[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Quyển 1 - Chương 118:Hàn Nghệ nhường chỗ ngồi

Nói thật ra là Hàn Nghệ cũng không muốn đi. Hắn không thích giao du với đám quan lại hiển quý kia. Khác biệt ở chỗ là hắn biết mình biết người hơn Tiêu Vân, người ta đường đường là Thứ sử, cử người tới mời một tiểu tử nghèo, nên nhớ là mời đó, đây đã là vinh hạnh lớn lao rồi, ngươi mà còn kiêu căng thì khác nào không biết phân biệt tốt xấu. Ngoài ra, Hàn Nghệ cũng muốn nói chuyện với Dương Tư Nột về việc Tiểu Tôn Bảo, hắn không muốn đi trên đường cũng bị người ta mang nhang ra cúng. Điều này đối với một tên lừa đảo mà nói thì thật quá tàn khốc rồi. Nếu mọi người ai cũng biết hắn, đều chú ý đến hắn, vậy thì còn làm ăn gì được nữa. Về công về tư, hắn đều nên đi. Sáng hôm sau, Hàn Nghệ và Tiểu Dã thay bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm đi ra khỏi nhà, trước khi ra đến cổng, Hùng Đệ dặn đi dặn lại Tiểu Dã nhớ mang về cho nó mấy món ngon, dù sao thì thằng mập là chuyên gia ăn uống mà. Vừa tới cửa thôn, xe ngựa của Dương phủ đã sớm đợi sẵn ở đó, phục vụ hết sức chu đáo. Hàn Nghệ, Tiểu Dã lên xe ngựa rồi đi thẳng về phía Dương phủ. ... Lần toàn thắng này là rõ ràng là công lớn, Dương Tư Nột cũng chẳng tội gì phải giấu giếm, mở tiệc rượu lớn ngay trong Dương phủ, khoản đãi các đại tướng xuất chinh lần này, đây là việc vô cùng cần thiết, người ta đã xả thân vì ngươi, ngươi thắng trận rồi thì nhất định phải khao thưởng ba quân, rất nhiều binh sĩ chờ đợi cái giờ phút này, nếu không thì ai mà tận tâm tận lực bán mạng cho ngươi nữa, ngoài ra, Dương Tư Nột còn mời một số sĩ tộc ở Dương Châu, tóm lại là làm rất long trọng. Bắt đầu từ giờ Thìn, cổng lớn Dương phủ đã thấy từng dòng người nườm nượp tiến vào, các văn sĩ võ tướng túm năm tụm ba nhộn nhịp tới Dương phủ chúc mừng Dương Tư Nột. Đi được hơn một canh giờ, Hàn Nghệ cũng tới Dương phủ, vừa mới xuống xe, đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái: "Hàn tiểu ca, ngươi rốt cuộc cũng đã tới, cha ta thấy ngươi mãi không tới nên có dặn ta ra ngoài xem sao." Hàn Nghệ ngẩng đầu nhìn, thấy đó là Dương Triển Phi, liền vội chắp tay nói: "Hàn Nghệ tham kiến nhị công tử, thật là có lỗi, nhà ở xa quá nên mới tới muộn thế này." "Ài, giữa chúng ta với nhau còn lễ tiết rườm rà thế làm gì, đi nào, cha ta đang đợi ngươi đó." Nói rồi Dương Triển Phi liền mời Hàn Nghệ vào bên trong, Tiểu Dã thì đi theo ngay sau Hàn Nghệ. Đi tới tiền viện, gặp ngay một đám người từ bên trong sảnh đi ra, người đi đầu chính là Dương Tư Nột. Dương Tư Nột nhìn thấy Hàn Nghệ, lộ vẻ kích động dị thường, cười ha hả nói: "Đại công thần của chúng ta tới rồi." Nói xong, ông ta sải bước tới đón. Đại công thần, ông trời ơi, đừng có trang bức được không, biết vậy tỏ vẻ bị bệnh một chút là lựa chọn không tồi rồi. Hàn Nghệ chỉ thấy áp lực quá lớn, liền hành lễ nói: "Tiểu tử Hàn Nghệ tham kiến Dương công, Hàn Nghệ có tài đức gì, sao dám phiền tới Dương công đích thân nghênh đón." "Hôm nay ngươi xứng đáng điều đó, tuyệt đối xứng đáng." Dương Tư Nột cởi mở cười, một tay nắm lấy tay Hàn Nghệ, lôi vào bên trong. Mọi người đứng cạnh thấy vậy, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và cả nghi hoặc. Đường đường là nhân vật số một Dương Châu, lại là quý tộc Quan Trung, ở cái mảnh đất Dương Châu này, ai có thể sánh vai dắt tay với ông ta thì quả là niềm vinh dự to lớn. Đương nhiên, bọn họ cũng không hiểu vì sao Dương Tư Nột lại coi trọng cái tên tiểu tử nghèo nhìn chả có gì đặc biệt này. Thật ra Hàn Nghệ cũng thụ sủng nhược kinh, có khổ không dám nói. Hắn mặc dù là người theo chủ nghĩa độc thân, nhưng thiên hướng giới tính thì vẫn là một nam nhân hoàn toàn bình thường, nào có muốn bị một đại thúc hơn bốn mươi tuổi nắm tay như vậy. Nghĩ mà đã thấy buồn nôn rồi, thầm nghĩ, ngươi mà thật muốn cho ta mặt mũi, thì đơn giản thôi, để cho con gái ngươi ra đây nắm tay ta là được rồi, yêu cầu của ta nào có cao siêu gì. Vào tới trong sảnh, chỉ thấy chỗ ngồi đã được sắp xếp xong, phía trên có 3 cái bàn thấp, cái chính giữa hơi to hơn chút, hai bên là hai cái nhỏ hơn, đặt chéo, phía dưới hai bên trái phải là hai hàng dài bàn thấp, ước chừng chục cái, có thể thấy cái sảnh này lớn thế nào, cần biết rằng đây chỉ là một góc thôi, sảnh sườn hai bên trái phải cũng được dùng để bày yến tiệc. Mặc dù sảnh Dương phủ rất lớn, nhưng người nhiều quá thì chẳng còn cách nào khác, đành phải phân vùng mà sắp xếp, địa vị cao đương nhiên ở sảnh chính, địa vị thấp thì ở sảnh bên, nữ nhân đi theo thì ở hậu đường. Phân biệt do hai con trai của Dương Tư Nột và Dương lão phu nhân phụ trách tiếp đãi. Bởi vì trưởng tử của Dương Tư Nột đã ra ngoài làm quan, có thể nói là đã tự lập môn hộ, có mạng lưới quan hệ riêng, Dương Triển Phi thực ra là người nối nghiệp, nên mới được ngồi cùng sảnh với Dương Tư Nột. Dương Tư Nột kéo Hàn Nghệ đi thẳng tới hàng ghế trên, tay chỉ về cái bàn bên phải nói: "Hàn Nghệ, ngươi ngồi đây." Đại thúc, ngươi đang muốn cảm ơn ta hay là muốn hại ta đó! Vừa nãy khi đi vào, Hàn Nghệ đã nhìn lướt qua những người xung quanh, chẳng phải đại tướng thì là đại quan, chẳng phú thì quý, những người đó hiện tại còn đang đứng, hắn mà cứ thế ngồi xuống thì có khác nào bị mù mắt, liền chắp tay từ chối nói: "Không được, tuyệt đối không được, Hàn Nghệ chẳng qua chỉ là một thảo dân, sao dám ngồi đây." Dương Tư Nột xua tay nói: "Lần bình định phản quân này, công lao của ngươi quá lớn, chỗ này nhất định là của ngươi." Lại nghe một người nói: "Dương thúc thúc nói đúng lắm, đây là tiệc mừng công, đương nhiên phải luận công mà ngồi, Hàn công tử không cần khiêm nhường." Người vừa nói cũng là một thanh niên, hơn nữa Hàn Nghệ cũng biết người đó, chính là vị công tử trẻ tuổi mặt trắng tên gọi Tần Vũ mà hôm đó gặp ở trong rừng. Hàn Nghệ thực ra đã sớm nhìn thấy y, ấn tượng sâu đậm nhất về y chính là kỹ thuật tán gái vụng về. Thằng nhãi nhà ngươi giỏi lắm, thật là lòng dạ hẹp hòi, ta chẳng qua chỉ lừa của ngươi có một quan tiền, ngươi có cần thiết phải so đo tính toán vậy không. Hàn Nghệ trong lòng thầm mắng một câu. Lời nói vừa rồi nghe thì như đang tâng bốc Hàn Nghệ, y nhấn mạnh việc luận công mà ngồi, nếu như Hàn Nghệ mà ngồi thật, thì đám đại tướng kia sẽ nghĩ gì, một tiểu tử chưa từng động tới đao thương như ngươi, hơn nữa cũng có phần không nhỏ là do vận khí, còn bọn ta đều mang sinh mạng ra chiến đấu, đến cùng thì công lao lại quy về một mình ngươi chiếm. Mặc dù công lao của Hàn Nghệ đích xác là không nhỏ, nhưng lòng đố kị của con người sinh ra là đã có, lời vừa nói ra, Hàn Nghệ nếu như làm theo thật, nhất định sẽ kéo theo sự đố kị của không ít người, những ngày tháng về sau sẽ chẳng hay ho gì. Hàn Nghệ đưa mắt nhìn lướt qua mọi người một lượt, thấy mỗi người một sắc mặt, trong sảnh trở nên vô cùng yên tĩnh, trong lòng thầm kêu khổ, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, vừa cười vừa gật đầu nói: "Tần công tử trêu đùa rồi, Hàn Nghệ chỉ là một thảo dân, không thể xứng gọi là công tử, bất quá, ta cũng tán thành lời nói của Tần công tử, tiệc mừng này, đương nhiên là phải luận công mà ngồi." Tần Vũ trong lòng mừng lắm, thầm nghĩ, tên tiểu tử này rốt cuộc vẫn còn non lắm. Nào ngờ Hàn Nghệ liền chuyển lời, nói tiếp: "Nếu là như vậy, thì Hàn Nghệ càng không thể ngồi được, chuyến dẹp loạn này, Hàn Nghệ cho rằng công lao lớn nhất thuộc về những liệt sĩ đã hi sinh thân mình trong chiến trận, để bảo vệ quốc gia, bảo vệ bách tính, họ đã vào sinh ra tử, khẳng khái vì nghĩa, họ mới là những người đáng kính nhất, đáng được ca ngợi nhất, đáng được trân trọng nhất. Câu chuyện của họ có thể viết thành bài ca, vui buồn đan xen, họ mới là những công thần lớn nhất" Nói rồi, hắn nhìn sang Dương Tư Nột chắp tay nói: "Hàn Nghệ khẩn cầu Dương công, nhường chỗ ngồi này cho những vị anh hùng đó, để họ cùng với chúng ta cùng nhau chúc mừng thắng lợi không dễ có này, thắng lợi này xứng đáng thuộc về chúng ta, càng xứng đáng thuộc về bọn họ." "Hay, nói hay lắm! Những lời này của Hàn tiểu ca, thật đúng như những gì ta nghĩ trong lòng." Một người vóc dáng cao lớn đột nhiên tán thưởng, quan sát thể hình thì có lẽ là một viên đại tướng. Không ít võ tướng cũng trầm trồ khen ngợi. Bọn họ đều là võ tướng, những người bỏ mạng đều là lính của họ, cho nên từ tận đáy lòng, họ đương nhiên vô cùng cảm kích những gì Hàn Nghệ nói. Dương Tư Nột cũng từng xuất thân võ tướng, nghe những lời này của Hàn Nghệ, lại nhớ tới những tướng sĩ đã anh dũng hi sinh kia, trong lòng vô cùng cảm động, thầm nghĩ, người này quả là rất đặc biệt. Lúc này, một mưu sĩ bên cạnh Dương Tư Nột nhỏ giọng nhắc nhở: "Dương công, không thể để tên tiểu tử này ngồi đây được đâu, nếu không hậu quả khôn lường đó." Dương Tư Nột đột nhiên tỉnh ngộ, biết mình đã phạm phải tối kị, bởi vì thời kỳ đầu của Đường triều vô cùng chú trọng dòng dõi, xuất thân, Hàn Nghệ chỉ là một nông dân quèn, nếu như không phải ở cái sơn trang Mai thôn xa xôi hẻo lánh, ít giao lưu với thế giới kia, thì rất có khả năng cũng chỉ là một nông nô rồi. Xét về lí mà nói thì hắn không có tư cách bước chân vào sảnh này, ngươi thì tốt rồi, còn để hắn ngồi lên ghế trên, đây chẳng phải là tát vào mặt quý tộc, sĩ tộc sao, ngươi mời bọn ta đến là để làm nhục bọn ta sao, đây quả là một sai lầm cực kì cực kì sơ đẳng và nghiêm trọng. Thực ra Dương Tư Nột cũng phải nghĩ ra điều đó. Dù sao thì cũng xuất thân quý tộc, nhưng do ông ta nhất thời cao hứng, lại thêm đối nhân xử thế hào sảng, vô cùng coi trọng nhân tài, kết quả là đã sơ ý điểm này. Bởi vì Hàn Nghệ là nhân tài mà ông ta vô cùng coi trọng, đồng thời lại lập được công lao lớn như vậy, nên ông ta đương nhiên là rất vui rồi. Nhưng nói lại thì, có những việc Dương Tư Nột không thể nào thay đổi được, cũng không thể đụng vào được. Hiện giờ, đứng ở đây hơn phân nửa là người của ngươi, cho nên mới không có ai nói gì, nhưng không có nghĩa là họ cam tâm tình nguyện. Nếu như Hàn Nghệ ngồi chỗ đó, một khi tin này truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ có người chửi Dương Tư Nột ngươi không biết điều, thậm chí còn tới chỗ Hoàng Đế nói xấu ngươi. Đừng thấy chỉ là một chỗ ngồi, nhưng quả thực lại không phải chuyện nhỏ, liền thuận nước đẩy thuyền nói: "Nói hay lắm, họ mới là những người càng có tư cách hưởng thụ niềm vui thắng lợi này. Được, chỗ ngồi này dành cho các vị anh hùng của chúng ta." Hàn Nghệ thờ phào một hơi, đã nói là bữa tiệc này không thích hợp với ta mà, ngay cả chỗ ngồi cũng phải để ý đến vậy, con mẹ nó, học ít nên đầu óc không đủ dùng, những lời vừa rồi là phải dùng hết sở học bình sinh, không thể có lần thứ hai đâu. Nói rồi hắn đưa mắt liếc qua chỗ Tần Vũ, mặc dù trên mặt Tần Vũ vẫn nở một nụ cười, nhưng cười rất gượng gạo, thầm nghĩ, tên tiểu tử này dám động tới Hàn gia ta à, dựa vào cái kỹ thuật tán gái vụng về của ngươi, cho dù ta học hành ít hơn nữa, thì đối phó ngươi cũng quá đơn giản. Qua những gì Hàn Nghệ nói, thì chỗ ngồi đương nhiên phải điều chỉnh lại. Hàn Nghệ ngồi ở đoạn giữa, nhưng khốn kiếp ở chỗ, hắn lại phải ngồi ngay cạnh Tần Vũ, thật là oan gia ngõ hẹp mà. Nhưng Hàn Nghệ cũng chẳng thèm để tâm nhiều vậy nữa, liền kéo Tiểu Dã tới ngồi cùng. Thật ra Dương Tư Nột không hề xếp chỗ cho Tiểu Dã, may mà Đường triều đều ngồi theo kiểu quỳ, không có ghế, cho nên không cần xếp thêm chỗ, chỉ cần cứ thế ngồi xuống là được. Dựa vào những gì Hàn Nghệ nói, thì chén rượu đầu tiên buộc phải kính những vị anh hùng kia. Dương Tư Nột nói một hồi những lời tưởng nhớ những huynh đệ đã hi sinh, rồi lại nâng chén hướng về chỗ ngồi bỏ không kia nói: "Chén rượu này, kính các vị anh hùng của chúng ta." Mọi người cùng nhau nâng chén, một hơi uống cạn. Vừa uống cạn, Dương Tư Nột lập tức sai người rót thêm, lại nâng chén nói: "Các vị có lẽ đều biết, lần dẹp loạn này, bước ngoặt chính là ở chỗ phản quân tập kích Dương Châu thất bại, nếu không thì hậu quả thật khôn lường, Hàn Nghệ mặc dù trẻ tuổi, nhưng lại có thể vào lúc nguy cấp xả thân bước ra, nếu như không có cậu ta, thân nhân của chúng ta có lẽ đã lâm phải kiếp nạn lớn, đồng thời cậu ta còn dùng diệu kế hóa giải tà pháp của Trần Thạc Chân, cái này đã đem lại sự trợ giúp to lớn đối với chúng ta, chúng ta nên thay mặt cho thân nhân mình mời cậu ấy một ly." Một người lập tức phụ họa theo: "Dương công nói chí phải, chúng ta nên thay mặt người thân kính Hàn tiểu ca một ly." Bởi vì những gì đã nói ra trước đó rất phù hợp với tâm ý của các võ tướng, cho nên bọn họ không hề ghen tị gì với Hàn Nghệ, mà ngược lại còn rất thích tên tiểu tử này, thế là đều nâng ly lên. Lại bắt đầu rồi đấy, trời đất ơi. Hàn Nghệ vội đứng dậy, nâng ly rượu lên nói: "Không dám, không dám, các vị ngồi đây đều là trưởng bối của ta, ta sao có thể nhận được, tiểu tử cạn trước để thể hiện lòng tôn kính." Nói rồi hắn vội uống cạn luôn. Dương Tư Nột cũng coi như khá hiểu Hàn Nghệ, đối với hành động này của hắn thì cũng quen rồi, liền cũng uống một hơi cạn chén, những người còn lại cùng nhau uống theo. Làm thế này không được, ta không thể cứ ra gió kiểu này được, cần phải tìm kẻ chịu tội thay mới được. Hàn Nghệ đột nhiên liếc nhìn sang Dương Triển Phi đang ngồi cạnh Dương Tư Nột, cười thầm, xin lỗi nhị công tử nhé. Liền vội rót cho mình một chén, nâng chén đứng dậy nói: "Thực ra tiểu tử chỉ góp chút công sức nhỏ mọn, không đáng nhắc tới, nếu nói tới anh hùng chân chính, ta thấy nhị công tử không thể xứng đáng hơn. Lúc đó quân địch tới bất ngờ, nhị công tử đối mặt hiểm nguy nhưng vẫn bình tĩnh, ứng phó kịp thời, ổn định lòng dân lòng quân, đáng quý hơn là nhị công tử luôn nghĩ cho bách tính, vào thời khắc cấp bách nhất, công tử đã cử cận vệ của mình tới ngoại ô mời bách tính vào thành. Tiểu tử vốn rất sợ hãi, nhưng nhờ có tấm gương của nhị công tử, nên mới lấy hết dũng khí ra tới tường thành, hơn nữa, nếu như không có nhị công tử tin tưởng dùng người, xử lí quyết đoán, cho tiểu tử sự tín nhiệm cực lớn, thì e là rất khó thành công. Nhị công tử còn phải đối mặt với áp lực lớn hơn tiểu tử nhiều, cho nên tiểu tử cho rằng nhị công tử mới là đại anh hùng bảo vệ Dương Châu. Nhị công tử, ta kính công tử một chén." Dương Triển Phi còn đang ngẩn người ra, y thực sự chẳng nghĩ tới việc này, bởi vì cho dù là diệt trừ gian tế trong thành hay dùng không thành kế ngăn địch, đều là do Hàn Nghệ nghĩ ra cả, cho nên y vẫn luôn cho rằng đây đều là công lao của Hàn Nghệ, cũng chẳng có ý định đi cướp công, nhưng hôm nay Hàn Nghệ lại nói như vậy, tự cảm thấy hình như mình cũng không phải là không có công gì, cũng đích xác là đã làm không ít việc, nhưng trước mặt nhiều trưởng bối thế này, không thể tránh khỏi có đôi chút e ngại. Tần Vũ đột nhiên nâng chén đứng dậy nói: "Hàn tiểu ca nói đúng lắm, nhị ca hữu dũng hữu mưu, gặp chuyện không sợ hãi, thật là chân truyền của Dương thúc, có phong độ của một đại tướng, quả là một đấng anh hùng, tiểu đệ cũng kính nhị ca một chén." Tên tiểu tử này cũng không ngu nhỉ, ít ra câu này nói rất tốt. Hàn Nghệ sao có thể không biết Tần Vũ đang định giở trò gì, đây là một một mũi tên trúng hai đích. Khi ở trong rừng, Hàn Nghệ đã nhìn ra thằng nhãi này thích Dương Phi Tuyết, gọi nhị ca ngọt thế, cái tâm Tư Mã này ai chả nhận ra. Cho nên việc lấy lòng anh của người thương là hiển nhiên, hơn nữa, từ tình huống vừa rồi có thể thấy, Tần Vũ hiển nhiên không ưa gì Hàn Nghệ, một là Hàn Nghệ trước kia đã chơi y một phen, hai là Hàn Nghệ chẳng qua cũng chỉ là một nông dân, y đương nhiên là coi thường Hàn Nghệ, nếu như quy hết công lao vào Dương Triển Phi, thì đó đương nhiên là tốt nhất rồi. Bất quá cái này lại hợp với ý của Hàn Nghệ, cái hắn muốn thấy chính là kết quả này.