[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Quyển 1 - Chương 132:Nói chuyện đêm khuya tại ban công

"Ài... !" Hàn Nghệ than thở, loanh quanh một vòng không có mục đích, liền quay trở về tiểu viện của mình. Vừa bước vào cửa viện, liền nhìn thấy hai tiểu gia hỏa Hùng Đệ và Tiểu Dã đang ngồi trên hàng rào trước hàng hiên xì xào bàn tán. "Tiểu Béo, Tiểu Dã." Hàn Nghệ mở miệng hô. "Hàn đại ca, huynh về rồi à?" Hùng Đệ, Tiểu Dã vừa thấy Hàn Nghệ, lập tức bước nhanh về phía hắn. Hàn Nghệ cười hỏi: "Mới sáng sớm hai người các đệ đi đâu thế?" Hùng Đệ à lên một tiếng, nói: "Đệ đi học nấu ăn cùng đầu bếp trong Dương phủ." Nói xong nó tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại vội vàng nói: "Hàn đại ca, vừa nãy đệ thấy đại tỷ... tỷ ấy thu thập hành lý về nhà rồi." Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ. Hàn Nghệ sửng sốt một chút, hỏi "Đi lúc nào?" Tiểu Dã nói: "Vừa... Vừa đi xong." Hùng Đệ nói: "Hàn đại ca, có phải huynh lại chọc giận đại tỷ tỷ không?" Hàn Nghệ phiền muộn nói: "Ngay cả đệ cũng nhìn ra, vậy thì khẳng định đúng rồi." Hùng Đệ nói: "Vậy huynh mau đuổi theo đại tỷ tỷ đi, tỷ ấy mới vừa rời đi không lâu đâu." Hàn Nghệ do dự một chút, thầm nói, Tiêu Vân không phải loại nữ nhân hẹp hòi như vậy, chẳng lẽ... Chẳng lẽ nàng sợ ta ở lại đây sẽ chọc phải phiền phức lớn, cho nên mới làm như vậy? Nàng cũng không phải loại nữ nhân thông minh như thế mà. Bất quá, nơi đây xác thực không nên ở lâu, cũng không ai đoán được vị Dương cô nương kia định làm gì, có lẽ nên tránh đi thì hơn, vội nói: "Được rồi, chúng ta cũng trở về đi, ở mãi nơi này cũng không phải chuyện hay." Hùng Đệ cùng Tiểu Dã đồng thời gật gật đầu, hiển nhiên. Bọn họ cũng không quá thích ở lại toà phủ đệ xa hoa này, vẫn là câu nói kia, ổ vàng ổ bạc so ra vẫn kém cái ổ chó của chính mình. Sau khi ăn xong điểm tâm. Hàn Nghệ liền dẫn theo Hùng Đệ và Tiểu Dã tới chào từ biệt Dương Tư Nột, lấy lý do là Tiêu Vân giận dỗi hắn, để một mình nàng trở về, hắn không yên lòng. Dương Tư Nột sau khi giữ lại một phen, thì cũng để bọn họ rời đi. Bây giờ ông ta cũng rất bận rộn, bởi vì hoàng đế đã hạ chỉ, để ông ta giám thị trị an Mục Châu, phải nhanh chóng khiến bách tính Mục Châu yên ổn trở lại. Trần Thạc Chân khởi nghĩa tuy rằng ngắn ngủi, nhưng Mục Châu dù sao cũng là nơi khởi nguồn, vì vậy vẫn gặp phải sự phá hoại vô cùng nghiêm trọng, vì để tránh cho tiếp tục nảy sinh họa loạn, phải nhanh chóng giúp bách tính Mục Châu thoát ra khỏi bóng mờ của chiến tranh. Sau khi dùng cơm trưa tại Dương phủ xong, đám Hàn Nghệ liền thu dọn đồ đạc rời đi. Rốt cuộc cũng được về nhà. Hàn Nghệ, Hùng Đệ, Tiểu Dã xuống xe ngựa tại cửa Mai thôn, sau đó đẩy ba chiếc xe đẩy nhỏ, khoái khoái lạc lạc đi về nhà, bởi vì thời tiết đã bắt đầu vào đông, khí trời lạnh giá, việc nhà nông cũng đều đã làm xong, bách tính Mai thôn đều không có ý định ra ngoài, trốn ở nhà chơi mạt chược, dù sao trên đường cũng là không thấy một thôn dân nào. Đi tới trước cửa nhà, chỉ thấy cửa vẫn để mở, hiển nhiên Tiêu Vân đã về đến nhà, Hàn Nghệ cố ý hò hét hai người Hùng Đệ dỡ đồ đạc, ánh mắt lại liếc vào trong nhà, nhưng làm hắn phi thường thất vọng là, trong nhà hoàn toàn không có động tĩnh. Vẫn may Hùng Đệ hiểu ý, hô: "Đại tỷ tỷ , tỷ có trong nhà không, chúng ta về rồi đây." "Ừm." Trên lầu chỉ truyền đến một tiếng ừm. Cần phải như vậy sao, ta chẳng qua chỉ là nhất thời lỡ lời thôi. Hàn Nghệ một mặt phiền muộn, chợt thấy Hùng Đệ cùng Tiểu Dã đều ngơ ngác nhìn hắn, nói: "Các đệ nhìn ta làm gì, mau nhanh chuyển đồ vào đi." Ba người rất nhanh liền đem lễ vật Dương phủ tặng chuyển vào trong phòng. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, từng người liền trở về phòng của mình thu thập một chút, nhưng lại không nghĩ tới, phòng của Hàn Nghệ cũng đã được thu thập xong, điều này nói rõ, Tiêu Vân bỏ đi không lời từ biệt, quá nửa là vì sợ Hàn Nghệ chọc chuyện phiền toái, nhưng sự tức giận trong đó khẳng định là thật. Hàn Nghệ nhìn thấy chăn đệm đã được gấp chỉnh tề trên giường của mình, nhẹ cười một tiếng, xem ra bà nương này cũng am hiểu đạo lý người chậm cần bắt đầu sớm nha. Tuy rằng Tiêu Vân thực sự là không có thiên phú gì ở phương diện thủ công nghiệp, thế nhưng cũng không biết tại sao, nàng vẫn rất là chấp nhất. Bất cứ việc gì có thể làm nàng đều cố làm bằng được, không chê mệt, không sợ khổ. Thế nhưng với những việc như nấu ăn, nếu làm không cẩn thận có thể gây chết người, nàng chỉ có thể đem phần chấp nhất kia chôn sâu tận đáy lòng. Hàn Nghệ hoàn toàn khác biệt, hắn lại cực kỳ có thiên phú với phương diện thủ công nghiệp, nhưng hắn lại thuộc về cái loại vô cùng lười biếng, nếu thấy không có chuyện gì làm, tuyệt đối sẽ không đi tìm cho mệt, thà rằng nằm một chỗ miên man suy nghĩ. Dù sao hiện tại việc nấu ăn đã có Hùng Đệ lo, hắn cũng lười đi bận tâm. Nằm ở trên giường, thầm nghĩ, ta bình thường cũng trào phúng nàng không ít, nang nhiều nhất cũng chỉ dùng vũ lực đe dọa ta hai câu, cũng không có giận đến thế này, lẽ nào câu nói kia có lực sát thương lớn đến như vậy? Hình như là...Phụ nữ cổ đại đều cực kỳ để ý danh tiết của mình, ta có phải nên nói một tiếng xin lỗi với nàng không nhỉ? Thế nhưng như vậy có mất mặt quá hay không, ài, thực sự là đau đầu mà, sau này cmn ai dám đem chuyện đàm hôn luận gả ra nói với ta, ta liền liều mạng với hắn. Nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung một phen, Hàn Nghệ lại đi ra khỏi phòng, thấy phòng đối diện vẫn đóng chặt cửa, ngón tay cũng đã chạm đến trên cửa rồi, nhưng chung quy không có gõ xuống, xoay người đi xuống lầu. Đi xuống dưới lầu, liền thấy hai tiểu gia hỏa Hùng Đệ và Tiểu Dã đang bận việc trong bếp, Hàn Nghệ cũng không có quấy rầy bọn họ, chỉ là đứng ở ngoài cửa nhìn coi, nghe Hùng Đệ vừa rửa rau vo gạo, vừa bô bô kể với Tiểu Dã đang nhóm lửa những tâm đắc nó học được trong nhà bếp của Dương phủ, không thể không nói, Tiểu Dã là một thính giả tuyệt hảo, mặc kệ Hùng Đệ kể chuyện tẻ nhạt đến mức nào, cậu ta đều có thể nghe rất chăm chú, một chút thiếu kiên nhẫn cũng không có. Ngơ ngác trôi qua một buổi chiều, màn đêm cũng đã vô thanh vô tức phủ xuống, ánh nến trong Hàn gia cũng nói cho các thôn dân biết, Hàn Nghệ mất tích nhiều ngày đã trở về. "Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi." Hùng Đệ bưng hai bát lớn đồ ăn, nện chân mập, lung lay lúc lắc, vui cười hớn hở đi vào nhà trong. Cứ đến giờ này, nó đều có vẻ vô cùng hưng phấn, thật giống như nó sống chỉ vì chờ đến thời khắc này vậy. Tiểu Dã cung bưng hai bát đồ ăn đi vào, cũng chỉ có vào lúc này, cậu mới đi chậm hơn Tiểu Béo. Bốn bát lớn đồ ăn, hai mặn hai chay, chỉ ngửi mùi thơm thôi, cũng biết tay nghề của Hùng Đệ khẳng định đã tiến bộ không ít. Hùng Đệ ngồi ở trên ghế, xoa xoa tay mập, quay về Hàn Nghệ cùng Tiêu Vân nói: "Hàn đại ca, đại tỷ tỷ , mọi người mau nếm thử xem, đây là mấy món ăn đệ vừa học được ở Dương phủ." "Được!" Hàn Nghệ tuy đáp lời, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Tiêu Vân. Tiêu Vân không nói lời nào, gắp một miếng rau xanh đặt ở trong chén, bắt đầu từ từ ăn. Hùng Đệ thấy trên mặt Tiêu Vân không hề có cảm xúc, tuy là người lắm chuyện, nhưng cũng không dám nói gì, cúi đầu, bắt đầu ăn, thế nhưng ánh mắt chờ đợi vẫn bắn về phía Hàn Nghệ cùng Tiểu Dã. Hàn Nghệ đều thấy trong mắt, cười nói: "Tiểu Béo, món ăn đệ làm thực sự càng ngày càng ngon. Xem ra không qua bao lâu nữa, đệ cũng có thể làm bếp trưởng ở Đệ Nhất Lâu rồi." Tiểu Dã miệng đầy thức ăn, gật mạnh đầu nói: "Ăn rất ngon." Hùng Đệ lập tức mười phần vui vẻ, nhưng khoé mắt vẫn lén lút liếc nhìn Tiêu Vân. Tiêu Vân đột nhiên mở miệng nói: "Không tệ" Ngữ khí cực kỳ bình thản. Tuy rằng chỉ là một câu cực kỳ bình thản, thế nhưng Hùng Đệ lại cực kỳ hài lòng, nói: "Vậy đại tỷ tỷ ăn nhiều một chút." Nói xong gắp một miếng cá to đùng đặt vào trong bát của Tiêu Vân." Không phải chứ. Tiểu Béo, đệ làm như thế có nghĩ tới cảm thụ của ta hay không, ta còn chưa có gắp, đệ gắp cái gì nha! Hàn Nghệ nhìn thấy tình cảnh này, đột nhiên nhớ tới, chính mình thật giống như chưa bao giờ gắp đồ ăn cho Tiêu Vân, lén lút liếc nhìn Tiêu Vân, không ngờ đúng lúc này, nàng cũng vừa vặn lén lút nhìn hắn một cái. Ánh mắt của hai người vừa chạm vào nhau, lập tức xấu hổ vô cùng. không phải chứ Tiểu Béo, ngươi làm như vậy có nghĩ tới cảm thụ của ta hay không, ta không gấp mà ngươi gấp cái gì. Hàn Nghệ nhìn thấy một màn này, đột nhiên chợt nhớ tới chính mình giống như chưa bao giờ gắp đồ ăn cho Tiêu Vân, vụng trộm liếc nhìn Tiêu Vân, không biết sao lại xui xẻo, Tiêu Vân vừa vặn vụng trộm nhìn hắn một cái, ánh mắt hai người đụng một cái, rồi lại vô cùng xấu hổ. Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, bưng chén rượu lên nói: "Đến đến. Chúc mừng chúng ta về nhà, cạn một chén." "Dzô!" Hùng Đệ, Tiểu Dã vội vàng để đũa xuống, bưng chén rượu lên. Tiêu Vân vẫn vững như bàn thạch, ăn cơm của mình. Xấu hổ a! Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Hàn Nghệ uống trước, sau đó đến Hùng Đệ và Tiểu Dã. Bữa cơm này liền trôi qua trong trầm mặc. Sau khi cơm nước xong, Hùng Đệ và Tiểu Dã liền thu thập bát đũa vào bếp. Mà Tiêu Vân thì trực tiếp trở lại gian phòng của mình. Ban đêm canh ba. Mai thôn đắm chìm trong một mảnh tối đen. "Ài..." Hàn Nghệ ngồi lên chiếc ghế bành trên ban công, nhìn chút ánh sao lưa thưa trên bầu trời, đột nhiên thở dài, hớp một chén rượu xuống bụng. Một lát sau, chợt nghe được ban công sát vách phát sinh một tiếng cọt kẹt, Hàn Nghệ ngẩn ra, đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp từ căn phòng sát vách bước ra, nàng đi trước tới rào chắn, hai tay nhẹ nhàng đặt trên lan can, nhìn bầu trời đêm, thở dài sâu kín. "Trùng hợp như vậy." Hàn Nghệ đúng là vẫn nhịn không được, mở miệng nói. Tiêu Vân dường như hơi giật mình, cả người hơi run rẩy một chút, quay đầu nhìn lại, lập tức xoay người liền đi vào trong nhà. "Tiêu Vân." Hàn Nghệ đứng dậy, gọi lại nàng. Tiêu Vân ngừng lại, nhưng cũng không có lên tiếng. "Ách." Hàn Nghệ ấp úng nói: "Ừm, lúc cô trở lại, trong nhà không có bị mất cắp đồ vật gì chứ." Tiêu Vân nhấc chân tiếp tục đi vào trong nhà. "Tiêu Vân." Hàn Nghệ khẩn trương gọi nàng lần nữa, nói: "Ừm... Đa tạ cô thu thập phòng giúp ta." Tiêu Vân lại lần nữa đi vào trong nhà. "Đợi một chút đã." Lần này Hàn Nghệ liền tay cũng giơ lên rồi. Bất quá Tiêu Vân cũng vẫn ngừng lại. Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám nhận. Hàn Nghệ gãi gãi cái cổ, mới nói: "Buổi sáng hôm nay ta nói câu kia thật có chút không ổn, nhưng ta tuyệt đối không có ác ý, mặc kệ thế nào, ta cảm thấy ta hẳn là nên xin lỗi cô, thật xin lỗi." Kỳ thật đến bây giờ hắn vẫn không cho là câu nói kia có cái gì không ổn, ở kiếp trước hắn cũng thường đùa giỡn như vậy. Hắn là loại người tương đối cởi mở, không có đề tài nào là cấm kỵ cả, đám Peter Zhu cũng có thể thường thường trêu chọc một người theo chủ nghĩa không kết hôn như hắn. Thế nhưng ngươi không quan tâm, không có nghĩa là người khác cũng không quan tâm, nếu khiến Tiêu Vân tức giận, như vậy ngươi đương nhiên phải xin lỗi, chuyện này cũng không có gì đáng trách, bởi vì lời là ngươi nói ra, đây là nguyên tắc làm người cơ bản nhất. Ngươi không thể cho rằng, ta cảm thấy không có chuyện gì, ngươi liền có thể cứ thế bỏ qua, đây không phải là đạo ở chung, Hàn Nghệ cũng không phải người nhỏ mọn như vậy. Tiêu Vân vẫn không có lên tiếng, nhưng tựa hồ cũng không có dự định đi vào nhà. Làm gì, ta cũng đã xin lỗi rồi, cô còn muốn như thế nào nữa. Hàn Nghệ cảm thấy mình đã làm rất tốt rồi, không thể yêu cầu nhiều hơn nữa. Tiêu Vân đột nhiên xoay người, đi tới mép ban công, thấp giọng nói: "Hàn Nghệ" "Hửm?" Tiêu Vân đột nhiên một tay chống lan can, hai chân nhảy một cái, bay qua. Hàn Nghệ nhất thời sợ hãi, vội lùi lại hai bước, nói: "Cô. . . cô muốn làm gì?" Ngữ khí của Tiêu Vân đặc biệt trầm thấp nói: "Ta có việc muốn hỏi ngươi." "Cô đứng ở đó hỏi là được." "Như thế không tiện." "Ặc." Hàn Nghệ thấy ban công bên kia cũng chỉ cách không tới 2m, thật không biết không tiện chỗ nào. Trời thì đã tối, lại lạnh như thế, chẳng lẽ còn có người nghe trộm ngươi nói chuyện. Nghĩ thầm, lúc trước thiết kế toà ban công này tại sao không có nghĩ tới chuyện này chứ, thực sự là quá khủng bố, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể bay sang xâm phạm ta, không được, ta phải làm một cái cửa chống trộm mới được. Tiêu Vân đột nhiên hỏi: "Ngươi. . . ngươi có phải chê ta tuổi lớn hơn ngươi không?" Tuy thanh âm của Tiêu Vân nhỏ vô cùng, thế nhưng Hàn Nghệ vẫn nghe được vô cùng rõ ràng. Tuy vậy hắn vẫn tưởng chính mình nghe nhầm, vội hỏi: "Cô. . . cô nói cái gì?" Tiêu Vân nổi giận nói: "Hàn Nghệ, ngươi cần phải nhục nhã ta thì mới hài lòng sao?" "Ta cũng không có ý này mà." Hàn Nghệ giải thích một câu, trong lòng buồn cười, hoá ra nàng đang xoắn xuýt chuyện này nha, ta hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này mà. Tiêu Vân xác thực lớn hơn Hàn Nghệ vài tuổi, nhưng nàng cũng chỉ tầm 24~25 tuổi là cùng. Nếu như đặt tại Đường triều, tuổi này mới thành hôn xác thực khá lớn, nữ nhân Đường triều 14~15 tuổi là có thể xuất giá, thế nhưng trong người Hàn Nghệ là một cái linh hồn đến từ 1000 năm sau, ở đời sau tuổi này kết hôn là vô cùng bình thường. Hơn nữa tuổi tâm lý của Hàn Nghệ còn lớn hơn Tiêu Vân rất nhiều, cho nên hắn thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề tuổi tác, hắn thậm chí chưa bao giờ coi mình là một thiếu niên 18 tuổi. Nói đi cũng phải nói lại, nếu như Tiêu Vân thực sự là một tiểu Loli 14~15 tuổi. Hàn Nghệ có lẽ sẽ trực tiếp xem nàng là muội muội, có khả năng sẽ không có loại quan hệ mập mờ thế này. Ở đời sau hắn tuy phong lưu như vậy. Thế nhưng chưa bao giờ lui tới cùng mấy thiếu nữ, hoặc mấy em gái mới ra đời, càng đừng nói là Loli. Tuổi tác quá nhỏ, phương diện tâm lý không đủ thành thục, hắn lại đẹp trai như vậy, thực sự sợ hãi đối phương động tình thật, sống chết muốn quấn quít lấy hắn. Bởi vì hắn chỉ là vui đùa một chút mà thôi. Có thể nói, ngoại trừ Tiêu Vân ra, hắn chưa từng tổn thương bất kỳ nữ nhân nào. Tiêu Vân nhìn chằm chằm Hàn Nghệ nói: "Vậy ngươi có ý gì?" Khoảng cách quá gần, Hàn Nghệ cảm giác mình phải ăn nói cẩn thận một chút, dù sao nữ nhân này vui buồn thất thường, trời mới biết nàng sẽ làm ra chuyện gì nữa, liền ho nhẹ một tiếng, mơ hồ không rõ nói: "Kỳ thật. . . kỳ thật sắc đẹp của cô có thể để người ta hoàn toàn xem nhẹ điểm này, cô xem mấy người Dương nhị thúc đã bao giờ để ý chuyện này đâu, cái này không phải đã nói rõ tất cả sao." Chỗ lợi hại nhất của Tiêu Vân là lỗ tai, nghĩa là chỉ cần là lời nói xấu, nàng liền nghe không rõ ràng, mặc kệ nó, nhưng nếu là lời hay, mặc kệ ngươi nói có rõ hay không, nàng đều có thể nghe rõ ràng, liền vui vẻ nói: "Ngươi nói đều là thật sao." Chỉ cần là một nam nhân sáng suốt, đều sẽ không nói là giả. Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên, cô cũng biết, ta là người cực kỳ nghiêm khắc, mặc dù ta rất phê bình cô chuyện không biết giặt quần áo, không biết làm cơm, không biết may vá, v...v, thế nhưng cái gì nên khen vẫn phải khen." Tiêu Vân nghe hiểu ý tứ của câu này, phảng phất như đang nói, nàng ngoại trừ xinh đẹp ra, còn lại đều không hợp cách, vậy thì bánh chưng đi, bánh quy lại thôi, nói: "Ngươi nói không sai, kỳ thực người như ngươi tướng mạo bình thường, vóc người đơn bạc, văn không ra văn, võ không ra võ, ta đứng ở bên cạnh ngươi, người khác nhất định sẽ hâm mộ ngươi, cũng cảm thấy tiếc hận cho ta, ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng, có lẽ ta thực sự là suy nghĩ nhiều rồi." Tướng mạo bình thường? Có bộ ngực của cô mới bình thường ấy. À Không, lời này cũng có chút trái với lương tâm rồi. Hàn Nghệ cắn răng cười lạnh nói: "Ta thật cmn quá may mắn mà." Tiêu Vân nói: "Đã như vậy, vì sao sáng sớm ngươi còn nói thế?" Ta đây là nói mát, cô nghe không hiểu sao. Hàn Nghệ nói: "Đấy thật sự chỉ là một lời nói đùa, kỳ thật lời vừa nói ra khỏi miệng, ta cũng đã vô cùng hối hận rồi, không phải ta vừa mới xin lỗi cô sao?" "Phải không?" "Tuyệt đối là thật." Hàn Nghệ không chút do dự nói. Tiêu Vân không có lên tiếng, tựa hồ đang suy nghĩ tính chân thực trong lời nói của Hàn Nghệ, qua một lát, nàng nghiêm túc nói: "Hàn Nghệ, tuy rằng tuổi tác của ta lớn hơn ngươi không ít, thế nhưng ta có thể nói cho ngươi, Tiêu Vân ta đời này chỉ gả cho một người, cũng chỉ có một cái trượng phu, trước đây như thế, hiện tại như thế, tương lai cũng như thế. Tuy rằng lúc đó ta xác thực quá kích động, thế nhưng ta làm việc trước giờ không hối hận, dù cho tương lai ngươi bỏ ta, hoặc tương lai ngươi có gặp bất trắc, ta cũng sẽ không gả cho người khác." Hàn Nghệ nghe được nửa câu đầu, rất cảm động, thế nhưng vừa nghe được nửa câu sau, nhất thời giận không kìm nổi, hét lên: "Có cô mới gặp bất trắc ấy, có ai nói chuỵên như cô sao?" Tiêu Vân rất khó hiểu tại sao Hàn Nghệ lại nói như vậy, cực kỳ thành khẩn nói: "Ta chỉ nói lời thật lòng mà thôi, đêm hôm ấy không phải ngươi suýt chút nữa thì gặp bất trắc rồi sao?" Hàn Nghệ sửng sốt một chút, chuyện này đúng là không cách nào phản bác, lại nói: "Trước tiên không nói cái này, cô nói cô gả cho ta chỉ là do kích động sao?" "Đó là đương nhiên." "Chuyện này làm sao mà đương nhiên được?" Tiêu Vân lộ vẻ có chút kinh ngạc, nói: "Lẽ nào ngươi không cho là như vậy sao?" "Ta..." Hàn Nghệ cũng bị tức đến váng đầu, nói: "Ta quyết định, ta thu hồi lại hết thảy lời nói trước kia, bao gồm câu xin lỗi vừa nãy, còn có, nơi đây là ban công của ta, hiện tại mời cô lập tức rời đi cho, get out of here." "Đi thì đi, cả người đầy mùi rượu, thối hoắc, ai thèm ở đây." Tiêu Vân làm bộ muốn bay. Hàn Nghệ chỉ hướng phía cửa, nói: "Đại tỷ, cửa ở bên kia, cô chớ dưỡng thành thói quen, đêm hôm khuya khoắt, bay tới bay lui, chơi vậy vui lắm sao?" Tiêu Vân lúng túng một hồi, khẽ hừ một tiếng, nghênh ngang đi về phía cửa, trong miệng còn thì thầm: "Thật không biết ngươi làm ra cái ban công này là có mục đích gì?" Ta có mục đích gì á? Cái đó không biết, nhưng ta thấy cô là có mưu đồ làm loạn đây mà.