Tuy Tiêu Vân không bằng chuyên gia tâm lý Peter Zhu, nhưng cũng có chỗ hơn hẳn Peter Zhu, tối hôm qua nàng không chịu trách nhiệm rời đi như vậy, khiến Hàn Nghệ tức giận đến nỗi đem tất cả phiền não vứt hết khỏi đầu, mơ mơ màng màng liền ngủ quên mất. Có lẽ đây cũng là một loại phương thức trị liệu không tồi.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Nghệ rời giường rửa mặt một phen xong, liền ra khỏi phòng, chỉ thấy ánh nắng rọi xuống, hắn híp híp mắt, một tay che mắt, ngẩng đầu nhìn lên, nói: "Ơ! Mặt trời mọc rồi!"
Không khỏi duỗi lưng một cái, chỉ cảm thấy tinh thần cũng không tệ lắm, hơn nữa cũng không quá đói, vì vậy liền làm một ít động tác thể dục, vừa bước chậm đi tới, tự nhủ: "Lần này nằm trên giường quá lâu, toàn thân đều rỉ sét hết cả, xem ra cần phải rèn luyện một chút."
Hắn vốn muốn đi tìm Hùng Đệ, Tiểu Dã đi cùng hắn một chút, nhưng không tìm thấy hai thằng nhóc này trong tiểu viện, liền một thân một mình đi ra ngoài tản bộ một chút.
Đi ngang qua thấy đám nha hoàn và người hầu, người nào cũng dồn dập hành lễ vấn an hắn, hiện tại trong phủ Thứ Sử ai ai cũng biết Hàn Nghệ chính là khách quý của Dương Tư Nột, nào dám thất lễ.
Hàn Nghệ ai đến cũng cười cười gật đầu chào hỏi, không ngại người khác làm phiền, hắn tương đối tùy tính, hoàn toàn không thích ra vẻ. Hơn nữa, bởi vì từ bé đã có rất ít người đối xử tốt với hắn, vì vậy chỉ cần có người đối xử tốt với hắn, hắn sẽ cực kỳ quý trọng, cho dù chỉ là một tiếng thăm hỏi, hắn cũng sẽ vô cùng cảm kích, mặc kệ đối phương là gia đinh nô bộc, hay là công tử tiểu thư.
Cứ tiếp tục đi tới, Hàn Nghệ chợt thấy có chút nhớ nhà, thầm nói, bây giờ thân thể cũng đã gần như khôi phục hoàn toàn, cũng đã đến lúc trở về, cứ ở mãi nơi này cũng không phải tốt lắm.
Hàn Nghệ đứng trước một hòn tiểu sơn, vừa giơ tay nhấc chân vận động, vừa đưa mắt nhìn xung quanh, xem xét phong cảnh quanh Dương phủ, bỗng nhiên thấy Dương Phi Tuyết đi trên hành lang, cúi đầu, vẻ mặt không vui. Thầm nói, ai lại trêu chọc vị đại tiểu thư này rồi, ta có nên lên tiếng chào hỏi nàng hay không đây? Nhưng mà hình như tâm tình của nàng cũng không được tốt lắm nha!
Ngay lúc Hàn Nghệ còn đang do dự, Dương Phi Tuyết cũng nhìn thấy hắn, liền hô: "Hàn Nghệ."
Hàn Nghệ vội giơ tay lên nói: "Dương cô nương, chào buổi sáng!"
Dương Phi Tuyết ra hành lang, đi trên con đường nhỏ do đá cuội lát thành. Đánh giá hắn một phen, quan tâm hỏi: "Hàn Nghệ, thân thể ngươi đã tốt hơn chút nào chưa?"
Trong thời gian Hàn Nghệ tĩnh dưỡng, mấy ngày đầu, Dương Phi Tuyết vẫn còn liên tục đến thăm hắn, chỉ là mấy ngày sau đó liền ít đi, thế nhưng Hàn Nghệ vẫn phi thường cảm kích sự quan tâm của Dương Phi Tuyết, hơi mỉm cười nói: "Đa tạ Dương cô nương quan tâm, thân thể của ta đã tốt lắm rồi."
"Vậy thì tốt rồi."
Dương Phi Tuyết tuy cười nói, thế nhưng nụ cười tựa hồ có chút cứng ngắc.
Kỳ thực Hàn Nghệ cực kỳ thích nhìn Dương Phi Tuyết cười, bởi vì nụ cười của nàng rất xán lạn, chói lọi như ánh nắng vậy, lộ ra một sự tươi trẻ của thiếu nữ. Một khi nữ nhân thành thục, thì sẽ không lại có nụ cười như vậy nữa, thật giống như Tiêu Vân, tuy rằng nụ cười của nàng là vô cùng mê người. Thế nhưng nàng không thể cười xán lạn thiên chân vô tà như Dương Phi Tuyết được. Thanh xuân của nữ tử đều có sự mỹ lệ khác biệt như vậy.
Hàn Nghệ biết Dương Phi Tuyết có tâm sự, cô bé này không am hiểu che giấu tâm tình của mình, hơn nữa cực ít khi thấy nàng không hài lòng, cười hỏi: "Dương cô nương dạo này vẫn tốt chứ?"
"Ta. . .!"
Dương Phi Tuyết vừa thốt ra một chữ, liền ngừng lại, nói: "Dù sao ta cũng không có chuyện gì. Hay là đi theo ngươi một chút đi."
Hàn Nghệ sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Được!"
Hai người chậm rãi đi tới, Dương Phi Tuyết không nói, Hàn Nghệ cũng không tiện mở lời, nhưng trong lòng rất là hiếu kỳ. Rốt cuộc là chuyện gì, khiến vị thiếu nữ rộng rãi xinh đẹp này lại cau mày như thế.
Phải biết lúc trước khi đại quân của Trần Thạc Chân đột kích, thiếu nữ xinh đẹp này vẫn có thể bảo trì tâm tình sáng sủa lạc quan.
Đi trong chốc lát, Dương Phi Tuyết đột nhiên hỏi: "Hàn Nghệ, ngươi có yêu thê tử của mình không?"
"Hả?"
Hàn Nghệ sửng sốt một chút, cái vấn đề này quả thật là hỏi nhần người nha. Một câu hỏi vốn dễ trả lời vô cùng, thế nhưng Hàn Nghệ cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ hỏi: "Cô hỏi cái này làm chi?"
Dương Phi Tuyết cúi đầu, thở dài nói: "Ta chỉ muốn biết, có phải ai ai cũng giống như ta không?"
Hàn Nghệ nghe vậy như lọt vào trong sương mù, nói: "Xin thứ cho ta ngu dốt, không biết lời này của Dương cô nương là có ý gì?"
Dương Phi Tuyết nói: "Ta phải lập gia đình rồi."
Hàn Nghệ ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới ngày ấy Tần Nghiêm Chi hướng Dương Tư Nột cầu thân, vội nói: "Thật sao? Chúc mừng, chúc mừng."
Dương Phi Tuyết trầm mặc, tựa hồ rất không cao hứng.
Hàn Nghệ nói: "Dương cô nương, đây là việc đại hỉ, vì sao cô không cao hứng như thế?"
Dương Phi Tuyết thần sâc phi thường rối rắm, nói: "Nhưng mà ta không muốn lập gia đình."
Không thể nào, lẽ nào nàng cũng là người theo chủ nghĩa không kết hôn? Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Vì sao? Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đây là giai đoạn phải trải qua của mỗi người mà." Nói xong hắn cũng không khỏi tự giễu bản thân, ta làm gì có tư cách nói câu này chứ, Hàn Nghệ, ngươi thực sự là dạy hư học sinh mà.
Dương Phi Tuyết nói: "Ta cũng biết thế, ta cũng không nói cả đời cũng không lập gia đình, chỉ là ta không muốn cưới người mình không thích."
Hàn Nghệ nói: "Cô không phải là thanh mai trúc mã của Tần công tử sao?"
"Ta. . . ngươi biết chuyện ta phải thành hôn với Tần Vũ sao, lẽ nào trước đó ngươi đã biết rồi?"
Thiếu nữ xinh đẹp này phản ứng vẫn đúng là nhanh nha! Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng nói: "Việc này mọi người đều biết mà, Dương cô nương với Tần công tử vốn trai tài gái sắc, là một đôi trời sinh."
Hắn chỉ là thuận miệng nói, thế nhưng Dương Phi Tuyết lại tưởng thật, nói: "Thật sao? Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?"
Hàn Nghệ đương nhiên không cho là vậy, hắn cho rằng đó chỉ là mong muốn đơn phương của Tần Vũ thôi, ngượng ngùng nói: "Ta không rõ lắm, thế nhưng ta nghe rất nhiều người đều nói như vậy."
Lông mày nhỏ nhắn xinh xinh như trăng non của Dương Phi Tuyết cau lại, nói: "Ta không biết vì sao mọi người lại cho là như thế, bao gồm cả cha ta và bà nội, thế nhưng ta thật sự không thích Tần Vũ. Chẳng qua từ nhỏ chúng ta đã quen biết, mà Tần Vũ lại thường xuyên tìm ta chơi, lẽ nào như vậy ta nhất định phải gả cho hắn sao, ta chỉ xem hắn là bằng hữu thôi."
Xem là bằng hữu?
Trời ạ! Đây không phải câu nói xếp hạng nhất trên bảng xếp hạng "Những câu nói đả thương người khác nhất" sao?
Hàn Nghệ không có lên tiếng.
Dương Phi Tuyết đột nhiên ngừng lại, ngửa mặt lên hỏi: "Hàn Nghệ, ngươi có phải cũng cho rằng ta nhất định phải gả cho Tần Vũ không?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Cái này đương nhiên không nhất định thế."
Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng tại sao cha ta nhất định phải gả ta cho Tần Vũ vậy?"
Ta cũng không phải cha cô, ta làm sao biết, lại nói, nếu như ta là cha cô, ta đương nhiên sẽ không gả cô cho tên ngu ngốc như Tần Vũ kia, mẹ kiếp. Ngày đó hắn suýt nữa liền hại chết ta nha. Hàn Nghệ nói: "Cô đã đem ý nghĩ của mình nói cho cha cô chưa?"
Dương Phi Tuyết gật đầu nói: "Ta đương nhiên nói rồi, thế nhưng cha ta căn bản không nghe, ông ấy còn nói hôn nhân đại sự, phải theo lời cha mẹ, không cho phép ta lắm miệng, còn nói tứ tỷ, ngũ tỷ của ta đều là như vậy."
Hàn Nghệ nghe thấy thế, không khỏi cau mày, hắn là một người theo chủ nghĩa tự do, xưa nay đối với mấy lời cửa miệng đại loại như cha mẹ đặt đâu con ngồi đó kia, đều khịt mũi coi thường, liền nói: "Thế bà nội cô nói sao?"
Dương Phi Tuyết mang vẻ mặt chán nản nói: "Bà nội tuy rằng không nói giống cha ta, thế nhưng bà cũng tán thành hôn sự này, còn nói ta đã đến tuổi lập gia đình. Sớm muộn đều phải gả ra ngoài, cha ta cũng là vì muốn tốt cho ta thôi."
Hàn Nghệ nói: "Ta thấy vị Tần công tử kia cũng không tệ, chẳng lẽ cô không thích hắn chút nào sao?"
Dương Phi Tuyết nói: "Hắn không tệ thì có quan hệ gì đến ta đâu, ta còn không ngu đến mức ngay cả việc thích hay không thích cũng không phân biệt rõ ràng. Nếu như bảo ta làm bằng hữu với hắn, ta phi thường nguyện ý, thế nhưng bảo ta gả cho hắn, ta thực sự là không thể nào tiếp thu được, ta thật sự không yêu thích hắn chút nào. Ta không muốn làm thê tử của hắn. Hàn Nghệ, ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ?"
"Cái này. . . " Hàn Nghệ nói: "Vậy cô đã có người trong lòng chưa?"
Dương Phi Tuyết lắc lắc đầu nói: "Ta vẫn chưa gặp được người trong lòng, nhưng ta biết tuyệt đối không phải Tần Vũ."
Lời này nếu để cho Tần Vũ nghe được, chắc hắn phải khóc chết ngất mất.
Hàn Nghệ trầm ngâm chốc lát nói: "Đây là việc nhà của cô, ta là người ngoài cũng không tiện mở miệng. Hơn nữa, việc này ta cũng không giúp được gì."
Dương Phi Tuyết nói: "Chuyện này ta biết, ta cũng không có dự định nhờ ngươi giúp cái gì. Thế nhưng ta vẫn muốn nghe một chút kiến giải, rốt cuộc việc này có phải là ta sai không?"
"Cô đương nhiên không có sai." Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "Ta cho rằng mỗi người đều có quyền tự do yêu đương, dù sao cô mới là người phải sống cả đời với Tần công tử, mà không phải cha cô."
Lời vừa thốt ra, hắn lại cảm thấy có chút không thích hợp, vội vàng lại nói: "Thế nhưng. . . cô hiện tại tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có một số việc có thể tham khảo từ cha mẹ, làm con cái cũng nên khiêm tốn tiếp nhận, không nên hành động theo cảm tình."
"Ngươi nói không sai, mỗi người đều có quyền tự do yêu đương."
Dương Phi Tuyết gật gật đầu, thoáng có chút suy nghĩ.
Hàn Nghệ vội nói: "Đợi . . ."
Vừa mới thốt ra một chữ, Dương Phi Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Cảm tạ ngươi, Hàn Nghệ , ta nghĩ ta biết nên làm như thế nào rồi? Ta cáo từ trước. Nói xong nàng liền xoay người ra sau bước vội đi."
"Cô định làm gì? Chờ chút, cô không thể chỉ nghe một nửa đã đi như vậy, ta còn có một câu chưa nói mà, cha cô cũng là muốn tốt cho cô thôi! Ài. . .!"
"Đa tạ."
Thanh âm của Dương Phi Tuyết đã đi xa truyền đến.
Hàn Nghệ vỗ trán một cái, trời ạ! Nang căn bản không phải tới hỏi kiến giải của ta, mà chỉ là muốn tìm một cái lý do cự tuyệt mà thôi, ta bị cô nàng này lợi dụng rồi.
"Ngươi thật sự không nên nói như vậy."
Chợt nghe bên cạnh có tiếng người nói.
Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Vân từ bên cạnh đi ra, kinh ngạc nói: "Sao cô lại ở chỗ này? Cô. . . cô theo dõi ta phải không?"
Tiêu Vân xùy xùy nói: "Ai thèm theo dõi ngươi, ta chỉ là. . . chỉ là quan tâm ngươi, vì vậy đến tìm ngươi, ta cũng không phải cố ý nghe trộm."
Bình dấm chua như cô ta còn không biết sao? Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã, lười cãi với nàng, nói: "Được rồi, được rồi, nói thế nào cũng là cô có lý."
"Vốn là vậy."
Da mặt của Tiêu Vân cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, lại nói: "Ngươi có biết mình vừa gây hoạ hay không?"
Hàn Nghệ cau mày nói: "Cũng không nghiêm trọng đến mức ấy, ta chẳng qua chỉ là thuận miệng nói vài câu."
Tiêu Vân cười lắc đầu nói: "Việc này ngươi không hiểu, loại quý tộc như Dương gia, hôn nhân của con cái đều là đã sớm định ra, không đơn giản như Dương Phi Tuyết nghĩ, nếu như nàng thực sự là không chịu gả, như vậy nàng chỉ có hai lựa chọn."
"Hai loại nào?"
"Trốn, hoặc là chết."
"Khoa trương đến như vậy?"
Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
Tiêu Vân hừ lạnh: "Thế đã là gì, có người thậm chí trực tiếp trói con gái lại, lôi đến nhà trai."
Hàn Nghệ chỉ nghe một chút thôi đã sởn cả gai ốc, nói: "Sao có thể như thế, vậy không phải phạm pháp sao?"
"Phạm pháp?"
Tiêu Vân khanh khách nở nụ cười.
Hàn Nghệ hỏi: "Cô cười cái gì đó?"
"Ngươi thực sự là quá ngây thơ rồi?" Tiêu Vân nín cười không nổi nói.
Ngây thơ? Hàn Nghệ chỉ cảm thấy mình lại có thể bị người nói là ngây thơ, cũng rất không tệ, cười nói: "Vậy cô nói cho ta xem, rốt cuộc ta ngây thơ chỗ nào?"
Tiêu Vân cười nói: "Ngươi nói hoàng đế lớn, hay pháp luật lớn."
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là hoàng đế lớn."
Tiêu Vân nói: "Thế nhưng việc này, hoàng đế nói cũng vô dụng, có phạm pháp hay không còn có quan hệ gì?"
"Hoàng đế nói cũng vô dụng?" Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Cô gạt ta à?"
"Ngươi không tin cũng được."
Tiêu Vân hơi nghiêng đầu, nói: "Thế nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất không nên dây vào việc này nữa, nếu không thì, có thể sẽ chọc ra phiền toái lớn."
"Đây. . . đây cũng quá không hợp lẽ thường rồi."
Trong ấn tượng của Hàn Nghệ, hoàng đế còn lớn hơn trời, vung tay lên một cái, ngàn vạn đầu người liền rơi xuống đất, không thể ngay cả một mối hôn sự cũng không ngăn cản được, vẻ mặt ngờ vực nhìn Tiêu Vân, nói: "Làm sao cô lại hiểu rõ như vậy?"
"Ta đương nhiên. . ."
Nói tới đây, Tiêu Vân đột nhiên ngừng lại.
"Cô đương nhiên cái gì?" Hàn Nghệ tò mò nhìn Tiêu Vân.
Tiêu Vân nói: "Ta dầu gì cũng xuất thân từ gia đình giàu có, đương nhiên hiểu chuyện này."
"Đúng vậy, ta suýt chút nữa đã quên, cô cũng là đại gia khuê tú đó." Hàn Nghệ đánh giá Tiêu Vân, hiếu kỳ nói: "Nhìn tuổi tác của cô, chẳng lẽ trước kia cô cũng bị gả cho người khác."
Tiêu Vân vừa nghe thế, lập tức nổi trận lôi đình, mắt phượng dựng lên, căm tức nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, chẳng lẽ ta trong lòng ngươi chỉ là một nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy sao?"
Hàn Nghệ thật sự có chút bị hù rồi, vội nói: "Ta chỉ là đùa cô thôi, cần gì phải nghiêm túc như vậy."
Tiêu Vân vẫn đầy giận dữ nói: "Đùa? Loại chuyện như vậy có thể đùa được sao? Ngươi. . . ngươi thật sự quá đáng ghét."
Nói xong, nàng liền phẩy tay áo bỏ đi.
Hàn Nghệ nhìn bóng lưng của Tiêu Vân, cúi đầu, hai tay buông xuống, tự nhủ: "Xem ra ta thực sự đã gây hoạ rồi. Thế nhưng điều này có thể trách ta sao, ta vốn là một người theo chủ nghĩa độc thân, tự nhiên bắt ta đàm hôn luận gả với các cô, ta có dễ dàng sao."