Đối Tượng Mộng Xuân Của Đệ Tử Lại Là Ta

Chương 2: Tiên Quân, xin hãy tham gia Đại điển nhập môn.

Bạch hạc chở Lạc Thích tới Nghị Sự Điện. Làm xong nhiệm vụ, nó lập tức bay đi mất. Hắn nhìn bạch hạc một lát, sau đó cất bước đi vào bên trong.

"Truy Thanh Tiên Quân tới!"

Sau tiếng thông báo, cả Nghị Sự Đường bỗng chốc im lặng lạ thường. Lạc Thích bước vào trong, quen đường quen nẻo đi về vị trí của mình mà ngồi xuống. Vị trí đầu tiên, bên tay phải của chưởng môn.

"Bái kiến Tiên Quân".

Người trong Nghị Sự Điện đứng lên, hướng Lạc Thích chắp tay thi lễ. Tiếng chào hỏi cũng đồng thanh mà vang lên, phá lệ vang trong Nghị Sự Điện rộng lớn.

Lạc Thích không quen có nhiều người cung kính chào hỏi mình như vậy, có hơi gượng gạo một chút. Hắn phất tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, lại nhìn về phía chưởng môn tỏ ý muốn hắn nói chuyện chính.

"Tiên Quân, sắp tới là Đại điển nhập môn, không biết lần này Tiên Quân có thể tham gia hay không?"

Chưởng môn của Lưu Quang Môn là Thạc Hành Giang, tiếp nhận chức chưởng môn đã hơn trăm năm. Lưu Quang Môn dưới tay của hắn phát dương quang đại, trở thành đại tiên môn đứng đầu tu chân giới. Tu vi của hắn là Hóa Thần kì, cũng là một cường giả ít ai bì kịp. Lạc Thích thầm cảm thán.

Thạc Hành Giang nhìn Lạc Thích. Vị sư thúc này của hắn quanh năm chỉ ở Quảng Điện, gần như là phong bế hoàn toàn với thế gian. Hắn đang muốn nhân cơ hội này, giúp sư thúc cởi mở hơn một chút.

"Không tham gia".

Lạc Thích thẳng thừng từ chối.

Tham gia cái gì, thực phiền. Huống chi hắn biết, Đại điển nhập môn không chỉ diễn ra trong ngày một, ngày hai, mà là rất nhiều ngày. Hắn mệt, hắn không muốn đi.

"Tiên Quân, rất nhiều năm ngài không tham gia rồi. Lần này ngài tới, coi như là lấy thể diện cho Lưu Quang Môn được không?"

Người vừa lên tiếng là phong chủ Dược Kinh Phong.

Phong chủ Dược Kinh Phong - Tang Cảnh Thi, đệ nhất y sư, nghe đồn có thể diệu thủ hồi xuân. Chỉ cần ngươi còn một hơi thở, Tang Cảnh Thi cũng có thể giật ngươi từ tay Hắc Bạch Vô Thường trở về. Nàng là nữ phong chủ duy nhất trong năm vị phong chủ của Lưu Quang Môn, tu vi cũng là thấp nhất trong năm người - Nguyên Anh đỉnh phong. Tuy nhiên với tài năng luyện đan của nàng, chỉ cần lên tiếng cũng có hàng vạn người nguyện vì nàng mà bán mạng.

"Ta xuất hiện hay không, ảnh hưởng gì tới thể diện của Lưu Quang Môn?"

Lạc Thích ngồi trên ghế thái sư, hờ hững lên tiếng. Bao nhiêu năm không xuất hiện cũng không ảnh hưởng gì, vậy tại sao năm nay lại ảnh hưởng tới cả thể diện Lưu Quang Môn rồi?

"Tiên Quân, bởi vì lần này trấn phong trưởng lão của các đại môn phái đều tham gia."

A...trấn phong trưởng lão các môn phái khác?

Hơi rũ mi, Lạc Thích bắt đầu đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Nguyên Thân là người trẻ tuổi nhất đạt tới Đại Thừa Kì khi vừa 118 tuổi, chỉ cần một cơ duyên nữa là có thể phi thăng thành thánh. Những trưởng lão trấn phái khác, hiện nay chắc cũng gần sáu, bảy trăm tuổi rồi.

Nghĩ tới đây, Lạc Thích rùng mình. Trời ạ, sáu, bảy trăm tuổi.

Nghĩ tới vấn đề mà Thạc Hành Giang nói tới, hắn không khỏi suy nghĩ. Bản thân hắn chiếm thân thể của người ta, thì phải thay người ta làm tròn bổn phận và trách nhiệm. Hiện tại, hắn không phải tiểu thiếu gia được nuông chiều trước kia, mà là Lạc Thích - Trấn môn trưởng lão Lưu Quang Môn. Cho nên giữ gìn thể diện của môn phái, là điều mà hắn đương nhiên phải làm.

"Bao giờ?"

Thạc Hành Giang nhìn Lạc Thích bằng ánh mắt không hiểu. Những người khác cũng như vậy, không hiểu hắn đang nói gì. Bao giờ? Bao giờ cái gì?

"Tiên Quân, ý của ngài...?"

"Đại điển nhập môn. Bao giờ?"

Lạc Thích nâng mắt nhìn Thạc Hành Giang. Hắn đang suy nghĩ xem có nên nhân cơ hội này để đám "sư điệt" kia giúp hắn chuẩn bị đồ hay không. Đi là tốt rồi, còn muốn hắn tự chuẩn bị nữa thì hắn ở nhà còn hơn.

Lười chết mất.

"Ba ngày sau thưa Tiên Quân. Ngài cứ yên tâm, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ, sai người đem tới cho ngài."

Thạch Hành Giang nói, còn rất tri kỉ giúp Lạc Thích chuẩn bị đồ. Rất tốt, rất hợp ý hắn.

"Được. Có chuyện gì thì để ba ngày sau lại nói".

Lạc Thích đứng lên, cất bước rời khỏi Nghị Sự Điện. Bạch hạc đã chờ sẵn ở bên ngoài. Hắn ngồi trên lưng bạch hạc trở về Quảng Điện, dự định sẽ ngủ hết ba ngày tới. Đại điển nhập môn hắn không được ngủ, vậy bây giờ tranh thủ ngủ bù đi thôi.

Đi đến gốc cây đào quen thuộc ở hoa viên, hắn ngả lưng xuống gốc cây, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ lần này phá lệ sâu, hắn gặp một người trong mộng, bóng dáng mơ hồ không rõ. Lạc Thích nhăn mày, chợt cảnh giác hơn.

Người tới, là ai?