[Đoản] một chút truyện ngược

[đoản] tình nhân (2)

[...]

Đêm đông lạnh rét giữa dòng đường hối hả tấp nập mọi người vộ vã về với gia đình người thân hưởng thụ sự âm áp gia đình, cô cảm thấy mình lạc lỏng lạc giữa dòng người này. Ái ly vốn không còn cái gọi là gia đình nữa rồi, người mẹ yêu thương cô nhất cũng đã bỏ cô đi với căn bệnh ung thư quái ác kia.

Cô vẫn nhớ như in ngày ấy cái ngày mà cô phải chịu bao nhiêu tuổi nhục, quỳ xuống mà vang xin hắn cầu xin, mẹ cô cần tiền chữa trị số tiền đó quá lớn với một sinh viên như cô. Cô bị hắn chà đạp bị lăn mạ nhưng cô chấp nhận, chấp nhận tất cả vì mẹ.

Có tiền rồi nhưng tại sao mẹ vẫn rời xa cô tại sao chứ, đến người mẹ thương yêu mình nhất cũng rời bỏ, cô người cô yêu lăng mạ khinh bỉ với một cô gái nhỏ bé như Ái Ly đó là vết thương lòng mãi không thể xóa nhòa, cuộc sống của cô chỉ còn một màu xám ảm đạm không màu sắc.

Cô nhớ lúc đó cô đã gào khóc như thế nào ở đám tang mẹ, cô đã muốn buông bỏ tất cả thế nào để đến bên mẹ, cô đã điên dại như thế nào.

Nhìn dòng người qua lại những ký ức đau thương nước mắt cô không ngừng lại mà rơi.

Bên kia đường là hắn người cô yêu, mỉm cười sủng nịnh bên người vợ của mình họ hạnh phúc bên nhau, người đàn ông vô tình không có trái tim đó lại có thể có nụ cười âm áp như thế sao.

Thì ra không phải hắn vô tình không có trái tim mà là cô vốn không là gì với hắn, chỉ là cô tình nhân nhỏ bé để hắn chơi đùa. Tình nhân như cô làm sao có được thứ gọi là tình yêu xa sỉ đó, chỉ có cô ảo tưởng vị trí của mình trong tim hắn nó vốn không có chổ dành chổ cô.

Chân cô không tự chủ mà bước về phía trước cô khao khát muốn nụ cười đó hướng về phía mình dù là một lần cô cũng mãn nguyện, một chiếc xe lao nhanh về phía cô.

[...]

Cô không nhớ gì cả cô chỉ thấy cả người đau đớn không còn chút cảm giác gì trên cơ thể, cô nhìn thấy mọi người xung quanh không ngừng vay quanh bàn tán tò mò, trời đổ một cơn mưa to như muốn cuốn trôi mọi thứ.

Như trút bỏ được mọi thứ một dánh nặng mà cô đã mãi đem theo, cơ thể cô không còn nhơ nhuốt bẩn thỉu nữa rồi, cô sạch sẽ không cần phải nghe những lời chửa rủa của miệng đời đầy quái ác.

Cô mỉm cười đầy mãn nguyện, bóng dáng của cô gái nhỏ bé cô độc vẫn im lặng nằm đó máu không ngừng chảy ra càng nhiều nhưng không một ai muốn bước lên giúp đở cô gái yếu ớt ấy hơi thở cô yếu dần yếu dần cơ thể trở nên lạnh dần lạnh dần.

Mắt nhòa dần cô thấy hắn nhìn mình mỉm cười nụ cười khiến cô âm áp, cô thấy mẹ đang nhìn cô mỉm cười. Cô cảm thấy có ai đó ôm cô vào lòng cái ôm đầy quen thuộc.

“tôi còn chưa cho phép em rời xa tôi”

-ngọt thế mà phải không mn. mn không trả lời thì đó là đúng nhen.