Thật bất ngờ, Trình Tu trở thành đệ tử thứ tư của Quảng Điện. Chuyện càng khiến người khác không thể tin hơn nữa, là Lạc Thích cư nhiên lại dùng lông vũ Phượng Hoàng nhất tộc tặng cho y làm quà gặp mặt đầu tiên.
Tương truyền rằng có được lông vũ của Phượng Hoàng nhất tộc, tương đương với việc có được một cơ hội chết đi sống lại.
"Tiên Quân ra tay thật hào phóng."
Đạo Thừa Tri vuốt chòm râu bạc dài của mình, cất giọng cảm thán.
Cổ Tự Dung nhìn thấy, chỉ gật đầu đồng tình chứ không nói gì thêm. Tuy nhiên hắn đang suy nghĩ, con Phượng Hoàng bị Tiên Quân nhổ lông, bây giờ sống thế nào rồi.
Ở nơi nào đó.
"Hắt xì! Tên khốn kiếp nào nhắc đến lão tử! Hắt xì..!"
Quay lại Lễ Tuyên Thệ.
"Tiên Quân tặng quà cho đệ tử tốt như vậy, hai vị trưởng lão cũng không nên thua kém đâu?"
Lăng Phi Diệp che miệng cười duyên. Nàng ta thu nhận Thích Vân - nữ đệ tử nằm trong mười người mạnh nhất làm quan môn đệ tử. Thích Vân rất không tồi, trời sinh mang Thiên thể. Tuy không thể so được với Tiên Cốt trong truyền thuyết nhưng nếu được chỉ bảo tận tình, cũng sẽ trở thành cường giả một phương.
Lăng Phi Diệp tặng cho Thích Vân một pháp khí có thể chặn một đòn tấn công toàn lực của tu sĩ Hóa Thần Kì. Quà gặp mặt thế này, thực không hề tầm thường.
Hừ lạnh một tiếng, Đạo Thừa Tri không thèm quan tâm. Lão không thu bất kì người nào hết, bởi lão cảm thấy đám nhóc này không ai có thể kế thừa y bát của lão. Còn Cổ Tự Dung, hắn tặng cho Khương Thế Thanh một thanh Linh kiếm tên Lăng Sương, nằm trong một trăm danh kiếm thiên hạ.
Trình Tu nhận lấy lông vũ từ tay Lạc Thích, hai mắt y sáng lên. Lông vũ Phượng Hoàng! Đây là thứ hắn chỉ được nghe kể qua, hiện tại đã có cơ hội chạm tới rồi!
"Đồ nhi Trình Tu, bái kiến sư tôn."
Y hướng Lạc Thích cung kính vái ba vái, hoàn thành bái sư. Mộ Lam đằng sau Lạc Thích vẫy vẫy tay, ý muốn gọi y tới. Thành đệ tử của sư tôn rồi, vậy thì đứng chung với bọn họ luôn thôi!
"Hừ...lại thêm một tên tới tranh sủng."
Cung Quảng Hạc khó chịu lẩm bẩm. Sư tôn vốn không sủng hắn bằng Mộ Lam rồi, thêm một Trình Tu nữa, có phải là hắn sẽ ra rìa luôn không!?
Làm thế nào để tranh sủng? Làm thể nào để đá sư đệ mới ra rìa? Online chờ gấp!
"Lớn rồi, còn muốn tranh sủng với tiểu hài tử sao?"
Đặng Nguyên Cẩn lạnh nhạt liếc mắt nhìn, khuỷu tay huých nhẹ vào cánh tay Cung Quảng Hạc. Lễ Tuyên Thệ còn chưa kết thúc, bọn hắn vẫn cần phải nghiêm chỉnh sao cho ra dáng đệ tử của Tiên Quân.
Ưng mâu nhìn về phía sư đệ mới đang bước đến, Đặng Nguyên Cẩn trầm tư suy nghĩ. Sư tôn sẽ không thu nhận phế vật, sư đệ này chắc chắn có điểm đặc biệt. Nghĩ vậy, ánh mắt hắn nhìn Trình Tu cũng hiền hòa đi không ít.
Trình Tu bước đến, đứng sang bên cạnh Mộ Lam. Y lúc này không thể kìm được sự hưng phấn trong lòng, nét mặt vui vẻ thấy rõ. Rụt rè nhìn người đang ngồi phía trước, hai mắt sáng lên. Y hiện tại vẫn không thể tin, bản thân thật sự đã trở thành đệ tử của Tiên Quân!
Lạc Thích ngồi phía trước, cảm nhận vài ánh mắt nóng rực phía sau lưng mà chợt cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu ánh mắt có thể phát ra tia lửa thì lưng của hắn lúc này đã cháy rụi rồi.
Lễ Tuyên Thệ kết thúc, các đệ tử theo trưởng bối mà trở về môn phái của mình. Lưu Quang Môn lần này thu nhận 175 đệ tử chia đều ra 7 phong, trong đó Luyện Khí Phong chiếm 86 đệ tử, là nhiều nhất. Ít nhất là Dược Kinh Phong của Tang Cảnh Thi, chỉ có 10 người.
Lạc Thích dẫn người về Quảng Điện, sau đó bản thân thì trở về nghỉ ngơi. Vậy là chỉ còn lại bốn đệ tử đứng ở giữa hoa viên, chằm chằm nhìn nhau.
"Hừ, để ta nói trước, nhà này sư tôn chiều ta nhất. Dù ngươi có là nhỏ nhất đi nữa, cũng đừng mơ cùng ta tranh sủng của sư tôn!"
Cuối cùng, Cung Quảng Hạc là người nói đầu tiên. Vừa nói đã nhanh chóng phô bày địa vị của bản thân, hắn kiêu ngạo hất cằm, khiêu khích nhìn thiếu niên Trình Tu đang ngoan ngoãn đứng ở một bên.
"Sư tôn chiều huynh nhất? Nói không biết ngượng sao? Từ nhỏ người được nuông chiều nhất rõ ràng là muội nha."
Mộ Lam chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ nhìn Cung Quảng Hạc đang kiêu ngạo ở một bên. Lời của nàng khiến hắn phải cứng nhắc vài giây. Không sai...sư tôn vốn cưng chiều Mộ Lam nhất...
"Muội ở đây tranh giành làm cái gì!? Phu quân với hài tử của muội đâu? Mau đi đi, đừng có ở đây bon chen với bọn ta!"
"Hừ, huynh đây là thẹn quá hóa giận chứ gì!? Bổn cô nương mới không thèm cùng hồ ly thúi so đo!"
Cung Quảng Hạc thẹn quá hóa giận, không nói hai lời liền muốn đuổi Mộ Lam đi. Nhưng tiểu cô nương Mộ Lam đâu phải là dạng vừa? Với công phu miệng lưỡi của mình, nàng đã nhanh chóng áp đảo lại Cung Quảng Hạc, thành công đem về thắng lợi cho bản thân mình. Tỷ số lúc này đang là 2 - 0 với lợi thế tiếp tục nghiêng về phía Mộ Lam!
Đặng Nguyên Cẩn cùng Trình Tu đứng ở một bên, nhìn hai người đang cãi nhau kia giống như hai kẻ ấu trĩ đang tấu hề vậy.
Các vị đừng vội nghĩ Đặng gia của chúng ta không so đo. Thật ra hắn đã cười nhạo trong lòng rất nhiều lần rồi, chỉ là hắn không nói ra mà thôi.
Hai tên nhãi con mà cũng muốn tranh sủng? Sư tôn rõ ràng là tín nhiệm hắn nhất, sủng hắn nhất. Các ngươi cứ ở đó mà cãi nhau đi, ngu ngốc.
Đặng Nguyên Cẩn nghĩ vậy đấy.
Còn Trình Tu sao? Y đang cảm thấy phương thức sống chung của sư huynh, sư tỷ rất đặc biệt. Đồng thời y cũng cảm thấy vô cùng tò mò: một người trông an tĩnh vô cùng như Tiên...à không, bây giờ là sư tôn, lại thu nhận ba đệ tử nhiều chuyện như thế này sao?
Tranh sủng?
Y lẩm bẩm hai từ này trong miệng. Nhìn Đặng Nguyên Cẩn trông như bình thản không quan tâm nhưng thật ra lại đang khinh bỉ 9981 lần trong lòng kia, lại nhìn sang Cung Quảng Hạc và Mộ Lam đang cãi nhau chí chóe, chỉ kém việc rút kiếm đánh nhau kia mà thấy có chút buồn cười.
Các sư huynh sư tỷ thật ngây thơ. Y hiện tại là bé nhất, bọn họ nghĩ sư tôn sẽ sủng ái đám người lớn đầu lớn cả xác, hay sủng ái một tiểu thiếu niên chưa trưởng thành đây?
Ha, trận địa tranh sủng này, y chen chắc một chân rồi!