ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 618: Không xứng với dòng máu cao quý

Nhìn thấy biểu cảm của Mục Trường Sinh, Mục Hàn thản nhiên nói: “Sao thế? Ông cho rằng tôi đang nói đùa à?”

“Cậu chủ Hàn, cậu dùng giọng điệu này để nhạo báng nhà họ Mục ở thủ đô, tôi còn tưởng cậu đang nói đùa thật đấy”, Mục Trường Sinh thẳng thắn nói.

“Được!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Bây giờ tôi thả ông quay về, để ông tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ khiến nhà họ Mục ở thủ đô khuất phục dưới chân như thế nào!”

“Cậu chủ Hàn, cậu dừng lại được rồi đấy”, Mục Trường Sinh cười lạnh nói.

Nhà họ Mục ở thủ đô khuất phục Mục Hàn?

Dù trời có sập xuống cũng không thể nào.

Khi đám người Mục Trường Sinh chuẩn bị rời đi, Mục Hàn hét lên: “Chờ đã”.

“Sao vậy?”, tim Mục Trường Sinh lập tức thắt lại: “Cậu chủ Hàn, không phải cậu hối hận rồi đấy chứ?”

“Tôi đã nói sẽ thả các người đi thì nhất định sẽ thả các người đi, không cần phải lo lắng”, Mục Hàn nheo mắt lại: “Tuy nhiên, nếu thả mấy người đi như vậy thì dễ dàng cho mấy người quá rồi”.

“Cậu chủ Hàn, cậu muốn thế nào”, Mục Trường Sinh lập tức trở nên căng thẳng.

“Không muốn thế nào cả, chỉ muốn cho các người nếm thử một chút cảm giác, để các người nhớ kỹ ngày hôm nay thôi”, Mục Hàn nở nụ cười với mấy thành viên của quân đoàn Mãnh Thú bên cạnh mình.

Vài người lập tức bước lên trước.

“Rắc rắc!”

“Rắc rắc!”

“…”

Cánh tay của đám người Mục Trường Sinh đều bị gãy hết.

Máu chảy khắp nơi, hòa thành một dòng chảy nhỏ.

Đám người Mục Trường Sinh đau đớn vô cùng cuối cùng cũng bò được khỏi đây như loài bò sát trước sự chế giễu của các thành viên quân đoàn Mãnh Thú.

Mục Trường Sinh, người luôn cao ngạo chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại bị sỉ nhục như thế này.

Đặc biệt là khi đi qua Đông Hải, còn bị người của năm mươi vương tộc phát hiện.

Ngay lập tức thu hút sự chú ý của năm mươi vương tộc.

Lúc này Mục Trường Sinh cảm thấy mình nhục như một con chó vậy.

Cho dù phải chịu đựng cái nhìn khinh thường của năm mươi vương tộc Đông Hải, Mục Trường Sinh cũng đành bất lực.

Lúc này lão ta không còn chút sức chiến đấu nào, đừng nói là năm mươi vương tộc ở Đông Hải, cho dù là một người bình thường đều có thể dễ dàng giết chết lão ta.

Khó khăn lắm mới rời khỏi Đông Hải, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Mục Sảng gọi điện tới.

“Đã khử hai mẹ con thấp hèn đó chưa?”, Mục Hàn hỏi thẳng.

“Cậu chủ Sảng, tôi bất lực rồi!”, Mục Trường Sinh lộ vẻ mặt đau khổ: “Tôi bị Mục Hàn chơi khăm!”

“Tên này tuyệt đối không phải là người bình thường”.

“Gì cơ?”, đầu bên kia điện thoại, Mục Sảng vô cùng kinh ngạc: “Ông lại bị thằng con hoang này chơi khăm sao?”

“Thằng con hoang này thì có bản lĩnh gì chứ?”

Theo Mục Sảng, với thực lực của Mục Trường Sinh, giết chết một Mục Hàn, rõ ràng là dư thừa.

Thậm chí còn có suy nghĩ là đạn bác bắn muỗi.

“Đúng rồi!”, Mục Trường Sinh nói tiếp: “Hơn nữa, thằng nhãi này còn nói, sẽ có một ngày, hắn sẽ đích thân đánh tới nhà họ Mục, làm một trận long trời nở đất!”

“Lẽ nào lại như vậy!”, Mục Sảng lập tức nổi giận: “Đến nhà họ Mục ở thủ đô mà cũng dám khinh thường, đúng là đồ ngạo mạn, không coi ai ra gì!”

“Uổng công tôi vừa mới khen hắn! Thằng con riêng đúng là thằng con riêng, cho dù có huyết thống với nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng tầm nhìn vẫn còn kém xa nhiều lắm”.

“Dù sao thì môi trường sinh trưởng cũng không giống nhau, xuất thân của hắn làm sao xứng đáng với dòng máu cao quý này được!”

- -----------------