[Đồng nhân Harry Potter] Cuộc sống mới ở Hogwarts của con gái Rupert Grint

chương 4: cuộc nói chuyện nghiêm túc (1)

Bây giờ là 7h30’ sáng thứ hai, và tôi đã được giao cho một công việc hết sức trọng đại. Nó liên quan đến sự sống và tương lai sau này của chúng tôi. Chắc chắn các bạn không thể đoán ra nó là việc gì, nhưng tôi sẽ tiết lộ nó sau khi giới thiệu hoàn cảnh sơ bộ.

Mẹ tôi và cô Emma quyết định đi dạo xung quanh thành phố, tìm hiểu thêm về thông tin của chúng tôi ở nơi này và thuận tiện mua đồ ăn trưa. Cha tôi cùng với 2 người đàn ông còn lại đi tới hẻm xéo, vì rõ ràng là mẹ tôi không thể dùng phép thuật (hoặc ít nhất cho tới khi mẹ có đũa phép) cũng như không thể để 3 người phụ nữ yếu đuối làm những thứ nguy hiểm thế này. Còn phần của tôi là việc cần thiết nhất, trích lời của mẹ tôi:” đây là công việc quan trọng nhất trong tất cả mọi việc, nó cần người thông minh nhất, nhanh trí nhất và giỏi giang nhất, và đó là con đấy con yêu. Con phải làm việc này!”

Vâng, đến đây nếu ai thường xuyên phải làm việc này chắc cũng hiểu tôi đang nói gì. Yup, đó chính là ... canh nhà.

Bạn hiểu mà, đúng không? Đúng không? Thứ duy nhất mà trẻ em có thể làm tốt hơn một con cún ( là cún, không phải chó vì bạn biết đấy, một con chó đương nhiên hữu dụng hơn tôi lúc này), trông nhà!

Haizzzz! Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi chứ hả! 11 vào hôm qua và vẫn bị mẹ lừa bằng trò cũ rích này! Đứa ngu nào đã nhập vào tôi lúc đó và vỗ ngực tự hào? Đứa ngu nào đã thề thốt là sẽ làm tốt dù có chuyện gì xảy ra? Là đứa ngu nào, lăn ra đây dùm cái!

Trời ạ! Người xưa đã nói đứa thông minh bao giờ cũng là đứa ngu nhất lúc cần nhất, quả không sai mà! Giờ, vì một phút dại dột khiến cả đời lầm lỡ, tôi đang lăn lóc khắp nhà như một con sâu, trờ đợi vị thánh cữu rối khiến tôi trở thành bươm bướm!

Tóm cái váy lại, tôi đang rất chán! Rất rất chán đó!

Kim đồng hồ cúc cu treo tường kêu tích tắc tích tắc, còn tôi rơi vào khoảng không vô tận của sự buồn chán! Hãy xảy ra gì đó hay ho đi, hỡi chúa, hỡi phật, hỡi thần tiên,... à, quên cả merlin nữa, hãy ban cho con phép màu đi!

Giống như nghe được lời cầu nguyện (ngu xuẩn và thiếu thành ý) của tôi, chuông cửa nhà đột ngột reo.

Bạn có biết ma thuật của lũ con gái là gì không? Dù cho nhà có bừa bộn đến đâu, tóc tai có thiếu chải chuốt thế nào, chỉ cần có ai gõ cửa một cái, mọi thứ sẽ sạch sẽ và ngăn nắp lại ngay. Ta chỉ có thể nói nó là kì diệu của tạo hóa mà thôi nha.

Tôi ra mở cửa, nở sẵn nụ cười con ngoan trò giỏi bao nhiêu năm của tôi, vì có thể dám chắc đây là khách không thân quen lắm. Bố mẹ tôi sẽ bấm chuông ư? Bạn bè thân thiết có bao giờ gọi bạn ra mở cửa bằng cách nào khác việc dùng mồm hét thật to tên bạn chưa? Đương nhiên, chưa! Nên khi gặp trường hợp này, nên ngoan ngoãn thu lại bộ dáng của một con điên, và chỉnh chu lại bản thân đi. Nếu không thì hậu quả, ặc, tự phát huy trí tưởng tượng của bạn đi nhé.

Ngoài cửa là một người phụ nữ lớn tuổi xinh đẹp, bà có mái tóc vàng búi gọn ra sau đầu và đôi mắt sắc bén. Có cảm tưởng như bà có thể biết được tôi đang nghĩ gì vậy. Chiếc váy màu xanh lục của bà trông rất đẹp, song chiếc áo choàng bên ngoài có vẻ khá kì dị. Tổng thể nhìn bà rất hài hòa, có thể thấy đây là một người rất đoan trang và nghiêm khắc. Một phần trong tôi cảm thấy bà quá cổ hủ và cũng thấy may mắn vì đã mặc một cái sơ mi dài tay cùng chân váy đen. Ấn tượng tốt vào lần đầu gặp mặt chưa bao giờ là ý kiến tồi phải không?

- Cho hỏi bà là ai ạ? – tôi mở cửa, dùng giọng điệu lễ phép nhất trả lời.

- Ta là giáo sư McGonagall của học viện đào tạo phù thủy và pháp sư Hogwarts, đến đây để hướng dẫn trò về một vài vệc cần thiết ở thế giới phép thuật.

- Mời giáo sư vào ạ.

Tôi rất sốc khi bà ấy nói ra thân phận của mình. Không phải bố tôi đã từ chối việc học ở Hogwarts ngày hôm qua à? Sao vẫn có giáo sư tới đây? Tâm trạng nôn nóng, tôi mời giáo sư một ít trà để lấy cớ vào nhà bếp, nhắn tin cho bố mẹ tôi.

Bạn biết thứ gì thiết yếu cho một trẻ em ở nhà trông nhà không? Là phương tiện liên lạc. Điện thoại những năm này phổ biến nhất là điện thoại bàn, song không hiểu sao điện thoại thông minh của chúng tôi vẫn dùng được. Đương nhiên tra cứu thông tin là không thể, song một vài ứng dụng nhắn tin và video call vẫn dùng được. Ban đầu tôi rất lo sợ khi nó hết bin, nhưng đột nhiên nhớ ra cục sạc dự phòng của chúng tôi dùng bin năng lượng mặt trời. Thế là mọi thứ được giải quyết.

Tôi nhắn cho họ một tin nhắn kể sơ qua về những việc đã xảy ra, rồi yêu cầu họ về nhà giải quyết. Những việc như này không thể làm tùy tiện được, dẫu sao nó cũng liên quan đến tương lai của tôi. Tôi cầm ấm trà ra cười với giáo sư McGonagall đang ngồi trên sopha.

Bà ấy đi thẳng vào vấn đề :

- Vì sao trò muốn nghỉ học Hogwarts?

- Ý cô là sao, thưa giáo sư?

- Đừng giả vờ với ta, ta biết trò hiểu phù thủy là gì. Cả cha mẹ cháu đều là phù thủy, không lý nào họ sẽ không cho trò đến Hogwarts học, phải biết tất cả những phù thủy nhỏ đều cần được giáo dục về cách điều khiển phép thuật, nếu không sẽ mang lại những hậu quả khôn lường. Ta tin là trò hiểu việc này.

- Cái này,... – tôi rất lưỡng lự, không biết nên trả lời bà ấy thế nào. Chẳng lẽ bảo bà ấy sẽ có nguy hiểm xảy ra, ba mẹ không muốn cháu đi? Quá không hợp lí rồi, phải không?

Đúng lúc này, mẹ tôi và bố về đến nhà, cả cô Emma nữa. Giáo sư McGonnagall trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra không như thế. Nếu bạn để ý, một bên lông mày cô nhướng lên, còn trọng tâm cơ thể cô đổ về phía trước. Có vẻ cô đang ngạc nhiên. Bạn thân của đại danh đỉnh đỉnh chúa cứu thế, hai trong ba tam giác vàng Griffindor, đang xuất hiện trước mặt trong trạng thái người trưởng thành, trong đó 1 người đã có con. Không sốc mới lạ.

Bố tôi muốn nói chuyện riêng với giáo sư McGonnagall và ngỏ ý để mẹ dẫn tôi ra ngoài. Bố vừa nói vừa nhìn lên trần nhà rồi nháy mắt với tôi, ra hiệu cho tôi nhìn lên tầng. Ông ấy biết rồi! Nhưng trông biểu hiện của ông ấy, có lẽ ông biết lượng thông tin tôi nắm được không có bao nhiêu, nếu không thì... Ôi, ai cũng tưởng bố tôi hiền hơn mẹ, nhưng không phải thế! Nếu như có ai chọc đến ông ấy, thì hãy sẵn sàng về thứ bạn sẽ nhận được đi! Bạn có thể thử nếu muốn, nhưng liệu bạn có an toàn trở ra sau khi chọc ông ấy không thì xin lỗi, tôi không đảm bảo cho bạn được!

Tôi đành ngậm ngùi đi ra ngoài với mẹ dù thật lòng thì không muốn lắm. Khi quay lại thì giáo sư McGonagall đã về, chỉ con bố tôi ngồi trên sopha. Ông ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm khắc, mở miệng:

- Laura, chúng ta cần có một cuộc nói chuyện. Chỉ hai chúng ta.

Bố tôi sẽ không bao giờ gọi tên tôi mà không có mấy cái hậu tố như con yêu, con của cha,... trừ khi có việc xảy ra. Vụ này sẽ nghiêm trọng hơn tôi tưởng nhiều. Tôi nuốt nước miếng, theo ông vào thư phòng. Bố tôi, ông ấy muốn nói cái gì?