Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 487:Vừa vào cửa đã gặp nạn

Khi đánh lên phiến không gian hư vô mờ mịt, lập tức bắn ra một tia sáng, tia sáng này sáng ngời chói mắt, giống như ban ngày, đâm vào mắt làm con ngươi đau nhức, nhưng Đường Phong không nỡ nhắm mắt lại, nhìn như mê như say. Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, mỗi tức là một khắc (mười lăm phút), được xếp vào hàng nhất đẳng, nhưng tuyệt đối không phải chỉ như vậy. Đợi đến lúc mọi người rời đi, từ lỗ hổng trên đỉnh kiến trúc, đột nhiên có ba thân ảnh xuất hiện. Ba người này lén lén lúc lúc nhìn nhau, phát hiện bốn bề vắng lặng, lúc này mới nhẹ nhõm nhảy xuống. Nếu như lúc này Đường Phong có ở đây, nhất định sẽ nhận ra ba người này, chính là hai tên Hàn gia trưỡng lão bị trọng thương dưới tay Đường Phong và Hàn Hàng Trần. Tuy đây là cấm địa Bạch Đế thành, cũng có đệ tử canh gác bên ngoài, nhưng ba người này dầu gì cũng là Thiên giai cao thủ, tránh né tầm mắt của những đệ tử canh gác rất dễ dàng, lén lút tiến vào đây tự nhiên không phải việc khó. - Nhanh lên, cửa vào bí cảnh sắp đóng lại. Hàn Hàng Trần có chút không đợi được, muốn xông lên trước. Một người đi phía sau hắn tâm thần có chút bất định, bất an nói: - Tiểu Trần nhi, chúng ta cứ như vậy đi vào, nếu bị thành chủ phát hiện thì phải làm thế nào? Hiện tại bọn hắn lén lút đi vào không có người nào phát hiện, nhưng thời điểm đi ra nhất định sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó nhất định sẽ bị nghi ngờ. Trên mặt Hàn Hàng Trần lộ ra vẻ âm tàn: - Ta mặc kệ, ta muốn lấy mạng chó của tên tiểu tử kia, khi đi ra chúng ta nhiều lắm chỉ bị phụ thân trách phát một phen mà thôi. Một người khác cũng nói: - Thế nhưng chỉ ba người chúng ta, thật sự khó có thể ngăn cản chiêu kia của ma đầu Đường Phong. Cho tới bây giờ, trong lòng hắn vẫn còn chưa hết sợ hãi chiêu thức mà ngày đó Đường Phong phóng thích, lúc ấy một trưởng lão Thiên giai thượng phẩm bị đánh chết, mà hắn về tên đồng bạn bên cạnh bị trọng thương, tuy đã ăn vào rất nhiều linh đan diệu dược, những ngày này đã khôi phục gần như hoàn toàn, nhưng vẫn không có nắm chắc tiếp được một chiêu hủy thiên diệt địa kia. Tên trưỡng lão này lúc mở miệng nói chuyện vẻ mặt cũng lộ vẻ sợ hãi, ngay cả nghĩ đến cũng làm hắn sợ hãi không thôi. Hàn Hàng Trần thấp giọng nói: - Hai vị sư tổ trước mặt nhiều người ăn thiệt thòi lớn như vậy, chẳng lẽ không muốn báo thù rửa hận hay sao? Chỉ cần giết được hắn, chẳng phải lúc đó có thể vãn hồi tất cả mặt mũi hay sao. Lời này của Hàn Hàng Trần rất độc, nói thật, hắn cũng sợ một chiêu kia của Đường Phong, bằng không sẽ không lôi kéo theo hai vị Hàn gia trưởng lão này. Nếu đã đến thời điểm này rồi mà hai lão gia hỏa bỏ cuộc nửa đường, lẻ loi một mình hắn không dám tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh. Bất quá hắn lại tin tưởng phán đoán của phụ thân mình, càng tin tưởng Đường Phong chỉ là một Địa giai thượng phẩm, không có khả năng phóng thích không hạn chế chiêu thức hủy thiên diệt địa kia. - Tiểu Lại vốn là của ta, Bạch Đế thành này cũng là của ta, nhưng bởi vì xuất hiện tên Đường Phong này, tất cả bố trí đều bị rối loạn. Hàn Hàng Trần nghiến răng nghiến lợi nói: - Đường Phong không chết, tâm ta khó bình an, hai vị sư tổ, tiểu Trần nhi thỉnh các vị ra tay giúp ta một tay, nếu ngày sau ta có thể chưởng quản Bạch Đế thành, sẽ không thiếu chỗ tốt cho hai vị. Đã nói đến nước này, hai tên Hàn gia trưởng lão còn có thể cự tuyệt sao? Huống chi, bản thân bọn họ muốn giết Đường Phong hơn so với ai khác. Hai người nhìn nhau, khẽ cắn môi, cùng gật đầu một lúc. Hàn Hàng Trần đại hỉ: - Vậy thì tranh thủ thời gian tiến vào, nếu đợi thêm một lát chỉ sợ bí cảnh sẽ biến mất. Vừa nói hắn đã vội vã xông vào, thân ảnh của hai tên trưởng lão cũng nhanh chóng biến mất. Thời gian nửa chén trà, của vào Bạch Đế Bí Cảnh mới biến mất, Tứ Quý chi lực quay trở về tứ đại nội thành. ... ... Sau khi bước vào Bạch Đế Bí Cảnh, Đường Phong cảm thấy hoa mắt một chút, đợi đến lúc kịp phản ứng, bản thân mình đã tiến vào một địa phương có hoàn cảnh xa lạ. Quay đầu nhìn chung quanh, cảnh tượng lọt vào tầm mắt chính là một nơi trống trải giống như thảo nguyên, bước đi trên thảm cỏ màu xanh dưới chân êm ái như bước đi trên đệm, chung quanh chim hót hoa nở, cây cỏ đung đưa trong gió, trong không khí tràn đầy hương vị hoa thơm, toàn thân khoan khoái dễ chịu. Hơn nữa, bầu trời trong phiến thiên địa này không phải là ban đêm, mà là ban ngày, Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên, không nhìn thấy mặt trời, hắn cảm thấy rất ngạc nhiên. Cảm thụ mật độ linh khí của phiến thiên địa này quả thật quá dày đặc, hiện tại Đường Phong cảm thấy nơi đây quả thực là thiên đường của người tu luyện, là phúc địa mà bất luận kẻ nào cũng muốn hướng tới. Trình độ sung túc của linh khí nơi đây quả thực không phải Nhậm Hà Sơn Minh Thủy Tú Chi Địa có thể so sánh, tuy linh khí nơi đây kém hơn Băng Hỏa đảo Băng Hỏa Tam Thập Lục đạt tới trình độ đậm đặc đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng cũng đủ để cho bất cứ kẻ nào cũng lưu luyến không muốn quay về. Trong thiên địa, bất luận cái gì, bất kỳ địa phương nào cũng đều có linh khí, chỉ khác nhau ở chỗ là nhiều hay ít mà thôi. Ví dụ như Đường Phong quen thuộc Tĩnh An thành cùng Khúc Đỉnh Sơn, hai nơi này đều tràn ngập đủ loại linh khí, nhưng Tĩnh An thành là nơi có người ở, linh khí tương đối mỏng manh, mà Khúc Đỉnh Sơn núi sâu yên tĩnh, chiếm diện tích cực lớn, linh khí phải nhiều hơn Tĩnh An thành rất nhiều. Cho nên Đường Phong mới ngày ngày tu luyện trong Khúc Đỉnh Sơn, nói không khách khí, trình độ đậm đặc của linh khí nơi đây, phải gấp Khúc Đình Sơn hơn mười lần có thừa. Khó trách Bạch Đế thành có nhiều cao thủ như vậy, nội tình hùng hậu như vậy, tu luyện ở địa phương này một ngày, lại phục dụng một ít đan dược phụ trợ tu luyện, môn hạ đệ tử không tiến bộ nhanh chóng mới là việc lạ. Mà đây chỉ là nơi gần cửa vào mà thôi, linh khí đã nồng đậm như vậy, nếu đi vào nơi sâu hơn, sẽ đạt tới trình độ gì? Đường Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện một chỗ sau lưng cách mình ba trượng có một cổ quang điểm sáng ngời chính là nơi hắn tiến vào, ngoại trừ hắn ra, hắn biết rõ khi tiến bí cảnh, trừ khi có mười người cùng vào hoặc là đợi đến khi Tứ Quý chi lực chậm rãi tiêu tán, lúc này cửa vào mới biến mất. Tuy hiện tại đang quan sát chung quanh, sợ hãi thán phục vẻ thần kỳ ở đây, nhưng Đường Phong không buông lỏng cánh giác chút nào, Bạch Đế Bí Cảnh mọi người đều nói hung hiểm vạn phần, tự nhiên sẽ không vì cảnh tượng trước mắt mà bình thản, nói không chừng lúc nào nguy hiểm cũng rình rập, Đường Phong phải cẩn thận liên tục. Nơi này thật sự quá trống trải, một khi có nguy hiểm cũng không có chỗ ẩn nấp, Đường Phong không dám ở lâu, đang muốn khởi hành tìm một chỗ yên tĩnh suy nghĩ việc kế tiếp, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cổ sát cơ tập trung vào mình. Đường Phong rùng mình, mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không nghĩ tới nguy hiểm đến nhanh như vậy. Không kịp nghĩ đến vật gì có địch ý với mình, bởi vì khi Đường Phong cảm ứng được sát cơ, công kích của đối phương đã đến. Một cổ cuồng phong từ trên trời áp xuống, Đường Phong bị thổi trúng liền đứng không vững, lập tức có hai đạo kình khí bén nhọn đánh về phía đỉnh đầu. Thân lâm vào hiểm cảnh ngàn cân treo sợi tóc, run tay một cái, đoản kiếm màu đen xuất hiện trên tay Đường Phong, một thân thực lực không giữ lại chút nào, từ trên đoản kiếm bắn ra một đạo cương mang dài ba thước, một kiếm hướng đỉnh đầu chém tới, cùng lúc đó, Đường Phong nghiêng đầu lách qua một bên, tránh thoát một kích trí mạng của đối phương, đối phương chuyển hướng tấn công, tốc độ công kích quá nhanh, dù Đường Phong khó khăn lắm mới tránh được, bờ vai vẫn bị đánh trúng một cái. Giống như có ai lấy đao cắt qua thịt, từ trên bờ vai truyền đến một cổ đau đớn kịch liệt, bất quá đoản kiếm màu đen vẫn đánh trúng thân thể đối phương, chỉ nghe vang lên một tiếng đinh đang giòn tan, đoản kiếm màu đen bắn ngược trở lại, từ lực đạo và động tĩnh Đường Phong đoán biết một kiếm vừa rồi như đánh vào kim loại, bất quá hắn vẫn mượn lực phản chấn lui về phía sau, kéo xa khoảng cách với đối phương. Hiện giờ địch thủ là ai Đường Phong còn chưa biết, tự nhiên không dám ngạnh kháng chính diện, thầm nghĩ trước tiên phải nhìn thấy bộ dáng của đối phương. Một đạo bóng đen lóe lên trước mặt Đường Phong, chợt bay lên trời cao, một tiếng kêu thanh thúy vang lên, trong âm thanh ẩn chứa chút phẫn nộ cùng tàn bạo. Bóng đen công kích kéo theo cuồng phong thổi cát đá trên mặt đất bay tứ tung, cỏ cây chập chờn. - Linh thú. Sau khi Đường Phong nhìn rõ bộ dáng của địch nhân công kích mình xong, trong nội tâm âm thầm kêu khổ. Đó không phải là nhân loại, mà là một con linh thú, một con linh thú phi hành giống như diều hâu. Chỉ có điều linh thú này lớn đến mức làm cho người ta sợ hãi. Thân dài ba trượng có thừa, đôi cánh đen trải rộng hơn năm trượng, một cặp móng vuốt sắc bén như hai cái móc câu, trên móng vuốt có một đạo dấu đỏ nhàn nhạt, hiển nhiên là bị một kiếm vừa rồi của Đường Phong đánh trúng làm bị thương, chỉ có điều đó chẳng qua là vết thương ngoài da, đều này có thấy thân thể con linh thú này cứng rắn đến cỡ nào. Mà bả vai Đường Phong, quần áo nát bấy, tuy bị thương không nghiêm trọng, thế nhưng hai cái móng vuốt sắc bén của đối phương đánh trúng làm cho máu tươi chảy ra không ngừng. Thật ra chi có Đường Phong mới có thể dùng thân thể ngăn cản uy lực một chảo này của con linh thú kia, đổi lại là người khác, dưới uy lực một trảo khai sơn toái thạch đó, chỉ sợ xương cốt toàn thân sẽ bị vỡ nát. Con linh thú rất lớn này đang bay quanh trên đỉnh đầu Đường Phong, đôi cánh chớp động, cuồng phong gào théo không thôi, đôi mắt bế nghễ thiên hạ từ trên cao nhìn xuống Đường Phong, quan sát sinh vật nhỏ bé phía dưới. Trong lòng Đường Phong chát đắng vạn phần, nếu chỉ là linh thú, Đường Phong sẽ không quá để ý, đánh không lại vẫn có thể chạy. Nhưng đây là linh thú phi hành, là loại khó đối phó nhất trong hàng linh thú. Nó bay ở trên cao, thực lực Đường Phong hiện nay chưa đạt tới Thiên giai, còn chưa đủ để khống chế cương khí lăng không hư độ, dù có thể bay lên trên không trung, không có chỗ mượn lực chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của nó. Đánh khẳng định đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, trên thảo nguyên mênh mông này, căn bản không có chỗ ẩn thân, dù Đường Phong chạy trốn nhanh cỡ nào, nó vẫn có thể đuổi tới. Không nghĩ tới chính mình vừa tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh lại gặp được địch nhân khó chơi như vậy, chỉ có thể trách mình quá xui xẻo. Chẳng lẽ ngay từ đầu đã xuất đòn sát thủ, dùng thực lực Thiên giai thượng phẩm để đối phó nó? - Nha đầu, ra đây nhìn cái này một chút. Đường Phong không thể không hướng Linh Khiếp Nhan cầu cứu, lịch duyệt của hắn không đủ, cũng không biết linh thú cực lớn này chủng loại ra sao. Tuy trước đó vài ngày Bạch Tiểu Lại tán ngẫu với Đường Phong rất nhiều về Bạch Đế Bí Cảnh,Bạch Tiểu Lại đã nói rất nhiều về các chủng loại linh thú và nhược điểm của chúng, nhưng không đề cập đến loại linh thú như thế này. Ngày đó Linh Khiếp Nhan từ khi bị âm hồn trong cơ thể Đường Phong dọa sợ, không dám đi vào trung tâm cương tâm của Đường Phong, mỗi ngày đều trốn trong Bất Phôi Giáp không dám ra ngoài, sợ những âm hồn kia đến tìm mình phiền toái, giờ phút này nghe Đường Phong triệu hoán, lúc này mới thò cái đầu nhỏ ra tra xét. - Bằng Ưng? Linh Khiếp Nhan không khỏi kinh hô một tiếng. - Phong ca ca, tại sao ngươi lại gặp được loại linh thú này. - Ở đây là Bạch Đế Bí Cảnh. Đường Phong giải thích nói. - Ta vừa tiến vào đã gặp phải nó, nói nhanh lên, nó có nhược điểm gì. Linh Khiếp Nhan đã nhận ra loại linh thú này, khẳng định cũng biết ít nhiều về nó, chỉ cần phát hiện ra nhược điểm của nó, đối phó nó sẽ dễ dàng hơn. Ngữ khí Linh Khiếp Nhan nghiêm túc, nói: - Nghe đồn loại linh thú này là hậu đại của Đại Bằng cùng Cự Ưng giao phối với nhau sinh ra, trong cơ thể chảy xuôi huyết thống của Kim Xí Đại Bằng Điểu, thân thể cứng rắn vô cùng, có thể so sánh với sắt thép, xem bộ dáng hiện tại thì nó vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn. - Như vậy mà còn chưa trưởng thành hoàn toàn? Đường Phong nghẹn họng nhìn trân trối, con Bằng Ưng này thân dài hơn ba trượng, dang đôi cánh ra cũng phải hơn năm trượng, đã là quái vật khổng lồ rồi, nếu như nói nó vẫn còn là ấu thể, như vậy khi nó lớn lên còn kinh khủng đến cở nào? Linh Khiếp Nhan lại nói: - Đại Bằng Kim Xí Điểu thân dài trên trăm trượng, là một trong những linh thú cao cấp nhất. Cho dù nó cùng Cự Ưng kết hợp sinh ra hậu đại, làm sao có thể là một tiểu bất điểm chứ? Hơn nữa thực lực của nó chỉ mới đạt tới Lục giai thượng phẩm, so với Tiểu Thiên thì kém hơn nhiều, đợi nó trưởng thành rồi, ít nhất cũng đạt tới Bát giai. Linh Khiếp Nhan nói cho Đường Phong nghe rõ ngọn nguồn, Bằng Ưng này có thực lực Lục giai thượng phẩm, Đường Phong liếc sơ qua là biết, so với Tiểu Thiên thì kém hơn một bậc. Nhưng nó biết bay a, nếu Khiếu Thiên Lang cũng biết bay, vậy thì sức chiến đấu sẽ đề thăng vài cấp bậc. - Lại đến. Thần sắc Đường Phong nghiêm túc, khi hắn và Linh Khiếp Nhan trao đổi một chút, Bằng Ưng trên không trung cúi đầu nhìn hắn, thân thể khổng lồ, khí thế bành trướng, giống như lưu tình lao xuống: - Nói mau, nhược điểm của nó nằm ở đâu? - Đại khái là cánh. Linh Khiếp Nhan cũng không xác định, nhưng đối với tất cả các linh thú phi hành, thì cánh chính là điểm yếu lớn nhất, nếu cánh của nó bị thương, vậy thì nó đã mất đi điểm tựa lớn nhất. Linh Khiếp Nhan vừa dứt lời, Bằng Ưng đã vọt tới trước mặt Đường Phong, hai cái móng vuốt lóe lên hào quang sắc bén đã ở trước mặt Đường Phong, hai cánh đập liên tục, cuồng phong loạn lên, Đường Phong không chút sứt mẻ, hai chân giống như đóng đinh lên mặt đất, trong chớp mắt khi hai móng vuốt công kích lên thân thể của hắn, Đường Phong mãnh mẽ tránh đi, thân thể cường hãn chất chứa lực đạo khổng lồ cùng tốc độ đều bộc phát ra, Bộ Liên Hoa bộ pháp cũng thi triển ra.