Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 18

Editor: Giản Linh Kiwi

Thời Lục vừa trở về chưa được mấy ngày đã bị ốm nặng.

Khí hậu nóng bức ở thành phố Đài gây ra cảm giác vô cùng ngột ngạt, khác hẳn với không khí tự nhiên ở trấn Vân. Thời Lục ngồi cả ngày ở trong phòng điều hòa, chưa đến hai ngày, cơn đau đầu và nóng sốt đúng hẹn mà tới.

Nguyên nhân là bởi vì tối nay cậu ăn một bát canh mơ lạnh.

Đầu bếp thấy ở giai đoạn này, cậu ăn uống không tốt nên mới cố ý làm nó. Kết quả sau khi ăn chưa đầy hai tiếng, Thời Lục bắt đầu đau đầu, so với hai lần ở trấn Vân còn đau hơn. Cậu đau đến nôn mửa, cuộn tròn trên giường phát run.

Quản gia nhanh chóng gọi cho bác sĩ. Trước khi truyền dịch, Thời Tư Niên gọi điện thoại đến, hỏi hai câu nguyên do rồi lập tức đuổi việc đầu bếp đã làm món canh mơ đêm nay cho cậu.

Mí mắt Thời Lục run rẩy, môi cắn chặt, huyệt Thái Dương nhói lên đau đớn, trong bóng đêm trước mắt hiện lên khuôn mặt mấy tiếng trước.

Người đàn ông diện mạo ôn hòa hiền hậu, đặt bát canh mơ xuống với vẻ rất quan tâm. Hắn đứng bên cạnh bất an chà xát tay, nói rằng món này để khai vị.

Hắn chỉ là một đầu bếp làm việc quy củ trong gia đình được mấy năm.

Tay Thời Lục vô thức nắm chặt chiếc vòng màu đen trên cổ tay, gương mặt vùi vào gối, khóe mắt ươn ướt.

Cậu nghĩ lần này thật sự rất đau, đau đến mức nước mắt sắp chảy ra.

Bác sĩ cho cậu một lọ thuốc có thành phần an thần, sau khi uống thuốc nửa tiếng, Thời Lục rơi vào hôn mê sau sự dày vò tra tấn của cơn đau đớn, ý thức khi thì tỉnh táo khi thì hỗn loạn, đầu đau như bị kiến gặm cắn, đau đớn vĩnh viễn không dừng lại.

Không biết tới lúc nào, Thời Lục bỗng nhiên tỉnh lại. Bên tai yên tĩnh đến đáng sợ, cậu mở mắt ra, trên đỉnh đầu có ánh đèn mờ ảo, rèm cửa che kín không nhìn thấy bên ngoài, trong phòng không có một bóng người.

Đồng hồ trên tường tích tắc, cũng chính là âm thanh duy nhất trong khoảng không tĩnh mịch vô tận này.

Thời Lục đột nhiên nhớ Thiên Huỳnh đến điên cuồng, nhớ cái khi dưới ánh đèn mờ nhạt cô thức canh bên người hắn thâu đêm.

Cậu muốn trói cô lại bên người một lần nữa.

Học kỳ này đã qua hơn một tháng, tháng mười, khí hậu dần chuyển lạnh.

Thiên Huỳnh vẫn tan học về nhà như thường lệ. Hôm nay thứ sáu, có thời gian hai ngày để làm bài tập, cô thả cặp sách xuống, chuẩn bị đi luyện đàn.

Mấy bản nhạc Thời Lục đưa cho cô, Thiên Huỳnh đã đàn đến thuộc làu. Cô không biết trình độ bây giờ của mình như thế nào, nhưng mỗi lần Thư Mỹ Mỹ nghe xong, bọn họ đều vui vẻ vỗ tay, khen cô cực kỳ lợi hại.

Giống như mỗi lần cô nghe Thời Lục đánh đàn vậy.

Cậu lại gửi cho cô mấy cuốn sách nhạc cùng một đống đồ ăn, lần này ngoại trừ loại chocolate cô thích ăn còn có không ít các loại của nhãn hiệu khác. Thời Lục mua tất cả các loại chocolate cậu ăn hàng ngày cảm thấy ngon, sau đó gửi hết cho cô.

Thiên Huỳnh vừa muốn xuống phòng khách, chưa kịp ngồi xuống trước giá dương cầm, đột nhìn nhìn thấy Thiên Chính Dân từ trong phòng đi ra. Sắc mặt ông tiều tụy, đầu tóc rối vời, có vẻ nghỉ ngơi không tốt.

Nhìn thấy Thiên Huỳnh, ông duỗi tay xoa mặt, lên tiếng gọi cô.

“A Thiên, con lại đây chút, ba có chuyện muốn nói với con.”

Trong phòng khách, Thiên Huỳnh và Thiên Chính Dân ngồi bên bàn, hai người đối mặt nhau, Thiên Huỳnh đặt tay lên bàn nghiêm túc nghe.

Thì ra ba và ba của Lộc Lộc đã biết nhau mười mấy năm, ba cô đã từng làm việc cho ông ấy.

“Ba của Tiểu Lục là người rất lợi hại, ba chỉ trùng hợp cứu ông ấy một lần, ông ta liền muốn ba ở cạnh làm chút việc lặt vặt.”

“Sau khi biết mẹ con, ba đã từ chức trở lại.”

“Trước đó… Vẫn luôn không nói với con, ba chuẩn bị đóng cửa nhà nghỉ, ra ngoài tìm công việc mới…”

“Con biết.” Thiên Huỳnh ngắt lời ông, chớp mắt nói: “Lần trước con vô tình nghe ba gọi điện thoại.”

Thiên Chính Dân ngẩn người, nhìn cô chăm chú, sau đó thở dài một tiếng: “A Thiên…”

Ông tiếp tục nói: “Lúc trước có thể khai trương nhà nghỉ, cũng nhờ ba Tiểu Lục giúp đỡ một số tiền. Hiện tại không làm nữa, đương nhiên ba cũng phải nói một tiếng, kết quả…”

Thiên Chính Dân tinh tế nói thẳng ra tất cả lý do kết quả, nghe ông nói xong, Thiên Huỳnh mới chậm rãi đứng dậy, nói thẳng vào trọng điểm.

“Cho nên, bác ấy muốn con đến đó cùng đi học với Lộc Lộc?”

“A Thiên, bất kể con làm cái gì ba đều ủng hộ con.” Thiên Chính Dân do dự nói: “Không cần vì bất cứ điều gì mà ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, cho dù thế nào, con vui vẻ là quan trọng nhất.”

Thiên Huỳnh lặng lẽ nhìn ba chăm chú. Không biết từ lúc nào, trên đầu ông đã có vài sợi tóc bạc, khuôn mặt anh tuấn trong trí nhớ đã có nếp nhăn, dáng người cũng không còn cao lớn như trước nữa.

Ba cô đã già rồi.

Thiên Chính Dân đang định nói gì đó, ông lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, vừa không yên tâm để con gái nhỏ của mình đến một nơi xa lạ như vậy học tập, lại chẳng muốn cô ở nhà một mình. Ông đang muốn mở miệng, Thiên Huỳnh đã ngắt lời.

“Ba, con đồng ý.”

“Cái gì…” Ông hé môi, biểu tình sững sờ.

“Con rất thích Lộc Lộc.” Đôi mắt cô sáng ngời, trên khuôn mặt không có chút mù mịt nào: “Hơn nữa, có thể học trong thành phố không phải rất tốt sao?”

“Còn có thể thuận tiện phát triển nhà nghỉ, hình như cũng chẳng có chỗ nào không tốt.”

Ngoại trừ việc khiến cô phải rời xa nơi quen thuộc và bạn bè, đi đến một thành phố xa lạ, dung nhập với một đám người hoàn toàn mới.

Thủ tục chuyển trường xong xuôi, đã là chuyện của một tháng sau đó.

Trong thời gian này, Thời Lục gọi cho cô vô số cuộc điện thoại, tất cả đều là lén gọi vào giờ giải lao trong trường, cậu bắt buộc Thiên Huỳnh phải đưa điện thoại đến trường, không được tắt máy.

“A Thiên, cậu thích màu gì, hồng nhạt được không? Hay vẫn là màu lam?” Nam sinh hỏi qua điện thoại. Mấy ngày nay Thiên Huỳnh bị cậu hỏi nhiều vấn đề từ lớn đến nhỏ, hôm nay hỏi cô thích ăn cái gì, ngày mai lại hỏi cô thích cây gì.

Hiện tại lại đổi thành màu sắc.

Thiên Huỳnh bất đắc dĩ: “Cậu muốn mua gì cho tớ à? Không cần đâu, tớ cũng không thiếu.”

“Không, tớ trang trí phòng cho cậu.” Bên kia vang lên thanh âm vui vẻ của Thời Lục, không khắc chế được mà ngo ngoe rục rịch.

“Mấy ngày nữa cậu đến đây, tớ phải chuẩn bị thật tốt.”

“Hả…” Thiên Huỳnh không kịp phòng bị sửng sốt, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Tớ phải ở lại nhà cậu à?”

“Đúng thế.” Thời Lục cũng bị câu hỏi của cô làm sửng sốt một chút.

“Sao cậu lại không ở nhà tớ chứ?”

“Không phải có thể ở lại trường sao?” Thiên Huỳnh đã hỏi thăm qua, Nhất Trung Đài Thành là trường trung học tốt nhất toàn tỉnh, trong đó có chỗ ở lại, ở lại đó có thể tham gia tự học sớm và tối, còn có cả giáo viên ở nữa.

“Cậu muốn ở đó?” Ngữ khí Thời Lục lập tức trầm xuống, không cần bổ não, trước mắt Thiên Huỳnh cũng xuất hiện được vẻ mặt bất mãn của cậu.

Môi cô mấp máy, không nói chuyện. Trong sự tĩnh lặng, giọng nói Thời Lục bỗng nhiên truyền đến.

“A Thiên, tớ sẽ không bắt nạt cậu.”

“Tớ biết.” Thiên Huỳnh ngước mắt về nơi xa, khẽ cười một tiếng.

“Cậu đánh không lại tớ.”

“?!”

“Nói hươu nói vượn.” Cậu cau mày.

“Đúng mà. Đến con sâu cậu còn sợ, đừng nói là đánh nhau với người khác.” Thiên Huỳnh vạch trần cậu không chút lưu tình.

“Chờ cậu đến đây rồi, tớ sẽ cho cậu xem phong thái của một tiểu bá vương!” Thời Lục tức giận.

“…”

“Lục vô địch.” Thiên Huỳnh cố tình dừng lại một chút, khen: “Cậu thật khỏe.”

“…”

Thời Lục nghẹn lời.

Theo lịch, ngày lập đông là đầu tháng mười một, cách Thiên Huỳnh và Thời Lục còn hai tháng.

Đêm trước đó, Thiên Chính Dân và cô ở nhà ăn lẩu.

Trên bàn đầy nguyên liệu nấu ăn, một mẻ rau dưa sạch vừa mới thu hoạch từ trong vườn, củ cải, mầm tỏi, bông cải xanh,… Còn có cả thịt nạc thái mỏng, xương sườn, nấm đông cô.

Hơi nóng bốc lên, hai cha con ngồi quây quần bên nhau, cách một cái nồi lẩu nghi ngút khói.

“A Thiên, ăn nhiều một chút, chờ lúc vào thành phố rồi sẽ không được nếm tay nghề của ba nữa đâu.” Thiên Chính Dân gắp cho cô một đũa thịt đầy, đặt vào bát của Thiên Huỳnh.

Trong khoảng thời gian này, công việc kinh doanh của nhà nghỉ tiến triển không ít, hiếm khi được bữa thảnh thơi, Thiên Chính Dân lập tức rửa tay xuống bếp làm một bữa tiệc lớn khó có từ lâu.

Theo số lượng khách ngày càng tăng lên, Thiên Huỳnh mới biết được trong nhà Thời Lục có rất nhiều chuỗi khách sạn. Chẳng qua bọn họ đưa nhà nghỉ gia nhập vào tập đoàn dưới danh nghĩa, sau đó tạo thành hệ liệt nhãn hiệu “Sơn dã”, đưa lên mạng, cứ thế thường xuyên có khách gọi điện đến chỗ họ đặt phòng trước.

Nhà nghỉ đã tân trang từ trong ra ngoài một lần, dụng cụ bày biện đều đạt chuẩn, Thiên Huỳnh không thể lang thang khắp nhà một cách tùy tiện nữa, lúc có khách đến cô đều quy củ ở yên trong phòng.

Từ từ sẽ tốt hơn.

Mà hết thảy đều bởi vì Thời Lục.

“Ba à, ba cũng ăn đi.” Thiên Huỳnh gắp cho Thiên Chính Dân một miếng sườn mà ông thích.

“Lúc con không ở nhà, ba phải chú ý thân thể mình, đừng làm việc mệt mỏi quá.”

Ngày mai là ngày xuất phát, xe phía Thời Lục chuẩn bị sẽ đến đón cô, đồ đạc của Thiên Huỳnh đã thu dọn xong xuôi, đây là bữa liên hoan cuối cùng của hai cha con trước lúc chia tay.

“A Thiên, con cũng phải tự chăm sóc tốt chính mình.” Thiên Chính Dân xoa đầu cô.

“Có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho ba.”

Ăn cơm xong, Thiên Huỳnh lên lầu, phát hiện ra trong điện thoại có một loạt cuộc gọi nhỡ. Cô ấn mở ra, tất cả đều là của Thời Lục.

Cậu gọi cho cô mười mấy cuộc điện thoại.

Cô gọi lại, không tới hai giây, bên kia đã nhấc máy.

“Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh vừa mới ăn lẩu xong, giọng nói hơi khàn vì nhiệt nóng, cô gọi tên cậu xong, đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.

“Sao vậy?” Thiên Huỳnh thử hỏi lại một câu. Một lúc sau, Thời Lục mới cẩn thận hỏi: “A Thiên, cậu khóc à?”

“?” Thiên Huỳnh mờ mịt.

“Không.” Cô nghĩ rồi giải thích: “Tớ vừa mới lên lầu, mới nãy ăn lẩu với ba dưới kia.”

“À…” Thời Lục dường như đang thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu lập tức trở nên thoải mái.

“Cậu thu dọn đồ xong rồi sao? Ngày mai xuất phát, mang theo những đồ cần thiết là được, ở đây cái gì cũng có, thiếu lại mua thêm.”

“Thu dọn rồi.” Thiên Huỳnh dựa vào bàn, nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ ngắm phong cảnh.

Trời lạnh, cây cối trong rừng có chút điêu tàn.

Không còn sự tươi tốt xanh um của mùa hè nữa.

“Thật ra tớ muốn đón cậu, Thời Tư Niên lại không đồng ý, tức chết mất. Hai ngày nay còn ném tớ ở cái nơi chim không thèm ỉa để tập huấn…” Thời Lục lải nhải oán hận, bộ dáng tức muốn hộc máu vô cùng rõ ràng.

Thiên Huỳnh đặt điện thoại bên tai, nghe cậu nói, tay vẽ các vòng tròn lên mặt kính.

Lỗ tai, cái mũi, chòm râu,… Cuối cùng là một đôi mắt trừng lớn.

Một con mèo đang tức muốn hộc máu lập tức xuất hiện.

“Có lẽ ngày mai sẽ giải tán, hay buổi chiều cậu đến đi, lúc đó tớ sẽ ở nhà chờ cậu.” Thời Lục tiếp tục nói, nghe đến đó, nụ cười kìm nén nãy giờ của Thiên Huỳnh nhạt đi, thu tay lại hỏi.

“Vậy cậu không đi học à?”

Nếu cô nhớ không nhầm, ngày mai là thứ hai.

“Lên lớp có gì tốt, tớ trốn hai tiết là được.”

“Không được.” Thiên Huỳnh thấp giọng nói.

“Vậy cậu đừng tới đón tớ.”

“…”

“Nhưng ở nhà không có ai cả, như thế sao được!”

“Bác Thời bảo tớ trực tiếp đến trường làm thủ tục chuyển trường, sau đó buổi tối quay về cùng nhau ăn cơm.” Thiên Huỳnh nói với cậu, khí thế ngập tràn của Thời Lục lập tức chìm xuống, phản ứng đầu tiên của cậu là.

Cô gọi bác Thời còn rất thuận miệng, Thời Lục chua xót nghĩ.

“Cũng được.” Cuối cùng cậu không thể không đồng ý: “Lúc đó tớ đến cổng trường đón cậu.”

Sáng sớm ngày hôm sau, trước nhà nghỉ có một chiếc xe màu đen.

Nó rất giống với chiếc trước đó của Thời Lục, chẳng qua, lần này đổi người thành Thiên Huỳnh.

Hành lý của cô ít đến đáng thương, chỉ có một cái rương hành lý cũ, trong ngực ôm một cái cặp sách. Thiên Chính Dân theo sau cầm theo hai túi lớn đặc sản trong nói, giúp cô nhét vào cốp xe.

Tài xế chờ trong xe, Thiên Chính Dân không yên tâm, đứng bên ngoài dặn dò cô một lúc lâu, cuối cùng cũng nói xong những điều cần nói.

Hai người đứng đối diện, Thiên Huỳnh yên lặng khịt khịt mũi, tiến lên ôm lấy ông.

“Ba.”

“Con đi rồi, ở nhà ba phải tự chú ý nhiều hơn.”

“Được.”

“A Thiên, đến đó nhớ học tập chăm chỉ nhé.” Ông dừng lại, xoa đầu cô.

“Tự chăm sóc mình thật tốt.” Cuối cùng ông nói.

“Lên đường bình an.”

Thiên Huỳnh ngồi trong xe, nhìn bóng dáng Thiên Chính Dân đứng ở ven đường xa dần, chậm rãi biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, cô chớp mặt gục đầu xuống, xoang mũi chua xót..

Cô không khỏi suy nghĩ, ngày đó Thời Lục rời đi, có phải cũng giống như cô hiện tại hay không?

Hành trình tiếp theo thuận lợi suôn sẻ, Thiên Huỳnh ngủ thẳng giấc đến khi đến đường cao tốc.

Trong xe quá mức yên tĩnh, chỉ có cô và tài xế, toàn bộ hành trình bác ấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nghiêm túc lái xe không nói lời nào. Thiên Huỳnh lúc đầu còn vùi đầu buồn bã, sau khi xe chạy êm rồi thì từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lúc cô tỉnh lại, bên ngoài đã không còn là những khung cảnh quen thuộc nữa, dãy núi trập trùng đã bị các tòa cao ốc thay thế, từng dãy nhà như kéo dài ra xa, không có điểm cuối.

Từ trước đến giờ Thiên Huỳnh chưa từng thấy qua những tòa cao ốc như thế, giống hệt như một khu rừng sắt thép công nghệ cao sáng chói rực rỡ.

Cuối cùng cô cũng biết vì sao Thời Lục nói, cậu không thể nhìn thấy những ngôi sao.

Bầu trời ở đây gần như bị che khuất.

Thiên Huỳnh uống một ngụm nước rồi ngồi thẳng dậy, thấy cô tỉnh lại, tài xế nhìn cô từ gương chiếu hậu một cái, rốt cuộc cũng mở miệng nói câu đầu tiên trong suốt chuyến đi.

“Ông chủ bảo cháu đến trường học của cậu chủ, nơi này cách đó cũng không xa nữa.”

“Dạ.” Thiên Huỳnh gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn.

“Phía trường học đã được thông báo rồi, lát nữa hẳn sẽ có người đến đón cháu.” Có lẽ vì lo cô sợ người lạ, tài xế không nhịn được nói thêm một câu, Thiên Huỳnh vội cảm ơn.

“Cháu biết rồi, cảm ơn bác.”

Đường thành phố rộng lớn, đường nhỏ ở trong núi không thể so sánh được, tốc độ xe tăng nhanh đáng kể, lướt qua xe cộ hai bên.

Thiên Huỳnh ôm cặp sách ngoan ngoãn ngồi đó mở to mắt nhìn những thứ xa lạ bên ngoài, cô không chớp mắt đánh giá, nỗi sợ hãi với hoàn cảnh xa lạ dần bị thay thế bởi những điều mới mẻ.

Không lâu sau, chiếc xe này dừng lại chỗ cổng trường. Thiên Huỳnh nhìn ra bên ngoài, lập tức thấy bốn chữ vàng giữa cổng trường tráng lệ đập vào mắt.

“Nhất Trung Đài Thành.”

So với trường trung học trong trấn bọn họ thì cao cấp hơn vô số lần.

Thiên Huỳnh chỉ lấy cặp sách trên xe xuống, chỗ này không thể đậu lâu, tài xế liền lái xe đi, đưa hành lý của cô về nhà trước.

Vài phút trước, Thời Lục gọi điện thoại cho cô, bảo cô đợi ở cổng trường, cậu sẽ đến đón.

Thiên Huỳnh đứng ở cửa, bên cạnh là phòng bảo vệ. Cô gái nhỏ mặc một cái váy liền màu lam nhạt, khuôn mặt dịu dàng, ngoan ngoan ôm cặp sách trong tay không nói lời nào, bác bảo vệ không nhịn được mà bắt chuyện.

“Cháu gái, cháu tìm ai à?”

“Hôm nay cháu tới làm thủ tục chuyển trường.”

“Lớp mấy rồi? Sao chỉ có mình cháu thế?” Bác bảo vệ nhiệt tình hỏi. Thiên Huỳnh đáp một năm một mười: “Lớp mười ạ. Cháu có một bạn học ở trong đó, lát nữa cậu ấy sẽ dẫn cháu đi làm thủ tục.

“Bạn cháu tên gì? Biết ở lớp nào không? Để bác tìm giúp cháu.”

“Thời Lục ạ.”

“Lớp…” Thiên Huỳnh ngập ngừng, cô còn chưa nghĩ ra, bác bảo vệ đã cắt lời cô, giọng nói vang to lên, hai mắt như phát sáng.

“Thời Lục hả!”

“Cháu là người nhà cậu ta à?”

“Hả, bác biết cậu ấy ạ?” Thiên Huỳnh do dự hỏi. Bác bảo vệ lập tức đẩy cửa ra, nhiệt tình vẫy tay với cô.

“Ai mà không biết Thời Lục chứ, ba cậu ta chính là thành viên của ban giám hiệu trường, trong trường cơ hồ ai cũng biết cậu ta.”

“Cháu đến tìm cậu ta đúng không, vào luôn đi, phòng học của cậu ấy ở tầng hai của tòa nhà dạy học bên cạnh, cháu đi thẳng qua sẽ đến.”

Thiên Huỳnh từ cổng trường bước vào, cô đứng ven đường nhìn tòa nhà dạy học màu nâu đỏ trước mặt, có chút do dự, vừa rồi gọi điện thoại trong xe, cô mơ hồ nghe thấy bên Thời Lục rất ầm ĩ, giống như có rất nhiều người đang nói.

Bây giờ đang là giờ học, hẳn cậu cũng không tiện ra ngoài, hay là cô tự qua tìm cậu vậy?

Thiên Huỳnh nghĩ như thế, ôm cặp sách đi vào trong, chỉ mất mấy phút đã đến nơi, cẩn thận bước lên cầu thang lên lầu.

Thời Lục hình như học lớp 1 khối mười, trước đó từng nghe cậu nói qua…

Thiên Huỳnh vừa nghĩ trong lòng, vừa bước trên hành lang.

Từ phía xa truyền đến tiếng nói cười vui vẻ, vô cùng rõ ràng chói tai trong khu dạy học yên tĩnh này, tiếng nói dần lại gần, cô bước chưa đến hai bước đã chạm mặt một đám người.

Hầu hết đều là nam sinh, tuổi tác không khác biệt với cô lắm, rõ ràng đều mặc đồ đồng phục nhưng đều rất hợp thời trang, người dẫn đầu không kiên nhẫn cau mày, trong nháy mắt ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn mắt.

Thiên Huỳnh nhìn đám người xung quanh Thời Lục, bị đám đông sau lưng cậu dọa đến, trong mắt ánh lên sự sợ hãi, cô mím môi, theo bản năng gọi tên cậu.

“Lộc Lộc.”