Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 486:Khai môn

Bóng đêm càng ngày càng dày, mọi vật xung quanh yên tĩnh lại, Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại dắt tay nhau đi ra ngoài, tiến về hướng Bạch Đế Bí Cảnh. Đường Phong vốn tưởng rằng cửa vào Bạch Đế Bí Cảnh được che dấu phi thường cẩn mật, nhưng khi Bạch Tiểu Lại mang hắn đến nơi thì phát hiện không phải như thế. Cửa vào dĩ nhiên là nằm ở vị trí trung tâm của Bạch Đế thành. Kiến trúc tại đây được tu kiến thành một vòng tròn, bao phủ phạm vi vài trăm trượng, con tới vài chục trượng, tường vây bao thành một vòng tròn, vào đến bên trong, hoàn toàn không có bóng dáng đệ tử Bạch Đế thành. Địa phương này chính là cấm địa Bạch Đế thành, chín thành đệ tử đều không biết bên trong kiến trúc này là cái gì, cũng từ ở ngoài thảo luận và suy đoán rất nhiều, nhưng thủy chung không tìm được đầu mối. Thời điểm trước kia khi hắn dùng thần thức du lãm Bạch Đế thành, cảm nhận được một địa phương hư vô mờ mịt. Hiện tại cẩn thận cảm thụ một phen, phát hiện trung tâm kiến trúc hùng vĩ này, vẫn không có bất cứ vật gì tồn tại, ngay cả một ít linh khí cũng không có, thời điểm linh khí ngoại giới dũng mãnh tiến vào đây, giống như có một bình chướng vô hình ngăn cản ở bên ngoài, rất là thần kỳ. Đường Phong thấy không thể trách, từ khi đi vào Bạch Đế thành, kiến trúc ở đây có nhiều hình dáng cổ quái, ngay cả loại tiểu thiên địa Bạch Đế Bí Cảnh hắn cũng biết được, cho nên phiến tiểu thiên địa này có chút kỳ lạ, cũng nằm trong dự liệu của hắn. Bạch Tiểu Lại mang hắn đi vào bên trong kiến trúc, Đường Phong ngẩn đầu nhìn lên, chỉ thấy đỉnh của kiến trúc này không có phong bế, để lộ ra một lỗ hổng ước chừng năm trượng, bầu trời đầy sao lấp lánh, trên chín tầng trời, nhìn thấy ngân hà rất đồ sộ. Bạch Nguyệt Dung cùng mấy đại thành chủ đã đứng chờ ở chỗ này, nhìn thấy Đường Phong đã đến, trừ Hàn Đông ra, những người khác mỉm cười nhìn hắn, Đường Phong đi lên phía trước chào hỏi, ngay cả Hàn Đông cũng không ngoại lệ. Dù sao lần này Hàn Đông đến đây làm giúp việc, chào hắn một tiếng cũng không mất miếng thịt nào, làm cho lòng hắn cân bằng một chút để không ảnh hưởng đến toàn cục. Đông thành thành chủ hừ lạnh một tiếng, hắn căn bản không để ý đến Đường Phong, Đường Phong lơ đễnh, hắn vốn không mong chờ Hàn Đông sẽ cho hắn sắc mặt tốt, trải qua chuyện lần trước, dù Hàn gia không tìm hắn phiền toái, hắn cũng sẽ đến tìm Hàn gia phiền toái. - Đông thành chủ, lúc này là đi tìm Bạch Đế Ấn, chuyện riêng để qua một bên, không được qua loa. Bạch Nguyệt Dung trầm giọng nói một câu, nàng cũng có chút sợ Hàn Đông quan báo tư thù, không dốc toàn lực, nếu như thế, không mở được Bạch Đế Bí Cảnh chi môn rất phiền toái. Hàn Đông cau mày nói: - Thuộc hạ tuân mệnh. Hiện tại thời gian chưa tới, mọi người chỉ có thể tiếp tục chờ đợi một lát, lần này tứ đại thành chủ là người mở đại môn, tiêu hao cực lớn, đương nhiên phải ngồi dưỡng thần, cố gắng điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất. Thần sắc Bạch Tiểu Lại ở một bên khẩn trương, bởi vì trong Bạch Đế Bí Cảnh quá nguy hiểm, một khi Đường Phong tiến vào trong, kết quá thế nào, chỉ có thể nhìn bản thân hắn, bát quá lần này hắn đi vào là để tu luyện, mấy ngày nay Bạch Tiểu lại đã dặn dò qua Đường Phong, lúc tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh không được tiến vào quá sâu, ở ngoại vi tu luyện là được. Ngược lại Đường Phong không có cảm giác khẩn trương, một mực nghiên cứu phiến không gian hư vô mờ mịt này, thời điểm đang nghiên cứu, Bạch Nguyệt Dung đã đi đến bên cạnh hắn, lập tức Đường Phong có cảm giác trong tay mình vừa được nhét một đồ vật, bằng cảm giác hắn biết là một tờ giấy. Không đợi Đường Phong đặt câu hỏi, Bạch Nguyệt Dung đã truyền âm nói: - Lần này đi vào, nếu có cơ hội, tìm những thứ này, nếu không tìm được, ngàn vạn lần đừng mạo hiểm. Trong lòng Đường Phong khẽ động, đem tờ giấy thu vào trong tay áo, không để lại chút dấu vết rồi gật đầu. Bạch Tiểu Lại phát hiện hai người giống như đang truyền âm nói cái gì đó, đang định hỏi thăm, Dương Xuân đột nhiên mở mắt, hai đạo tinh quang bắn ra, thấp giọng nói: - Thời điểm đã tới. Vừa mới nói xong, thân hình tứ đại thành chủ lóe lên, phân biết đứng ở bốn phương vị bất đồng, bao quanh phiến không gian hư vô mờ mịt, bốn thanh kiếm của bốn người đột nhiên run lên, cả phiến thiên địa run lên dưới mỗi lần bốn người bọn họ huy kiếm. Lập tức, vị trí sau lưng bốn người, bạo khởi ra cổ năng lượng chấn động làm cho người ta kinh hồn táng đảm. Mấy ngày nay Đường Phong đã hỏi thăm Bạch Tiểu Lại, vì cái gì nhất định phải là giờ Tý đầu tháng mới có thể khai mở Bạch Đế Bí Cảnh, liền nhận được đáp án là mỗi khi tới thời điểm đầu tháng, năng lượng trong tứ đại nội thành không tự chủ hội tụ về vị trí trung tâm của Bạch Đế thành, Cũng vì lẽ đó, mỗi tháng một lần, vòng đi vòng lại, cứ thế tuần hoàn, duy trì trong thời gian một canh giờ. Mà tứ đại thành chủ, mượn nhờ Tứ Quý chi lực, thi triển ra Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, mới có thể khai mở Bạch Đế Bí Cảnh chi môn, trừ phương pháp này, không còn phương pháp nào khác. Hiện tại bạo khỏi bốn cổ năng lượng khổng lồ, khẳng định chính là năng lượng chất chứa trong tứ đại nội thành. Những cổ năng lượng này rất khổng lồ, hoàn toàn không phải sức người có thể bày ra, đây thuộc về lực lượng của đại tự nhiên, là lực lượng của Thiên Đạo. Bất luận người tu luyện nào ở trước mặt bốn cổ năng lượng này, đều giống như con sâu cái kiến. Sắc mặt tứ đại thành chủ ngưng trọng vạn phần, bốn thành trường kiếm nhịn không được vang lên tiếng boong boong. Thời gian chỉ trong chốc lát, bốn cổ năng lượng kia đã tụ tập vào bên trong tòa kiến trúc trung tâm, ngay ngắn rót vào trong người tứ đại thành chủ. Từ Dương Xuân bắt đầu, mỗi người nhịn không được rên lên một tiếng, sắc mặt trở nên ửng hồng vô cùng, thân thể nhịn không được run lên, dùng lực bản thân, chịu tải cổ thiên địa linh khí khổng lồ như vậy, nhất định sẽ bị tổn thương, cho nên mỗi khi tứ đại thành chủ khai mở Bạch Đế Bí Cảnh chi môn, đều phải nghỉ ngơi vài ngày để khôi phục. Sau khi năng lượng tiến nhập vào cơ thể, Đường Phong đột nhiên phát hiện bốn người này bỗng nhiên biến thành rất cao lớn, đương nhiên, đây chỉ là ảo giác, hoàn toàn là vì uy áp khổng lồ do bốn cổ năng lượng kia tác động lên cảm thụ của người khác. Loại uy áp này Đường Phong chưa từng cảm thụ qua, cho dù là Linh giai cao thủ cũng không có loại uy áp khủng bố như vậy. - Xuân Huy! (Mặt trời mùa xuân) Dương Xuân dẫn đầu, trường kiếm trên tay phiêu động nhẹ nhàng, nương theo động tác của hắn, Xuân chi lực khổng lồ xuyên thấu qua mũi trường kiếm, năng lượng cuồng bạo hướng phiến không gian hư vô mờ mịt kia trùng kích. - Hạ Viêm! Hạ Thì Vũ là người thứ hai động, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy múa, từ mũi kiếm tuôn ra liệt diễm hừng hực. - Thu Vũ! - Đông Lôi! Thu Dịch Túy cùng Hàn Đông cũng động. Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận! Đây là kiếm trận huyền ảo nhất, phóng nhãn khắp cả đại lục cũng được xếp vào hàng nhất đẳng, bốn cỗ năng lượng có thuộc tính bất đồng lao về vị trí phiến không gian hư vô mờ mịt, bốn cổ năng lượng không xung đột với nhau, mà giao hòa lẫn nhau, tiếp nhận lẫn nhau, Tứ Quý chi lực dung hợp hoàn mỹ.