- Cái quái gì thế này? Con nhỏ đó hét ầm lên khi bị đống vỏ ốc không biết từ đâu bay thẳng vào người, nó nhếch môi cười, giả vờ nói: - Ối! tôi không để ý, cô không sao chứ? - Hừ! cô không có mắt nhìn à? - con nhỏ đó nói mà mắt cứ lườm nó. - Không phải tôi không có mắt mà do cô đứng không đúng chỗ, mau biến ra chỗ khác để tôi còn ăn. - Cô... Con nhỏ đó không cãi lại được liền xông đến trước mặt nó, tức giận hỏi: - Rõ ràng là cô cố ý, muốn gây sự đánh nhau hả? - Tôi không thừa hơi và cũng không rảnh đến nỗi đi gây sự với cô. Ngoài ra tôi rất ghét bị làm phiền khi đang ăn. - nó nói mà mắt thì nhìn chằm chằm vào Hy Thần, trong ánh mắt có một chút tức giận và một chút tổn thương. - Hừ! con ranh này... Con nhỏ trước mặt chưa kịp nói hết câu nó đã quay lưng bỏ đi, trước khi đi không quên giả tiền cho bà chủ quán. "Hàn Hy Thần, đồ đáng ghét, anh dám bắt cá hai tay" - nó vừa đi vừa nghĩ, mặt nhìn như kiểu muốn xông vào xé xác ai đó, hai tay thì nắm chặt lại. Cũng chẳng thèm để ý mình đang đi ngược lại với đường về bệnh viện. - Em đang ghen? Giọng nói trầm lạnh quen thuộc bỗng vang lên bên tai, nó bất giác đứng khựng lại, mặt đăm chiêu suy nghĩ "Ghen! Mình đang ghen với con nhỏ vừa nãy sao??? Aaa! điên mất thôi. Không thể để cho hắn cười mình". - Tại sao tôi phải ghen? - Vậy tại sao lại tức giận? - Tôi...tôi không... - nhìn vẻ mặt lúng túng của nó hắn thôi không hỏi nữa, liền đổi chủ đề: - Em định trốn viện? - Anh không thấy tôi đang về bệnh viện đây à? Hắn nhún vai một cái, nói: - Bệnh viện ở hướng ngược lại. Lúc này nó mới để ý là mình đã đi nhầm đường liền quay ngoắt lại, mồm cố nói một câu chống chế: - Tôi chỉ định đi dạo chút thôi bây giờ sẽ về bệnh viện. Lúc nãy do sức hút của ốc xào nên nó đi với tốc độ ánh sáng, cũng chẳng cảm thấy lạnh còn bây giờ thì đi chậm như rùa vì từng cơn gió đêm cứ ập vào người nó, lạnh buốt. Đôi môi tím lại vì lạnh, nó lại vừa mới ốm dậy, cơ thể không khỏe như bình thường. Bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp chạm vào tay nó, cả người như có một luồng điện chạy qua. - Để tôi cõng em. - Sao anh không khoác áo cho tôi giống trong phim ấy? - nó nhìn hắn đầy thắc mắc - Nam chính chỉ cõng nữ chính khi cô ấy bị thương hoặc say rượu thôi chứ. - Đưa áo cho em mặc cũng chẳng cản được gió lạnh còn khi cõng tôi có thể chắn gió cho em. Nó khẽ mỉm cười rồi leo lên lưng hắn, hai tay vòng ra trước ôm cổ hắn. Mùi bạc hà mát lạnh thoang thoảng dễ chịu. - Hy Thần...anh có thể kể cho tôi nghe về gia đình anh không? - Gia đình tôi! Tại sao? - Vì tôi muốn biết. Im lặng một lát hắn mới lên tiếng, trong giọng nói có gì đó khác lạ. - Tôi không có gia đình...và tôi cũng luôn ước rằng mình có một gia đình. Khi nghe thấy câu trả lời của hắn, nó cảm thấy lòng mình nặng trĩu, cảm giác ấy thật khó chịu. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi ra từ khóe mắt nó, bao lâu rồi? Nó chẳng còn nhớ lần cuối cùng mình khóc là khi nào. Cuộc sống mới buộc nó phải giấu đi những giọt nước mắt yếu đuối, buộc nó phải trở nên lạnh lùng tàn nhẫn. Rồi vô số những giọt nước mắt trong suốt như pha lê thi nhau rơi xuống khiến khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm, nó chỉ có thể im lặng để cho những giọt nước mắt rơi ướt vai áo hắn. Trái tim như bị hàng vạn cây kim trâm vào, đau nhói, lồng ngực quặn thắt lại, nó ước mình có thể gào lên thật to để giảm bớt sự đau đớn kia nhưng không thể. - Em khóc vì thương hại tôi? - Không...hức...không phải...hức...thương hại...hức...mà là...hức...đồng cảm. - Câu nói của nó bị đứt quãng vì tiếng nấc. Hắn nhẹ nhàng thả nó đứng xuống rồi quay người lại kéo nó vào lòng và cúi xuống, đặt môi mình lên môi nó. Cảm giác ấm áp và mềm mại giống như lần đầu tiên vừa lạ vừa quen khiến nó ngừng khóc, đôi mắt ướt đẫm nước từ từ khép lại, chìm đắm vào cảm xúc ngọt ngào kia. "Tôi không muốn nhìn thấy em khóc Hàn Thiên Di".