Trời xanh mây trắng, gió thổi nhẹ, thật là một thời tiết thích hợp để có thể ngủ một giấc.
Ngày thứ 10 tại dị giới, Lạc Thích lại tiếp tục dựa lên thân cây đào giữa Quảng Điện, nhắm mắt nằm ngủ. Hắn đã chấp nhận việc mình chết, cũng đã chấp nhận việc bản thân đã nhập vào thân xác của người khác. Hơn nữa, thân xác này còn là đại năng đỉnh đỉnh của tu chân giới.
Đại năng đỉnh đỉnh cái quái gì, hắn chỉ muốn an nhàn làm một cá muối chính hiệu mà thôi.
Hiện tại hắn mang thân phận trưởng lão trấn phái Lưu Quang Môn, tu vi nửa bước phi thăng, được tặng cho cái danh hoa mỹ là Truy Thanh Tiên Quân. Đáng tiếc, thân thể này lại không có vị giác, lại càng không cảm nhận được mùi hương của vạn vật thế gian. Đối với Lạc Thích, chẳng khác nào cực hình.
Không sao, không ăn được thì hắn ngủ vậy. Dù gì thân thể này không ăn uống được cũng chả thể nào chết.
Vậy là Lạc Thích ngủ, ngủ li bì suốt 10 ngày. Không ai đánh thức hắn, cũng không ai dám. Hắn vừa tỉnh được một lát, bây giờ hắn lại chuẩn bị ngủ tiếp. Làm cá muối thật sung sướng.
Nếu có thể, hắn muốn mỗi ngày đều ăn no chờ chết như thế này.
"Tiên Quân, Tiên Quân! Chưởng môn mời ngài tới Nghị Sự Điện, có chuyện quan trọng cần ngài quyết định!"
Một con bạch hạc từ đâu bay tới, đậu xuống bên cạnh Lạc Thích. Mỏ dài của nó mổ nhẹ lên vai hắn. Trước mặt nó lúc này là Tiên Quân, nếu không phải thì nó đã mổ cho vài cái lên đầu rồi!
"Không đi, ta mệt."
"Tiên Quân, chuyện rất quan trọng, ngài mau dậy đi a! Ngài đã ngủ suốt mười ngày rồi đó!"
"Không đi."
Cái gì mà Nghị Sự Điện? Hắn thật sự rất mệt, không đi là không đi. Hơn nữa đi rồi, bọn họ nhận ra hắn thay đổi thì sao đây? Chắc chắn sẽ bị coi là yêu nghiệt, rồi ném lên giàn hỏa thiêu thiêu sống cho mà xem.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên ở Quảng Điện của mình nằm ngủ thì hơn.
Bạch hạc vội đến phát khóc rồi. Nó là linh sủng được Lạc Thích mới thu về vài ngày, vừa yếu đuối lại dễ khóc. Kéo Lạc Thích dậy không được, chớp mắt liền hóa thành một tiểu nữ hài, rưng rưng nước mắt chực khóc. Nó ấm ức. Nếu không mời được Tiên Quân tới, kiểu gì nó cũng sẽ bị mắng cho mà xem.
"Tiên Quân, ngài mau dậy đi, nếu không chưởng môn sẽ mắng ta mất..."
Ngài hãy mau cảm thấy tội lỗi mà tỉnh dậy đi, Tiên Quân!
Lạc Thích mở mắt nhìn bạch hạc đang tỏ vẻ đáng thương mà nhìn hắn. Hắn chợt cảm thấy thật phiền muộn. Tại sao lúc trước lại thu con hạc này về vậy không biết.
"Đi".
Lạc Thích đứng dậy, phủi xuống một vài cánh hoa đào rơi xuống vai áo. Nguyên thân tính tình không khác hắn là bao, chỉ khác ở chỗ, Lạc Thích lười, còn nguyên thân thì không. Đó là lí do vì sao nguyên thân lại có thể trở thành đại năng đứng đầu tu chân giới.
Bạch hạc lập tức hóa thành bản thể, chở Lạc Thích tới Nghị Sự Điện. Nó bay đặc biệt nhanh, chỉ sợ vị đại tổ tông trên người nó đổi ý.
Nó nghe mọi người đồn về Tiên Quân, thật giả lẫn lộn. Nó ngưỡng mộ Tiên Quân, cho nên tình nguyện trở thành linh thú của ngài. Nó bỏ ngoài tai những lời đồn đại vô căn cứ, chăn chú nhìn về vị thần đứng trước mặt nó.
Tiên Quân rất tốt, mặc dù ngài ngủ hơi nhiều.
Lạc Thích trên lưng bạch hạc nhắm mắt dưỡng thần. Mười ngày chưa rời khỏi Quảng Điện, vậy lấy cơ hội này đi tìm hiểu một vài chuyện hắn chưa biết đi.
Còn chuyện về nhà? Đằng nào ở thế giới kia hắn cũng đã chết rồi, chi bằng ở thế giới này, ăn no ngủ kĩ đi thôi.