Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 606:Đại na di thần công

- Thập thất đệ nói rất đúng. Đường Tử Thử nhanh chóng tỉnh táo lại: - Chúng ta không thể chết ở đây được, nhanh rời khỏi đây thôi. - Nhưng trước khi rời khỏi nơi này... Chúng ta nên lục soát bảo tàng Chung gia cất giữ mới được. Đường Phong cười tủm tỉm đề nghị. Những lời này vừa thốt ra, trong lòng mấy người tức thì nóng lên, một đêm đánh giết đến bây giờ, bọn họ cũng nên có chút lợi ích. Đường Long trầm ngâm nói: - Thập thất đệ, đệ ở đây lục soát, ta cùng lão tam ra bên ngoài tìm dược viên của Chung gia. Đường Phong liếc nhìn hắn một cái, biết là hắn muốn nhường nơi tốt nhất cho mình. Dù sao dược liệu được cất giữ trong thạch thất và so với bên ngoài chắc chắn là quý trọng hơn. Ở đây không chỉ có linh đan diệu dược được luyện chế tốt, bí kíp võ công, nói không chừng còn có cả Linh thạch mà Chung gia chưa từng dùng đến! Còn dược liệu bên ngoài tuy rằng cũng trân qúy, nhưng dù sao cũng không thể bằng linh thạch được. Lần này bất ngờ được chọn tham chiến Chung gia, bất luận là theo đề nghị theo đóng góp lực lượng, Đường Phong đã chiếm hơn phân nửa công lao. Nếu không có hắn, mọi người căn bản không thể an toàn đến chỗ này, càng không thể giết được nhiều người như vậy. Đường Long nguyện y trao chỗ tốt ra cũng là đương nhiên. Về phần Lục tỷ, đại khái bởi vì nàng là một nữ tử, Đường Long mới để nàng được thơm lây cùng Đường Phong. - Nhưng phương pháp xuất nhập của thông đạo bên ngoài ... Đường Phong lo lắng hỏi. - Sau khi tiến vào, ta đã nhớ kỹ rồi. Đường Long cười cười. - Ta cũng nhớ kỹ. Đường Tử Thư sờ sờ mũi. - Thôi được. Đường Phong cũng không từ chối, dù sao lúc này muốn cướp đoạt gì đó ở đây, hắn cũng định chia đều cho cả ba người này, cũng không có ý độc chiếm. Ai ở trong hay ngoài sơn động cướp đoạt cũng như nhau thôi, liền căn dặn: - Vậy nhị ca tam ca cẩn thận. Việc hoàn thành nếu chúng ta còn chưa ra thì các huynh cứ lập tức ra khỏi Chung Linh cốc, tiểu đệ tự có cách mang theo Lục tỷ thoát thân. - Ừ, Thập Thất đệ cũng cẩn thận. Đường Long và Đường Tử Thư gật đầu, đối với bản lĩnh của Đường Phong thì không hề nghi ngờ, lập tức theo đường về thoát ra ngoài. Hai người đi rồi, Đường Điểm Điểm mới khẽ thở gấp, đôi mắt mở to sáng rực nhìn chằm chằm Đường Phong, vừa chờ mong vừa khẩn trương hỏi: - Thập thất đệ...Hiện tại chúng ta làm gì đây? Vừa nghĩ chạy vào nhà kẻ khác làm kẻ trộm, mà lại là trong nhà của kẻ thù, Đường Điểm Điểm hưng phấn, sự đen tối trong đáy lòng hoàn toàn được nhen nhóm lên. Đường Phong nhìn nàng một cái, khom lưng lục soát một thi thể nằm trên mặt đất, lấy ra một khối linh thạch lắc lắc với nàng: - Lục soát đi, có gì đáng giá thì lấy hết, một sợi lông cũng không để lại. Nhìn thấy Linh thạch, sắc mặt Đường Điểm Điểm thoáng đỏ, hơi thở càng gấp, lại trông thấy một thi thể khác trên mặt đất, thần sắc đấu tranh giây lát, rồi nhấc chân chạy hướng ra ngoài, nói: - Ta đi tìm ở chỗ khác xem. Cô nàng này, đã giết vài người rồi vậy mà còn không dám lục soát trên thi thể người ta. Đường Phong cũng không quản nàng, lúc này hẳn bên trong sơn động không còn ai khác nữa, hơn nữa xung quanh cũng không có cơ quan ám khí gì, cứ để nàng đi tìm là được. Ngưng luyện âm hồn ba Thiên Giai Chung gia ra, Đường Phong cũng lục soát trên người bọn họ một lúc, tổng cộng có ba khối linh thạch, một ít đan dược. Đan dược không quá quý trọng, hơn nữa năng lượng trong linh thạch đã bị dùng hơn nửa, giá trị cũng không quá lớn. Dù sao cũng là đệ tử tinh anh của Chung gia, mỗi một người có một khối linh thạch cũng là đương nhiên. Cũng giống như Đường Long và Đường Tuấn, chỉ sợ cũng được Đường Ngạo ban cho họ linh thạch để phụ trợ tu luyện. Quay người ra khỏi gian thạch thất đó, Đường Long tiến nhập vào một gian bên cạnh. Ngoại trừ gian thạch thất này ra, các thạch thất còn lại đều mở rộng cửa, không có bất luận cái gì ngăn cản cả. Quay đầu nhìn một vòng, Đường Phong phát hiện gian thạch thất này trống không căn bản không có vật gì, có chút thất vọng. Bước chân lại không dừng, đi tiếp vào gian tiếp theo. Lần này ngược lại có chút phát hiện, trên mặt đất trong thạch thất rõ ràng có hơn mười khối khoáng thạch cỡ khác nhau, màu sắc khác nhau. Lớn thì chừng như vại nước, nhỏ thì cỡ bằng chậu rửa mặt. Trước mặt Đường Phong sáng ngời, có thể đây là khoáng thạch được Linh Giai gia tộc Chung ta cất giữ, có lẽ tuyệt đối không phải là vật phẩm hạng thường. Khoáng thạch đối với người khác có thể không có trọng dụng gì, nhưng đối với Đường Phong mà nói thì có tác dụng. Rèn ám khí cần một lượng khoáng thạch lớn, khoáng thạch càng trân quý, rèn ra ám khí có tinh chất càng tốt. Hơn nữa, trước đó rất lâu, Đường Phong đã xem qua huyền bí của Thiên Công Đồ Phổ, đối với các cơ quan được ghi chép bên trong vẫn còn rất hứng thú, đáng tiếc mình vẫn không tìm được đủ vật liệu để chế tác chúng. Một lần thu được khoáng thạch trân quý nhất phải kể tới thiên ngoại vẫn thạch thu được từ Nhất Đao Môn. Chỉ có điều một khối này thì quá không đủ. Mà phía trước có hơn mười khối khoáng thạch, Đường Phong kiểm tra một chút không khỏi vô cùng vui mừng. Hơn mười khối khoáng thạch được cất giữ ở đây xác thực là bảo vật vô giá, có tiền đặt ở bên ngoài cũng không mua được. Một số quặng sắt, quặng thiếc, quặng vàng đồng, quặng sắt đen cũng không phải là trường hợp cá biệt, tất cả mình đều cần hơn nữa còn tìm kiếm không được. Đây là những thứ mà Chung gia cất giấu bao năm qua, đại khái đặt ở chỗ này dùng để chuẩn bị chế tạo binh khí, đáng tiếc đã bị Đường Phong nhanh chân đến trước. Đường Phong đương nhiên sẽ không khách khí với Chung gia, thu hết hơn mười khối khoáng thạch này vào trong không gian mị ảnh. Đổi lại là người khác đến đây, nhìn những khoáng thạch kích cỡ không hề nhỏ này hẳn là lực bất tòng tâm, đại khái cũng chỉ có Đường Phong dựa vào không gian mị ảnh mới có thể di chuyển được. - Thập Thất đệ, Thập Thất đệ.... Vừa nhét hết khoáng thạch vào không gian mị ảnh, thì Lục tỷ như con thỏ nhảy vào, trên hai tay nhỏ bé đầy ắp, hưng phấn nói: - Ngươi xem xem, đây là Linh lung thủ của Chung gia, còn có Quỷ ảnh đao, còn có Thiên cơ kiếm pháp, Kiền Nguyên công, Phản Phác điển tàng...Tất cả đều là bí mật bất truyền của Chung gia! Đường Phong nói: - Lục tỷ, tỷ phát tài rồi. Hai tay Đường Điểm Điểm cầm những quyển bí kíp võ công che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cười đến run rẩy cả người, đang cười lại mở miệng: - Thế nhưng... Ở đây còn có rất nhiều, chúng ta làm thế nào mà mang ra ngoài theo được? Mấy thứ này thật tốt đó. - Cái này đơn giản. Đường Phong nhận lấy mấy quyển bí tịch huơ huơ trước mặt nàng, miệng thì thầm niệm vài câu, quát khẽ: - Biến! Trong nháy mắt bí tịch biến mất. Đường Điểm Điểm xem mà choáng váng, sửng sốt rất lâu, miệng đột nhiên méo xẹo, ấm ức nói: - Thập Thất đệ, đệ ném những bảo bối ta tìm được đi rồi, ô ô… Mau trả lại cho ta... Đường Phong dở khóc dở cười, nhanh chóng thì thầm vài câu niệm chú, những quyển bí tịch trong không gian mị ảnh lại hiện ra. Đường Điểm Điểm lúc này mới lau nước mắt, tội nghiệp nhìn Đường Phong: - Những thứ này vừa đi đâu? Đường Phong nghiêm trang nói: - Bí mật này ta chỉ nói cho Lục tỷ biết thôi, tỷ tuyệt đối không được tiết lộ. Thấy Đường Điểm Điểm ra sức gật đầu, Đường Phong mới thuận miệng nói bừa: - Tiểu đệ tu luyện công pháp có tên gọi là Đại na di thần công, tu luyện đến tầng cao thâm có thể niệm chú giấu đi những đồ vật cách xa nghìn dặm. Đợi khi cần dùng đến thì lấy ra. Vừa rồi ta thi triển thần công, chuyển mấy thứ đó về Đường gia rồi. Đường Điểm Điểm tin là thật, liền trực tiếp coi Đường Phong là Thiên Nhân, mồm há hốc rất lớn, tròng mắt chĩa thẳng theo dõi hắn. Đường Phong huơ huơ tay trước mặt nàng, cuối cùng cũng kéo lại được sự chú ý của nàng, dáng vẻ nàng cảm khái nói: - Thật là thần kỳ! Đường Phong chỉ một ngón tay ra bên ngoài: - Tiếp tục đi tìm, tìm được rồi thì cầm tới tìm ta, ta cho chúng về Đường gia. - Được! Đường Điểm Điểm hứng phấn giống như nữ mã phỉ, lại xoay người xông ra ngoài. Tiểu nha đầu! Đường Phong nhìn theo lưng nàng mà lắc đầu. Hai người bận rộn trong thạch thất của Chung gia, có Đại na di thần công của Đường Phong tương trợ, Đường Điểm Điểm lần cướp đoạt này càng lợi hại, đáng tiền hay không đáng tiền, hữu dụng hay vô dụng, chỉ cần là tìm được toàn bộ mang về tống hết cho Đường Phong. Đường Phong nhận hết lấy, nhét hết vào trong không gian mị ảnh. Bảo bối trong mật thất Chung gia không ít, các loại linh đan diệu dược quý báu, các dược liệu đã hoàn thiện được hái xuống, còn có vũ khí thiên binh cũng tìm được vài thanh. Tuy nhiên hầu hết các thạch thất đều trống không, khiến Đường Phong có chút thất vọng Tất cả những đồ vật đó, để Đường Phong quan tâm nhất chính là một dược đỉnh, cao nửa người, đứng ba chân, dược đỉnh màu sắc hương thơm cổ xưa. Bách Hoa Dược Vương đỉnh! Đây là một trong những bảo bối của Chung gia, dùng nó để luyện thuốc có thể nâng cao tỷ lệ thành công cực lớn. Dược đỉnh cũng chia đẳng cấp, tuy rằng Đường Phong không hiểu chế thuốc, nhưng phương diện này cũng khá hiểu biết, ví dụ như nói dược đỉnh bên trong Thiên Tú đều là mặt hàng bình thường nhất, thời gian chế thuốc thành hay bại toàn bộ phải dựa vào bản lĩnh và sự khống chế mồi lửa của luyện dược sư. Luyện dược sư của các đại tông môn, nguyện vọng suốt đời chính là muốn có được một dược đỉnh tốt nhất để tăng tỷ lệ thành công chế thuốc và sản xuất thuốc của mình. Nhưng tìm được dược đỉnh Thiên binh tốt rất khó, căn bản tìm kiếm không được. Dược đỉnh này là dược đỉnh tốt nhất trong linh mạch chi địa, đặt ở giữa thế tục tuyệt đối là xuất sắc nhất. Trong Linh Mạch có nhiều luyện dược sư của các gia tộc tại thời điểm luyện chế một số ít đan dược trân quý sẽ đến Chung Linh Cốc, tìm Chung gia mượn dùng dược đỉnh này, đồng thời theo đó, sau khi luyện chế thành công sẽ phải cấp cho Chung gia một ít để tạ ơn. Những năm gần đây, Chung gia dựa vào dược đỉnh này đã kiếm được không ít thứ tốt. Mà hiện tại, chiếc Bách Hoa Dược Vương đỉnh này cũng đã bị Đường Phong thu thập cho vào túi. Mang về Thiên Tú tặng quà cho Mạc sư tỷ, nàng nhất định sẽ rất vui mừng. Nghĩ đến Mạc sư ty điềm tĩnh ôn hòa dịu dàng, trong lòng Đường Phong lại thấy ấm áp. - Thập Thất đệ, Thập Thất đệ... Đường Điểm Điểm lại giống như người điên chạy tới, khoe vật quý: - Nhìn xem ta tìm được gì này! Đường Phong quay đầu lại nhìn, thấy trên tay Lục tỷ cầm vài khối linh thạch. - Hài lòng muốn chết! Đường Điểm Điểm cười tươi như hoa loa kèn: - Chung gia vẫn còn hơn bốn mươi khối linh thạch, lần này chúng ta thật sự phát tài rồi. Mỗi một lần đại tỉ thí gia tộc, Chung gia đạt được thứ bậc cũng không thấp, cùng với thế, linh thạch nhận được cũng không ít. Chung gia có thể còn hơn bốn mươi khối linh thạch, chứng tỏ bọn họ tính toán sử dụng rất tỉ mỉ. Cũng không biết khi người Chung gia phát hiện những linh thạch mà mình tằn tiện dùng tiết kiệm trong một đêm biến thành tài vật của người khác thì sẽ có cảm tưởng thế nào. Đoán chừng Chung Bố Sở sẽ tức giận đến hộc máu? Sớm biết thì thà rằng dùng lãng phí cũng không muốn đặt ở chỗ này để người Đường gia tới chiếm lời. Theo Đường Điểm Điểm đi vào trong thạch thất mà Chung Gia cất giữ linh thạch, Đường Phong cất hơn bốn mươi khối linh thạch vào trong không gian mị ảnh. Lục tỷ hưng phấn nói: - Ta đi tìm nữa xem có gì đáng giá không. Nàng làm kẻ cướp đến nghiện rồi. Thường ngày bị Đường Chiến Thiên ràng buộc trong Đường Gia Bảo, từ nhỏ đến lớn đều rất nhu thuận, không rành thế sự, lần này theo Đường Phong đi đến Chung Linh cốc, trong một đêm trải qua các loại đại chiến, hiện tại lại đạt được nhiều lợi ích, chỉ cảm thấy rất kích thích rất vui, không lục soát hết thạch thất của Chung gia nàng đâu dễ bỏ qua? Đường Phong cũng không quản nàng, chỉ là ước đoán tài nguyên của Chung gia đã bị lục soát gần hết rồi, cho dù còn cũng còn rất ít. Nên đi ra thôi, qua hơn một canh giờ nữa là trời sáng, đến lúc đó muốn rời khỏi Chung Linh cốc cũng hết sức trắc trở. Đoán chừng những người Đường gia chỉ chốc lát nữa là sẽ rút lui khỏi đây, mình hoàn toàn có thể dẫn Đường Điểm Điểm đi theo sau đội nhân mã ra khỏi Chung Linh Cốc. "Đinh đinh đang đang", liên tiếp những âm thanh truyền đến. Đường Phong hơi khựng lại, chân chạy nhanh ra ngoài, nhìn theo nơi âm thanh phát ra, thấy Đường Điểm Điểm đang đứng ở trước tấm cửa đá của một sơn động dưới cùng nhất, cầm Hoan Ca Kiếm gõ không ngớt. - Sao vậy? Đường Phong hỏi. - Cửa đá này đánh không mở. Đường Điểm Điểm cong miệng nói. - Lui ra phía sau! Đường Phong giật mình chấn động, vội vã xông lên phía trước kéo Đường Điểm Điểm lui ra sau, cảnh giác chăm chú nhìn vào cửa đá. - Làm sao vậy? Đường Điểm Điểm sợ hãi, khẩn trương hỏi. Nàng không biết xảy ra chuyện gì, Đường Phong lại biết. Những thạch thất của Chung gia này nếu đã đóng cửa, thì chỉ có bên trong mới mở ra được. Những thạch thất khác đều mở, mà thạch thất này lại đóng, chứng tỏ bên trong có người. Ở đây vậy mà lại còn có người khác? Đường Phong vừa cảnh giác nhìn chăm chú vào động tĩnh của cửa đá vừa rất nhanh tìm ký tức từ Thiên Giai Chung gia, nhưng căn bản không tìm được bất kỳ tin tức hữu dụng gì. Bởi vì ngay cả bọn họ cũng không biết trong gian thạch thất này có người tồn tại hay không. Đợi một lát, phiến đá căn bản không có bất cứ động tĩnh gì, Đường Phong nhướng mày, không khỏi nghi ngờ, hay là mình quá mẫn cảm? Có thể bên trong không có ai? Thạch thất này lẽ nào bị người ta trong lúc vô ý đóng vào từ bên ngoài sao? Muốn thăm dò tìm kiếm bên trong lại bị cửa đá ngăn trở, tinh thần lực cảm ứng căn bản không thể kéo dài đến bên trong, nghiêng tai lắng một lát, cũng không có bất kỳ động tĩnh nào ở trong đó truyền ra. Đường Phong thử nhặt một viên đá bên cạnh thạch thất dùng ám hiệu Chung gia gõ tiết tấu vài cái, yên lặng đợi một lát vẫn không có một chút động tĩnh truyền ra.