...............................
Họ đều chưa từng nhìn vào mắt đối phương ở khoảng cách gần như vậy.
Nanh Sói lẳng lặng nhìn đôi mắt kia, đen kịt tới nỗi dường như chẳng có ánh sáng nào mà lại tựa thể cơn lốc, tại sao lại có đôi mắt như thế? Thẳm sâu đến độ hút cả linh hồn con người vào trong, rồi lại ngây thơ chẳng pha tạp nghĩ suy rối bời, rõ ràng là mê hoặc người khác, rồi lại vô tội từ ngoài vào trong…
Lý Tiếu Bạch cũng nhìn chăm chú vào đôi đồng tử đỏ sậm của Nanh Sói, màu lửa nóng bỏng nhường vậy lại làm cậu rét buốt chẳng rõ đâu. Theo hơi thở nặng nề của hắn, cặp mắt kia cũng nhuốm màu vàng của loài dã thú! Cậu trông thấy xúc cảm cuồn cuộn như thủy triều bên trong hắn, bản năng cậu bảo rằng ấy là nguy hiểm, lại vô phương lý giải nó rốt cuộc là xúc cảm nào.
Cậu ấy chọn Blade rồi. Nanh Sói nghĩ.
Nên?
“Rõ ràng là tôi trước mà…” Hắn than thở.
Cậu không nghe thấy, có nghe cũng không hiểu. Cậu chỉ biết tình trạng bị đè nghiến lâu như này bắt đầu làm cậu bực, thế là chau mày, vùng vẫy, lại lập tức bị ấn trở lại! Nanh Sói dường như đang giận dữ gì đó, chẳng biết nặng nhẹ làm một động tác bẻ ngoặt cổ tay, chẹt cậu xuống giường khiến cậu đập mạnh vào khung giường sắt thành tiếng! Giường vang lên âm thanh rầm rầm, thái dương cậu bị đập vào khung giường, đau choáng váng! Đau đớn ngoài ý muốn thoắt chốc bức sát khí tràn ra từ đáy mắt cậu, mà lòng lại vô cớ thấy sợ hãi…
Nanh Sói hiện nay, cực kỳ không ổn.
Khác với Blade, sự tồn tại trước giờ của Nanh Sói không làm cho Lý Tiếu Bạch cảm thấy uy hiếp. Có điều, Nanh Sói bây giờ, con ngươi hắn lấp đầy thứ cảm xúc kỳ quái, khuôn mặt lạnh lùng khác lạ, cùng với cảm giác áp bách đông cứng trong bầu không khí, cậu đột nhiên sinh ra cảm giác hoảng hốt… bởi thứ gì đó đã quá đỗi thân quen bên mình bỗng chốc vượt khỏi tầm kiểm soát… lẫn sợ hãi? Hình ảnh Nanh Sói cứu cậu khỏi lưỡi dao của tay cao thủ thuộc khu tù không thời hạn chợt vụt qua. Có lẽ, cậu nghĩ, có lẽ mình đã luôn xem thường cái tên y hệt con thú hoang này rồi…
Ngưng mắt như thể ve vuốt gương mặt cậu thật lâu, Nanh Sói mới chầm chậm cúi đầu xuống, mái tóc đỏ ngạo nghễ xòa xuống che đi ánh mắt.
Không trông thấy biểu cảm của đối phương sẽ càng khiến người đang bị dồn vào thế yếu càng thêm căng thẳng.
“Nếu cậu hận tôi…” Giọng nói khản đặc mang ý tự giễu của hắn khẽ khàng vang lên, “Vậy hãy dùng cả đời để hận!”
Hắn nói dứt một câu đó, cậu liền nhận thấy mình sẽ chẳng thể phản kháng nổi một lần nữa. Sức mạnh hay kỹ thuật đều chênh lệch xa đã giáng đòn đả bại cậu thiếu niên luôn mạnh mẽ! Nanh Sói giờ đây không còn là đối tượng bông đùa, chưa bao giờ chịu dốc toàn lực thường ngày nữa. Hắn chặn lại mọi chống cự của cậu chẳng hề khoan dung, không tỏ vẻ phẫn nộ cũng không mắng mỏ gì, thậm chí cả hơi thở cũng bình ổn, giống như đang tập trung thu phục một con thú xinh đẹp nóng nảy. Động tác hắn mạnh bạo nhưng chuẩn xác từng ly, từng bước, từng chiêu, hóa giải đòn tấn công của cậu, mỗi một lần áp chế đều tiêu hao phần lớn thể lực của cậu, thỉnh thoảng lại ra tay khiến người đã quen với đau đớn như Lý Tiếu Bạch mà vẫn đau đến nỗi không có sức nhổm dậy. Hai bàn tay hắn khóa chặt cậu cục cằn và hung ác không chút tiếc thương, mảnh vải trói tay cậu được xé từ tấm vải dày mà gọn gàng tuyệt đối. Nói hắn lãnh đạm, song cơ thể hắn dục vọng hắn động tác hắn đã cuồng loạn đến tận nông nỗi này! Nói hắn điên, ánh mắt hắn lại bình tĩnh tới mức khiếp hãi…
Tại sao lại thế? Hắn mạnh như này từ hồi nào? Cậu cứ nghĩ ngợi ngắt quãng giữa cuộc vật lộn kịch liệt.
Hoặc là nói không phải Nanh Sói tự dưng mạnh lên mà hắn xưa giờ luôn luôn như vậy, chẳng qua chỉ do cậu không biết. Hắn, hắn bước lên đỉnh cao của cái mảnh đất tội ác này, hắn tự tay giết chết hai người anh em cùng là ứng viên thừa kế gia tộc, hắn là nhân vật ngay cả Blade cũng phải lừng chừng chưa dám bất cẩn động thủ, hắn là thủ lĩnh của cả toán người giữa trận hỗn chiến, hắn là Vua của nhà tù này!
Vậy mà tại sao, tại sao tới tận hôm nay cậu mới vỡ lẽ? Là vì cậu quá ngu dốt hay do hắn quá nhường nhịn? Cậu mở to mắt dại ngây, ý nghĩ rối mòng không mò thấy nút gỡ, đến khi Nanh Sói tiến vào trong cơ thể cậu, cảm giác thua cuộc và không dám tin thậm chí còn cuốn phăng cả nỗi nhục nhã và giận dữ.
“Súc sinh!” Cậu nghiến răng chửi rủa, hai nắm đấm siết chặt, cổ tay bị mảnh vải thô ráp siết thành vết bầm đỏ chói!
Quan hệ như thể đang cưỡng hiếp.
Đối với cậu, cũng chẳng phải lần đầu tiên. Thực tế, từ năm mười ba tuổi cậu đã thường xuyên phải chịu đựng cảnh này.
Nhưng đối phương đều chỉ cùng một người.
Mà người ấy chưa bao giờ là người tốt trong tâm tưởng cậu.
Khi cơ thể nóng rực của Nanh Sói áp lấy cậu, khi món hung khí rắn đanh và bỏng rẫy với kích cỡ choáng ngợp của người phương Tây ra vào cơ thể cậu với tần suất khó lòng chịu thấu, Lý Tiếu Bạch mới hay, thực ra ở cái chuyện nhục dục này, người ấy phải nói là đã dịu dàng rồi.
“Súc sinh…” Ở giây phút hắn phóng đợt sóng tình ái mãnh liệt đầu tiên vào sâu bên trong cậu, Lý Tiếu Bạch lại chửi khẽ, giọng nói dần dần nhuốm nỗi hận lạnh băng.
Mọi tầng phòng ngự của Nanh Sói đều sụp đổ hoàn toàn ngay khoảnh khắc hắn tiến vào Lý Tiếu Bạch! Hắn trút hết đam mê ôm ghì lấy tấm lưng gầy, móng tay hắn quắp vào bả vai cậu hệt như con thú hoang giương vuốt giam cầm con mồi! Dốc lực tới nỗi gần như kéo gãy eo cậu… Nanh Sói gấp gáp liếm mặt cậu, răng cũng thô bạo cắn cổ, cắn họng, cắn lên cơ thịt cân đối tại vòm ngực, hàm răng bén nhọn chẳng may để lại vài vết thương li ti trên làn da, mùi máu tươi phảng phất lẫn cơn run se sẽ và rệu rã của thiếu niên bướng bỉnh đang phẫn nộ dưới thân đều khiến hắn đạt được khoái cảm chinh phục khổng lồ… Mồ hôi ướt rượt dẫn theo cơn đau tê dại trườn xuống mặt, chảy qua hàng mày nhòe nhoẹt cả đôi mắt loài dã thú, mọi bình tĩnh cố gồng lên đã đổ tan tác! Chỉ còn lại cơn điên và dục vọng kiềm nén lâu nay vỡ bờ mà thôi…
Chếnh choáng, ướt át, mê muội, kích thích, đớn đau, sảng khoái đến nỗi tầm nhìn trắng xóa, khoái cảm được tạo thành từ chính chúng.
Khung giường bằng sắt vang kẽo kẹt quá to, vùi chôn cả âm thanh nghị luận mỗi lúc một lớn ngoài cửa. Sói Vàng bị vứt hôn mê một bên, cả ngón tay cũng vô phương động đậy, hiển nhiên bị tảng lờ tuyệt đối.
Nanh Sói hùng hục đến phấn khích, giữ nguyên tư thế kết nối nhau, đỡ hông Lý Tiếu Bạch ngồi dậy! Hành động này càng khiến vật thể trong thân mình thúc vào tận sâu! Kích thích mãnh liệt quá mức! Mãnh liệt đến nỗi bức cả hai người vuột ra tiếng rên! Khoái cảm ồ ạt cuộn lên như lửa cháy từ bụng dưới của Nanh Sói, bốc thẳng lên não và rồi nổ tung tóe tựa pháo hoa! Còn Lý Tiếu Bạch lại nhăn nhó túm chặt tóc hắn! Mồ hôi vã ra, cậu giữ nguyên tư thế ngồi quỳ không dám cử động, ngay cả hô hấp cũng phải hít nhẹ từng tí, toàn thân căng ra phát đau, hạ thể vẫn mãi chẳng thể thích ứng với sự xâm phạm đến từ vật thể quá đỗi to lớn… Trong tình trạng hoàn toàn không dám nhúc nhích nửa phân, điều duy nhất cậu có thể làm là túm chặt mái tóc đỏ cùng cắm ngập móng tay vào thịt chẳng khác nào đang tự hành hạ bản thân! Lỡ lúc này có chấn động gì đó kéo theo cả vật đang nhét tại nơi sâu cơ thể, cậu dám tin mình túm đứt cả da đầu Nanh Sói! Nhưng lại chính ở cái thời khắc này, hung khí chỉ tạm nghỉ ngắn ngủi lại bắt đầu ra vào mạnh mẽ chẳng thương tình! Sắc mặt cậu thoắt chốc trắng bệch, có nắm chặt tay cách mấy cũng không thể thật sự túm đứt da đầu hắn, chỉ có thể cắn chặt răng đến không thể chặt hơn, gằn ra từng lời mắng mỏ chẳng tròn nghĩa… Kế tiếp là tiếng thở gấp gáp hỗn loạn không tiết tấu…
Nanh Sói vẫn bị túm đau, hệt một con sư tử to lớn bị giật lông, nâng mắt nhìn cậu đầu sỏ, đoạn lắc lắc phần tóc bị túm, tiến sát môi thú con đang giận dữ nhằm tỏ vẻ trấn an, dụi dụi, liếm liếm, hết sức thân mật và chiếm hữu… Lý Tiếu Bạch chẳng mấy chốc đã kiệt sức, tay bị trói chỉ có thể vòng quanh cần cổ cường tráng nọ, ngón tay thoáng lùa vào tóc hắn. Mái tóc đỏ như bờm sư tử cọ xát qua lại giữa các kẽ ngón tay theo từng động tác chuyển động, mềm mại không ngờ… Dòng suy nghĩ lúc này đây của cậu đã trì trệ, cậu thẫn thờ gối lên bả vai rộng của hắn, nheo mắt nhìn mãi vào mái tóc đỏ rực kia lẫn động tác *** loạn chẳng hề liên quan của hai người.
Khác với màu tóc đen bóng, sợi dai như của Lý Tiếu Bạch hay Blade, mái tóc đỏ của Nanh Sói không sáng bóng nhưng thật sự mềm mại giống lông thú.
Chẳng phải nói người nào tóc mềm đều tốt tính lắm hay sao? Cậu nghĩ thầm. Tốt cái chó!
Như bờm sư tử… Chung quy vẫn là thú, cậu lại nghĩ. Đã là thú, phải mau mau cầm súng săn giết quách mới đúng! Điên mới đi nghĩ rằng có thể làm bạn với thú, để rồi tự mình đút nó ăn no bụng, phải, quá đáng đời!
Chầm chậm nhắm mắt, che đi ánh nhìn ngày càng lạnh lẽo, rèm mi cậu thẳng tựa đuôi phượng, âm ẩm, nhè nhẹ quẹt qua cần cổ tỏa nhiệt của Nanh Sói.
Cảm nhận người trong lòng dần tản mác hơi thở lạnh băng, người đàn ông tóc đỏ vốn dĩ đang đắm chìm giữa khoái cảm và dục vọng lại lộ ra nụ cười ngập tràn xót xa ở nơi mà Lý Tiếu Bạch không nhìn thấy, cánh tay siết lấy cậu càng chặt hơn, càng chắc hơn.
Siết chặt đến bao nhiêu chăng nữa cũng không thuộc về mình.
Suy cho cùng, là đứng đầu bảy khổ.
Cầu bất đắc, cầu bất đắc… Khao khát lắm, khao khát lắm mà không thể có…
...............................
Nanh Sói hết sức chuyên chú giúp Lý Tiếu Bạch lau mình, ôm cậu ngồi lên đùi, cẩn thận thay cậu gài từng cúc áo, ngay cả nếp nhàu bởi ban nãy mình đã quá thô lỗ cũng kiên nhẫn vuốt phẳng. Cổ tay cậu đã được cởi từ lâu, may mà đang ở phòng y tế, hắn bôi cả thuốc cho cậu. Nanh Sói lúc này không còn vẻ dữ dằn nữa mà y chang một con chó to được ăn no, nay ôm ấp con chó nhỏ mình giành được về, liếm lông giùm nó. Hắn ôm hờ cậu bằng một tay, tay kia làm lược, chậm rãi, chậm rãi chải lại mái tóc hơi ẩm và rối bởi vận động mạnh của cậu, nét mặt hắn khá bình thản. Mà Lý Tiếu Bạch thì không rõ do mệt rũ rượi hay lười phản kháng, chả thèm nhúc nhích, để tùy hắn loay hoay. Đến khi xong xuôi mọi công việc săn sóc, an ủi, giám ngục ngoài cửa đã hết nhẫn nại đá mấy cú vào cửa, Nanh Sói mới từ từ thả lỏng tay, hít sâu một hơi, sau đó nói khẽ, “Đi thôi.”
Cậu đứng lên không chút nào lưu luyến, động tác chậm chạp song bình ổn, chẳng buồn liếc Nanh Sói dù chỉ nửa cái, sống lưng cậu thẳng tắp, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của giám ngục ngoài cửa, đi ra ngoài.
Cửa phòng y tế nhẹ nhàng khép lại, người đàn ông tóc đỏ cúi gằm, ngồi yên chỗ cũ, vươn tay vuốt ve chiếc giường nhăn nhúm ban nãy hãy còn hai thân thể quấn quýt nhau, hơi nhắm mắt, rồi đứng dậy tìm thấy chiếc chìa khóa nhét sau lớp băng của Sói Vàng mà Lý Tiếu Bạch giấu trước đó, cẩn thận cất lên người, hắn lặng lẽ rút máy thở của gã, đoạn đổi sang biểu cảm đỉnh đương đi theo sau Lý Tiếu Bạch…
Cùng lúc đó, tại sảnh chính nhà tù.
Đêm tối đã buông, vũ hội bắt đầu.
Các vai diễn lên sàn, các mưu toan rục rịch.
Đèn đóm sáng trưng, nhạc nhẽo nổi lên, tiệc tùng linh đình, quần là áo lượt.
Đương nhiên trên kia chỉ là tưởng tượng thôi.
Nhà tù ai cho uống rượu, cũng không có đàn bà, toàn một lũ đực rựa thi nhảy waltz với nhau cũng chẳng đẹp đẽ gì cho lắm để bàn, đơn giản là thi thôi.
Thành phần ban giám khảo trên bệ cao gồm các vị sau:
Quý ngài Giáo Hoàng nhìn xuống toàn sảnh bằng ánh mắt đang nhìn chấy rận
Giám ngục “Thiên thần trưởng” Gabriel ngó lom lom đám đông bằng ánh mắt đang nhìn rác thải
Bác sĩ James nhìn khắp sảnh vũ hội bằng ánh mắt không khác gì đang nhìn xác chết
Còn một ghế trống, không rõ là chuẩn bị cho nhân vật nào còn to hơn cả ngài Giáo Hoàng.
Gió rét hiu hiu…
Đây là hoạt động hiếm được dịp tập trung toàn bộ nhà tù, mọi nhân vật cộm cán của khu tù thời hạn lẫn không thời hạn đều có mặt đông đủ. Vàng thau bát nháo, nhân viên lộn xộn. Nhằm phòng ngừa có sự cố phát sinh, canh gác cũng tăng gấp đôi thường ngày. Âm nhạc rõ là du dương mà khắp các cửa to cửa nhỏ ra vào đại sảnh đều ngồn ngộn giám ngục vác súng, hôm nay còn đặc biệt trang bị cho mỗi giám ngục một khẩu có nòng khương tuyến. Được loại vũ khí hỏa lực mạnh này hỗ trợ xưng uy, vị nào vị nấy đều tỏ ra oai như cóc.
Phạm nhân tù không thời hạn được cho vào sảnh theo thứ tự lần lượt, sau đó toàn bộ cửa thông với khu không thời hạn sập cổng, tiếp theo đến phiên phạm nhân tù có thời hạn. Đến khi tất cả đã được lùa vào, mọi cửa đều bị đóng kín, kiên cố, tạo thành một cái ***g sắt thép. Tất cả đều im lặng đi vào theo lượt mình, ngoài tiếng nhạc, cả một tiếng ho cũng nghe không ra. Các phạm nhân cảnh giác chẳng giống đang đi dự tiệc mà như đi chịu chết không bằng.
Phòng 520 xếp cuối cùng số thứ tự, Blade lạnh lùng đứng cuối hàng dõi chăm chăm về phía cửa, gương mặt chẳng hiểu do đâu mà lạnh hơn cả mọi ngày.
Sau khi tất cả vào sảnh, hai con người vắng mặt mới chịu xuất hiện với rất nhiều giám ngục “hộ tống”. Nhìn một người đích thị là được ăn no thỏa thuê, một người thì khá suy yếu, chậm rãi bước vào từ cửa, đám phạm nhân bên khu tù có thời hạn lập tức huýt sáo ồn ào! Mỗi kẻ bên khu không thời hạn thì liếc mắt với đủ loại tâm tư, ám muội về phía hai người vừa trở thành tiêu điểm, khe khẽ rỉ tai trao đổi…
Bàn tay đút trong túi quần của Lý Tiếu Bạch nằm chặt lại vẫn cố thả lỏng, mắt chẳng thèm nhìn ai, chỉ gườm gườm xuống đất.
Cậu cũng không cho rằng làm chuyện đấy với đàn ông sẽ ảnh hưởng gì đến mục tiêu cuộc đời hay khí thế làm người, có điều dưới cái tình huống này, lại còn trước mặt toàn thể, thật sự chả có nổi vinh quang để mà ngẩng đầu ưỡn ngực. Đáng tiếc người đàn ông tóc đỏ sau lưng trước nay nào có biết đến hai chữ “xấu hổ”, tức khắc bày trò dính lấy cậu.
Nanh Sói dán rịt sau cổ cậu cười khì khì, thế rồi đột nhiên ôm eo cậu cực kỳ thân mật.
Cả lũ cười vang…
Cậu dừng chân, dời tầm mắt, lạnh nhạt nhìn cánh tay vòng quanh eo mình, “Anh đang làm trò gì đấy?”
“Tăng cường ăn ý với bạn nhảy” Giọng Nanh Sói hết sức vui vẻ, không hề giống mục tiêu bị ám sát trong buổi vũ hội nồng nặc sát khí này, hai cánh tay hắn càng kéo thân thể mảnh khảnh của cậu vào sâu trong lòng mình hơn nữa.
“Nanh Sói, bỏ tay ra.”
Giọng Blade trấn tĩnh, không cao, mà lạnh xuống tận đáy vực.
Vậy mà Nanh Sói lại chẳng cười hì hì bỏ tay ra như mọi khi, trái lại còn tỏ vẻ bảo vệ món đồ chơi bằng lông cỡ lớn của mình, giang rộng hai tay, ôm trọn cả tay Lý Tiếu Bạch vào ***g ngực hắn, cằm cũng gác nhẹ trên đỉnh đầu cậu, quẳng cho Blade ánh nhìn khiêu khích.
Động tác này quá đậm mùi chiếm hữu. Blade làm thinh, ngẩng đầu, cặp mắt dài màu xanh lá lạnh lẽo chĩa thẳng vào Nanh Sói.
Ai nấy đang có mặt đều cảm thụ được sát khí lan tràn.