Đoản Ngôn Tình

#7. Cuộc sống vợ chồng nhà người ta.

Trong căn biệt thự to lớn xa hoa ở trung tâm thành phố. Bên ngoài trời đã tối sẩm, Dao Tịch ngồi ngẩn trước bàn ăn bày diện đủ các món ngon. Nào thịt nào cá, canh cơm nóng hổi giờ đây hoàn toàn nguội lạnh. Cô thất thần đến khi có tiếng xe ô tô bên ngoài mới sực tỉnh.

Chồng cô về.

Lâm Vũ bước đi đầy phóng khoáng, gương mặt điển trai lạnh lùng quét mắt sang phía nhà bếp. Anh nhìn thấy dưới bóng đèn vàng ấm áp là vợ mình, cô đang ngây ngốc nhìn anh...

Dao Tịch đứng dậy đến gần anh, gương mặt nhợt nhạt đáng thương không tí sắc hồng. Cô chậm rãi cởi bỏ đôi dép đi trong nhà, cầm lên mỗi tay một chiếc chiếc.

Lâm Vũ: "...."

Dao Tịch run rẩy tiến gần thân hình đầy lực lưỡng đang đứng trò phòng khách. Môi cô giật giật liên hồi, hít một hơi thật sâu:

"Tên khốn khiếp, anh biết mấy giờ chưa hả??????????????? Còn dám vác mặt về nhà, BÀ ĐÂY GIẾT CHẾT ANH!"

Dao Tịch phóng vèo tới bên cạnh Lâm Vũ dùng dép bông đánh xối xả vào lưng và người anh.

Lâm Vũ dùng hai tay ôm lấy mặt, thống thiết kêu rên: "Đừng đánh vào mặt vợ à... Ngày mai anh con phải đi họp cổ đông..."

"Họp... Họp này!! Suốt ngày cứ họp rồi lại đi tiệc xã xã gì gì đó... Có công ty nào mà cần giám đốc họp hoài, đi xã giao hoài hay không?! Anh tưởng IQ tôi thấy à!" - Dao Tịch tức giận đến độ mặt đỏ gay. Đây là lần thứ 2 trong năm tên chồng đáng ghét này về nhà trễ còn không gọi điện báo cô một tiếng. Hẹn nhau 7 giờ cùng ăn cơm, mà tận 7 giờ 15 phút anh ta mới vác mặt về. Thử hỏi có tức không? Có ai lấy chồng khổ hơn cô chưa???

"A~ Anh có lỗi, anh có lỗi. Anh lạy vợ, anh xin vợ, vợ tha cho anh. Huhuuuu.... Lần sau không dám nữa. Đánh đau quá...."

Đâu còn dáng vẻ sếp lớn trên vạn người, anh trên thương trường là một danh nhân thành đạt, chỉ tay sai bảo nhân viên. Rốt cuộc lại dưới quyền một người - chính là vợ anh đây.

"Hừ hừ... Phạt ngày mai chùi bồn cầu, cọ nhà vệ sinh một tháng." Dao Tịch ném đôi dép bông ra xa, thở phì phò phán.

"Đa tạ vợ, đại ân đại đức này anh xin ghi nhớ."

"Mau sang ăn cơm!"

Lâm Vũ đứng dậy đỡ Dao Tịch ngồi vào bàn ăn. Bản thân cũng ngồi theo, tinh ý gắp món ngon vợ thích ăn nhất.

"Vợ ăn nhiều một chút mới có sức..." Lâm Vũ niềm nở nói, trong đầu thầm nghĩ: "Có sức rồi đừng đánh anh nha."

Dao Tịch: "Hừ, đồ nịnh bợ. Anh muốn tôi thành heo rồi bỏ tôi chứ gì..."

"Không đâu, dạo này vợ luyện chiêu gì thế? Ban nãy đánh đau hơn hôm qua..."

"Tuyệt kĩ bằm thịt, dùng hai tay đập liên tục vào cục thịt. Sáng nay vợ học làm nhân bánh bao.

Lâm Vũ: "...." Xem chồng mình như đống thịt heo. Có ai như vợ tôi không trời?!!!!

Lâm Vũ ăn ngấu nghiến, vợ anh nấu khá ngon nên bình thường anh rất nhiều. Khi anh ăn bát thứ 3 thì Dao Tịch đã mất kiên nhẫn nhíu mày ngồi nhìn.

"Vợ à, em ăn ít quá..."

"Đừng lắm lời, mau ăn nhanh đi!"

Nửa tiếng sau...

Cạch!

Lâm Vũ thỏa mãn đặt đũa xuống bàn. Anh cười thật tươi báo cáo.

"Xong rồi!"

Dao Tịch đứng dậy nắm cổ áo Lâm Vũ xách lên lầu. Thân hình nhỏ bé của cô cũng mạnh phết!

"Đi đâu vậy vợ?"

"Anh ăn no xong rồi thì bây giờ phải cho em ăn no chứ!"

Lâm Vũ: "...."

Nội dung sau không thích hợp cho trẻ dưới 18 tuổi.... Các cậu tự suy nghĩ.... Con Au không chịu trách nhiệm về nội dung phía sau....