Song đấu kết thúc tương đối thuận lợi, mười người đứng đầu cũng đã được tìm ra. Sáng hôm sau, trên bảng thông cáo tại Ngọc Điện xuất hiện tên của mười người đứng đầu.
Trình Tu - Lưu Quang Môn.
Khương Thế Thanh - Lưu Quang Môn.
Nhuận Ninh - Lưu Quang Môn.
Lạc Thích nhìn tờ giấy ghi tên mười người đứng đầu được chuyển tới, tầm mắt hắn liền chú ý tới ba thứ hạng đầu. Khương Thế Thanh, Nhuận Ninh hắn đều biết, là con của thế gia đại tộc và ái tử hoàng thất. Còn cái tên Trình Tu này...vẫn là lần đầu hắn nghe tới.
Thủy tinh cầu lưu lại các trận đấu của Trình Tu được đưa tới tay Lạc Thích. Truyền vào một chút linh lực, trên thủy tinh cầu liền hiện ra diễn biến trận đấu của Trình Tu.
Đấu tổng cộng năm trận, thắng năm. Trong đó đã giao đấu với cả Khương Thế Thanh và Nhuận Ninh. Thiếu niên này, hẳn là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng thành tài.
Thật khiến hắn hoài niệm tới lần thu nhận Đặng Nguyên Cẩn, Lạc Thích cũng là vì ấn tượng một thiếu niên lạnh nhạt, ra tay quyết đoán một đường càn quét đến thứ hạng đầu tiên cho nên mới nhận Đặng Nguyên Cẩn làm đại đệ tử. Đến bây giờ, hắn vẫn còn cảm thấy may mắn vì bản thân không bỏ lỡ một hạt giống tốt.
Đúng lúc đó, Đặng Nguyên Cẩn cũng từ bên ngoài trở về. Hắn nhìn thấy sư tôn của mình đang xem lại trận đấu của cái tên hạng đầu họ Trình kia.
Hắn chọt cảm thấy lo lắng. Lẽ nào sư tôn định thu tên đó làm đệ tử nữa sao!?
Bước nhanh lên phía trước, tay chắp trước mặt hướng Lạc Thích thi lễ, Đặng Nguyên Cẩn nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hình ảnh thiếu niên trong thủy tinh cầu kia. Lát sau, hắn mới lên tiếng.
"Sư tôn, lễ Tuyên Thệ ngày mai, chưởng môn hi vọng sư ton có thể tham gia."
Lạc Thích thu lại thủy tinh cầu, chậm rãi đứng lên bước ra bên ngoài hoa viên. Ngày mai lại đi nữa sao? Không phải là chỉ có ba ngày thôi ư?
"Vi sư biết rồi, mai sẽ tới."
Hắn tới bàn đá ở hoa viên ngồi xuống, trầm mặc rũ mi. Lạc Thích vẫn còn đang suy nghĩ cách bóp chết Thượng Chính. Nếu kẻ điên kia còn bế quan, Lạc Thích sẽ để cho hắn ta sống lâu chút. Nhưng nếu hắn ta đã xuất quan rồi, thì nên nhanh chóng cút xuống gặp Diêm vương đi thôi.
"Nguyên Cẩn, con tới đây, vi sư có việc giao cho con."
****************
Lễ Tuyên Thệ chính thức bắt đầu rồi.
Đại điện rộng lớn, tân đệ tử Tử Đại Tiên Môn quy quy củ củ xếp thành bốn khu một cách ngay ngắn, mỗi môn phái mặc một màu khác nhau khiến đại điện trở nên có chút sặc sỡ.
Trình Tu đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi. Y đứng ở hàng đầu tiên, nét mặt trong bình thản nhưng thật ra nội tâm sớm đã loạn thành một đoàn. Ánh mắt chuyển tới vị trí cao nhất. Tiên Quân vẫn chưa tới. Y hồi hộp, trong lòng rối ren.
Nhỡ đâu Tiên Quân không thu thêm đệ tử nữa thì sao?
Quảng Điện.
Từ sớm, Mộ Lam đã tới chuẩn bị cho Lạc Thích. Nàng nói một sự kiện trọng đại như thế này, thân là Tiên Quân, hắn không thể xuất hiện một cách tùy tiện như vậy được.
Chính vì vậy, Lạc Thích đánh thương đã phải dậy vào cuối giờ dần chỉ để chuẩn bị đầu tóc và phục trang.
Y phục là do tự tay Mộ Lam chuẩn bị, phục sức cũng do nàng chọn. Vấn tóc, cài trâm, thay y phục, toàn bộ đều do một tay Mộ Lam làm hết. Lạc Thích bị xoay đến phát mệt, nhưng không thể không chiều theo đồ nhi nhà mình. Ai bảo sư môn chỉ có một mình nàng là nữ đây.
Bạch y thêu họa tiết vân vũ tinh xảo, đai lưng nạm ngọc phỉ thúy đơn giản tôn lên vòng eo thon gọn. Ngoại bào huyền sắc thêu hạc bằng chỉ vàng khoác bên ngoài khiến hắn trông có vài phần quý khí. Tóc được Mộ Lam vấn lên một nửa, cố định lại bằng ngọc quan bằng vàng khảm những viên hồng ngọc nhỏ. Diện như quan ngọc, nốt chu sa đỏ giữa mi tâm khiến Lạc Thích trông có thêm vài phần .
Mộ Lam sau khi chuẩn bị xong cho Lạc Thích, chính nàng cũng ngẩn ngơ, không thể rời mắt nhìn chằm chằm sư tôn của mình.
Nắng mai ló dạng, qua khung cưa sổ chiếu lên thân ảnh đang ngồi trên tràng kỉ kia. Một vài cánh hoa theo gió bay vào bên trong, rơi xuống bên cạnh Lạc Thích. Hắn như được thiên địa ưu ái, phủ thêm một lớp áo khoác dệt bằng những sợi ánh sáng của bình minh, giống như thần tiên, tuyệt đẹp, cao quý, không thể với tới.
"Sư...sư tôn, người thật đẹp!"
Không thể kìm được, cuối cùng Mộ Lam phải thốt lên một câu như vậy. Thiên hạ đệ nhất Tiên Quân, có tài lại có sắc. Sư tôn nhà nàng ưu tú thế này, chắc chắn có rất nhiều người mơ tưởng muốn leo lên giường của sư tôn.
"Do công lao của con. Được rồi, mau đi thôi kẻo trễ."
Lạc Thích hơi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, khóe môi nâng lên ý cười ôn hòa tựa gió xuân.
Các ngươi nghĩ người có thực lực thường tall cold (*), khó gần, kiêu ngạo phải không? Không hề, Tiên Quân nhà chúng ta không phải là người như vậy.
(*) tall = cao, cold: lạnh = lãnh. Tall cold: cao lãnh -))
Ngài phải bảo vệ chúng sinh, thủ hộ Lưu Quang Môn. Một người coi trời bằng vung, hống hách kiêu ngạo sao có thể đảm đương được trọng trách của một Tiên Quân trấn thủ tam giới?
Cung Quảng Hạc và Đặng Nguyên Cẩn đã chờ sẵn ở bên ngoài. Lễ Tuyên Thệ lần này thân là đệ tử, cả ba sẽ đi theo sau Lạc Thích đi tới đại điện, cũng là để chứng minh thân phận đệ tử Quảng Điện của mình.
"Sư tôn, người đẹp quá!"
Cung Quảng Hạc hai mắt phát sáng, nhìn chằm. chằm Lạc Thích. Quỷ thần thiên địa ơi, tại sao hôm nay sư tôn lại đẹp như vậy!? Không được rồi, hắn phải đi mua thêm phục sức cho sư tôn, hắn lúc nào cũng muốn ngắm sư tôn đẹp đẽ như thế này!
Bình thường cũng đẹp, nay chỉn chu lại, càng thêm khiến người ta không thể rời mắt!
Trời ạ, lúc đầu lựa chọn đi theo sư tôn chính là lựa chọn đúng đắn nhất đời hắn mà, hu hu.
Bên này Cung Quảng Hạc còn đang hight đến rơi nước mắt thì Đặng Nguyên Cẩn đã tới nói cho Lạc Thích biết trình tự diễn ra Lễ Tuyên Thệ. Nghe chừng đơn giản, không quá cầu kì như hắn tưởng tượng.
"Vi sư biết rồi. Mau đi thôi."
Lạc Thích định tự ngự kiếm tới Đại Điện, để cho bạch hạc nghỉ ngơi một ngày. Nhưng khổ thay, bạch hạc khóc lóc đòi đưa hắn tới, hắn đành phải bó tay chấp thuận, để bạch hạc đưa mình đi. Còn Đặng Nguyên Cẩn, Cung Quảng Hạc và Mộ Lam sẽ ngự kiếm theo sau hắn tới.
Ba đệ tử theo sau, bắt đầu dùng truyền âm để cãi nhau.
Cung Quảng Hạc: Sư muội, chuẩn bị không tồi đâu. Hôm nào cũng chuẩn bị cho sư huynh như vậy đi.
Mộ Lam: Chuẩn bị để cho huynh vào thanh lâu trêu hoa ghẹo nguyệt à? Cút cho bà!
Cung Quảng Hạc: Nể tình mấy chục năm sư huynh yêu thương muội đi, chỉ chỉn chu, tút tát lại nhan sắc tí thôi mà.
Mộ Lam: Đại sư huynh, nhị sư huynh muốn muội chuẩn bị đồ cho y để y đi thanh lâu kìa!
Cung Quảng Hạc: Mộ Lam! Muội...!
Đặng Nguyên Cẩn: Môn quy, 100 lần. Về chép cho ta.
Cung Quảng Hạc: Mộ Lam, nhớ đó! Tiểu nhân trả thù vạn năm chưa muộn đâu!
Giao tranh kết thúc, tỉ số 1 - 0 nghiêng về Mộ Lam.
Rất nhanh, bọn họ đã đến Đại Điện. Vừa lúc Lễ Tuyên Thệ chuẩn bị bắt đầu.
"Truy Thanh Tiên Quân tới!"
Bước xuống khỏi lưng bạch hạc, Lạc Thích dẫn đầu tiến vào bên trong, theo sau là ba đệ tử của mình. Người đã đến đông đủ, chỉ còn chờ hắn mà thôi.
Hắn ngược sáng mà bước tới, thực giống thần tiên hạ phàm. Chói mắt, đẹp đẽ, khiến người sinh lòng thành kính. Không ai có thể rời mắt khỏi hắn quá lâu, bởi khi tiêu điểm xuất hiện, không ai có thể kháng cự được mà chú ý tới.
"Tham kiến Tiên Quân".
Tất cả đồng thanh hướng Lạc Thích thi lễ. Ngoại trừ ba vị trấn phái trưởng lão, tất cả đều cung kính hướng hắn cúi chào. Hắn gật đầu, phất tay ra hiệu cho tất cả miễn lễ, lại hướng trấn phái trưởng lão ba môn phái khác gật nhẹ đầu xem như chào hỏi, rồi trở về vị trí ngồi của mình.
Thạc Hành Giang lúc này phất tay ra hiệu cho buổi lễ bắt đầu.
Tân đệ tử Tứ Đại Tiên Môn xếp thành hàng đồng loạt tiến vào bên trong. Phụ trách dẫn nhóm đệ tử tiến vào do Trích Tinh Phong chủ Dung Diễn đảm nhiệm. Hắn dẫn theo đệ tử bước vào. Trên tay chúng đệ tử là một miếng ngọc thạch, thứ này sẽ thu lại lời tuyên thệ của bọn họ và được lưu giữ trong mật thất riêng tại Trích Tinh Phong. Nếu một ngày nào đó phản bội lại lời tuyên thệ, miếng ngọc thạch này sẽ nứt vỡ, mười đạo lôi phạt cũng sẽ giáng xuống kẻ vi phạm lời tuyên thệ.
"Các đệ tử hãy đọc to lời tuyên thệ trên ngọc thạch, sau đó nhỏ lên một giọt máu để chứng minh cho lời tuyên thệ của các ngươi."
Dung Diễn nói xong, sau đó hắn trở về vị trí ngồi của mình, hướng mắt nhìn nhóm đệ tử. Kẻ nào không hô lời tuyên thệ, ngọc thạch sẽ không phản ứng. Có muốn trốn cũng không thể.
"Chúng đệ tử tại đây xin lập lời thề trước sự chứng giám của các vị tiền bối, trước sự chứng giám của Thiên Đạo."
"Trước thề giữ vững giáo huấn môn phái, lấy ý chỉ giúp người gặp nạn không từ làm nguyên tắc, lấy phái quy làm khuôn mẫu rèn luyện bản thân. Sau thề giữ vững cơ nghiệp môn phái, không làm chuyện thương thiên hại lý, thiên địa bất dung, không làm vấy bẩn danh tiếng Tứ Đại Tiên Môn."
"Các vị trưởng bối cùng Thiên Đạo chứng giám cho lời tuyên thệ này."
Dứt lời, nhỏ một giọt máu của mình lên miếng ngọc. Ngay tức khắc, ngọc thạch đồng loạt bừng sáng lên khiến cả đại điện chìm trong quang mang chói mắt.
Lời tuyên thệ đã được lập lên.
Người của Trích Tinh Phong tới thu lại ngọc thạch rồi nhanh chóng đem trở về phòng lưu trữ. Tiếp theo đây, chính là nêu danh mười người đứng đầu trong Đại điển nhập môn vừa qua. Như đã nói, mười người đứng đầu có quyền chọn sư tôn tương lai của mình. Nếu vị đó đồng ý, thì có thể một bước lên mây. Đặc biệt hơn, vị trí đứng đầu sẽ nhận được một món pháp khí do chính tay phong chủ Luyện Khí Phong làm nên.
Liêm Câu cầm theo danh sách mười đệ tử đứng đầu, trước đại điện dõng dạc gọi to tên từng người.
"Trình Tu của Lưu Quang Môn, Khương Thế Thanh của Đoạn Trần Cung, Nhuận Ninh của Lưu Quang Môn, Minh Khai của Thiên Quan Môn, Thích Vân của Mạn Hoa Môn, Khả Lạc của Mạn Hoa Môn, Sở Phong của Lưu Quang Môn, Vu Quân của Đoạn Trần Cung, Bạch Khanh của Thiên quan môn và Ôn Noãn của Đoạn Trần Cung."
"Mời mười người có tên, bước lên phía trước."
Rất nhanh, mười người đã đứng lên phía trước. Nét mặt của bọn họ hưng phấn thấy rõ, liên tục nhìn về phía các vị trưởng bối ở môn phái của mình, cũng như có như không mà nhìn vị Tiên Quân ngồi trên đài cao kia.
"Các ngươi có thể chọn vị trưởng bối mà mình muốn nhận làm sư tôn."
Rất nhanh, ai cũng đã chọn được sư tôn của mình, đem linh đang tới dâng lên. Cổ Tự Dung nhận Khương Thế Thanh làm quan môn đệ tử, Nhuận Ninh lại bái Dung Diễn làm sư. Dần dần, chỉ còn lại một mình Trình Tu.
Mọi người dồn chú ý lên vị thiếu niên đứng đầu kia, đều tò mò xem y sẽ chọn ai.
Trình Tu cầm linh đang trong tay, trầm mặc vài giây. Cuối cùng y ngước lên, nhìn thẳng về phía vị Tiên Quân cao cao tại thượng nọ, hỏi với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Tiên Quân ngài có nhận thêm đệ tử hay không?"
Cả đại điện chợt rơi vào im lặng.
Y vậy mà muốn Tiên Quân thu nhận mình? Không phải là chưa biết Tiên Quân đã có ba đệ tử, người nào cũng đều là tinh anh trong tinh anh rồi chứ? Một đệ tử tầm thường, chỉ là đạt hạng nhất trong song đấu mà thôi, cũng muốn được Tiên Quân để mắt tới sao?
Thạc Hành Giang thấy Lạc Thích không trả lời gì, đành phải lên tiếng khuyên nhủ Trình Tu.
"Trình tiểu bối, Tiên Quân đã có ba đệ tử rồi, ngươi có thể chọn một vị khác để bái nhập môn hạ."
Nhưng đáng tiếc, Trình Tu không hề dao động, vẫn nghiêm túc vô cùng nhìn Lạc Thích. Y chỉ muốn biết Tiên Quân có nhận hay không mà thôi.
Lạc Thích hơi nhướn mày nhìn vị thiếu niên bên dưới. Hắn khai mở thiên nhãn, nhìn dòng chảy linh mạch bên trong cơ thể thiếu niên. Thật khiến hắn ngạc nhiên, thiếu niên họ Trình này ấy vậy mà lại mang Tiên Cốt.
Đặng Nguyên Cẩn đứng sau không có ý kiến gì. Hắn cùng các sư đệ, sư muội không thể ở mãi tại Quảng Điện, sư tôn thu thêm đệ tử hắn thấy cũng tốt. Nhất là khi sắp tới, hắn phải đi thực hiện nhiệm vụ mà sư tôn giao cho. Nghĩ đến đây, hắn hơi nhăn mày một lát rồi nhanh chóng giãn ra.
Mộ Lam nhìn chằm chằm thiếu niên nọ mà đánh giá. Chậc chậc, mặt không tồi đâu, trông còn đẹp hơn cả nhị sư huynh. Nhìn qua giống một tiểu trắng mềm, nhưng nét mặt kia lại cứng nhắc quá, đáng tiếc.
Cung Quảng Hạc thì sao? Đang âm thầm trừng mắt nhìn Trình Tu.
Đừng có mơ tưởng đến sư tôn hắn! Một nhà bốn người là đủ rồi!
"Ta có nhận."
Lời Lạc Thích vừa nói ra như tiếp thêm hi vọng cho Trình Tu. Y hai tay nâng linh đang lên, bộ dáng cung cung kính kính, rất thành tâm.
"Tiên Quân xin hãy nhận Trình Tu làm đệ tử."
Câu này vừa nói ra, đại điện tiếp tục im lặng.
"Ngươi hãy nhìn ba đệ tử của ta, chúng đều được đánh giá là tinh anh đứng đầu. Còn ngươi thì sao? Ngươi có phải là tinh anh trong tinh anh hay không?"
Thân mang Tiên Cốt, vạn năm chỉ có một người duy nhất. Tuy nhiên hắn muốn thiếu niên này nói câu gì đó thuyết phục, thuyết phục để hắn quyết định nhận y làm đệ tử.
"Trình Tu hiện tại không dám nhận mình là tinh anh, nhưng có thể vượt qua hàng vạn người để lên tới vị trí này, chắc chắn không phải quá kém. Tiên Quân xin hãy để thời gian chứng minh, xem Trình Tu có phải là tinh anh trong tinh anh hay không."
Hai tay y vẫn nâng linh đang, từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc. Y chờ mong Lạc Thích ghi nhận câu trả lời của mình, cũng là ghi nhận y.
Chợt, linh đang trong tay Trình Tu bay lên, rơi vào tay của Lạc Thích.
"Chào mừng tới Quảng Điện."