Chẳng biết vì sao mà Công Nghi Tiêu luôn cảm thấy người đang nằm trong băng quan này rất quen thuộc, càng muốn nhìn kĩ hơn thêm chút nữa.
Bỗng trên nắp băng quan xuất hiện hàng loạt văn tự cổ tối nghĩa lay động phát ra ánh sáng bạc dập dờn trong không trung, theo lẽ thường thì cậu sẽ không thể nào hiểu nổi những chữ cổ này mới đúng nhưng lúc này cậu lại hiểu chúng đang viết về chuyện gì.
Những người còn lại trong đoàn không ai hiểu cổ tự đang viết gì nên Công Nghi Tiêu đọc lên cho mọi người nghe chung: " cổ tự muốn nói với chúng ta về thân phận người đang nằm trong băng quan này là phong chủ của một môn phái đứng đầu thời điểm khi đó tên Thẩm Thanh Thu."
Do chữ hiện lên ngày càng nhỏ khiến Công Nghi Tiêu phải tới gần băng quan mới nhìn được chữ, thật không may khi cậu bước tới gần băng quan do không gian nơi đây rất tối mà không chú ý dưới chân nên cậu vấp phải cục đá té ngã làm xô nắp băng quan rơi xuống đất vỡ vụn.
Chú Hai thấy cháu mình ngã vội tiến lên đỡ dậy còn giúp cậu phủi bụi quần áo: " đi đứng phải chú ý vào chứ, ngã có sao không?"
" dạ cháu không sao đâu chú Hai."
Hai chú cháu đỡ nhau lại gần băng quan ngó đầu nhìn vào người nằm bên trong.
" Á....á chú...chú Hai!"
"Hừ, lại làm sao?"
" con...con biết người này là ai!"
" mày vừa nói xong đấy thôi, người nằm trong băng quan là Thẩm phong chủ còn gì."
" Không phải ý đó, ý con muốn nói là người này chính là người thường hay xuất hiện trong giấc mơ của con đó."
" Chú Hai nhớ không, hồi nhỏ con thường kể với mọi người con luôn gặp phải một giấc mơ rất quái lạ. Trong mơ con đang bị kẹt giữa một đống các con vật kì quái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống con vậy. Ngay thời điểm tưởng như con bị đám kia nhào đến xé xác thì có một vị nam tử mặc cổ phục hệt như trích tiên xuất hiện đứng chắn trước người con diệt toàn bộ đám kia kéo dài thời gian giúp con trốn thoát khỏi nơi đó."
" giờ nhìn được vị đang nằm đây con có thể chắc chắn rằng giấc mơ lúc nhỏ của con không phải là giả."
" vậy như tiểu đệ nói vậy thì chúng ta nên làm như nào đây, đệ nhỡ làm hư nắp băng quan rồi đó, giờ..."
" ồn ào quá đó, có để cho người khác ngủ không đấy?"
Câu nói bất ngờ vang lên đủ làm mọi người câm nín đến lạnh sống lưng, dường như người phát biểu ý kiến cũng nhận ra có điều không đúng ở chỗ nào đó nên bật người ngồi dậy, mấy người đạo mộ hành động hệt như rôbốt sắp hết pin cứng ngắc nhìn lại nơi băng quan- nơi vừa phát ra tiếng nói.
Thẩm Viên tụ linh lực trong lòng bàn tay rồi chạm vào vách băng quan khiến nó trong nháy mắt hoá thành đá bào đúng nghĩa vãi đầy trên nền đất.
Trong động rất tối nhưng điều đó không thể nào gây cản trở nổi tầm nhìn của một tu tiên giả như Thẩm Viên được, hắn thấy cậu thanh niên Công Nghi Tiêu đứng giữa đám người nên muốn tiến lại gần bên đó.
-" Công Nghi công tử, có phải là ngươi không?"
Chẳng qua thân thể Thẩm Viên đã nằm ở nơi đây vạn năm có thừa luôn rồi, mới tỉnh lại nên các cơ vẫn còn cứng nhắc chưa thích ứng kịp với động tác nên hắn còn chưa bước được mấy bước đã ngã xuống đất, tay đè lên những mảnh băng sắc nhọn vãi đầy đất khiến làn da trắng như bạch ngọc do đã lâu chưa tiếp xúc với ánh mặt trời hiện lên mấy vết xước nhỏ nhìn đến là rõ ràng.
Thấy vậy Công Nghi Tiêu vội vã chạy lại đỡ Thẩm Viên dậy, cậu cảm thấy Thẩm Viên rất quen thuộc với mình, hay có lẽ do giấc mơ kia quá là chân thật nên đến khi thật sự gặp được người này trong đời thật lại mạc danh nhận thành người thân.
Nhớ lại lúc xưa, Thẩm Viên vừa mới chính mắt nhìn nam chính Lạc Băng Hà nhảy xuống vực thẳm vô gian xong liền tự biết bản thân không thể gắng gượng đi ra ngoài kia chữa thương nên hắn ở lại đi loanh quanh trong rừng giúp đỡ những đệ tử vẫn bị mắc kẹt chưa được trưởng bối đưa đi kia.
Chính là những đệ tử này tư chất vốn tầm thường lại không có ông cha quan to chức trọng nên những trưởng bối kia coi họ như giày cũ, chỉ cứu những tinh anh đệ tử còn lại thì mặc kệ những người họ ở lại đây tự sinh tự diệt.
Tại phạm vi bao phủ của Thiên Diệp Tịnh Tuyết Hoa Liên.
Hắn đưa mọi người đến nơi đây tránh nạn bỗng nhận thấy trong rừng phía xa kia vẫn còn người cần cứu giúp, dặn dò chúng đệ tử của các môn phái phải đứng yên chỗ này đợi nguy hiểm không còn mới được rời đi.
Lúc nhận ra người bị mắc kẹt trong rừng là Công Nghi Tiêu khiến Thẩm Viên đặc biệt kinh ngạc, không phải chàng thiếu niên này nên được sư phụ cậu- Huyễn Hoa cung chủ cứu đi từ lâu rồi sao? Vì sao hiện tại vẫn còn ở nơi nguy hiểm này đây?
Nhớ lại đời trước bản thân đã hố Công Nghi Tiêu thảm như nào, Thẩm Viên yên lặng che mặt không dám trực tiếp đối mặt cùng Công Nghi Tiêu.
" Thẩm tiền bối!"
" Ừ, ta tại đây giúp ngươi chặn lại ma tộc. Còn ngươi giúp ta đưa đám đệ tử các phái đang đứng bên kia rời khỏi đây dùm ta." Vừa nói Thẩm Viên vừa vung kiếm lên chém đôi ma chủng nhện đầu quỷ xuất hiện từ trên cây bò xuống chỉ cách đầu Công Nghi Tiêu khoảng nửa mét.
Bóng dáng đám người thiếu niên trong mắt Thẩm Viên ngày càng nhoè đi rồi mất hẳn, hắn đã cạn kiệt toàn bộ linh lực trong cơ thể.
Khi ấy hắn đã nghĩ thật vui vì trước lúc chết bản thân đã làm thêm được một việc tốt nữa.
Vốn nơi Thẩm Viên nằm được Lạc Băng Hà thiết lập trận pháp Tru Sát tất cả những kẻ nào cả gan dám đến cướp linh thể Thẩm Viên.
Trận pháp chỉ được vận hành theo nguyên lí lấy thân thể Thẩm Viên làm mắt trận, nếu có kẻ dám tiến tới cướp người đem đi thì trận pháp sẽ bị khởi động khiến kẻ đến phải chết trong tích tắc.
Nhưng Thẩm Viên tự tỉnh dậy thì lại khác, hắn đã phá vỡ tâm trận rồi, còn nguyên lí hoạt động của trận pháp sau khi bị Thẩm Viên động tay chân vào sẽ biến chuyển thành thế nào hắn cũng không biết được.
Được Công Nghi Tiêu sơ cứu mấy vết thương ngoài da rồi băng bó, tuy nhìn qua không mấy đẹp mắt nhưng coi như tạm ổn. Thẩm Viên chỉ đường cho đoàn người con đường khác đi ra khỏi Linh Tê động vì cửa động lúc đoàn người tiến vào đã bị đá sập chặn mất đường thoát.
Dưới chân núi từ lâu đã được chính phủ ra lệnh xây dựng thành một khu sinh thái làm khu du lịch cho khách tứ phương tới tham quan chụp ảnh, làm phim trường cho các đoàn làm phim cổ trang.
Sự xuất hiện của mấy người đào mộ và Thẩm Viên không khiến người khác hoài nghi bởi nơi đây không thiếu người mặc cổ phục giống Thẩm Viên. Họ chỉ nghĩ rằng đám người bọn họ đến đây chụp ảnh này nọ thôi.
Nhất là mấy vị thiếu nữ mặc hán phục kia kìa, thấy trai đẹp là lại sán sán lại gần xin chụp bức ảnh kỉ niệm.
Thẩm Viên đây chính là mặt thật, người thật a~
Nét đẹp của hắn lấn áp luôn cả tiên nhân, mang đến cảm nhận siêu phàm thoát tục cho người thấy. Từ thời điểm Thẩm Viên xuất hiện mới trôi qua có khoảng 5 phút thôi mà trên mạng xã hỗi đã rầm rộ lên luôn rồi. Gì mà...
- oa, anh này soái quá😍
- muốn bắt người này về làm chồng a~🤤
- mấy người tránh ra, tui có giấy tờ hộ nghèo blablabla. Tui húp trước!
- tất cả xê ra, đây là chồng mị không ai giành nữa đâu nhé😋
Bức ảnh mà mấy vị thiếu nữ kia chỉ đăng lên mạng xã hội có đúng hai phút thôi mà đã có đến mấy trăm triệu like cùng hàng vạn lượt chia sẻ, phải nói rằng thông tin được truyền đi nhanh như vũ bão cản không nổi.
Nhiều người nhà gần khu sinh thái đó còn cất công chạy ra chỗ Thẩm Viên đang ngồi nghỉ để chứng thực tiện thể xin kiểu ảnh nữa cơ.🤦♀️
Đợi đến lúc Công Nghi Tiêu đi mua nước trở về thì thấy Thẩm Viên đã bị vây ở giữa bởi rất nhiều người luôn rồi.
Thật sự rất rất tội nghiệp cho cậu bé phải vất vả lắm mới chen đi vào được để đưa Thẩm Viên ra ngoài😩
Cậu đưa hắn ra xe vốn đậu sẵn ở ngay ngoài cổng khu sinh thái hội họp cùng chú Hai và trợ lý của ổng cùng nhau đi về tổ chức.
Một người có thể sống đến vạn năm cũng kì lạ quá rồi đi! Với lại vấn đề chỗ ở của người này khiến họ còn phải suy xét thật kĩ đã: " tạm thời cứ để hắn ở chung với A Tiêu đi. Chuyện còn lại cứ từ từ sẽ giải quyết sau."
Công Nghi Tiêu nghe chú Hai tính toán như vậy cũng không có ý kiến phản đối gì, trước giờ cậu luôn sống một mình trong căn biệt thự tiền tỷ rất cô đơn nên hiện giờ dù có thêm Thẩm Viên vào sống chung nữa cũng không có việc gì đáng lo ngại mà cậu còn ẩn ẩn cảm thấy vui vẻ.
Nói là sống chung nhưng vốn Thẩm Viên cũng coi như một cái nửa tiên nhân nên cứ đến khi màn đêm buông xuống hắn sẽ bị những cái ma vật kia cảm nhận được hơi thở mà mò đến tìm chết, thời điểm đó lại đặc biệt nguy hiểm nên Thẩm Viên thường sẽ yên lặng rời khỏi biệt thự đi một cái địa điểm coi như đủ xa không làm ảnh hưởng gì tới Công Nghi Tiêu mới ra tay.
Tưởng chừng ngủ đã từng ấy năm rồi thì kịch độc kia đáng lẽ phải được giải hay ít nhất nó cũng tự vô hiệu hoá rồi đi. Nhưng không, tiểu tiện nhân 'không thể giải' vì sao vẫn bám theo hắn không buông?
ĐM🙂
Buổi sáng khi Công Nghi Tiêu tới trường thì Thẩm Viên sẽ ngồi nhà lướt điện thoại đọc tin tức, xem tivi, gần trưa thì vào bếp nấu mấy món đơn giản đợi cậu về cùng ăn.
Tuy rằng trước lúc xuyên thư Thẩm Viên chỉ là một trạch nam thích đọc tiểu thuyết ăn bám cha mẹ không giỏi khoản bếp núc nhưng sống cùng Lạc Băng Hà đã lâu nên mấy món đơn giản dễ làm thì vẫn biết làm, với lại trong tủ lạnh nhà Công Nghi Tiêu rau củ quả thứ gì cũng đủ hết nên chỉ cần lấy ra mà nấu thôi.
Trưa hôm đó Công Nghi Tiêu có dẫn bạn học về nhà chơi nhưng vẫn chưa kịp thông báo gì cho Thẩm Viên, Thẩm Tịch Dương năng động tinh nghịch chạy vào nhà trước vì đã quá quen thuộc với biệt thự của Công Nghi Tiêu.
Cùng đến nhà Công Nghi Tiêu và Thẩm Tịch Dương là hai người bạn cùng lớp mới chuyển tới vừa mới bay từ bên nước ngoài về.
Thẩm Viên nghe ngoài cửa có tiếng xe của Công Nghi Tiêu vào ga đỗ, hắn ra mở cửa đón cậu lại đụng phải Thẩm Tịch Dương: " Tam Tam?" Hắn kinh ngạc vì cô gái này nhìn giống y hệt với đứa em gái của mình trước khi xuyên.
Thẩm Tịch Dương còn kinh ngạc hơn cả Thẩm Viên, cô bổ nhào vào ôm hắn: " anh hai, em và mọi người trong nhà đều nhớ anh quá, huhuhuhu...sao anh không xảy ra chuyện gì mà không chịu về nhà?"
Phải, Thẩm Tịch Dương trên cô vốn dĩ có tới hai người anh trai, trùng hợp làm sao mà một tuần trước anh hai của cô đi leo núi gặp phải vụ sụp đất. Khi cả nhà biết tin đã cho người đi tìm lật đi lật lại vùng phụ cận quanh ngọn núi đó thật lâu nhưng không tìm thấy người đâu hết. Vì trong nhà cô lại xếp thứ ba nên anh hai luôn gọi cô là Tam Tam.
Người bạn mới đi cùng Công Nghi Tiêu thấy Thẩm Viên mới đầu cũng ngạc nhiên nhưng rất nhanh như hiểu được việc gì nên miệng đã há ra định nói liền thôi nhịn xuống không nói chỉ bảo: " có gì vào nhà rồi nói, hai người định để chúng tôi ở ngoài này tắm nắng cho 'mát' hay gì?"
Nhìn người vừa phát biểu ý kiến, Thẩm Viên thầm nghĩ à ha tác giả đại nhân, ngươi tưởng ta không nhận ra ngươi hay sao, để lát ta cho tác giả ngươi biết thế nào gọi là lễ độ.
Thẩm Viên tạm gác ý nghĩ sang một bên đầu mở rộng cửa kêu mọi người mau vào nhà nghỉ ngơi tiện thể kéo tay Thượng Thanh Thành nói: " vị bạn học này có thể vào bếp giúp tôi một chút không?"
Còn chưa kịp đáp trả Thượng Thanh Thành đã bị Thẩm Viên lôi cổ vào trong bếp, đứng tại góc khuất gian bếp hắn phất tay tạo ra một bức tường cách âm với mấy người đang ngồi bên ngoài.
Bị Thẩm Viên ném mạnh va vào tường Thượng Thanh Thành la oai oái lên: " Thẩm sư huynh ngươi nhẹ tay chút a~ ngươi đây là muốn giết người đó biết không?"
Thẩm Viên bẻ đốt ngón tay canh cách tà mị tiến tới: " giết người sao? Ngươi đùa ta chắc. Kẻ sống đến vạn năm như ngươi chỉ vì mấy phát đánh của ta mà chết thì định làm trò cười cho thiên hạ sao? Lại còn giả bộ vờ vịt gì ở đây, ta còn cảm nhận được cả dòng linh khí đang cuồn cuộn trong đan điền của ngươi kia kìa."