[Đoản] một chút truyện ngược

[đoản] mạnh bà thì sao chứ? cũng chỉ vì một chữ tình

“mạnh bà, ta cầu xin bà ta muốn đợi chàng ấy cầu xin bà cho ta ở lại, ta không muốn quên chàng”

“ngươi nên biết đó là điều không thể”

Là mạnh bà đã mấy vạn năm nhìn từng người từng người uống bát canh vong tình thủy xóa đi mọi ký ức ở kiếp này, để tiếp tục một cuộc sống mới bỏ lại mọi thứ của kiếp này. Nhấp nhẹ chén trà trong tay nhìn cô gái quỳ dưới đất cầu xin mình.

Nhưng không phải ai cũng có thể bỏ lại mọi thứ mà rời đi một cách mãn nguyện, họ còn luyến tiếc gia đình, con cái hay bằng hữu cũng có thể là những oán hận những oan ức hay hối hận, sự thù hận ganh ghét của con người...những cảm xúc ấy dù có thể nào một chén canh mạnh bà của nàng cũng phải quên đi tất cả.

Nhưng cái thứ tình cảm đáng sợ nhất lại là tình yêu, nàng đã thấy không biết bao nhiêu vong hồn chấp nhận dấn thân vào dòng nước lạnh ở sông vong xuyên hà chờ người mình yêu mà không muốn quên đi người đó.

Ngu ngốc si mê chờ một người dù biết sẽ chẳng được gì ngoài sự đau đớn dầy vò từng cơn dưới đái sông vong xuyên hà, cái lạnh thấu sương đau đớn, cả linh hồn bị cắn nuốt dưới dòng nước hành hạ mấy ngàn năm trời, từ bỏ cả con đường có thể đi đầu thay mà phải làm một vong hồn lang thang vất vưởng chịu sự đau đớn dầy vò làm một ngã quỷ lang thang.

“Tình cảm của trần thế đúng là ngu ngốc, ngươi có biết phải trả giá những gì không?”

“ta không hối hận dù có hồn phi phách tán ta cũng bằng lòng, một người máu lạnh như bà làm sao có thể biết thế nào là tình yêu”

Cái nhìn đầy oán hận mà thốt ra những lời cay độc với nàng. Ha nàng vốn cũng đã lún chìm trong thứ cảm xúc ngu ngốc đó, phạm vào một tội cấm kỵ ở nơi địa phủ này. Hình phạt cho kẻ dám chạm vào điều cấm kỵ quá tàn ác đáng sợ không một ai chạm vào. Có lẽ nàng là người duy nhất xem thường nó mà đem thứ tình cảm đó dần dần lấn ác cả linh hồn của mình.

“ngươi ở lại giúp ta quyét dọn, đừng có mà làm biếng không ta cho xuống dưới vong xuyên hà mà đợi, chỉ mong ngươi đừng hối hận về quyết định này”

Nàng quay người đi, nở nụ cười nhạt nhẻo nàng nói nàng ta nhưng nàng vốn cũng không thể buông bỏ được hà cớ gì nói người khác buông bỏ.

[...]

“ mạnh bà tỷ tỷ, muội muội tới thăm người”

“ta nhớ ta không có muội muội nào cả, Nhu bình tiễn khách”

Nhấp nhẹ chén trà trong tay nhàn hạ nhìn nàng ta, lười biếng mà tiễn khách. Nàng ta hung hăng đẩy ngã cả nhu bình la hét chỉ vào nàng, sau lớp mặt nạ du mì hiền diệu là một con người độc ác đầy nham hiểm âm mưu thâm độc.

Cướp lấy ngọc bôi trên người nàng mà cười thâm độc ngọc bội được chạm khắc xinh đẹp chữ Dạ khắc nổi bật trên mảnh ngọc bội mĩ lệ xinh đẹp.

“ngươi cũng dám đuổi ta, một mạnh bà nhỏ nhoi ở địa phủ mà cũng dám làm loạn giữ người dương gian ở lại”

“trả ngọc bội cho ta”

Nàng như bị nỗi tức giận che lấp cả lý trí của mình bàn tay vô thức phóng tới lấy mảnh ngọc bội trên tay ả.

“Nào tỷ tỷ sao phải vội có gan phạm vào cấm kỵ lớn nhất địa phủ, tương tư diêm la vương làm trò cười cho cả địa phủ này để ta xem ngươi làm thế nào đây mạnh bà tỷ tỷ”

Đung đưa mảnh ngọc bội trên tay ả nở nụ cười ngoan độc, bàn tay khẽ vuốt đôi mắt xinh đẹp của nàng.

“tỷ tỷ à mắt tỷ thật xinh đẹp nha ta muốn chúng, muốn tất cả tất cả của tỷ cả người mà tỷ luôn tâm tâm niệm niệm nhớ tới, ta thích nhìn tỷ phải thống khổ mà bất lực không thể làm gì, bị chính người mà mình yêu ruồng bỏ câm hận cả đời này”

Nàng nhìn Ả ta tự tay móc lấy đôi mắt của ả hủy hoại nó một cách tàn bạo, tiếng hét của ả vang vọng khắp nơi, nàng không biết đó là tiếng hét của ả hay là tiếng cười tàn ác thỏa mãn của ả ta.

Lấy ngọc bội từ tay ả ánh mắt điềm tỉnh đến lạ của nàng như đang thưởng thức một màn kịch, vở kịch mà nàng biết nó sớm sẽ sảy ra.

[...]

Đôi mắt nhìn ngọc bội trong tay chữ Dạ nỗi bật xinh đẹp. Khuôn mặt của thiếu niên năm nào vẫn hiện rõ trước mắt nàng, cái ôm âm áp đó cùng hai tiếng nương tử đầy ôn nhu chỉ dành cho nàng, những hình ảnh hiện về tim nàng đau thắt từng cơn xé nát tâm can.

“mạnh bà diêm vương triệu người vào thánh điện”

“dẫn đường”

Nàng thả bước thông thả đi theo hai tên đầu trâu mặt ngựa. Bước vào thánh điện bầu không gian âm u lạnh lẽo, tiếng kêu gào đầy đau đớn của những người đó đang phải trả giá cho những tội lỗi của chính mình khi còn ở dương thế.

Giữa thánh điện hắn nhìn nàng lạnh nhạt mà ra lệnh hai tên kia ra ngoài mắt không rời khỏi người náng ánh mắt như muốn xuyên qua da thịt lạnh lẽo vô cùng. Nàng quỳ xuống hành lễ.

“người biết lý do ta triệu ngươi vào”

“thần nữ vốn không biết”

Nàng nhìn hắn người ngồi đó cao quý lạnh lẽo người đứng đầu địa phủ này. Diêm vương là người ban phát cái già, cái chết đến cho con người, nhắc nhở họ đừng làm gì trái với đạo lý ,nghiêm nghị công minh lạnh lẽo đó là những gì có thể miêu tả một diêm vương như hắn.

Nam nhân không chút lưu luyến hồng trần, trong mắt chàng vốn chỉ có đúng và sai mà nàng vốn chỉ là một hạt cát nhỏ bé không đáng để một người như hắn phải bận tâm đến.

“ngươi làm mạnh bà bao lâu rồi”

“có thể làm mấy vạn năm đã bao lâu thần nữ cũng không còn nhớ”

Khuôn mặt hắn lúc này u ám đi vài phần nhìn người đang quỳ trước mặt mình xinh đẹp yêu kiều, gan vốn cũng không nhỏ chẳn xem hắn ra gì. Giọng nói lạnh đi vài phần

“gan ngươi vốn không nhỏ, lại phạm điều đại kị ở địa phủ này”

“thần nữ vốn không biết ngày muốn nói chuyện gì”

Ngữ khí của hắn nàng vốn không còn sợ, nhìn nam nhân mà mình luôn nhớ nhung luôn khắt ghi trong lòng, nhưng trong mắt nam nhân ấy chỉ có lạnh lẽo cô độc vốn nó không có nàng, cười nhạt nàng vọng tưởng gì cớ chứ.

“Dạ ca ca “

Bóng người lần mò từng bước tiến về phía hắn, hắn vôi chạy đến mà ôm chặt lấy nàng ta, chưa lúc nào, nàng thấy nam nhân này lo lắng đến như vậy trong đôi mắt sợ hãi cùng đau lòng. Nàng thấy thấy chứ nụ cười sủng nịn cưng chìu của hắn khi ôm nàng ta vào lòng, nàng ghen tị với nàng ta, có thể có được trái tim mà nàng ao ước vẫn không thể có.

“mắt nàng chưa khỏi sao lại chạy đến đây”

“muội sợ lắm, muội muốn bên cạnh muốn nhìn thấy Dạ ca ca”

Đở nữ nhân ngồi yên ổn. Hắn vén sợi tóc nàng ta ánh mắt đau lòng vuốt nơi đôi măt ả, nhìn nam nhân mình yêu bên nữ nhân khác tim nàng co rút đau đớn lồng ngực truyền đến cơn đau.

“mạnh bà phạm vào cấm kỵ đại phủ phạt phế nữa tu vi, hãm hại người khác tước đi đôi mắt giam vào lòng sông vong xuyên hà vạn năm chịu thống khổ”

Hắn nâng mắt nhìn nàng không có chút âm áp chỉ có chán ghét và khinh bỉ, thì ra hắn biết biết nàng luôn si mê hắn yêu hắn.

Nàng cười giễu cợt chính mình mãi ngu ngốc mà si mê hết lòng hết dạ vì hắn để rồi chính nàng không còn đường để lui để thoát ra khỏi thứ cảm xúc ngu ngốc này.

“người muốn mắt của ta, được ta cho chàng”

Cái cảm giác đau đớn chính tay mình lấy đi đôi mắt tự tay phế đi một nữa tu vi, nổi đau đó sao bằng trái tim đang chảy máu đầy đau đớn của nàng. Khi hắn nhẫn tâm buông những lời đó nàng đã không còn gì rồi, tình yêu của nàng dành cho hắn cũng chỉ là cát bụi.

Hốc mắt trống rỗng vô hồn máu không ngừng chảy ra không biết đó là máu hay vốn là nước mắt của nàng.

Như thế cũng tốt nàng không cần phải đau khổ, tim nàng không cần phải đau nữa không cần nhìn hắn nữa người chỉ đem cho nàng đau đớn.

Hắn là người mang cho nàng ánh sáng cũng là người tước đoạt tất cả, tình cảm này cũng dần trở nên lạnh lẽo, cuối cùng nàng vẫn là kẻ si tình. Chàng vốn muốn ta đi đến bước đường này, thì ra chàng chưa từng tin ta dù chỉ một lần, chờ ta nói cho chàng tất cả.

“Dù vạn kiếp sau này có hóa thành tro tàn ta cũng không muốn gặp lại người dù chỉ là một ánh nhìn lướt qua nhau”

Hắn nhìn nàng nhìn nữ nhân đang quỳ trước mặt có bao nhiêu tàn nhẫn đối với bản thân mình, nhìn hốc mắt trống rỗng vô hồn đó tim hắn lại đau nỗi vô hình cứ âm ỉ ở trái tim nó đau đến nghẹt thở.

Nhìn nàng từng bước từng bước bị đem đi hắn như thấy linh hồn mình như mất một thứ gì đó hụt hẩng cùng đau đớn.

Môi nàng vẫn luôn nở nụ cười nhưng sau hắn lại thấy chói mắt đau lòng khi thấy nụ cười đó.

Nàng cười trong điên dại miệng không ngừng cười nói, lòng chứa bao nhiêu u buồn người nghe thấy cũng chạnh lòng cho mạnh bà si tình.

“Bỉ ngạn ngàn năm hoa nở hương tỏa ai oán khắp nhân gian.

Hỏi rằng: ta đi chàng còn nhớ một đoạn tình duyên đã lỡ làng”

(có một bạn rất dể thương thích đoản của mèo béo tròn dù mình đào mà không lấp hố hì hì nhưng thế nào cũng cảm ơn mn đã ủng hộ đoản của mình ha, hứa ngày mai lấp hố này thật đó)