thiếu gia mà cậu không gỡ bỏ được, vậy chi bằng hãy cứ tận dụng thân phận này để sai đối phương vào sinh ra tử vì cậu! Thông suốt tư tưởng này, cậu lại chẳng còn thấy cảm giác tội lỗi nữa.
Kỳ thực cậu rất có tiềm năng làm người xấu đấy nhỉ? Máu đang chảy trong cậu vẫn là dòng máu của ông ấy cơ mà. Cậu nghĩ.
“Kiếp… Kiếp này của tôi thuộc về thiếu gia, lời thiếu gia chính là tất cả!” Mặc Thập Cửu nhấn mạnh từng chữ, trên mặt run rẩy vì hưng phấn thậm chí suýt nữa quỳ xuống! Cậu tức khắc túm nó lên, sau đó rút tay về, chẳng muốn tiếp xúc nhiều với nó dù chỉ một giây. Sắc mặt Mặc Thập Cửu ảm đạm, cúi mặt đứng ngoan ngoãn tại một bên.
“Cậu có cách liên lạc với Mặc chứ?” Cậu hỏi bâng quơ, “Cậu đi báo cho ông ấy, tôi có một người bạn, nhờ ông ấy giúp chiếu cố một chút! Không cần đưa đến nơi an toàn, cử người trông coi là đủ, thời gian không lâu lắm đâu, đến khi tôi ra tù là được. Đây là địa chỉ của người bạn đó, giao nó đến tay ông ấy là nhiệm vụ của cậu hoàn thành. Còn ông ấy có bằng lòng hay không, cậu không cần xen vào.”
Cậu đã nghĩ kỹ, Valar giao bà nội cậu ta cho cậu, muốn bà tránh khỏi những chuyện không hay, lựa chọn tốt nhất vẫn là nhờ Mặc đến bảo vệ. Sự uy hiếp của Valar chủ yếu do thế lực muôn nơi xuất phát từ cuộc nội đấu nhà Chace, cho nên Nanh Sói hay Blade đang trong vòng xoáy nội đấu đều không nhờ được, bản thân cậu lại đang trong tù, ngoài phạm vi để mắt, vì vậy đối tượng nhờ vả nên nằm ngoài lợi ích của gia tộc Chace, đủ để cậu tin tưởng, đồng thời phải có thế lực rộng khắp xung quanh đối tượng được bảo vệ mới được. Cậu từng nghĩ đến Lorenzo, nhưng lúc này cậu đang trong tình trạng nợ nần ông ta ngày một nhiều. Còn xét mặt khác, gia tộc Lorenzo là xã hội đen thực thụ. Tuy một nhà ở Mỹ một nhà ở châu Âu thì xã hội đen và xã hội đen vẫn chẳng thể thoát khỏi dây dưa lợi ích hay giao thiệp qua lại. Nghĩ tái nghĩ hồi, trong số thế lực ít ỏi mà cậu từng quen, vẫn chỉ có Mặc cao ngời ngời, chỉ nhận tiền không nhận người kia là “một mình một ngựa” nhất. Thế mới biết, các mối quan hệ của cậu thật sự là ít đến thảm thương.
Mặc Thập Cửu nhận nhiệm vụ kỳ lạ không đầu không đuôi này. Cẩn trọng cất tờ giấy, nó lập tức cúi người đi thực hiện. Hiện nay nó gấp rút muốn chiếm lại lòng tin và sự công nhận của cậu, thành thử cậu rất yên tâm, nhiệm vụ này chính là cơ hội thể hiện cho nó, kể cả là hư tình hay giả ý, nó chắc chắn vẫn sẽ hoàn thành xuất sắc.
Nghiêng đầu nhìn theo bóng Mặc Thập Cửu rời đi, cậu ngạc nhiên nhận ra nó gầy nhiều quá, những nơi lộ ngoài quần áo đều chi chít thương tích, bước đi cũng tập tễnh. Giữa cơn gió se lạnh tháng Mười hai, bộ đồ tù nhân rộng thùng thình càng làm vóc người nó quắt queo tội nghiệp… Vì ghét quá, nên từ lúc gặp lại vẫn chưa chú ý quan sát nó, cũng lười nghĩ xem nó thế nào, còn giờ, cậu hơi hối hận, thậm chí còn loáng thoáng thấy mình có lỗi…
Trước kia bị người ấy tóm về, cậu cố tình ép Mặc Thập Cửu làm một việc hòng trả thù, cậu tin chắc người ấy biết, và cũng tin với tính cách ông ta, nhất định sẽ trừng phạt Mặc Thập Cửu cực kỳ kinh khủng… Trên thực tế sau này thấy Mặc Thập Cửu vẫn còn sống xuất hiện trước mắt cậu, cậu khá ngỡ ngàng. Ngẫm lại, tuy giữ được mạng, nhưng vẫn bị thương nặng nơi nào đó chăng? Đó xưa nay là lạc thú của người ấy, cứ nhìn xem ông ta đối xử với cậu ác man thế nào là hiểu. Tốt xấu gì cậu vẫn là cốt nhục của ông ta, chứ người ngoài, ông ta lại càng chẳng để vào mắt. Nghĩ đến đây, cậu bỗng thấy đau đớn, nắm tay vô thức siết chặt…
“Khoan đã.”
Mặc Thập Cửu dừng lại, có vẻ ngạc nhiên xoay người, đầy chờ mong nhìn về phía cậu.
Cậu sửng sốt, sau đó mới nhận ra mình vừa gọi nó. Nếu trót gọi rồi thì đành tiếp tục thôi… Cậu không tình nguyện cho lắm, bước qua đó, chạm vào tay Mặc Thập Cửu, ra lệnh, “Cởi găng tay.”
Khác thường ở chỗ Mặc Thập Cửu không nghe mà run sè sẹ, chậm rãi quỳ xuống.
Lại nữa! Cậu quả thật muốn giết người! Thô lỗ túm nó lên, lôi xềnh xệch đến một góc!
“Thích quỳ thế cơ à, sau này tôi chặt phứt chân cậu đi nhé? Có gì thì nói, đừng hở tí là quỳ! Sợ người ta nhìn vào không biết cậu làm việc cho tôi chắc?”
“Thiếu gia, tay tôi đã bị lão gia phế, cởi găng rất đáng sợ, để thiếu gia nhìn thấy không hay.”
Cậu hừ lạnh, “Tôi đây cũng nào phải hạng thiếu gia mong manh dễ vỡ, máu tanh gì đó đều làm hết rồi, chưa đến lượt bị tay cậu dọa.”
Mặc Thập Cửu đáp khẽ, chầm chậm tháo găng, động tác thoạt nhìn không quá linh hoạt song kiên định.
Cậu không quen nhìn nó vâng lời ngoan ngoãn như này liền lấy làm phiền, phẩy tay, “Không muốn cởi thì thôi, tôi chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, ông ấy phế tay cậu như nào?”
“Rút móng, cắt gân, sau đó đốt trên lò lửa.”
Cậu cứng đờ.
“Chưa đến nỗi cháy lụi, dẫu sao cũng còn giữ tay lại cho tôi làm việc.” Nó vội bổ sung.
Cậu nín lặng.
Người ấy luôn làm cậu rợn mình…
Hai người cùng im lặng một lúc lâu, cậu mới hỏi khe khẽ, “Các vết thương khác trên người cậu thì sao?”
“Vào tù mới bị, không liên quan đến lão gia.” Mặc Thập Cửu trả lời.
Đương nhiên không liên quan đến người ấy. Mắt cậu lạnh như băng. Người ấy hễ xuống tay, dù không phải sẹo cả đời cũng phải để ý đến tính nghệ thuật, loại thương tích xấu xí kém cỏi này chỉ có thể là do bị đám côn đồ thiếu não của Sói Vàng đánh đập thôi. Cũng phải, Mặc Thập Cửu không giỏi đánh nhau, hai tay lại bị thương nặng, hơn nữa một thân một mình khó lòng tự vệ, lần trước ở nhà ăn đã thật sự chọc giận Sói Vàng, lẽ tất yếu là trở thành kẻ đáng thương bị lôi ra trút giận. Một tháng qua, chỉ e ngày nào cũng bị ngược đãi… Bàn tay kia… nếu bị bỏng, nhất định vẫn là đau đớn triền miên tựa thể kim châm muối xát…
Hô hấp của cậu nặng dần…
“Mai cậu dọn đến 520 đi, nói với ông ấy là tôi yêu cầu.”
Mặc Thập Cửu ngẩn ra, lập tức run lẩy bẩy, nhanh chóng nâng tầm mắt, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt cậu, gần như muốn chạm vào cậu rồi lại khó khăn lắm bắt mình dừng, tựa hồ phải tốn vô số sức lực mới ngăn được bản thân. Cách một lúc lâu nó mới đáp nhỏ, “Vâng, thiếu gia… Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu.”
Cậu chau mày, “Cảm ơn cái con khỉ! Đừng mơ hão, cậu tưởng tôi cứu cậu hả? Đến gần tôi đi rồi tôi tra tấn cậu ngày ngày, tới lúc đó đừng hòng ân hận.”
Mặc Thập Cửu mỉm cười, lần này cả hơi thở cũng bình lặng, hiền lành đáp, “Vâng, thiếu gia, là vinh hạnh của tôi.”
Cậu cảm thấy bất lực trước nó, bèn cáu kỉnh bỏ đi…
Mặc Thập Cửu đứng tại chỗ, hai bàn tay thương nặng nắm chặt nhau, máu lại rớm ra, trên mặt nó lộ vẻ tươi cười say mê mà vặn vẹo, chậm rãi thè lưỡi liếm lên nơi vừa được Lý Tiếu Bạch chạm vào…
...............................
Tâm trạng Lý Tiếu Bạch đang rối rắm.
Cậu luôn là người đơn giản, lúc giết người thì đơn giản là giết người, lúc trốn chạy thì nghiêm túc trốn chạy, gặp địch thì ghét, gặp cha thì sợ. Sự tình xảy ra trong đời không nhiều, mỗi một nhân vật đều có vị trí minh bạch.
Vậy mà hiện tại, Nanh Sói – vừa là bạn vừa là người được bảo vệ lại vừa là người thừa kế của gia tộc xã hội đen có thể mang phiền phức lớn tới cho cậu, Blade – vừa là thầy vừa là đối thủ lại vừa lẫn lộn là người yêu, Beyonce – làm cậu lần đầu tiên biết rung động nhưng mãi mãi chẳng đuổi kịp, Valar – khiến cậu như thể trông thấy bản thân mình, không biết nên mặc kệ hay nên đưa tay trợ giúp, bà nội – cần có cậu bảo vệ lại có tình thương mà cậu khát vọng, nhưng chung quy chỉ là một cái hư danh, Miller – cậu vừa thấu hiểu vừa có đôi chút ngưỡng mộ mà lại trơ mắt nhìn anh ta chết, Mặc Thập Cửu – rõ ràng tổn thương đến cậu song lại càng làm chính nó tổn thương hơn nữa, vậy mà vẫn không hề oán hận, tình cảm kỳ lạ… Quá quá nhiều người, rối bù cả cuộc sống giản đơn của cậu.
Mối quan hệ với cha trở thành giao dịch liên quan đến mạng sống Beyonce, mối quan hệ với Lorenzo trở thành tiền đặt cược liên quan đến sự tự do của cậu, mối quan hệ với Blade thành lời hứa hẹn tương lai. Vì muốn thắng cha mà bước vào cuộc tập luyện đặc biệt, vì trốn tránh Lorenzo mà suy tính đường lui, vì Nanh Sói và Blade sắp vượt ngục mà phải chuẩn bị kế hoạch đào thoát. Chuyện kế thừa Mặc, cuộc tranh giành nhà Chace, sát thủ bí ẩn trong khu chịu tù không thời hạn, Vô Nhân náu mình trong chỗ tối, sóng ngầm mãnh liệt giữa Nanh Sói và Blade… Quá quá nhiều chuyện phức tạp ***g ghép vào nhau, quấy nhiễu cuộc sống giản đơn của cậu.
Nếu có thể, cậu hy vọng không ai phải chết.
Những người ấy có sống mới tiếp tục mang vô số chuyện khó lường nữa đến cuộc đời cậu.
Mới càng có thêm nhiều tình cảm nảy sinh trong cậu mà cậu chẳng ngờ.
Nhưng không mất đi ai, ý nghĩ này thật sự quá tham lam.
Người tham lam luôn phải trả giá bằng nhiều tâm tư hơn nữa.
Đâu mới là phương án giải quyết vẹn toàn? Cậu nghĩ căng lắm.
Kết quả đầu vừa đau vừa mệt.
Không nghĩ được kết quả, vậy trước tiên cứ làm chuyện mở đầu đi đã.
Cậu khéo léo tránh khỏi giám ngục, lẻn vào cuối dãy hành lang phòng y tế.
“… Tôi sẽ sơ sểnh đánh rơi chìa khóa ở bồn rửa cuối hành lang, sau đó nhặt lại được sau vũ hội.”
Theo lời ám chỉ của bác sĩ James, cậu nhanh chóng tìm thấy chiếc chìa khóa sẽ phát huy công dụng số dách trong tối nay. Cầm chặt món đồ nho nhỏ, lành lạnh, cậu lại bần thần ngồi xổm rõ lâu ở bồn rửa, đầy ắp trong đầu toàn những chuyện rắc rối phiền lòng. Kỳ thực cậu cũng không nán lại lâu lắm, thế nhưng khi đang làm việc lén lút, chỉ vài phút cũng đủ chí mạng.
“Ai đang ở đó?!”
Tiếng giám ngục hô lên làm cậu giật nảy, vội bật dậy khỏi chỗ! Lách mình vào căn phòng gần nhất!
Cậu có nhanh mấy vẫn chẳng phải người vô hình, và giám ngục đương nhiên cũng chả bị mù cho cam. Sau vài giây chần chừ, tiếng giày da nện xuống mặt đất càng ngày càng gần chỗ cậu trốn, lại cẩn thận dừng ở ngoài phòng, đồng thời tiếng bộ đàm rè rè, tiếng đối thoại dồn dập làm người đang trốn hiểu ra, giám ngục đang được triệu tập đến đây khá đông…
Cậu nép kín tại bức tường lạnh lẽo, nghĩ xem phải xoay xở ra sao.
Hiện thời đã hết thời gian thông khí, đâu ra có chuyện phạm nhân lành lặn không có giám ngục đi theo lại xuất hiện trong phòng y tế? Huống hồ lục soát còn tìm thấy chìa khóa buồng chứa đồ của phòng y tế nữa kìa. Mục đích vượt ngục rành rành đến thế, bị bắt là cầm chắc cái chết. Vớ vẩn lại liên lụy đến cả người đã tuồn chìa khóa, hội Nanh Sói đã phải chi rất nhiều tiền bạc và công sức cũng chỉ để tìm được một tay trong thích hợp…
Lý Tiếu Bạch nheo mắt, sát khí lặng lẽ tràn ra lại lặng lẽ thu hồi… Tiếng bước chân bên ngoài càng nhiều hơn. Nếu chỉ có một giám ngục còn có thể giết người diệt khẩu, nhưng đông thế này, giết hết vẫn chẳng thể che mắt thiên hạ…
Có lẽ việc cấp bách trước mắt là thủ tiêu chứng cớ tức là cái chìa khóa. Còn về việc làm sao cậu lại xuất hiện ở nơi không nên trong khoảng thời gian cũng không nên nốt, nói lạc đường ma mới tin, có nghĩa phải chuẩn bị sẵn tinh thần chịu phạt rồi. Điều này cậu không lo, lại chỉ lo trễ nải chuyện của Nanh Sói. Không có cậu bảo vệ, cao thủ như Nanh Sói chắc vẫn không gặp vấn đề, cơ mà cái chìa khóa… Trăm phương nghìn kế vạch ra, mọi kế hoạch đều đổ dồn về món đồ này, hủy đi tương đương sẽ kéo dài biết bao nhiêu thời gian và nhân lực, vật lực, tiếc lắm…
Thật sự đâu ngờ là sẽ lộ, phòng y tế bình thường phải không bị canh gác nghiêm ngặt như vậy mới đúng, mà cậu cũng tự dưng lại thừ người ra đó, quả là sai một ly đi một dặm. Cậu cười khổ, bắt đầu tìm xem có chỗ nào giấu được cái chìa hay không.
Phóng mắt quan sát, mới nhận thấy đây là phòng chăm sóc đặc biệt? Sao không có ai trông? Quái.
Cậu nhìn số giường bệnh được thả màn y tế trắng bóc xung quanh, tự hỏi nằm lên đó giả làm bệnh nhân liệu có thoát được không…
“Cần tao giúp không? Khửa khửa…”
Giọng nói đột ngột làm cậu hoảng sợ! Mau lẹ đoán nơi âm thanh phát ra, cậu bước đến gạt mạnh tấm màn, người đang nằm hiển nhiên là Sói Vàng hôm nay mới bị cậu tẩn xong! Băng bó từ đầu xuống tận chân, rõ ràng không thể động đậy nữa, chỉ còn đôi mắt phủ đầy tơ máu ló ra, toát thù hận tột đỉnh! Giả sử gã có dao trong tay, dám cậu đã bị đâm chết vô số lần…
Cậu dòm gã một lúc, chợt nghĩ ra một cách lừa lọc không hay hớm cho lắm.
“Đành vậy, chịu khó chút đi.” Cậu im lặng dùng khẩu hình nói với người nằm trên giường, không rõ cái từ “chịu khó” ấy cậu đang nói với gã hay nói với mình nữa.
Nhẹ nhảy lên giường, tùy tay vớ lấy một chiếc gối bít cái mồm há hốc khiếp sợ của gã, cậu nhét chìa khóa vào khe hở băng gạc chằng chịt, sau đó một tay đỡ hông gã, một tay banh hai cẳng chân do chính tay cậu đánh gãy ra, cười tà tà, khom mình xuống… Rốt cuộc hiểu ra Lý Tiếu Bạch đang đóng giả trò bại hoại là “làm tình”, người Sói Vàng run bần bật, giãy giụa bạt mạng, mắt đỏ ngầu! Giờ mà gã có thể hộc máu, phỏng chừng cả phòng chăm sóc đặc biệt này đã là biển máu…
Cậu mất kiên nhẫn bóp cổ gã! Gần như áp mặt xuống đe dọa, cậu gằn, “Tưởng tao tình nguyện lắm đấy hả? Chơi mày chẳng thà chơi con chó! Giả vờ tí thôi, biết điều cho tao!”
“Chơi con chó thì chẳng thà được đàn ông tuyệt hảo chơi một lần, đằng nào cũng giả vờ, chi bằng giả vờ với tôi?”
Ác ôn năm nào cũng có, năm nay lại nhiều thấy ớn. Trong phòng ấy thế mà còn một người nữa, Lý Tiếu Bạch chẳng hay biết gì hết!
Tội phạm “hấp diêm” trên giường quay phắt đầu lại!
Người đàn ông tóc đỏ cao to và ngang tàng nhảy từ góc để dụng cụ khám chữa bệnh xuống, cười hì hì.
Cậu có phần nín thinh nhìn thoáng cái góc chẳng hề có nơi để bám ấy, chỉ bằng sức mạnh cánh tay đã có thể nấp tại đó lâu như vậy, người này là mạnh hay là đần?
“Nanh Sói, sao anh ở đây?” Giờ mới hiểu nguyên nhân căn phòng này không có người trông coi, 80% là bị hắn xử, quẳng bừa vào xó nào rồi…
“Việc đó không quan trọng, quan trọng là cậu định chơi trò phấn khích với một gã đang liệt ngắc ngoải, cậu tin, người khác cũng cóc tin. Đã vờ thì vờ cho trót, tôi và cậu là bạn tình càng có sức thuyết phục hơn, phải không?
Cậu lạnh lùng lừ hắn.
Thì công nhận là vậy. Bất luận theo phe phái hay theo thẩm mỹ hoặc là cả mối quan hệ đã được tạo dựng trong nhà tù, cậu và Sói Vàng quả tình rất khiên cưỡng. Huống hồ, Nanh Sói không ở đây thì thôi, chứ đã ở rồi, chắc chắn phải có lý do cho sự xuất hiện của hắn. Hai người các cậu hiện diện cùng nơi cùng chỗ, phải làm sao cho một lời khai mà giấu giếm được cả hai. Xòe tạm một lời trí trá còn có thể, chứ tuyệt đối đừng xòe ra hai lần. Càng nói dối càng nhiều sơ hở, càng sơ hở lại càng khó bao che. Ở tình huống này, “hai người nhân giờ thông khí chui vào phòng y tế bậy bạ với nhau quên cả thời gian” phải khen là cái cớ rất ổn nhằm giảm mức độ cảnh giác lẫn nghi ngờ của giám ngục.
Ngoài phòng ồn ào, giám ngục đã có mặt đông đủ! Cửa phòng bị đá văng, lũ lượt người cầm súng ào vào! Gần như cùng một tích tắc đó, Nanh Sói hất ngay Sói Vàng xuống giường, Lý Tiếu Bạch nhào tới ôm chầm chiếc cổ rắn rỏi của hắn, hôn hít, hai người quấn lấy nhau ngã xuống giường, phát ra động tĩnh rất lớn!
“Ai đó?!” Giám ngục liên tục hét lên! “Ra ngoài ngay!!! Nếu không sẽ nổ súng!!!”
Trước khi màn bị kéo ra, Lý Tiếu Bạch cùng Nanh Sói đồng thời xé quần áo nhau bằng tốc độ sét đánh và tàn bạo tạo dấu vết rõ rệt trên người đối phương!
“Thở to lên nào, cục cưng…” Giọng Nanh Sói gần như chảy vào lỗ tai cậu theo từng cái liếm mút, kích thích đến nỗi cậu run mình!
“Đồ điên, có chừng này kỹ thuật mà đòi làm tôi thở?!” Cậu cũng ôm đầu hắn, dán sát má vào hắn, tức giận đáp trả, rồi huých chân vào đũng quần hắn! Lại bị Nanh Sói nhấc chân chặn lại, đầu gối cọ xát mờ ám nơi giữa hai chân cậu, ngón tay lùa vào mái tóc thô bạo túm về đằng sau bức cậu phải ngửa cần cổ thon dài, lộ ra cổ họng và xương đòn yếu ớt. Hắn liếm môi, đoạn ghé sát vành tai, sườn mặt cậu, trượt một đường xuống cổ, vừa cắn vừa liếm…
“Ư…” Bấu mạnh vào bắp tay cường tráng của Nanh Sói, cậu không nén được dật ra tiếng rên, âm thanh thấm mùi thống khổ lẫn nghẹn ngào khó nhịn, gợi cảm và hớp hồn nao lòng, cộng với động tác đáng để phun máu mũi của cả hai khiến cho toàn bộ giám ngục trang bị súng ống hầm hố vén màn ra đều phải chết sững…
Như thể trình diễn, Nanh Sói chẳng hề ngừng nghỉ, từ phần xương đòn màu mật ong cắn một đường xuống dần, để lại vệt nước lóng lánh *** mỹ, sau rồi lại nhay cắn trên hai điểm đỏ trước ngực, tiếng mút mát phóng đãng cùng tiếng sụt sịt khiến các giám ngục đứng đầy ra đó thêm phần hóa đá…
Lý Tiếu Bạch phối hợp ưỡn eo lên, ngửa hẳn cổ ra sau, nằm trọn vẹn trong cánh tay Nanh Sói, để mặc cho sợi tóc lả lơi giữa bàn tay to bản, cặp mắt xinh đẹp ướt át khép hờ, khóe mắt xếch lên đậm nét quyến rũ, con ngươi đen thẫm đến nỗi không soi thấy đáy đảo qua lại dưới rèm mi rung rung, tình tứ, mê hồn, đẹp tới cùng cực… Kèm thêm tiếng thở dốc sẽ sàng, bờ môi non mềm hé mở với vết tích rõ ràng mới bị giày vò xong, tóc đen hỗn loạn, dáng dấp yếu đuối, da thịt mịn màng đầy những vết cắn ái ân, diễm lệ thay một vẻ đẹp trung tính, khiêu gợi…
Có người trời sinh hợp nằm trên giường nhìn người, chỉ bằng ánh mắt đã đủ làm con người ta đắm đuối…
Dường như nhiệt độ đều bốc lên, các giám ngục cảm giác máu mình sôi sùng sục, có vị còn bịt mũi lui ra sau… Động tác Nanh Sói cũng đột nhiên bạo hơn hẳn! Ôm chặt cơ thể Lý Tiếu Bạch ngăn trở tất cả tầm mắt, trái ngược với mục đích diễn trò, hắn đảo ánh mắt muốn giết người qua các bản mặt *** dục kia, phun ra một câu bằng giọng điệu lạnh đến đông cứng, “Cút!”
Lý Tiếu Bạch ngạc nhiên, lập tức bị hôn ngấu nghiến…
Màn che phủ, căn phòng chỉ còn luẩn quẩn tiếng thở gấp gáp và tiếng hôn nhau.
Đám giám ngục nhìn nhau đần thối, song không ai động đậy.
Vừa không dám đi, vừa không dám cản người sau màn.
Bên ngoài không đi, bên trong cũng không thể dừng.
Nhất thời không gian chật chột này rơi vào cục diện bế tắc.
“Sao nào? Hay quá không dám cản?” Khẩu khí châm biếm trêu đùa không hề có ý đùa vang lên sau lưng, gã đàn ông được xưng là “người máy máu lạnh” cười khẩy đi vào.
Không cắt ngang đương nhiên không phải do không nỡ, mà bởi người sau màn có thân phận tương đối đặc biệt, không ai biết nên xử lý thế nào nên không ai dám xung phong chịu trận lại xét một khía cạnh khác, hai người sau màn đều là cao thủ của cao thủ, chẳng may nổi cơn tam bành vì bị quấy rầy, ẩu đả nhau dễ khiến cả hai phe cùng thương tật, do đó càng chẳng có ai chịu đứng ra làm vật hy sinh.
Gabriel vén màn nhìn vào trong một lát, chầm chậm nở một nụ cười có thể tả là rùng rợn, liền thả màn xuống.
“Nếu thiếu gia Chace đang hứng, chúng ta cũng không nên đóng vai ác. Mấy người các ngươi, gác ở cửa, một con ruồi cũng không cho lọt! Chờ hai vị người yêu ngọt ngào trong này xong việc thì đưa thẳng đến chỗ tổ chức vũ hội, vũ hội kết thúc, phạt giam kín một tuần.” Rành mạch phân phó xong, lại là âm thanh giày da nện nhịp điệu lên nền nhà, bỏ đi…
Đám giám ngục lục tục kéo nhau ra ngoài, đóng cửa lại.
Căn phòng im phăng phắc.
Chưa bao giờ Lý Tiếu Bạch bí xị bằng lúc này. “Sao giờ?” Cậu hỏi nhỏ.
Nanh Sói không buồn ngẩng đầu, tay phải sờ soạng giữ chặt cổ tay cậu, tay trái hắn lại bịn rịn mãi trên da thịt nhẵn nhụi kia, từng cái hôn không ngừng ấn xuống…
“Hẳn nhiên là tiếp tục, diễn phải diễn tới cùng chứ.” Hắn trả lời khẽ khàng, giọng rõ là hả dạ!
“Đừng đùa!” Cậu bỗng nổi cáu, nhổm dậy lật người đè trên Nanh Sói! “Anh muốn làm với tôi thì có, đồ khốn!”
Cậu và Blade còn chưa làm thì thôi.
Tối hôm ấy Nanh Sói tỉnh giấc không khỏi quá trùng hợp, kế tiếp hắn mộng du chui vào nằm giữa cậu và Blade, rõ kỳ cục, báo hại hai con người đang hứng tình chẳng làm ăn được gì cả. Blade cau có khẳng định là Nanh Sói cố ý, ban đầu cậu chưa thấy thế, nhưng kể từ đó Nanh Sói bắt đầu dính cậu như sam, bình thường không nói, lúc khiêu vũ cứ lợi dụng sàm sỡ hoài. Trò diễn hôm nay cũng vậy, hơi bị mãnh liệt quá đà, làm cậu có phần mất tự nhiên…
“Gabriel chúa ghét ba thứ sau: Da màu, tội phạm, đồng tính.” Nanh Sói để mặc cậu đè mình, “Chúng ta có đủ hết. Chưa kể, Gabriel thuộc phe Vô Nhân, càng không nề hà tôi. Cậu nghĩ vô duyên vô cớ mà gã ta tốt bụng, cho chúng ta một cơ hội hưởng thụ xong ư?”
Cậu tỉnh táo trở lại, “Đang thăm dò?”
“Có lẽ. Gã đó là biến thái, ai biết được gã nghĩ gì chứ.” Nanh Sói cười cười, “Cơ mà bây giờ bọn mình chưa làm xong thật, cũng có hại gì đâu?”
“Không dám đâu.” Cậu cũng cười, cúi gần Nanh Sói, “Cũng có chỗ dở đấy, chẳng hạn như, anh sẽ rất đau.”
Nanh Sói nhướng mày, “Tính chiều cao cân nặng võ vẽ kỹ thuật kinh nghiệm hay nghề nghiệp, đều phải là cậu ở dưới chớ?”
“Nghề nghiệp liên quan gì ở đây?” Cậu nhăn nhó.
Nanh Sói bất thình lình chộp lấy cổ chân cậu, đẩy mạnh cậu xuống giường! Chưa chờ cậu phản ứng, hắn đã nhào đến như hổ vồ mồi, chẹt lại toàn bộ tay chân cậu!
“Tôi là chủ nhân, cậu là vệ sĩ, nên tôi chủ động.” Hắn nói nhẹ nhàng rồi chậm rãi hôn lông mi cậu, giọng càng chùng thấp hơn nữa, “Tôi muốn có cậu, cậu không muốn tôi… Nên tôi chủ động.”