ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 617: Ếch ngồi đáy giếng nhìn lên trời xanh

Mục Trường Sinh nhận ra thân phận của những người này tuyệt đối không hề đơn giản.

Ở Hoa Hạ này, chỉ có một hệ thống duy nhất mới được mặc đồng phục ngụy trang.

Hơn nữa, những người này có vẻ ngoài sắc sảo và có năng lực, trên người đều tràn đầy sát khí, dường như vừa trải qua một trận chiến sinh tử.

“Lẽ nào bọn họ là…”, Mục Trường Sinh có chút mơ hồ.

Tuy nhiên, lý trí của Mục Trường Sinh nhanh chóng bị cảm xúc lấn át.

Vừa nghĩ đến cậu chủ Sảng khát máu, giết người không nương tay, Mục Trường Sinh không khỏi rùng mình.

Cho dù số lượng người của quân đoàn Mãnh Thú rất đông, nhưng Mục Trường Sinh không hề sợ hãi.

Bởi vì năm trăm cường giả hàng đầu này là lực lượng tinh nhuệ của nhà họ Mục ở thủ đô.

“Giết chết bọn chúng!”, Mục Trường Sinh vẫn tràn đầy tự tin, hất tay nói: “Lên!”

Năm trăm cường giả hàng đầu do dự một lúc rồi lần lượt lao tới.

“Bụp!”

“Rắc rắc!”

“…”

Điều khiến Mục Trường Sinh bị sốc là ngay khi năm trăm cường giả hàng đầu tới trước mặt các thành viên của quân đoàn Mãnh Thú, bọn họ dễ dàng bị đánh gãy xương và phát ra tiếng kêu rắc rắc.

Sau đó là những tiếng hét thảm thiết và đau đớn.

Cộng thêm việc số lượng của quân đoàn Mãnh Thú nhiều hơn so với năm trăm cường giả hàng đầu, rất nhanh đã hình thành thế cục một bên áp đảo.

Năm trăm cường giả hàng đầu lập tức ngã rạp hết xuống đất.

Thấy sức chiến đấu của quân đoàn Mãnh Thú đáng sợ như vậy, Mục Trường Sinh hoàn toàn kinh hãi.

“Mục Hàn, bọn chúng là thuộc hạ của mày à?”, Mục Trường Sinh có chút không tin hỏi.

“Ông nghĩ sao?”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên, sau đó nhàn nhã nói: “Nếu như không phải thuộc hạ của tôi, thì liệu nửa đêm có đến đây, bảo vệ sự an toàn cho tôi không?”

“Vậy năm mươi vương tộc ở Đông Hải trước đây…”, nghe thấy Mục Hàn nói như vậy, Mục Trường Sinh lại nói: “Bọn họ…”

“Đúng vậy”, Mục Hàn lập tức tiếp lời Mục Trường Sinh, gật đầu nói: “Năm mươi vương tộc và hàng trăm gia tộc giàu có ở Đông Hải, cùng với toàn bộ người hôm nay đều là thuộc hạ của tôi!”

“Cái gì?”

Mục Trường Sinh cảm thấy sụp đổ hoàn toàn.

Mục Hàn lại có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc và hàng trăm gia tộc giàu có ở Đông Hải?

Nghĩ đến việc trước đây đám người Mộ Dung Vô Địch liều thân mình cũng nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho hai mẹ con Mục Hàn, thậm chí không quan tâm đến việc trở thành kẻ thù của nhà họ Mục ở thủ đô, xem ra chỉ với lý do này cũng đủ để giải thích rồi.

Mục Bá Đạo một người một kiếm có thể trấn áp được năm mươi vương tộc ở Đông Hải không phải là đủ điên rồ rồi sao.

Giờ Mục Hàn lại có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc, khiến ông già hơn một trăm tuổi Mộ Dung Vô Địch quy phục dưới chân, hơn nữa còn cả đám thuộc hạ trước mặt này, có thể giết chết năm mươi cường giả hàng đầu trong nháy mắt đủ để chứng minh, thực lực của Mục Hàn này vô cùng lớn.

Thậm chí đến cả Mục Trường Sinh cũng phải ngước nhìn.

“Cậu chủ Hàn!”, nghĩ đến đây, Mục Trường Sinh lập tức thay đổi thái độ, trên mặt lộ ra vẻ cung kính: “Nếu như cậu quay về nhà với tôi, tôi nghĩ rằng ông chủ nhất định sẽ tiếp đón cậu một cách trịnh trọng nhất!”

Vì vậy lão ta liền nhạy bén nói: “Cậu chủ Hàn, tôi biết rằng bây giờ cậu có chút thực lực, cũng rất kiêu ngạo, đến nhà họ Mục ở thủ đô cũng không coi ra gì”.

“Chỉ cần bây giờ cậu dám cho tôi quay về, tôi nhất định sẽ khiến cậu cảm nhận được sức mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Cậu đừng nghĩ rằng giết được năm mươi cường giả hàng đầu này thì đã cho rằng mình mạnh hơn nhà họ Mục ở thủ đô, thật ra đây chỉ là năm mươi cường giả, đối với nhà họ Mục chẳng qua chỉ là một cọng lông mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới”.

“Ông nói nhiều như vậy chẳng phải là vì muốn tôi giữ lại cái mạng này cho ông à!”, Mục Hàn nhìn thấm tâm tư của Mục Trường Sinh, lạnh lùng nói: “Đương nhiên tôi có thể thả ông quay về, hơn nữa, tôi còn muốn ông chuyển lời giúp tới Mục Thịnh Uy”.

“Cậu chủ Hàn, xin cứ nói”, Mục Trường Sinh nói.

Mục Hàn nói: “Quay về và nói với Mục Thịnh Uy rằng, ông ta không xứng với mẹ của Mục Hàn tôi! Có chuyện gì, cứ nhắm vào tôi, tôi sẽ tiếp đón bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, nếu như dám làm tổn thương mẹ của tôi, tôi nhất định sẽ giết chết nhà họ Mục ở thủ đô, dù cho có phải lật tung trời đất”.

Trên người Mục Hàn tỏa ra một luồng sát khí bức người.

Khiến cho Mục Trường Sinh rùng mình.

Mục Trường Sinh cảm thấy rất choáng váng.

Mục Hàn lại dám nói rằng Mục Thịnh Uy không xứng với Sở Vân Lệ?

Mục Thịnh Uy là gia chủ hiện tại của nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia số một của Hoa Hạ, đứng đầu hàng nghìn gia tộc!

Không thể ngờ, với thân phận và thực lực bây giờ của Mục Hàn, Sở Vân Lệ lại hoàn toàn coi thường nhà họ Mục ở thủ đô.

Ha ha! Trong lòng Mục Trường Sinh chế nhạo, đúng là ếch ngồi đáy giếng nhìn lên trời xanh.

- -----------------