Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 1172:Đừng hô, quá mất mặt

Đội ngũ hai bên, phân biệt rõ ràng, lấy Đường Phong làm giới tuyến, vội vã áp sát vào đối phương. Đường Phong đưa mắt đảo qua, không thấy được thân ảnh Cổ U Nguyệt và Chu Tiểu Điệp trong đám người, trong lòng không khỏi có chút thất vọng và lo lắng. - Ngươi cư nhiên cũng tới! Liễu Như Yên nhàn nhạt liếc nhìn Đường Phong, trong ánh mắt lóe ra ý khen ngợi. Một đám người Cổ gia cúi đầu khom lưng hành lễ với Đường Phong, bọn họ chiếm được tin tức từ Cổ Trường Phong, tự nhiên biết người cứu với Cổ gia trong nguy nan rốt cuộc là ai. Hiện tại đám người Trảm Hồn Tông nghe theo mệnh lệnh của Liễu Như Yên, tuy rằng không quá rõ ràng vì sao phó tông chủ lại thân cận cùng Ma Đầu này như vậy, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ im lắng đứng ở một bên. - Tổn thất làm sao? Đường Phong hỏi. Đầy đất đều là thi thể và máu tươi, cho nên không nhìn rõ trên mặt đất là thi thể đệ tử nhà ai. - Không lớn. Liễu Như Yên trầm giọng nói: - Thế nhưng tình thế không ổn, dĩ nhiên Tư Đồ thế gia còn ẩn dấu hai vị Linh Giai thượng phẩm, hơn nữa số lượng cao thủ Chiến gia nhiều lắm, lấy thực lực của Cổ gia và Trảm Hồn Tông ta thực sự khó có thể chống lại. Đường Phong vừa cảm ứng liền phát hiện đối phương có tới mười bốn Linh Giai thượng phẩm, trong đó Tư Đồ thế gia có ba vị, Chiến gia có mười một vị. Tất cả số lượng cao thủ Linh Giai thượng phẩm của Tư Đồ thế gia nhiều đến nỗi làm cho Đường Phong không khỏi líu lưỡi. Bởi vì lúc trước dò hỏi được tình báo, trăm năm trước mới tấn chức thành bốn đại gia tộc này, chỉ có ba vị Linh Giai thượng phẩm mà thôi, ba người là gia chủ hiện tại Tư Đồ Phục, đại trưởng lão Tư Đồ Cừu và nhị trưởng lão Tư Đồ Thiên Hà. Trong đó nhị trưởng lão Tư Đồ Thiên Hà đánh một trận ở đại hội đồ ma bị Đường Phong giết chết, hẳn là Tư Đồ thế gia chỉ còn lại hai Linh Giai thượng phẩm mới đúng. Thế nhưng hiện tại, ở đây ngoại trừ Tư Đồ Cừu, còn có hai lão giả khác, tính cả gia chủ Tư Đồ Phục không rõ tung tích, tổng cộng Linh Giai thượng phẩm của gia tộc này hẳn là năm người. Tuy rằng năm người không nhiều lắm, nhưng đối với một gia tộc mới quật khởi mà nói, cũng thực sự không ít. Hơn nữa tin tức của hai lão giả này trước kia vẫn không tiết lộ ra ngoài, hẳn là Tư Đồ thế gia nghĩ để lại làm đòn sát thủ. Trái lại về phía Cổ gia và Trảm Hồn Tông, Linh Giai thượng phẩm chỉ có mười người! Chia đều cho mỗi bên năm người. Mười đối lại mười bốn, tuy rằng chênh lệch này không xa, nhưng sự khác biệt về nhân số vừa xem liền rõ ràng. Số lượng cao thủ đứng đầu chênh lệch nhiều, trận chiến này khó có hy vọng chiến thắng. - Ta có thể đối phó một Linh Giai thượng phẩm. Đường Phong nói khẽ với Liễu Như Yên. Liễu Như Yên chậm rãi lắc đầu: - Thiếu! Không ai đi kiềm chế lượng Linh Giai thượng phẩm thừa ra này, bọn họ có thể phát huy ra uy hiếp vô cùng to lớn, một khi số lượng Linh Giai trung phẩm của Cổ gia và Trảm Hồn Tông bị tổn thất thảm trọng, một trận này chưa đánh cũng đã thua. - Ta có chút hối hận đã giao du với kẻ xấu như ngươi. Liễu Như Yên thở dài. - Chậm! Đường Phong cười một tiếng, đương nhiên hắn biết Liễu Như Yên chỉ nói giỡn mà thôi, bởi vì tình thế bắt buộc, cho dù Trảm Hồn Tông không muốn dính vào, cũng phải bất đắc dĩ gia nhập. Hai bên giằng co, ai cũng không có động tĩnh, chỉ đứng cách nhau hơn mười trượng nhìn nhau, bên này một mảnh tình cảnh bi thảm, trái lại bên kia sĩ khí càng tăng vọt. Hơn nữa ánh mắt không ít người đối diện không kiêng nể quét tới quét lui trên người Đường Phong, nhìn như vậy rõ ràng một khi trận chiến mở ra liền tập trung vây đánh Đường Phong. Áp lực của Đường Phong rất lớn. - Các ngươi không có viện binh sao? Đường Phong hỏi lại. - Tất cả cao thủ toàn bộ ở chỗ này, bất quá nếu ngươi hỏi Linh Giai hạ phẩm hay Linh Giai trung phẩm, còn có một ít phân tán ở các điện khác, thế nhưng cao thủ Linh Giai thượng phẩm thì không còn. Đôi mi thanh tú của Liễu Như Yên nhíu chặt, suy đi tính lại cũng không tìm ra phương pháp hóa giải nguy cơ trước mắt. - Ta có một biện pháp, nếu như thành công không chừng có thể thoát khốn. Đường Phong trầm ngâm nói. - A? Nói ta nghe một chút. Ánh mắt Liễu Như Yên sáng ngời, các cao thủ khác cũng vô cùng chờ mong nhìn vào Đường Phong. Đường Phong không nói gì, chỉ tiến lên một bước bày ra một loại tư thái cao ngạo duy ngã độc tôn, đưa một ngón tay chỉ về phía trước, vô cùng kiêu ngạo quát lên: - Chiến Vô Song chó chết kia, ngươi dám ra đây đánh một trận tử chiến với Đường mỗ? Liễu Như Yên dở khóc dở cười. Nàng mơ hồ rõ ràng chủ ý của Đường Phong rồi, đơn giản chính là bắt sống Chiến Vô Song, làm cho đối phương sợ ném chuột vỡ đồ. Tuy rằng Chiến Vô Song hiện tại chỉ có Linh Giai trung phẩm, nhưng hắn là hy vọng trong tương lại của Chiến gia, thân phận vô cùng tôn quý, một khi bắt được hắn, Chiến gia khẳng định không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chiến gia không có cử động, con cún nghe lời như Tư Đồ thế gia tự nhiên cũng không dám động, nguy cơ trước mắt liền giải trừ. Nhưng biện pháp này….Kẻ ngu cũng có thể nghĩ ra, trừ phi đầu óc đối phương có vấn đề, mới có thể tại thế cục tốt đẹp trước mặt đánh một mình cùng ngươi. Quả nhiên, một tiếng hô của Đường Phong truyền qua, đối diện liền truyền đến tiếng cười liên miên không dứt, tràn đầy ý châm biếm. - Cười sao? Đường Phong bực mình, ngón tay chỉ vào mặt Chiến Vô Song nói: - Ngươi là đàn ông thì đứng ra, trừ khi ngươi là một loại khác. Phép khích tướng cũng dùng đến rồi. - Đừng hô, quá mất mặt. Liễu Như Yên kéo kéo ống tay áo của Đường Phong, Đường Phong không chút để ý, nét mặt rất nghiêm túc. Ngay cả Chiến Vô Song khích tướng mình, nhưng câu nói này làm cho hắn quá tức giận, người nam nhân nào lại thừa nhận mình là loại khác đây? Rơi vào đường cùng chỉ có thể cãi lại một câu: - Ma Đầu, Chiến gia ta hôm nay ở vào thế thượng phong, ngươi có tư cách gì để khiêu chiến bản thiếu? Quả thực chính là chê cười, hiện tại bản thiếu muốn lấy tính mệnh ngươi, bất quá là vài lời trong lúc đó mà thôi, ngươi còn dám càn rỡ như thế? - Càn rỡ con mẹ ngươi! Đường Phong tuôn ra lời nói tục, mắng một tiếng. Chiến Vô Song tức giận! Hít sâu một hơi chỉ vào Đường Phong cười lạnh nói: - Đợi đến lúc bắt sống ngươi, bản thiếu cũng không giết ngươi, chỉ phế bỏ kinh mạch tứ chi ngươi, cho ngươi mở trừng mắt nhìn bản thiếu giết chết toàn bộ nữ nhân của ngươi trước mặt ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết! Xưa nay Chiến Vô Song vẫn lấy hình tượng ôn hòa nho nhã xuất hiện trước mặt mọi người, nên ít người biết bộ mặt thật của hắn ra sao, lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền kinh hãi, không ít người ngạc nhiên mở to mắt nhìn Chiến Vô Song, hiển nhiên không nghĩ tới hắn tàn nhẫn đến như vậy. Chiến Vô Song bị vô số ánh mắt nhìn kỹ, tự biết mình lỡ miệng, sắc mặt biến đổi, âm thầm ghi tạc mối hận này lên đầu Đường Phong. - Phát điên rồi. Đường Phong chửi rủa một tiếng, quay đầu lại đối với Liễu Như Yên nói: - Tác chiến thất bại. Liễu Như Yên sắp tức chết rồi: - Ngươi cho hắn là người ngu ngốc sao? Cạm bẫy đơn giản như vậy đều không nhìn ra? Đường Phong nhún vai nói: - Dù sao cũng phải thử một lần mới biết được hắn có phải ngu ngốc hay không. - Thật không rõ…. Liễu Như Yên phiền chết mất, nàng thực sự không nhìn ra Đường Phong rốt cuộc là ngu dốt hay thông minh, theo lý thuyết một người Ma Đầu gieo tai nạn và bao nhiêu rắc rối cho thiên hạ như vậy, chỉ số thông minh hẳn là không quá thấp mới đúng, nhưng một màn kia làm sao giải thích đây? - Ta còn có một biện pháp hóa giải nguy cơ trước mắt. Đường Phong nói ra lời nói giật gân. Liễu Như Yên ngẩn ra, chợt tức giận nói: - Nói! Vừa trải qua chuyện vừa rồi, Liễu Như Yên đã không ôm chút hy vọng gì về Đường Phong. Đường Phong biến hóa kỳ lạ, cười cười: - Hiện tại cục diện này, nguy cơ lớn nhất là sự chênh lệch về số lượng Linh Giai thượng phẩm của hai bên đúng không? - Lời vô ích! Liễu Như Yên càng xem Đường Phong không vừa mắt, nếu không phải tình thế hiện tại bắt buộc phải liên hợp lại, nàng mới không nghe Đường Phong liên miên cằn nhằn nói một lúc lâu như vậy. - Vậy để cho một người đi ra làm cho đối phương phải tách ra nhiều Linh Giai thượng phẩm kiềm chế là được. Đường Phong cười. - Nói quá đơn giản, đó là Linh Giai thượng phẩm, không phải củ cải trắng ngoài chợ, ai có thể kiềm chế nhiều như vậy? Bên ngoài một người nói chen vào: - Biện pháp này của Đường công tử không phải không được, đối phương bất quá nhiều người hơn so với chúng ta mà thôi, nếu lấy lực lượng một người chống lại hai ba người của đối phương, thế cục chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều. Người nọ là trưởng lão Cổ gia, cũng là Linh Giai thượng phẩm, tuổi cao, công thực vô cùng thâm hậu. - Nhưng cho dù là như vậy, người phụ trách kiềm chế sẽ gặp nguy hiểm. Một người khác nhíu mày trầm tư: - Hơn nữa những người khác còn phải tốc chiến tốc thắng đi hỗ trợ mới được. Linh Giai thượng phẩm đối chiến, há lại có thể dùng tốc chiến tốc thắng liền xong việc? Nếu là thực lực tương đương, đại chiến một ngày ba đêm cũng không ngạc nhiên. Thời gian kéo dài như vậy, người phụ trách kiền chế kia còn sống được sao? - Ta có thể kiềm chế hai người. Liễu Như Yên trầm giọng nói, cục diện trước mắt ngoại trừ dùng biện pháp này, sợ rằng không còn cách nào tốt hơn. - Ta cũng có thể. Vị trưởng lão kia của Cổ gia đứng ra nói. Không cần đả thương địch thủ, chỉ cần tự bảo vệ mình, một trận chiến này cũng có thể đánh. Những người có đủ tự tin liền đứng ra, đều biểu thị nguyện ý kiềm chế địch nhân, chỉ e mất thể diện. - Không cần các ngươi. Đường Phong xua tay: - Ta đi kiềm chế ba bốn người, nếu như vận khí tốt, năm sáu người cũng có thể. - Ngươi không tỉnh ngủ sao? Liễu Như Yên liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Chung Lộ nói: - Ngươi dẫn hắn đi nghỉ ngơi. Đường Phong cười hắc hắc: - Ta là Ma Đầu, hơn nữa cừu hận của ta với Chiến gia và Tư Đồ thế gia chắc các ngươi cũng nghe thấy, luận mức độ cừu hận sợ rằng không ai có thể so sánh cùng ta. Mọi người gật đầu, thực sự điểm này không phải chuyện tốt gì để khoe khoang. - Cho nên, chuyện đi hấp dẫn địch nhân, không phải ta thì không thể là ai khác. Đường Phong nói: - Hơn nữa, ta có vốn liếng đủ để làm cho bọn họ coi trọng. Bọn họ muốn đối phó ta, một hai Linh Giai thượng phẩm sợ rằng không có khả năng. Ta dám khẳng định, một khi ta tiến lên, chí ít bọn họ muốn phân ra ba người đến vây công ta. Chỉ số thông minh này, cũng không thấp nha! Liễu Như Yên hồ nghi không giải thích được, vì sao vừa rồi lại lỗ mãng như vậy, dĩ nhiên còn có ý nghĩ kỳ lạ muốn cùng đơn độc chiến đấu với Chiến Vô Song. Nếu như Đường Phong thật sự có thể kiềm chế ba người, vậy thì số lượng Linh Giai thượng phẩm đối phương còn lại chỉ có mười một người. Mười đấu với mười một, tuy rằng vẫn như cũ có chút chênh lệch về số lượng, nhưng cũng không sai biệt lắm lực lượng gần ngang nhau rồi. Nếu là vận khí tốt kiềm chế được năm người, vậy thì hoàn cảnh xấu bên này trong nháy mắt sẽ bị cân bằng, không khéo còn có thể chuyển bại thành thắng. Vừa nghĩ như vậy, tất cả mọi người không khỏi lộ ra vẻ xúc động. Lần nữa nhìn về phía Đường Phong, mọi người cũng không nhìn thấy thân phận Ma Đầu của hắn, chỉ có hình ảnh của một con người cao cả hy sinh cái tôi đổi lấy sự sống cho mọi người. Ai đều biết lấy số tuổi, thực lực của hắn đi kiềm chế nhiều Linh Giai thượng phẩm như vậy, không khác gì lên núi đao xuống biển lửa. - Như vậy ngươi sẽ có nguy hiểm. Liễu Như Yên nhíu mày liên tục, nàng cũng không biết tại sao, chính mình dĩ nhiên có chút lo lắng cho Ma Đầu này. Theo đạo lý mà nói, hắn vừa chết thiên hạ liền thái bình, nhưng vừa nghĩ đến hắn thất bại bỏ mình, trong lòng dĩ nhiên không nhịn được có chút chua xót đau khổ. - Trong đại hội đồ ma ta cũng đối chiến ba vị Linh Giai thượng phẩm, không phải bây giờ vẫn còn sống sót sao? Đường Phong mỉm cười. Liễu Như Yên đỏ mặt, ba vị Linh Giai thượng phẩm trong đại hội đồ ma, nàng cũng là một vị trong đó. - Nhưng lần này không giống, lần trước là ta liên thủ cùng Tư Đồ Thiên Hà, đến cuối cùng Chiến Khôn mới nhảy vào, từ đầu đến cuối ba người chúng ta, chưa từng thực sự hợp tác với nhau. Ngươi có nắm chắc đối phó ba Linh Giai thượng phẩm sao? - Không thử sao biết? - Ngươi khăng khăng muốn như vậy? - Ừ, đây là biện pháp duy nhất. - Vậy thì đi đi. Liễu Như Yên không hề phản bác. Dù sao nàng và Ma Đầu chỉ có thù riêng, cũng không có nhiều giao tình, tuy rằng cách làm này của Đường Phong nguy hiểm, nhưng lại không đến phiên nàng lo lắng, Đường Phong không chết cũng tốt, nếu bị chết cũng không sao. - Ừ. Đường Phong nghiêm túc gật đầu. - Trải qua một chuyện vừa rồi, chắc hẳn bọn họ sẽ nghĩ ta là người lỗ mãng, hiện tại lao ra bọn họ cũng sẽ không có nhiều ít lòng nghi ngờ. Ta sẽ làm hết khả năng để hấp dẫn lực chú ý của địch nhân, thế nhưng có thể kiềm chế bao nhiêu người ta không dám khẳng định, các ngươi tốc chiến tốc thắng, nếu không mọi người hãy mau chóng thoát đi nơi đây.