Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 302:Ép buộc (thượng_ha).

Vẻ mặt Đường Phong sợ hãi động dung: - Có loại tốc độ như vậy? Huyền giai tới Địa giai trung phẩm, tối thiểu cũng có chiều ngang hai phẩm, huống chi vượt qua từ Huyền giai thượng phẩm tới Địa giai hạ phẩm còn có một lần đề cao trên diện rộng, là chuyện tương đối khó khăn. Hiện tại Mang chấp sự nói có thể giúp Huyền giai đề cao tới Địa giai trung phẩm trong thời gian ba tháng? Thời gian ba tháng đối với người tu luyện mà nói quả thực vô cùng ngắn ngủi. - Mỗi người đều có thể ở nơi này cấp tốc tu luyện tới cảnh giới Địa giai thượng phẩm đỉnh phong. Mang chấp sự tiếp tục nói: - Nơi này mới là phúc lợi chân chính của các ngươi, cũng là địa phương đệ tử tinh nhuệ của Ô Long Bảo phải lấy được, thế nhưng muốn đi vào trong đó phải là người nổi bật, mấy giai đoạn huấn luyện trước đó tại Ô Long Bảo chính là những bước chuẩn bị cho một bước cuối cùng này. Đường Phong nghi hoặc quay đầu nhìn Sở Văn Hiên một chút, quái nhân độc nhãn này cũng chau mày, hiển nhiên không thích thú gì chuyện Mang chấp sự nói ra chuyện cơ mật như vậy, nhìn biểu tình này hẳn là Mang chấp sự không hề nói dối. - Đề cao với tốc độ nhanh như vậy có thể sinh ra ảnh hưởng mặt trái gì đối với thân thân thể hay không? Đường Phong cẩn thận hỏi thăm. - Ha hả… Mang chấp sự cười khẽ một tiếng: - Ta từ Huyền giai tới Địa giai cũng chính là từ địa phương này tăng lên, ngươi nói có ảnh hưởng gì hay không? Khóe miệng Đường Phong co giật, rất thâm trầm gật đầu. Mang chấp sự ho nhẹ một tiếng: - Cơ thể của ta biến thành như vậy không phải là nguyên nhân địa phương kia, ngươi không nên đoán mò. Tất cả sát thủ đỉnh cao nhất của Tuyết Cung đều đi ra từ địa phương kia, có thể nói tu luyện tại địa phương này, lần lượt tăng lên cảnh giới hoàn toàn là do bản thân tích lũy từng chút từng chút đoạt được, cũng không phải là trống rỗng nhấc lên, vì vậy cần phải có thân thể và kinh mạch mạnh mẽ, căn cơ ổn định mới không có bất cứ ảnh hưởng gì. Đường Phong giật mình, nếu như tất cả sát thủ đứng đầu của Tuyết Cung đều đi ra từ địa phương kia, nói cách khác Tiếu thúc và Đoạn thúc cũng từng đi qua nơi này rồi? Nhìn trạng thái thân thể của hai đại sát thần, tất nhiên không hề bị nơi này ảnh hưởng. Đường Phong nhíu này nói: - Chấp sự nói với ta những điều này rốt cuộc có ý tứ gì? Mang chấp sự cười cười, trên mặt một mảnh chân thành, hỏi thăm: - Ngươi muốn đi địa phương kia sao? Đường Phong gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, cảnh giác nhìn Mang chấp sự, người này vô sự xum xoe, không gian thì là tặc, chính mình nghìn vạn lần phải cẩn thận, không thể nghe theo những điều hắn nói. Mang chấp sự cười nhẹ một tiếng, nói: - Không cần lừa dối chính mình nữa, ta biết ngươi muốn đi, bởi vì mạnh mẽ hơn chính là mục tiêu của mỗi người. Ngươi đã không cần phải tiếp tục hoàn thành huấn luyện bên phía Ô Long Bảo này rồi, đúng theo như lời ta nói, huấn luyện bên phía Ô Long Bảo này chỉ là bước chuẩn bị, chính là đặt nền móng cho bước cuối cùng tới địa phương kia. Ngươi và mọi người khác nhau, thân thể của ngươi, nhất là kinh mạch đã sớm có đủ tư cách tới địa phương kia, vì vậy hoàn toàn không cần tiếp tục lãnh phí thời gian tại nơi đây! - Rèn đúc đối với thân thể là không có cực hạn, ý tốt của chấp sự Đường Môn tâm lĩnh! Đường Phong thản nhiên nói: - Ta vẫn muốn tiếp tục tu luyện tại đây một thời gian. Sở Văn Hiên đứng bên cạnh khẽ cười một tiếng, da mặt Mang chấp sự co giật, hắn không hề nghĩ tới tiểu tử này lại từ chối chuyện tốt bằng trời như vậy, tâm tính và định lực không phải cứng cỏi bình thường. - Như vậy, nếu như ngươi đáp ứng ta tới địa phương kia tu luyện, ta giúp ngươi đánh đòn nha đầu ba ba đã đắc tội ngươi, thế nào? Mang chấp sự tung cành ô liu nói. Sở Văn Hiên nghe xong không nhịn được ho nhẹ, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, nghĩ thầm Mang chấp sự này thực đúng là dám nói, dám đánh đòn bảo chủ đại nhân, ngươi cũng không sợ nàng chọc rách trời cao, quay đầu lại tìm ngươi tính sổ. Đường Phong vẫn đúng mực như trước, nói: - Tạ ơn ý tốt của chấp sự, nếu như ta muốn báo thù, ta tự mình động thủ là được, mượn tay người khác thực không phải hành vi của nam nhân! Mang chấp sự âm hiểm cười cười nhìn Đường Phong, hắn cũng không nghĩ tới đối phương cự tuyệt thẳng thắn tới như vậy, thế nhưng chuyện kia không phải tiểu tử này đi làm không được, ngoại trừ hắn ra không còn lựa chọn thứ hai nào khác. - Được rồi, ngươi đã không đồng ý, vậy việc này dừng tại đây! Mang chấp sự nhàn nhạt gật đầu. Đường Phong thở nhẹ một hơi, chắp tay nói: - Tạ ơn Mang chấp sự. - Thế nhưng Đường Môn, ngươi nhớ kỹ, huấn luyện sau này cần phải bảo vệ tốt người bên cạnh ngươi, ta nhớ kỹ có một nữ tử gọi là Hà Hương Ngưng rất chung tình đối với ngươi, ngươi cần phải đối xử tử tế với nàng. Mang chấp sự không mặn không nhạt nói. Đường Phong vừa mới chuẩn bị rời khỏi, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mang chấp sự, ngoài miệng nói: - Chấp sự hà tất phải ép buộc? Tuy rằng hắn không hề nói muốn làm gì đó Hà Hương Ngưng, thế nhưng vị đạo uy hiếp trong đó đã vô cùng rõ ràng rồi. Đường Phong dám khẳng định, nếu như chính mình cự tuyệt “ý tốt” của hắn, sau này những người bên cạnh chính mình không một ai có thể có ngày lành. - Ta cũng không làm khó dễ ngươi, quyền lựa chọn nằm trong tay chính bản thân ngươi. Mang chấp sự cười dài nói. Người này thực đúng đáng ghét, Đường Phong hít sâu một hơi, trầm tư chốc lát, gật đầu nói: - Được, mấy ngày trước ta đã từng được chấp sự hỗ trợ, lần này nếu như cự tuyệt ý tốt của chấp sự, trong lòng cũng có chút băn khoăn, chuyện này ta đáp ứng ngươi. - Không tồi, là một người trọng tình trọng nghĩa. Mang chấp sự thấy Đường Phong đã đáp ứng, lúc này mới thực sự nở nụ cười. Sở Văn Hiên giương mắt nhìn Mang chấp sự, vừa lúc hắn chuyển mắt liếc nhìn chính mình, ánh mắt này nhất thời khiến trong lòng Sở Văn Hiên thấp thỏm không yên. Đường Phong cũng cảm giác được bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng vi diệu. Hai người Mang chấp sự và Sở Văn Hiên nhìn chằm chằm vào đối phương, trên mặt Sở Văn Hiên thì tràn đầy nét đề phòng, trên mặt Mang chấp sự thì vô cùng dễ dàng thoải mái. - Ngươi chuẩn bị làm thế nào đây? Mang chấp sự đột nhiên mở miệng hỏi. Thần sắc Sở Văn Hiên ngưng tụ, trầm giọng nói: - Ta là người của Ô Long Bảo, tự nhiên phải tận trung với bảo chủ đại nhân, trước khi bảo chủ đại nhân chưa có mệnh lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào địa phương kia, huống chi là nam nhân này? - A? Nói cách khác hiện tại ngươi sẽ đi mật báo, để nha đầu kia tới ngăn cản ta? Mang chấp sự nhàn nhạt cười cười. Sở Văn Hiên cười khổ một tiếng: - Chấp sự nói không sai, bất quá ta biết chính mình không có cơ hội này. Mang chấp sự gật đầu: - Ngươi biết ta sẽ không giết ngươi, vì vậy cho ngươi lưu lại nghe những lời này, chính là cho ngươi nói một chuyện cho bảo chủ, ta mang Đường Môn đi rồi, ta mang hắn đi lúc hoàn chỉnh, tự nhiên sẽ mang hắn trở về hoàn chỉnh, bảo nàng không nên lo lắng. Như vậy hiện tại… Ngươi tự mình động thủ hay là muốn ta hỗ trợ? -o0o- Nét mặt Sở Văn Hiên vô cùng kiên nghị: - Tuy rằng ta biết chính mình không có cơ hội, nhưng không thử sao ta cam tâm? Vừa dứt lời, Sở Văn Hiên đột nhiên liên tục lui về phía sau, quái nhân độc nhãn này đã điều động toàn bộ thực lực bản thân, tốc độ nhanh như gió. Hắn nhanh, Mang chấp sự còn nhanh hơn, tại thời điểm động thủ Mang chấp sự thậm chí không hề có chút khúc nhạc dạo nào, hắn vốn lẳng lặng đứng ngay trước mặt Đường Phong, thế nhưng ngay sau chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Sở Văn Hiên, thậm chí Đường Phong không nhìn thất rốt cuộc hắn động như thế nào. Mang chấp sự giơ một cánh tay trắng bệch luôn giấu trong tay áp, hời hợt huy vũ về phía Sở Văn Hiên. Tốt xấu gì thì Sở Văn Hiên cũng thân kinh bách chiến, thực lực không phải là cao thủ Địa giai thông thường có thể so sánh được, đối mặt với công kích như vậy cũng phản kích lại cực nhanh, quả đấm thành chộp nắm lấy khửu tay của Mang chấp sự. Hắn cũng không hề muốn có ý tứ dây dưa với đối phương, chỉ là muốn ngăn cản công kích của Mang chấp sự một chút, thuận tiện cho chính mình chạy trốn, nói chuyện này cho bảo chủ đại nhân. Một tay của Sở Văn Hiên vô cùng thuận lợi đánh vào khửu tay của Mang chấp sự, thế nhưng chuyện tình quỷ dị xảy ra, Mang chấp sự ăn một kích này hoàn toàn không sứt mẻ, một cánh tay vươn ra kia cư nhiên giống như vặn vẹo uốn khúc, lại giống như thân rắn, mềm mại không xương, xoay tròn hai ba vòng, trong nháy mắt đã quấy lấy cánh tay của Sở Văn Hiên, cánh tay kia đã xuất hiện ngay tại vị trí yết hầu của Sở Văn Hiên. Sau một khắc, Mang chấp sự hơi tăng chút lực, cương khí băng hàn lạnh thấu xương xuyên thấu qua cơ thể Sở Văn Hiên, quái nhân độc nhãn rùng mình một cái, ngay cả tóc và lông mày cũng đều ngưng kết thành băng tinh, toàn thân mềm yếu vô lực lảo đảo ngã xuống dưới mặt đất. Tại một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, sắc mặt Sở Văn Hiên hiện ra một tia bừng tình hiểu ra: - Nguyên lai ngươi là… Còn chưa nói xong đã ngã xuống mặt đất, nhắm hai mắt lại hoàn toàn hôn mê. Đường Phong đứng một bên trừng mắt há mồm nhìn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, mà Mang chấp sự quái dị tới cực điểm lại đột nhiên động thủ với Sở Văn Hiên, hơn nữa là một chiêu thắng lợi. Hai người không phải đều là thành viên Ô Long Bảo sao? Tại sao lại như vậy? Nghe ý tứ của bọn họ hình như là Mang chấp sự muốn dẫn mình tới một địa phương nào đó, nhưng lại tự tiến hành không nói cho bảo chủ đại nhân. Mà Sở Văn Hiên luôn trung thành với bảo chủ đại nhân tự nhiên không cho phép Mang chấp sự hành động không bẩm báo như vậy, nghĩ muốn hội báo lại chuyện này cho bảo chủ, vì tránh để lộ phong thanh, Mang chấp sự mới phải xuất thủ. Suy nghĩ như vậy, trong lòng Đường Phong đột nhiên nổi lên cảm giác nguy cơ cường liệt. Địa phương kia hẳn là địa phương tốt không sai, cũng có thể giúp chính mình cấp tốc biến mạnh, thế nhưng đại phương kia nhất định cũng sẽ có chuyện tình nguy hiểm chờ đợi chính mình, bằng không Mang chấp sự vì sao phải hành động không thông báo cho bảo chủ, còn đánh Sở Văn Hiên hôn mê. Nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Sở Văn Hiên, Mang chấp sự nói: - Không biết tự lượng sức! Nói xong nhìn Đường Phong một chút: - Chúng ta xuất phát! Đường Phong nhướng mày, nói: - Chấp sự, ta có mấy vị bằng hữu trong bảo, ta muốn lưu lại tin nhắn cho bọn họ, nếu không sợ là bọn họ sẽ lo lắng cho ta! Mang chấp sự cười lạnh một tiếng: - Không nên đùa giỡn tâm nhãn, ta đối với ngươi chỉ có ý tốt, không có bất cứ ý tứ nào hại ngươi. Nếu như ngươi chết ta cũng không sống được bao lâu, vì vậy ngươi có thể yên tâm, hiện tại theo ta đi! Vừa nói xong, Mang chấp sự đột nhiên nhảy vọt tới trước mặt Đường Phong, trực tiếp nắm lấy bờ vai hắn, nhẹ nhàng nhẩy bật lên, trực tiếp bay lên cao rồi bay ra ngoài. Đường Phong không phản kháng, hắn biết chính mình có phản kháng thì cũng không có tác dụng gì, quan hệ giữa bản thân và Mang chấp sự vô cùng kỳ quái, trước đây hình như hắn hơi trông nom chính mình, cũng khiến chính mình nhiều ít sinh ra ý cảm kích đối với hắn. Thế nhưng thẳng cho tới ngày hôm nay hắn lại mạnh mẽ cưỡng ép chính mình đi một địa phương, càng dùng an nguy của Hà Hương Ngưng để uy hiếp chính mình, điều này khiến Đường Phong không thể không sinh điểm phản cảm đối với hắn. Về phần suy đoán trước đây và bây giờ giống nhau, đây là một người vui giận thất thường, rất nguy hiểm, làm việc toàn bộ đều theo ý thích của bản thân, nghĩ là làm, căn bản không để tâm tới cách nghĩ của người khác. Tốc độ của Mang chấp sự rất nhanh, cho dù mang theo Đường Phong cùng đi cũng chỉ trong thời gian chốc lát đã bay ra khỏi Ô Long Bảo, trực tiếp chạy tới cảng tàu ngoài bảo. Từ trên không trung hạ xuống, những huynh đệ trong cảnh tàu lần trước cùng Đường Phong ra biển lập tức nhận ra Đường Phong, tính mệnh của bọn họ là do Đường Phong cứu được, lần trước vốn chờ Đường Phong tỉnh lại sẽ cảm tạ thật tốt, thế nhưng bọn họ không tiện ở trong Ô Long Bảo, vì vậy chỉ đành thôi. Hiện tại thấy được Đường Phong, tự nhiên là mừng rỡ vô cùng, bật người xông tới, La lão cũng vội vàng chạy qua. Không đợi những người này mở miệng nói chuyện với Đường Phong, Mang chấp sự nhẹ nhàng phất tay, một cỗ gió thổi mạnh mẽ đẩy mọi người ngược lại. La lão lảo đảo lui vài bước, lúc này mới ổn đinh lại thân hình, cũng không dám tiến gần hơn, chỉ là đứng xa xa chào hỏi Đường Phong: - Đường Môn, ngươi lại muốn đi sao? Đường Phong cười khổ một tiếng: - Đại khái là muốn rời bến ra biển! - Lại ra biển? La lão cả kinh nói: - Hiện tại không phải Ô Long Bảo đang huấn luyện sao? Thế nào lại ra biển? - Uh, có chút việc! Đường Phong chỉ thuận miệng trả lời có lệ đối với La lão, mắt thấy trên mặt Mang chấp sự lộ ra thần sắc có chút không nhịn được, Đường Phong nhanh chóng nói: - La lão, ta không nói nhiều với người nữa! - Được, trên đường cẩn thận! la Lão phất phất tay. Trong cảng tàu tùy tiện tìm một chiếc thuyền chạy nhanh, thuyền này có thể chở được hai người, Mang chấp sự nhẹ nhàng nhảy lên trên, nói với Đường Phong: - Lên thôi! Đường Phong bất đắc dĩ nhảy lên, sau một khắc, cũng không thấy Mang chấp sự có bất cứ động tác gì, chiếc thuyền cư nhiên trực tiếp rẽ sóng ra khơi, rất nhanh chạy thẳng vào biển rộng. Từ đầu tới cuối cũng không ai nói với hắn câu gì, càng không ai ngăn cản hắn. Tất cả mọi người trong cảnh tàu đều biết, ít chọc vào Mang chấp sự này là tốt nhất, hắn chỉ là tới tìm một con thuyền chạy nhanh một chút để rời bến mà thôi, nếu như chọc hắn mất hứng, dưới cơn giận dữ đại khai sát giới thì đại họa lâm đầu rồi. Đúng trên con thuyền, Đường Phong lẳng lặng nhìn bóng lưng Mang chấp sự, trong lòng thầm đắn đo lúc này xuất thủ đánh lén liệu có bao nhiêu phần thành công. Suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cho ra một kết luận uể oải, nếu là không ra đòn sát thủ, phần thắng cơ bản bằng không, cho dù sử dụng đòn sát thủ, Đường Phong cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể đánh lén được một vị đại cao thủ như vậy. -o0o-