【ĐN httccnvpd】Băng Thu tới hiện đại

Chương 1

" Sư tôn, người tỉnh tỉnh lại đi... đừng dọa con mà... làm vậy không có vui gì đâu!

——————

Oành!!!

"Ui da, đau." Thẩm Thanh Thu ngã từ trên giường lăn xuống sàn trúc, đệ tử Minh Phàm theo yêu cầu chưởng môn đang tiến đến trúc xá dự định thông báo với sư tôn rằng đã đến lúc phải khởi hành đi Tiên Minh Đại Hội rồi, chưởng môn kêu sư tôn nhanh chóng chuẩn bị mau tới tụ họp cùng mọi người để cùng đi nhưng chưa bước vào đã nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong trúc xá rõ ràng vô cùng, Minh Phàm liền mau chóng chạy vào đỡ Thẩm Thanh Thu dậy.

Tại thời điểm chỉnh trang lại y phục, Thẩm Thanh Thu phát hiện miếng ngọc Quan Âm giả của Lạc Băng Hà rơi trên mặt sàn không đúng thời điểm, đạo cụ mấu chốt này không phải sẽ rớt khi ở bản đồ Mai Cốt Lĩnh hay sao? Thế quái nào hiện giờ đã rớt rồi?

Thử liên hệ với hệ thống hố người khốn nạn mấy lần đều không nhận lại được một cái hồi đáp nào, giác quan thứ sáu cho Thẩm Thanh Thu cảm giác được sắp có chuyện không lành chuẩn bị xảy đến, vì không muốn làm phí thêm thời gian vô ích với hệ thống nữa nên hắn nhanh chóng sửa soạn soạn rồi đến Khung Đỉnh điện tụ họp cùng chư vị phong chủ khác đi đến nơi tổ chức đại hội.

Trên đường ngự kiếm, Thẩm Thanh Thu mới có thời gian rảnh để hồi tưởng lại những chuyện đang diễn ra, chỉ mới không lâu trước thôi hắn còn đang cùng Lạc Băng Hà sóng vai cùng nhau giao đấu chống lại đám gian thần phản loạn ở ma cung.

Trong lúc sơ ý đã để cho đám người đó có cơ hội ra tay sau lưng ám toán Lạc Băng Hà, hắn phát hiện ra trước tiên liền nhanh chóng đứng ra chắn cho Lạc Băng Hà nên bỏ mạng.

Tỉnh lại lần nữa đã thấy bản thân đang nằm trong trúc xá của Thanh Tĩnh phong luôn rồi!

Trời thật sự rất thích trêu người a~

Mọi chuyện diễn ra sau đó cũng chẳng có gì khác với những việc hắn từng trải qua trước đây là mấy, trong đại hội có ma vật trà trộn vào với số lượng lớn gây ra tổn thất không nhỏ đối với các môn phái gia tộc có đệ tử tham dự, trưởng bối đua nhau xông vào cứu giúp đệ tử.

Lần này đã có kinh nghiệm từng trải nên Thẩm Thanh Thu dễ dàng tìm ra nơi Lạc Băng Hà đang chật vật đấu với mấy con ma thú.

Thời điểm hắn tới đối với đứa bé này như là người mang tới ánh sáng của Đảng dẫn lối cho con đường tư tưởng chủ nghĩa xã hội của Bác đối với dân tộc, mà đùa đấy lạc chủ đề hơi quá. Vào lại, như mang tới ánh sáng của tia hi vọng sáng chói.

Mặt đất chấn động dữ dội khiến đất đá dưới chân bị nứt ra hai bên tạo thành một đường nứt rõ to hình thành hai bên vách núi sâu mà bên dưới chính là Vực thẳm Vô Gian - nơi được mệnh danh là thiên đường của ma tộc nhưng lại chẳng khác nào địa ngục của tu chân giới khiến bất kì ai cũng sẽ có cảm giác khiếp sợ vạn phần.

Chỉ là ma tộc lần này được phái tới đón Lạc Băng Hà xuống vực thẳm vô gian không phải Mạc Bắc Quân, càng không phải con Hắc Nguyệt Mãng Tê kia. Người đến đón lần này vậy mà lại chọn Sa Hoa Linh! Tấu hài không?

Thẩm Thanh Thu thấy mọi chuyện éo có hài hước gì đâu, thử đặt một người nào đó trong người không có lấy một tia linh lực phòng thân nào vào giữa cái tổ hợp ma tộc thích ăn thịt người này đi!

Xem kẻ đó có sợ tới mức đột quỵ luôn hay không là biết liền.

Có thể chống chọi được đến lúc này chưa xỉu vì hắn đã nắm giữ được hoàn toàn công pháp và chiêu thức của nguyên chủ.

Ngoài ra còn thêm thói quen giả ngầu, giả trấn định nhiều năm cũng chẳng phải để trưng đã góp không ít công sức cho vụ này.

Rút kiếm đối đầu đánh ma tộc nhưng kiếm trong tay chẳng hề có một chút linh lực để vận chuyển vì bị tiểu tiện nhân 'Không thể giải' bộc phát đúng thời điểm, Thẩm Thanh Thu đành lựa chọn đưa Lạc Băng Hà nhanh chóng nhảy xuống Vực thẳm Vô Gian để mọi chuyện nhanh được kết thúc.

Cầm tay đứa nhỏ lui dần đến mép vực, từ trong ngực áo Thẩm Thanh Thu lấy ra miếng ngọc Quan Âm giả có gắn sợi dây đỏ đeo lên cổ cho Lạc Băng Hà khiến đứa bé này sửng sốt tột cùng rồi nắm chặt lấy hai bả vai nhìn thẳng vào mắt Băng Hà mà hỏi: "Băng Hà, con có tin vào vi sư không?"

"Tin, dù cho trời kia có sập sông có cạn khô con vẫn chỉ luôn tin sư tôn thôi."

"Vậy con nghe kĩ đây, điều này là bí mật về thân thế thật sự của con, bình tĩnh mà tiếp nhận. Biết chưa?"

"Vâng."

"Dưới chân chúng ta đang đứng lúc này gọi là Vực thẳm Vô Gian, nơi được ví như thiên đàng của ma tộc nhưng lại chẳng khác nào địa ngục của giới tu chân. Mà nơi đây cũng chính là nhà của con."

Lạc Băng Hà nghe vậy liền đứng hình đến cứng người như bị bấm nút tạm dừng.

"Cha con là Thiên Lang Quân, mẫu thân con kêu Tô Tịch Nhan - đệ tử được Huyễn Hoa cung chủ hồi trước thương mến nhất. Hiện giờ vực thẳm đã mở rồi, con hãy nhảy xuống đó tu luyện cho tốt. Khi nào có thể dễ dàng khống chế ma lực rồi mới được đi ra, không cần phải hấp tấp vội vã tu luyện làm gì, cũng đừng sợ vi sư sẽ sinh ra cảm giác chán ghét đối với con, vi sư sẽ luôn ở Thương Khung sơn chờ con trở về."

"Nhưng con không muốn phải xa người đâu sư tôn."

"Ngoan nào, nghe theo lời ta, chuyện này sẽ qua đi rất mau thôi. Ngày con trở về thì không chỉ có vi sư mà toàn bộ người trong Thương Khung sơn ai cũng sẵn sàng dang tay chào đón con."

——————

Tám năm ròng rã trôi qua, người tưởng chừng đã chết nay lại xuất hiện trước con mắt bao người.

Lạc Băng Hà mang theo tâm trạng vui mừng trở lại Thanh Tĩnh phong muốn nhanh chóng khoe thực lực tăng vụt của bản thân cho Thẩm Thanh Thu xem để rồi thứ nhận lại được như một gáo nước lạnh.

Nơi rừng trúc tràn ngập tiên khí ngày xưa chúng đệ tử vui đùa qua lại tấp nập nay trống vắng im lìm rất xứng với câu nói của người xưa "cảnh còn người mất."

Nghe mọi người kể lại rằng vào tám năm về trước đúng vào thời điểm diễn ra Tiên Minh Đại Hội, Thẩm phong chủ độc tính phát tác nên linh lực bị đình trệ không thể thi triển ra được. Đến lúc bọn họ tìm thấy thì bản thân người đó cũng đã trở thành một cái xác lạnh ngắt vô hồn từ lâu rồi.

Dường như có một dòng điện lướt qua mạch não Lạc Băng Hà dẫn dắt hắn nhớ lại đoạn kí ức bên vực thẳm năm ấy.

Sư tôn lúc đó quả thật không hề dùng tới linh lực mà toàn dựa vào thân pháp nhanh nhẹn để giao đấu, chỉ là khi đó hắn quá dựa dẫm ỷ lại vào sư tôn nên mới không nhận ra được điểm khác lạ này.

Chắc hẳn khi đó sư tôn đã là nỏ mạnh hết đà rồi nhưng vẫn cố sức chống đỡ muốn bảo vệ chu toàn cho hắn mà thôi.

Với năng lực của sư tôn mà nói thì một mình người muốn thoát khỏi vòng vây ma tộc khi đó cũng chẳng phải điều gì quá khó khăn cả, chỉ khổ nỗi khi đó có hắn ở bên làm vướng chân nên không chịu rời đi.

Cuối cùng người hại sư tôn mất mạng tính ra cũng có hắn góp chút sức nhỉ?

Minh Phàm cùng Ninh Anh Anh dẫn hắn ra phía sau Linh Tê động thăm hỏi sư tôn, đến nơi hai người họ biết ý nên tránh đi chỗ khác để lại không gian riếng tư cho sư tôn và hắn.

Tay Lạc Băng Hà vuốt nhẹ trên mặt băng lạnh lẽo nhưng nào có thể sánh với cái giá lạnh đang lan toả khắp cơ thể hắn lúc này được?

"Sư tôn nói rằng người sẽ luôn ở Thương Khung sơn chờ con trở về là ý này hay sao?

——————

Nhiệm kì kết thúc, phong chủ các phong kết bè kết đảng truyền lại chức vụ cho đệ tử dưới trướng rồi cùng nhau quy ẩn. Duy chỉ có Khung Đỉnh phong và Thiên Thảo phong là ngoại lệ phải tuyển đệ tử phong khác lên làm chưởng môn do Nhạc Thanh Nguyên cùng Mộc Thanh Phương suốt nhiệm kì chưa hề thu một đệ tử nào.

Vất vả chọn lựa hồi lâu mới tìm ra được người phù hợp tiếp quản chức vụ.

Người đứng đầu các phong nhiệm kì tiếp theo sẽ do Minh Phàm làm chưởng môn, Ninh Anh Anh trở thành phong chủ Thanh Tĩnh phong, Dương Nhất Huyền làm phong chủ Bách Chiến phong, Liễu Minh Yên làm phong chủ Tiên Xu phong. Còn Lạc Băng Hà ấy vậy lại trở thành phong chủ Thiên Thảo phong.

Qua rất nhiều năm sau đó, Lạc Băng Hà đã từng thử qua hàng tá phương pháp dù là của ma tộc hay tu chân giới về thuật hồi sinh ít nhất mỗi loại một lần nhưng chẳng thể nào hồi sinh cho Thẩm Thanh Thu sống lại được.

——————

Tu đạo chỉ để hướng tới Trường Sinh nhưng còn phải xem vào tư chất cùng ý chí tu hành của người kia như nào thì mới được!

Mặc dù mang trong người nửa dòng máu của ma tộc giúp Lạc Băng Hà sống lâu hơn người thường nhưng điều này đối với hắn không quan trọng, những người cùng thế hệ với hắn không ai có khả năng phi thăng chỉ vì tư chất không quá cao hoặc do bận rộn trong sự vụ không có nhiều thời gian để nâng cao cảnh giới chỉ đành chờ cho tới lúc thọ nguyên cạn kiệt.

Lạc Băng Hà tư chất rất cao dễ dàng có thể đạt tới cảnh giới phi thăng nhưng hắn không chịu tu luyện cho tử tế vì đã hiểu rằng: sư tôn hắn, tâm can bảo bối của hắn, người quan trọng nhất đời hắn giờ đã không còn rồi, người đó sẽ vĩnh viễn không thể quay về nữa...

Với Lạc Băng Hà mà nói, những ngày còn sống hiện giờ chẳng khác nào ở trong địa ngục tràn ngập đau đớn không lối thoát.

Đợi tới khi thọ nguyên cạn sạch, Lạc Băng Hà theo bước Thẩm Thanh Thu biến mất khỏi thế gian.

Người thời đó cực kỳ tín ngưỡng đối với Lạc Băng Hà vì khi hắn còn sống đã dùng y thuật bản thân cứu chữa cho rất nhiều người, sau khi hắn chết có nhiều nơi còn lập miếu thờ để cầu chúc cho hắn kiếp sau có cơ hội đắc đạo thành tiên.

Suốt cả quá trình diễn ra đều được Mạc Bắc Quân và Thượng Thanh Hoa chứng kiến không sót một chi tiết nhỏ nào để lọt.

"Đại vương, ngươi nghĩ Lạc sư điệt làm như vậy có phải là điều đúng đắn không?"

"Tôn thượng làm việc tự có lý do riêng của người. Ta không đoán được cũng không giúp được."

"Ò."

————————————————————

Vạn năm.

Những thứ được gọi là tu tiên vào thời đại này đã không còn tồn tại nữa thay vào đó ở đây nhà cao tầng mọc lên như nấm, xe cộ đi lại đông như mắc cửi, nghề nghiệp đa dạng đủ thể loại trong đó có một công việc gọi cho văn vẻ thì là đạo mộ chứ nói trắng ra thì đây là việc dành riêng cho những người đi trộm mộ.

Có nhóm người trong một tổ chức đạo mộ nọ vào thời điểm không lâu trước có nhận được lời yêu cầu của một nhân vật vô danh gửi tới nói rằng ở hang động phía Tây thuộc vùng núi X có một ngôi mộ cổ xa xưa.

Người này thách đố tổ chức bọn họ dám vào đó do thám. Kèm theo bức thư thách đố là một chiếc vali đen bên trong đựng đầy ắp toàn tiền đô la.

Địa điểm hiện tại đoàn người đang di chuyển chính là ở ngay trong cái hang động được nhắc tới trong bức thư đó, lần này nhóm có chút xíu thay đổi vì trong đoàn còn lòi ra một chàng thiết niên nghe nói là cháu họ bên ngoại nhà trưởng đoàn đi theo để cho nó học hỏi nghề nghiệp truyền đời của gia đình.

Con đường trong hang phải nói rằng rộng rãi thoáng đãng vô cùng, có khi để năm người đi song song nhau cùng lúc vẫn dư chỗ.

"Chú Hai, nơi này sao lạnh quá vậy chú Hai."

"Mày trước đây chưa học địa hay gì mà có chút kiến thức cơ bản này cũng không biết? Nơi này là trong hang động trên núi cao đướng nhiên phải lạnh rồi."

"Á đau đầu."

Người được kêu bằng chú Hai dùng tay gõ 'cốp' phát lên đầu thằng cháu mình khiến nó phải ôm đầu xoa xoa để giảm đau.

"Nhưng thật sự cái lạnh này rất khác với cảm giác mà lúc cháu hay đi leo núi."

"Thôi mày im đi cho tao nhờ."

Mà ngọn nguồn cảm giác lạnh lẽo ấy nằm ở đằng sau cái hang, nơi được đặt một chiếc quan tài được làm từ băng phiến nguyên chất lúc nào cũng toả ra hàn khí lạnh đến thấu xương.

Bên trong quan tài là một vị nam tử đang nằm với vẻ ngoài như đang ngủ sở hữu nét đẹp mi mục như hoạ, mặc trên người bộ cổ phục thời xưa, trong tay còn ôm một thanh trường kiếm tinh xảo để trước bụng.

Nhìn qua người này chỉ giống như đang ngủ, hệt như chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ đánh thức vị này tỉnh lại ngay.