Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, trời xanh mây trắng gió nhẹ, nó đang say giấc trên chiếc giường nhỏ trong bệnh viện. Những tia nắng sớm nghịch ngợm xiên qua lớp cửa kính chiếu vào mặt nó như muốn vuốt ve làn da trắng hồng không tì vết. Hàng lông mi dài cong khẽ chớp, mí mắt dần được kéo lên để lộ đôi mắt sâu thẳm màu đen. Đôi môi đỏ mọng như trái sơri hơi mím lại, nó giơ tay vươn vai cho đỡ mỏi. Toàn bộ những hành động đó đều được thu vào ánh mắt của hắn. Nó cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên vì sự xuất hiện của hắn trong phòng bệnh vào lúc sáng sớm như thế này, mấy ngày nay sau khi tỉnh dậy nó đã thấy hắn ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường rồi và đang chăm chú nhìn nó. "Hắn không đi học sao? Tối qua chờ đến 12h đêm vẫn không thấy đến nhưng sáng tỉnh dậy đã thấy hắn ở đây rồi. Không được, tối nay nhất định phải đợi hắn đến" - Còn suy nghĩ gì nữa mau đi vệ sinh cá nhân đi, tôi đưa em đi ăn sáng. - đột nhiên hắn lên tiếng làm nó giật cả mình. - Tại sao anh cứ thích làm tôi bị giật mình vậy hả? Từ lúc tôi tỉnh dậy đến giờ chẳng nói chẳng rằng sao không im lặng luôn đi. - nó vừa xuống giường vừa lẩm bẩm chỉ đủ cho mình nghe thấy, mắt liếc hắn một cái rồi mới đi vào nhà vệ sinh. *************** - Hôm nay ăn món khác đi tôi không ăn cháo nữa đâu. - nó lắc lắc tay hắn trưng ra bộ mặt nũng nịu. - Chờ ra viện tôi sẽ đưa em đi ăn, còn bây giờ vẫn phải ăn cháo. - Không! năm ngày rồi tôi không nuốt nổi nữa đâu. "Hàn Thiên Di, tại sao mày lại trở nên yếu đuối trước mặt hắn thế này, mày muốn ăn gì là quyền của mày cơ mà" Trong đầu suy nghĩ là thế nhưng tay vẫn xúc từng thìa cháo cho vào mồm, khuôn mặt nó méo xẹo vì lại phải nuốt hết bát cháo chán chết trước mặt. Sau khi ăn xong, hắn đưa nó ra khu vườn phía sau nhà ăn đi dạo. Từng cơn gió nhẹ đùa nghịch với mái tóc ngắn màu hạt dẻ, ánh mắt nó dừng lại ở một đôi vợ chồng đang chăm sóc đứa con nhỏ. Một cảm giác gì đó dâng lên trong lòng, nó thôi không nhìn về hướng ấy nữa và tiếp tục đi về phía trước. - Anh đã từng nói với tôi hãy sống thật với cảm xúc của bản thân...anh nghĩ tôi có làm được không? - Ai cũng có thể làm được nếu muốn. - hắn có chút ngạc nhiên trước câu hỏi của nó nhưng vẫn nhanh chóng trả lời. - Nhưng anh cũng đâu có sống thật với cảm xúc của mình, anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng trước mặt mọi người, vậy thì tại sao lại muốn tôi sống thật? - Vì tôi không muốn em trở nên vô cảm giống như tôi. - trong mắt hắn lóe lên một tia đau đớn nhưng ngay sau đó trở về trạng thái lạnh lùng thường ngày. - Anh không vô cảm...chỉ là anh đang giấu đi cảm xúc thật của mình thôi, còn tôi, tôi buộc phải sống như thế vì tôi chỉ có một mình, tôi không có...gia đình. - nó nhìn thẳng vào mắt hắn nói như muốn tìm kiếm một điều gì đó, giọng nói như lạc hẳn đi. "Anh đang giấu đi những cảm xúc về chị ấy..." ********************* 10h đêm, hành lang bệnh viện vắng tanh, nó thò đầu ra khỏi phòng quan sát trái phải trước sau rồi mới đẩy hẳn cửa bước ra. Trên người khoác một chiếc cardigan mỏng, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai che mất nửa khuôn mặt, nó dón dén đi từng bước như sợ có ai phát hiện. Bệnh viện cấm thăm bệnh và cấm bệnh nhân ra ngoài sau 10h đêm còn nó thì tự nhiên thấy thèm ăn ốc xào nên định lẻn ra ngoài mua. Vì thang máy có camera nên nó đành đi thang bộ, cũng may là nó nằm ở tầng 3 chứ ở tầng 10 chắc khỏi ăn luôn. 20p sau nó đã có mặt ở quán ốc xào và gọi một đĩa to tướng. Đang ăn ngon thì một giọng nói đầy nũng nịu lọt vào tai nó. - Hy Thần, tại sao anh cứ đến bệnh viện hoài vậy, toàn bỏ em giữa lúc đang đi chơi. Không biết là do quán tính hay là do linh cảm, nó ngẩng lên nhìn về phía phát ra tiếng nói. Ánh mắt bỗng tở nên sắc lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Một con nhỏ nào đó đang bám lấy tay hắn, khuôn mặt nũng nịu tỏ vẻ đáng thương, ngay trước chỗ nó đang ngồi. Chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy khó chịu, tay cầm đĩa vỏ ốc hất thẳng về phía hai người trước mặt.