[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Quyển 1 - Chương 117:Được mời

Đây chỉ là một lời nói dối thiện ý, chính bởi lời nói dối này mà Mai thôn rất nhanh chóng đã thoát khỏi bóng ma của chiến tranh, khôi phục lại sự yên bình thường ngày. "Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi! Hì hì, Hàn đại ca, đại tỷ tỷ, mọi người mau thưởng thức trù nghệ của đệ xem nào." Chỉ thấy tay Hùng Đệ bưng đầy khay thức ăn tới, ở giữa là một cái chén nhỏ, đi tới trước bàn, thức ăn còn chưa đặt xuống thì ngoài miệng đã vừa cười ha hả vừa nói. Tiểu Dã đi phía sau cũng bưng hai chén thức ăn đi tới, đặt thức ăn lên bàn. Hai món mặn, ba món chay, nhìn qua thì thật không tệ. Tiêu Vân thoáng chút kinh ngạc nói: "Thật không nhìn ra Tiểu Béo đệ còn biết nấu ăn đó." Hùng Đệ cười ha hả nói: "Đệ thích ăn uống mà, cho nên trước kia có học mẹ đệ chút ít, mấy ngày qua đệ và Tiểu Dã ở bên ngoài, cũng đều do một tay đệ nấu nướng cả." Tiểu Dã gật đầu nói: "Tiểu...Tiểu Béo...nấu ăn... ngon... ngon lắm. Vẫn là biết giữ thể diện cho bạn tốt. Hùng Đệ vui vẻ cười ha hả. Hàn Nghệ cầm lấy đũa nói: "Vậy thì chúng ta tranh thủ thử đi." Bốn người lập tức bắt đầu ăn, cũng không thể không nói là tay nghề của Hùng Đệ quả thật không tệ, mọi người vừa ăn vừa trầm trồ khen ngợi không dứt, làm cho Hùng Đệ mừng nổ mũi, cười đến mức từng mảng mỡ trên cơ thể rung lên bần bật, đôi mắt đã ti hí thành một đường. Nếu đã là người một nhà, vậy mọi việc phải cùng nhau giải quyết, Hàn Nghệ với tư cách nhất gia chi chủ, đương nhiên phải ở bên ngoài kiếm tiền, nhưng tiền bây giờ đã kiếm đủ rồi, hắn bây giờ chủ yếu bận rộn cải tạo gian bếp và phòng tắm, mà việc của Tiêu Vân chỉ là dọn dẹp lau chùi. Nhưng Tiểu Dã và Hùng Đệ đều là những đứa trẻ rất biết điều, quần áo của bọn chúng đều là tự giặt, chưa từng bao giờ phải phiền đến Tiêu Vân, còn thường xuyên giúp đỡ Tiêu Vân rửa chén, chỉ có đại lão gia Hàn Nghệ thì quen thói rồi, quần áo cởi ra là quăng đó, nếu chẳng có ai động vào thì nó sẽ vẫn nguyên chỗ cũ, chẳng cần quan tâm trên đó đã giăng đầy mạng nhện hay không, hắn thực sự không có thói quen giặt giũ rửa chén đũa, thậm chí chỉ cần nhìn thấy thôi là sợ, cũng may là Tiêu Vân ngày nào cũng vô cùng tự giác thu dọn quần áo cho Hàn Nghệ. Có những lúc, Tiểu Dã còn lên núi săn bắn, kiếm mấy món thôn quê về làm một bữa ngon, còn về Hùng Đệ, trước kia còn chưa biết nó có thể làm gì, dù sao thì vụng về như nó thì cũng không thể đòi hỏi quá nhiều, nhưng thật không ngờ là tên mập này lại giấu tài kĩ thế, còn giấu cả tài nấu ăn, hơn nữa cũng không lười biếng, nó cũng rất thích nấu nướng. Chỉ cần có thời gian rảnh là Tiêu Vân lại dạy Hùng Đệ học chữ, ở đây chỉ có mỗi mình nó là không biết chữ, còn Tiểu Dã thì không chỉ biết chữ, mà viết còn rất đẹp, đây gọi là danh sư xuất cao đồ đó mà. Chỉ có điều nó cũng chẳng biết những thứ này dùng để làm gì, dù sao thì sư phụ nó dạy gì thì nó học nấy, cho nên Hùng Đệ cũng vô cùng khát khao được học chữ, mặc dù phản ứng hơi chậm một chút, nhưng nó học hành rất chăm chỉ, nhiều khi học đến mức mồ hôi nhễ nhại, đây là do nó tự lo lắng, Tiêu Vân thì chỉ khen ngợi nó, chứ tuyệt đối không hề nói nặng hay la mắng gì, còn Hàn Nghệ và Tiểu Dã thì luôn ở bên cạnh động viên nó. Hàn Nghệ còn sai Tiểu Dã đi mua bút lông về trợ giúp Hùng Đệ học chữ. Đến tối, hoạt động giải trí ít, thường thì chơi mạt chược, nhưng hình phạt không phải là tiền, mà là chén đũa của ngày hôm sau, ai thua thì phải rửa. Hàn Nghệ mặc dù không chơi bẩn, nhưng bởi kĩ thuật của hắn vốn đã cao hơn những người kia mấy bậc, cho nên chưa từng thua bao giờ. Còn Hùng Đệ thì đánh chậm, nhưng nghĩ khá kĩ, cho nên thắng nhiều thua ít, Tiểu Dã và Tiêu Vân là hai người chuyên thua. Tiểu Dã ở bên sư phụ nó lâu năm, tính cách khá hào sảng, chưa bao giờ câu nệ những chi tiết nhỏ nhặt, còn Tiêu Vân thì tính cách khá vội vàng, suy ngẫm cũng không nhiều, cho nên thường xuyên đưa bài cho người khác ù, nhưng Hùng Đệ thì luôn giúp đỡ bọn họ rửa bát, một bên là bạn tốt, một bên là cô giáo, không giúp là không được a! Đương nhiên, Hàn Nghệ tuyệt đối không giúp đỡ vụ này. Dần dần, Tiêu Vân bắt đầu lôi kéo Tiểu Dã, Hùng Đệ để công kích Hàn Nghệ, nhưng về phương diện mạt chược, thì cho dù là cả 3 cao thủ có kĩ thuật lợi hại nhất đương thời cùng nhau lên thì cũng chỉ thất bại thảm hại. Về phương diện đánh bạc thì Hàn Nghệ quả thực bỏ xa họ quá nhiều, căn bản là không thể nào đuổi kịp. Một nhà 4 người, ngày tháng trôi qua cứ nhàn nhã như vậy, vô cùng vui vẻ, trong bất giác, nửa tháng đã qua. Tin báo thắng trận ở tiền phương cuối cùng đã truyền về, sau trận Dương Châu, quân Đường một mặt lợi dụng Hàn Nghệ và mảnh thiên thạch kia đưa ra những lời đồn đại, phá hoại nghiêm trọng tính đoàn kết nội bộ của tổ chức tà giáo, tín đồ bắt đầu nảy sinh hoài nghi với thân phận của Trần Thạc Chân, mặt khác, phía Trường An cũng truyền tin tức tới, Đường Cao Tông Lý Trị hạ chỉ, để khoái mã đưa tới Giang Nam, yêu cầu luận tội tri huyện Thanh Khê và các quan viên có liên quan tới vụ án, tri huyện Thanh Khê chém đầu thị chúng, để trấn an lòng dân. Dưới song trọng áp lực, nội bộ phản quân hoàn toàn tan rã rồi, tại Vụ Châu, Hoài Thú lần lượt đại bại mà lui, lui tới Mục Châu, hai quân Dương, Thôi tụ hợp, bao vây chặt tất cả các ngả quân chủ lực của phiến quân, rất nhanh đã có hàng vạn người liên tiếp tới đầu hàng quan quân. Kể từ đó, phản quân đã rơi vào tình trạng nỏ mạnh hết đà, Đồng Văn Bảo cũng các đại tướng khác lần lượt chết trận, còn trong trận cuối cùng, Trần Thạc Chân và Chương Thúc Dận cũng chiến đấu hết mình mà bỏ mạng, theo việc chết trận của Trần Thạc Chân, phong trào khởi nghĩa lần này chính thức tuyên bố kết thúc, từ ngày phất cờ khởi nghĩa cho tới thất bại, chỉ vẻn vẹn có hai tháng trời. Đúng như lời Tiêu Vân nói hôm đó, khởi nghĩa tạo phản lúc này sao có thể thành công chứ. Cho dù không có Hàn Nghệ, thì Trần Thạc Chân cũng chẳng thể gây ra nổi sóng gió gì, bởi vì Đường triều lúc này thực sự quá mạnh, thật sự chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, đối với Đường triều lúc này mà nói, chẳng qua chỉ là một bản nhạc đệm mà thôi, đừng nói là gốc rễ, cùng lắm cũng chỉ có thể làm rụng một chiếc lá, căn bản là chẳng ảnh hưởng gì tới toàn cục. Cần phải biết rằng Đường Triều chưa dùng tới một lính tinh nhuệ nào ở khu vực Quan Lũng và Tây Bắc, mà chỉ là điều động binh mã khu vực Giang Triết, binh lính nơi đây chỉ là binh lính yếu nhất Đường triều. Nhưng nói trở lại, lần khởi nghĩa này là đúng hay sai, thì mỗi người sẽ có quan điểm riêng. Ít ngày nữa, Dương Tư Nột sẽ dẫn đại quân khải hoàn trở về, bách tính Dương Châu cũng sẽ ra thành nghênh đón, lần bình định phiến loạn này, công trạng của Dương Tư Nột là vô cùng to lớn, nhưng nói thật ra, ông ta cũng chỉ là điền thêm một nét chấm nhỏ trong sổ ghi chép công tích của Dương gia thôi, bởi vì đối thủ quá yếu, còn như đối thủ của phụ thân ông ta Dương Cung Nhân, có kẻ nào mà không lưu danh sử sách, kiêu hùng Tùy mạt Dương Huyền Cảm, sói dữ Tây Bắc, Tây Bắc vương Hiệt Lợi Khả Hãn, nếu như không phải là nhờ quan hệ thân tình của Dương Cung Nhân và Lý Uyên, thì tới chính biến Huyền Vũ Môn, sau khi Lý Thế Dân đăng cơ, đã bãi tướng ông ta rồi, công lao của ông ta e rằng không chỉ có vậy, nhưng đây không phải là lỗi của bản thân Dương Cung Nhân, là do chính trị tạo ra thôi. Có câu là vua nào triều thần ấy. Bất quá Lý Thế Dân cũnh có thể coi là lòng dạ rộng rãi, ông ta không hề vội vàng tận diệt, cũng biết là có lỗi với Dương Cung Nhân, nhưng chuyện chính trị thì có rất nhiều thứ bất đắc dĩ, ông ta không thể để cựu thần của Lý Uyên nắm binh quyền. Thế nhưng, khi đại cục đã định, hay cũng là lúc Dương Cung Nhân đã về già, Lý Thế Dân lại một lần nữa sử dụng ông ta, đồng thời còn phó thác trọng trách, thậm chí còn vô cùng sủng ái Dương Cung Nhân, gả công chúa của mình cho con trai út của ông ta. Cho nên, khi so sánh với phụ thân mình thì Dương Tư Nột chỉ còn nước chạy phía sau hít bụi. Ông nội y là Dương Hùng thì càng không cần phải nói rồi, trong tôn thất triều Tùy, cùng với Cao Quýnh, Ngu Khánh Tắc, Tô Uy được xưng là "Tứ quý", quyền khuynh thiên hạ, đồng thời cũng là một nhân vật vô cùng lợi hại. Việc đầu tiên sau khi Dương Tư Nột về đến Dương Châu là cử người tới mời Hàn Nghệ tham dự tiệc mừng chiến thắng, bởi vì bước ngoặt của trận chiến này chính là trận ở Dương Châu. Nếu như Dương Châu bị chiếm mất, mặc dù vẫn chẳng ảnh hưởng gì tới căn cơ của Đường triều, nhưng e rằng phải điều động quân tinh nhuệ tới, thậm chí cả nhà Dương Tư Nột sẽ gặp phải tai nạn lớn. Trong trận này, mặc dù cũng có phần may mắn, nhưng Hàn Nghệ vẫn có thể nói là đã lập công lớn, về công về tư, Dương Tư Nột cũng phải cảm tạ Hàn Nghệ một phen, đương nhiên, mục đích chủ yếu vẫn là muốn lôi kéo Hàn Nghệ. Lần trước, Hàn Nghệ tìm lại được Bồ Tát vàng, đã thể hiện rất rõ tài năng của hắn rồi, hơn nữa sau trận này, càng chứng minh Hàn Nghệ là một tài năng còn nhiều triển vọng, không thể bỏ qua. Nhưng lần mời này, lại làm cho Tiêu Vân vô cùng bất mãn: "Vị Dương Thứ sử này cũng thật là biết chiêu hiền đãi sĩ, còn cử riêng người tới mời một tiểu tử nông gia, hừ, ta thấy là ông ta đang cố ý làm để người khác nhìn thấy thôi, công lao này đã sớm được tính cho con trai ông ta rồi, ngươi đừng có đi, tránh để người ta lợi dụng." Bà nương này đúng là đang mở to mắt mà chém gió. Hàn Nghệ liếc xéo Tiêu Vân một cái rồi nói: "Vậy sao?" "Một việc rõ ràng như vậy mà ngươi nhìn không ra sao?" Ánh mắt Tiêu Vân dời sang chỗ khác, hơi có vẻ chột dạ nói. Dương gia năm lần bảy lượt mời chào Hàn Nghệ, đây chẳng phải là bí mật gì nữa rồi, nàng sao mà không biết, nhưng nàng rất căm ghét người của Dương gia, luôn tới quấy rầy Hàn Nghệ. Hiện giờ gia đình họ đang trải qua những ngày tháng vui vẻ thoải mái, cho nên trong thâm tâm, nàng không hề muốn Hàn Nghệ dính chút quan hệ gì với Dương gia cả. Hàn Nghệ cười nói: "Cho dù là vậy thì ta cũng phải đi, cô cũng biết ta chỉ là một tiểu tử nhà nông, người ta lại là Thứ sử, ta không đi liệu có được không? Đây chẳng phải là rượu mừng không uống, lại muốn uống rượu phạt sao? Ta sẽ không làm việc ngu xuẩn đó đâu." Tiêu Vân nói: "Ngươi có thể giả bệnh mà, dù sao thì ngươi giả bộ cũng rất giống đấy." "Cô có thể đừng nhắc đến cái chuyện đó nữa không, nếu để người khác nghe thấy, ta về sau mặt mũi đâu mà gặp bọn Dương nhị thúc." Hàn Nghệ hừ một tiếng nói: "Hơn nữa việc này trốn một ngày thì được, liệu có trốn cả đời được không." Tiêu Vân nhíu mày, cũng biết là Dương Tư Nột rất muốn gặp Hàn Nghệ một lần, thậm chí hai lần ba lần, liền hừ một tiếng rồi nói: "Nếu như ngươi muốn thì cứ đi đi." "Ta nói là ta muốn đi lúc nào. Thôi thôi, ta chẳng buồn nói với cô về việc này nữa." Hàn Nghệ xua xua tay, rồi lại hỏi: "Cô có đi không?" Lần này thì Dương Tư Nột quả là có mời hai người phu thê bọn họ. Tiêu Vân bĩu môi nói: "Ta không đi." "Cô không đi thì thôi." Hàn Nghệ chẳng muốn miễn cưỡng nàng, rồi nói tiếp: "Tiểu Dã, Tiểu Béo, các đệ đi cùng ta nhé, coi như đi cải thiện chút khẩu vị, dù sao cũng không mất tiền mà." Tiêu Vân vội nói: "Nếu như các ngươi đi cả thì chỉ một mình ta ở nhà sao?" Hàn Nghệ nói: "Trước kia chẳng phải là thường như vậy sao." Tiêu Vân nói: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, không giống nhau mà." "Sao lại không giống nhau?" "Việc này...à, trước kia là nhà nhỏ, giờ là nhà lớn, một mình ta ở nhà cũng thấy sợ." "Cô mà biết sợ?" Hàn Nghệ tỏ vẻ sửng sốt. "Sao ta lại không biết sợ chứ?" Tiêu Vân cố cãi lí nói. Hùng Đệ đột nhiên nói: "Hàn đại ca, đệ cũng không muốn đi, đệ ở nhà giúp đại tỷ tỷ nấu cơm thôi, đại tỷ tỷ chẳng phải là không biết nấu cơm sao." Nó không thể so được với Hàn Nghệ, đối mặt với các công tử nhà đại quan, trong lòng nó có chút sợ hãi, cho nên nó cũng không muốn đi. Tiểu Dã thì thế nào cũng được, nó thì chẳng biết sợ ai cả, dù sao thì sư phụ nó cũng là một đại anh hùng. "Vẫn là Tiểu Béo ngoan..." Tiêu Vân tỏ vẻ cảm động lắm, nhưng đột nhiên lại cau mày, nhìn thẳng mặt Hùng Đệ nói: "Tiểu Béo, sao đệ lại biết ta không biết nấu cơm?" "Là Hàn đại ca nói." Hùng Đệ lập tức chỉ về phía Hàn Nghệ. Mẹ kiếp, xem ra thằng mập đã muốn làm phản đồ, Hàn Nghệ trợn trừng mắt nhìn Hùng Đệ, chúng ta chẳng phải là huynh đệ chung hoạn nạn sao, bà nương này còn chưa động thủ, đệ đã bán đứng ta thế hả? Tiêu Vân quay mặt lại, giận dữ nhìn Hàn Nghệ: "Ngươi rốt cuộc đã nói xấu sau lưng ta những gì rồi?" "Ặc...Tiểu Dã, mau đứng qua đây che lại giúp, đại ca muốn lấy gỉ mắt."