Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 19

Edit: Diệc Linh Pisces

Mười phút trước.

Tiết này của lớp 1 vừa khéo là tiết tự học, giáo viên không có ở đây. Trong lớp chia rõ thành hai phe, một bên thì vùi đầu nghiêm túc cố gắng học bài, một bên bắt đầu chểnh mảng, chân tay không đứng đắn, nghiêng trước ngó sau.

Ninh Trữ là người đầu tiên lôi máy chơi game trong bàn học ra, ấn bùm bùm liên tục. Hai nam sinh ở bàn trước đang giành nhau cuốn truyện tranh, cách đó không xa còn có người nằm ngủ.

Thời Lục liếc nhìn đồng hồ, lấy điện thoại di động trong túi ra gọi cho Thiên Huỳnh.

Ban đầu Thời Tư Niên đã sắp xếp một thư ký đến xử lý thủ tục chuyển trường cho Thiên Huỳnh nhưng cậu chủ nhỏ lại xung phong nhận việc, không giải thích gì mà đã ôm việc vặt này.

Mấy tháng nay Thời Lục cũng quen cửa quen nẻo chỗ phòng giáo vụ rồi, vừa lúc sau khi xử lý xong đống thủ tục thì cũng có thể dẫn Thiên Huỳnh đi dạo quanh trường để làm quen với hoàn cảnh mới.

Cậu phải lập tức trở về trường sau khi kết thúc lần tập huấn buổi sáng. Nhìn thấy bộ dạng háo hức sốt ruột của cậu, Thời Tư Niên không đồng ý ngay, chỉ là cảnh cáo cậu một câu trước khi cúp điện thoại.

“Đừng gây rắc rối cho ba nữa.”

Khi điện thoại vừa kết nối cuộc gọi thì vẫn rất bình thường, giọng nói của Thiên Huỳnh có phần mềm mại hơn, thiếu sức sống hơn so với bình thường, như thể vừa tỉnh ngủ.

Phòng học hơi ồn ào, Thời Lục không thể không nói to hơn nữa. Giọng điệu của cậu phần nào được cải thiện, không có sự mất kiên nhẫn và hung hăng như trước, thay vào đó là sự dịu dàng nhẫn nại.

“Xe chạy đến đâu rồi?”

“Đi đường có mệt không?”

“Đã nhìn thấy cổng trường?!”

“Vậy cậu ở đó chờ tớ, tớ lập tức xuống đó đón cậu.”

Câu cuối cùng gần như là kêu lên. Từ lúc cậu bắt đầu nói chuyện thì Ninh Trữ đã dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, trò chơi trong tay cũng tạm dừng lại. Thấy Thời Lục vừa cúp điện thoại đã xách áo khoác vội vàng chạy ra ngoài. Gần như chắc chắn suy đoán trong lòng nên hắn vội vàng gọi cậu lại.

“Này này, cậu chủ nhỏ cậu đi đâu đấy?”

“Đón người.” Thời Lục không quay đầu nhìn lại, cậu bước nhanh đến mức Ninh Trữ sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt làm người chứng kiến đầu tiên. Hắn lập tức thả máy chơi game xuống để đuổi theo, buột miệng thốt ra theo bản năng.

“Đón ai thế! Bạn gái nhỏ của cậu à?”

“Bạn gái?!”

“Bạn gái của Thời Lục! Bạn! Nữ!”

Giọng nói của Ninh Trữ không lớn, ở nơi ồn ào náo động như phòng học cũng nghe không rõ lắm. Nhưng lạ thay, trong nháy mắt mà tất cả mọi người đã dừng hết động tác, nắm bắt kịp từ khoá vô cùng kỳ diệu ấy.

Bạn gái của Thời Lục phải là thần thánh phương nào mới có thể hạ gục tên hỗn thế ma vương này.

Chuyện này quá cmn kích thích! Vậy mà Thời Lục lại có bạn gái!!!

Trong lúc nhất thời, không có ai cướp truyện tranh, cũng không có ai ngồi đọc sách. Người chơi game vì quên thao tác tiếp nên màn hình xuất hiện dòng nhắc nhở “THẤT BẠI” màu đỏ tươi, người đang ngủ lập tức kinh sợ ngồi bật dậy, trợn mắt há hốc mồm, chẳng còn chút buồn ngủ nào.

“Này này, bạn gái của Thời Lục là ai?”

“Đâu ra vậy? Sao đột nhiên lại có bạn gái?”

“Không phải từ trước đến nay cậu ta luôn bất hoà với nữ sinh hay sao? Lần trước còn mắng Tưởng Hân đến phát khóc nên bị lôi đến phòng giáo vụ còn gì.”

“Đi đi đi! Chúng ta mau đi hóng chuyện!”

Mọi người trong lớp vừa nghe tin thì sôi nổi ngay, lập tức hành động. Ai cũng không thể ngồi yên, phải đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cả bọn chạy theo hít drama.

Lúc này Ninh Trữ đã biết mình gây ra hoạ lớn. Hắn nhìn khuôn mặt gần đen như đáy nồi của Thời Lục, sợ hãi rụt cổ lại trong ba giây mới chợt nhận ra mình đúng là cái loại mất bò mới lo làm chuồng.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Nhiều người đi theo như vậy không khỏi dọa cô gái nhỏ sợ mất!” Hắn gào lên với đám người trong lớp đang rục rịch manh động, cố gắng phất tay thật mạnh hướng vào phòng.

“Biến biến biến! Tất cả ngồi im học tập tự giác cho tôi! Nếu không tôi sẽ đi báo cáo các cậu với mấy giáo viên đấy.”

Kẻ nhát gan không dám đặt cược đều biết điều rút lui, còn đám bạn bè chơi thân với Ninh Trữ thì không hề bị dọa sợ một chút nào, ngược lại còn cợt nhả đi lên, bá vai với hắn.

“Anh Ninh, chúng ta qua đó xem một chút đi. Đảm bảo tuyệt đối giữ im lặng.” Người chạy lại làm động tác kéo khóa miệng, thề thốt bảo đảm chân thành.

“Chúng em hộ tống anh và anh Lục!”

Đảm bảo cái rắm ấy.

Trong lòng Thời Lục có ngàn lời chửi tục muốn thốt ra nhưng cuối cùng vẫn cố kìm xuống.

Thiên Huỳnh đã đến tận cổng trường rồi, cậu không muốn làm chậm trễ thời gian quá nhiều.

“Nói trước, nhìn thấy cô ấy thì cút xéo ngay, đến lúc đó nếu các cậu dám nói bậy một câu…” Ánh mắt cảnh cáo của Thời Lục quét qua như sấm rền gió cuốn. Người chạy lại đây là Thịnh Dương, nhanh chóng gió chiều nào theo chiều ấy, siết chặt tay phải gõ mạnh vào vai mình hai lần, tỏ vẻ người anh em cứ yên tâm làm việc của mình, trông rất đáng tin cậy.

“Đừng lo lắng, bọn tớ chắc chắn không dọa sợ cô gái nhỏ đâu.”

Dọa sợ cô gái nhỏ hay không thì không biết.

Thế là Thời Lục bước ra khỏi lớp cùng một đám người đông như vậy. Đang trong thời gian lên lớp nên toàn bộ khu dạy học rất yên tĩnh. Tiếng nam sinh nói chuyện nhao nhao ngay bên tai khiến cậu cau mày định chửi bới đúng lúc đến góc ngoặt chỗ hành lang.

Mọi âm thanh chợt im bặt trong nháy mắt. Thời Lục như có dự cảm, kìm lại những lời chửi rủa, vừa ngẩng đầu đã thấy một cô gái nhỏ đứng cách đó không xa.

Cô mặc một chiếc váy liền thân màu lam nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen ướt át, đang cầm trên tay một chiếc cặp sách.

Dường như cô thấy cả đám người đứng phía sau cậu nên bả vai hơi rụt lại, lộ ra vẻ nhút nhát, nhỏ giọng gọi cậu theo bản năng.

“Lộc Lộc.”

Thời Lục vẫn không có phản ứng gì.

Bầu không khí lặng như tờ trong hai giây, tiếng cười phía sau nổ tung phá vỡ sự im lặng trước. Ninh Trữ và Thịnh Dương đã cười đến mức ngã trái ngã phải từ lâu, đỡ lấy vai nhau, không quên nhìn cậu bằng ánh mắt trêu chọc.

Thời Lục là một người ngạo mạn quái đản, tính tình cáu kỉnh không tốt, ở trong trường thì coi trời bằng vung, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể mặt cậu ba phần.

Không ai dám đụng chạm đến cậu, người không thân nếu vô tình gặp trên đường đều lặng lẽ rời khỏi, e sợ có kẻ không cẩn thận chọc tức vị thiếu gia này.

Ngày thường mọi người đều đùa nhau gọi cậu là thiếu gia nhỏ nhà họ Lục, sau lưng còn có người đặt biệt danh cho cậu là “Tiểu ma vương trường Nhất Trung”, bạn cùng lớp hay những người không quen biết đều lịch sự gọi cậu là Thời Lục.

Nhưng cô gái nhỏ đứng đối diện không biết xuất hiện từ chỗ nào, vừa nhìn thấy cậu đã gọi — “Lộc Lộc?”

Còn gọi như vậy ngay trước mặt nhiều người bọn họ.

Cả đám nhìn khuôn mặt cứng đơ lại của Thời Lục, tất cả đang hít hà drama, chờ Thời Lục tức giận đến phát điên lên, như thể đã tưởng tượng ra cảnh cô gái nhỏ sắp bị cậu mắng phát khóc.

Xung quanh vô thức yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người dính chặt vào Thời Lục. Ai ngờ, một giây sau, người được mệnh danh là “Hỗn thế ma vương” ngày thường của trường lại ửng đỏ cả mặt, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái nhỏ, nhẹ giọng trả lời.

“Ừm…”

!!!

Trời! Sập!

Đồng tử của mọi người mở to ra trong nháy mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt với vẻ khó có thể tin nổi, nghi ngờ mình vừa gặp ảo giác.

Thời Lục phớt lờ biểu cảm sốc đến vỡ vụn của bọn họ, đi lên trước vài bước, vừa nhẹ nhàng xách cặp sách trong lòng ngực Thiên Huỳnh lên, vừa vươn tay xoa xoa tóc cô.

“Sao cậu tự vào được đây? Không tớ dặn cậu đợi tớ ở cổng trường sao.”

Thiên Huỳnh ngơ ngác nói: “Tớ nói tên của cậu nên bác bảo vệ cho tớ vào luôn, còn chỉ cho tớ cậu đang ở dãy phòng nào.”

Thời Lục khẽ khịt mũi, “Vậy thì bác ấy cũng tử tế đấy.”

Thiên Huỳnh mím môi không nói gì, đột nhiên Thời Lục cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Đi đường có mệt không?” Chàng trai hỏi với giọng điệu dịu dàng, ánh mắt chỉ có hình ảnh cô.

“Tớ sẽ đưa cậu đi làm thủ tục chuyển trường.”

Thời Lục dẫn Thiên Huỳnh rời khỏi đó. Phòng giáo vụ nằm ở một tòa nhà khác, vừa định đi xuống cầu thang đối diện thì đám người đứng trên hành lang ngơ ngác nhìn Thời Lục xách cặp sách, dắt cô gái nhỏ phía sau đi qua người họ.

Lối đi không rộng, bị buộc phải nhường đường suốt nên hơi chen chúc nhau. Thiên Huỳnh đi ngang qua trước mặt một chàng trai đang trợn tròn mắt, khẽ rụt vai lại, gật đầu tỏ ý xin nhường đường.

“Ôi đệt —”

Đợi đến khi bóng dáng họ khuất dần, đám đông im lặng bấy lâu cuối cùng cũng bật thốt những lời chửi tục.

Đi xuống cầu thang thì bên ngoài không có một bóng người, khuôn viên trường rất yên tĩnh trong giờ học. Thiên Huỳnh thoải mái hẳn, cuối cùng cũng có thời gian quan sát nam sinh đứng cạnh mình.

Thời Lục đang mặc đồng phục học sinh của trường, đen trắng phối hợp, có hai vạch màu đỏ gạch trên ống tay áo, cùng màu với khu dạy học của họ.

Trên ngực áo thêu một hoa văn cổ, đó là huy hiệu trường.

Rất đẹp, mặc vào phát ra khí chất độc đáo.

Đặc biệt là khi được mặc bởi Thời Lục, nó nhanh chóng tôn lên vẻ sạch sẽ và quý phái, gương mặt đẹp trai hơn vài phần.

Nghĩ đến việc sau này mình cũng được mặc bộ đồng phục xinh đẹp như vậy đến trường, tâm trạng cô tốt hơn không ít.

Nỗi lo lắng của Thiên Huỳnh về môi trường mới được xoa dịu một cách kỳ lạ bằng bộ đồng phục.

“A Thiên, đang nghĩ gì vậy?” Thời Lục phát hiện ánh mắt của cô, xoa đầu cô hỏi. Đột nhiên cậu thích nghịch tóc cô, Thiên Huỳnh kìm lại cảm giác khó hiểu, trả lời không cần nghĩ ngợi.

“Tớ thấy đồng phục của các cậu rất đẹp.” Cô ngước nhìn Thời Lục, nói với vẻ nghiêm túc: “Lộc Lộc, cậu mặc lên trông rất đẹp.”

Thời Lục bị chọc cười ngay, tay cậu lại muốn táy máy. Thời Lục nhịn xuống, “Lát nữa đi lấy cho cậu là ngày mai cậu cũng có thể mặc.”

“Wow.” Tính cách của Thiên Huỳnh vẫn như một đứa trẻ, không thể không nhảy nhảy tưng tưng hai bước.

“Thích đến vậy cơ à?” Thời Lục thấy cô như vậy, hỏi lại.

“Ừ.” Thiên Huỳnh gật đầu lia lịa.

Thời Lục không khỏi đắc ý, hếch mặt lên: “Có phải vì tớ đẹp trai không? A Thiên, không phải đồng phục đẹp, là do tớ đẹp.”

Thiên Huỳnh: “……”

Cô có chút cảm giác không nói nên lời.

“Lộc Lộc.”

“Ừ?”

“Đừng tự luyến quá.”

“?”

“Con trai tự luyến quá thì không đẹp.”

“……”

Cái đuôi kiêu hãnh của Thời Lục đang vẫy vẫy tận trời chợt cụp xuống, trò chơi kết thúc.

Đi qua vườn hoa nhỏ trước khu dạy học, họ bước trên con đường mòn được tráng bằng những mảnh kính nhiều màu, con đường lấp lánh ánh sáng dưới tia nắng mặt trời.

Đối diện là toà nhà có phòng giáo vụ.

“Những người lúc nãy có phải là bạn cậu không?” Thiên Huỳnh nhớ lại mấy nam sinh có biểu cảm phong phú nhưng cả buổi không hề nói chuyện, cảm thấy bọn họ rất kỳ lạ.

“Không phải.” Thời Lục phủ nhận mà không hề do dự.

“Đám ngốc tớ vô tình gặp trên đường thôi.”

Thời Lục dám cá là đám người kia bây giờ đã ầm ĩ cả lên, thêm mắm dặm muối lan truyền mọi chuyện vừa xảy ra cho học sinh toàn lớp.

Cậu đau đầu, không biết đã bao nhiêu lần cậu nảy sinh ý định cắt đứt mọi quan hệ với Ninh Trữ.

“Lộc Lộc, trả lời cho nghiêm túc.”

Thời Lục từ bỏ, bất đắc dĩ nói: “Có một người là bạn, mấy người khác là bạn cùng lớp, thường rủ nhau đi ăn.”

“…… Ra là vậy.”

Trong lúc hai người trò chuyện thì đã đến cửa phòng giáo vụ. Bên phía Thời Tư Niên đã thông báo trước từ lâu, có một giáo viên đang chờ ở trong. Khi Thời Lục gõ cửa bước vào, người đang ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên.

“Bạn học Thiên Huỳnh đúng không, thầy là trưởng khoa giáo dục ở đây. Thầy tên Trương Tề, em gọi thầy Trương là được.” Trương Tề đứng lên, thân hình cao lớn, nét mặt mang sự nghiêm nghị bẩm sinh và khí chất tích lũy theo thời gian, trông không giận cũng tự uy.

“Chào thầy Trương.” Thiên Huỳnh ngoan ngoãn chào hỏi.

“Xử lý thủ tục chuyển trường.” Thời Lục đứng đó, nói thẳng một câu. Trương Tề nhìn cậu, không thèm phản ứng.

“Bạn học Thiên Huỳnh, lại đây điền biểu mẫu, sau đó bổ sung thêm thông tin cá nhân là được.” Mặc dù thái độ của ông đối với Thời Lục không tốt cho lắm nhưng khi nói chuyện với Thiên Huỳnh, giọng điệu của ông hiếm khi có chút mềm mỏng. Điều này khiến sự căng thẳng của Thiên Huỳnh dịu bớt phần nào.

“Vâng.”

Trong văn phòng, bốn cánh cửa sổ đều mở, gió chiều thổi vào từ bên ngoài.

Thiên Huỳnh vùi đầu điền biểu mẫu trên bàn, Trương Tề vẫn bận rộn làm việc trước máy tính. Thời Lục kéo ghế dựa ngồi bên cạnh cô, bắt chéo chân một cách tùy ý.

Xem ra cậu rất quen thuộc với chỗ này, không mảy may dè dặt. Trương Tề nghiêm khắc nhưng cũng không thèm đếm xỉa đến cậu, mặc kệ Thời Lục thích làm gì thì làm.

Sau một lúc, Thiên Huỳnh điền xong biểu mẫu, thủ tục bàn giao đơn giản, Trương Tề đưa cho cô một thẻ học sinh.

“Lớp của em là lớp 1 trong khối, ngày mai đến đây tiếp, giáo viên chủ nhiệm sẽ trực tiếp dẫn em về lớp.”

“Không cần.” Thời Lục ngắt lời ông, “Để em trực tiếp dẫn cậu ấy đến lớp.”

Trương Tề ngừng một chút, “Cũng được.”

“Vậy để Thời Lục dẫn em đi làm quen với môi trường mới luôn.”

“Không còn việc gì nữa thì các em có thể về trước.”

“Vâng, cảm ơn thầy.” Thiên Huỳnh hơi cúi đầu chào ông, vô cùng lễ phép. Đôi mắt Trương Tề vừa mới ánh lên vẻ hài lòng yên tâm thì đã thấy Thời Lục đứng bên cạnh tùy tiện hỏi, không chút lễ độ.

“Thầy Trương, đồng phục đâu rồi? Đi đâu để nhận?”

Ông hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, “Hôm nay giáo viên phòng giáo vụ xin nghỉ, ngày mai hẵng đến lấy.”

“Đưa chìa khóa cho em, em tự đi lấy.” Thời Lục không nề hà gì, vươn tay về phía ông. Trương Tề hít sâu một hơi lần hai, trầm giọng nói.

“Ngày mai đến nhận.”

“Không được.”

Hai người cứ giằng co mãi như vậy, Thời Lục đối diện với ánh mắt đầy uy nghiêm của ông cũng không sợ chút nào, mắt nhìn chằm chằm không chịu nhượng bộ.

Thiên Huỳnh hoảng hốt, vội vàng đi lên lén kéo ống tay áo Thời Lục.

“Đây là chuyện đồng phục của tớ mà.”

“Thầy khiến ngày mai cậu ấy phải mặc quần áo của mình đến trường thì mọi người sẽ nghĩ gì về cậu ấy đây?” Thời Lục dửng dưng trước sự ám chỉ của cô, nhìn chằm chằm Trương Tề, không sợ gì hết.

Trương Tề sửng sốt một lúc, nhưng đúng là ông chưa nghĩ đến chuyện này. Đương nhiên ông cũng không xem đây là việc gì to tát, chẳng qua là tên nhãi ranh được cưng chiều thành thói Thời Lục đang ngỗ ngược, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.

Ông nhắm mắt, quay người tìm chìa khóa trong ngăn kéo.

“Thầy đưa các em đi nhận.”

Lúc ra khỏi phòng giáo vụ thì trời cũng nhá nhem tối, mặt trời lặn ngay trên mái nhà.

Thời Lục hài lòng đi ra với hai bộ đồng phục của Thiên Huỳnh trên tay, trắng trợn xoa rối mái tóc cô.

“Thế nào? Anh Lục nói được làm được.”

“Đã đồng ý với cậu thì chắc chắn không thất hứa.”

Nói như đúng rồi.

Suýt chút nữa vì lý do này mà gây chuyện với thầy trưởng khoa.

Thiên Huỳnh vẫn hơi sợ khi nhớ lại cảnh đó.

Cô lo lắng nghĩ, với tính tình này của Thời Lục thì thực sự có thể suôn sẻ tốt nghiệp không? Cô sợ một ngày nào đó đang đi trên đường thì cậu bị trùm bao tải, lôi vào hẻm nhỏ đánh một trận mất.

Trước kia cậu ở thị trấn cũng thế này, vừa đến đã gây chuyện với cả bọn con nít. Sau này, mỗi khi Thiên Huỳnh dẫn cậu đi ra ngoài, cậu chỉ dám đi theo sát, tay kéo chặt góc áo cô.

Cũng coi như là người biết co biết duỗi.

Thiên Huỳnh mải suy nghĩ, không nghe thấy Thời Lục gọi cô hai lần, cuối cùng cậu phải nói to hơn.

“Cậu đang nghĩ cái gì vậy! Tớ nói gì cũng không nghe.”

“A, cậu vừa nói gì vậy…”

“Tớ hỏi tối nay về nhà ăn cái gì?” Cậu bất mãn trừng mắt nhìn cô, “Để tớ bảo đầu bếp chuẩn bị thức ăn.”

“Tối nay…” Ánh mắt mơ màng của Thiên Huỳnh cuối cùng cũng chịu tập trung, cô hỏi: “Bây giờ chúng ta về thẳng nhà sao?”

“Ừ, bác tài xế chờ sẵn ở cổng trường rồi.”

“Cậu không về lớp à?”

“Đi học làm sao quan trọng bằng cậu được.” Thời Lục nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, cậu kéo cổ tay cô chạy nhanh về phía trước.

“Đúng rồi, nhanh lên, về nhà sớm để xem căn phòng tớ trang trí cho cậu. Nó ở ngay cạnh phòng tớ, đẹp lắm.”

Thời Lục nói không ngừng dọc đường đi, từ lúc ngồi trong xe đã bắt đầu luyên thuyên về mọi việc lớn nhỏ xảy ra kể từ khi cậu về đây. Trên đường còn thường ngừng nói chuyện để sờ đầu cô, xoa bóp cổ tay cô, chê bai cổ tay cô quá gầy gò.

Thiên Huỳnh ôm cặp sách, không thèm để ý đến cậu. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt bị cảnh tượng phồn hoa bên ngoài hấp dẫn.

“Này, cậu có nghiêm túc nghe tớ kể chuyện không!” Cậu chủ nhỏ đang kể về một con mèo hoang mà mình phát hiện hai hôm trước ở ngoài căn biệt thự, nhận ra cô không tập trung lắng nghe nên rất buồn bực.

Thiên Huỳnh gật đầu lia lịa cho có lệ, “Đang nghe. Đang nghe. Con mèo thế nào cơ?”

……..

Cuối cùng lúc xuống xe, bác tài xế im lặng suốt cả quãng đường nay mỉm cười nói với cô, bảo rằng ông đưa đón cậu chủ nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy cậu chủ nói chuyện nhiều như vậy.

Thời Lục không khống chế nổi cảm xúc, nhìn dáng vẻ nhịn cười của Thiên Huỳnh. Lẩm bẩm càu nhàu cả buổi, hai người đi lên bậc thang, đẩy cửa bước vào biệt thự.

Ánh sáng và bóng tối luân chuyển, ánh chiều tà khẽ hôn lên căn phòng khách. Người đàn ông ngồi trên sô pha quay mặt lại, nhìn hai người đang cười cười nói nói, khép máy tính xách tay trên đùi, dáng vẻ như chờ đã lâu.

“Hai đứa trở về rồi à?”