Thẩm Viên tuy rằng được đưa vào viện cứu trị kịp nhưng hắn lại chịu ảnh hưởng tâm lí nên vĩnh viễn không thể tỉnh dậy được.
Vốn Mộc Thanh Phương là bạn thân thời đi học với Nhạc Thanh Nguyên nên không dám nói ra điều này cho anh biết.
Thế là chuyện này cứ như vậy mà được giấu nhẹm không một ai khác có thể phát hiện ra đúng 1 năm.
Nhưng cái kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra.
Khi Lạc Băng Hà biết việc này xảy ra trên người Thẩm Viên, y chẳng thấy quá sợ hãi gì cả.
Bởi đối với những người tu tiên như họ thì không lo mấy vụ tâm lí, thần kinh này cho lắm vì những thứ đó chẳng khác nào tâm ma cả.
Chỉ là Lạc Băng Hà tưởng vụ việc lần này thật quá dễ dàng thì y đã lầm rồi.
Lạc Băng Hà sử dụng thuật mộng cảnh xâm nhập vào thức hải của Thẩm Viên để đánh thức hắn tỉnh dậy.
Mới đầu mọi chuyện diễn ra thật rất bình thường tốt đẹp, y nhìn thấy trong thức hải của Thẩm Viên những khung cảnh hết sức quen thuộc.
Trúc xá xanh được bao quanh bởi hàng trăm cây trúc, sư tôn y đang mỉm cười nhẹ vuốt lấy tiểu thiếu niên 'Lạc Băng Hà', dạy y những chiêu thức xinh đẹp.
Rồi tiếp đến là những cảnh tượng hạnh phúc khi hai người cùng sống bên nhau ở ma cung, sau đó y tiếp tục dõi theo những đoạn kí ức rời rạc khác.
Cuối cùng y tìm thấy Thẩm Viên, hắn đang ngồi dưới gốc cây chuông vàng ôm mèo.
Y định chạy tới bên cạnh Thẩm Viên, lay hắn tỉnh dậy cùng y về lại hiện thực nhưng...
Hắn thấy y như thấy tà, từ trong ánh mắt Thẩm Viên hiện lên nét hoảng sợ, hắn nhớ tới những lần làm tình tại ngôi nhà hoang ở ngoại ô kia, hắn không biết thủ phạm đã dằn vặt hắn bằng những hành động không thể nói đó là ai.
Hắn cảm thấy xấu hổ khi đứng trước Lạc Băng Hà, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp y, vậy nên hắn sau lần chắn ám sát đó cho y thì vẫn luôn chọn không muốn tỉnh dậy nữa.
Thẩm Viên hắn luôn nghĩ Lạc Băng Hà nhất định không phải người đã làm nhục hắn tại ngôi nhà hoang kia, khẳng định là một người khác.
Bởi vì khi hắn được giải thoát liền thấy Lạc Băng Hà đến cứu hắn mà, trước lúc ngất đi khi bị bắt cũng thấy y.
Hắn trốn tránh, hắn đuổi Lạc Băng Hà ra khỏi thần thức mình rồi lại trở về ngồi co người vào một góc tối nức nở khóc.
Bên ngoài, Lạc Băng Hà y bị sư tôn đuổi ra đã từng thử nhiều cách những tất cả đều vô dụng, y hoang mang, y rối loạn lo sợ.
Cho tới khi Thượng Thanh Thành sư thúc tới, người bảo để mình thử xem như nào thì lại được.
Lúc sư thúc đi ra, người có nói với y rằng: " sư tôn ngươi, hắn muốn được yên bình. Xin ngươi đừng bao giờ lại làm phiền tới hắn nữa. Ma tôn đại nhân à, người hãy tha cho sư huynh ta, tha cho sư tôn ngươi đi thôi."
"Đừng tưởng những việc ngươi làm với Thẩm sư huynh là không ai có thể biết được. Huynh ấy không biết nhưng ta lại rõ ràng. Vậy nên ta thay huynh ấy, xin ngươi đó, xin ngươi buông tha cho Thẩm sư huynh đi. Đừng mãi dày vò huynh ấy nữa."
" đã mấy đời huynh ấy sống đều rất khổ rồi."