[Đồng nhân Harry Potter] Cuộc sống mới ở Hogwarts của con gái Rupert Grint

Chương 5: bước vào một thế giới khác.

Căn phòng nhìn trống trải hơn so với trước đây, có lẽ là do cái máy tính đã bị bố cất đi. Bạn biết mà, ai lại để một cái hộp sắt trên bàn làm việc chứ? Nó sẽ rất kì cục khi để một thứ như thế trong thư phòng trong khoảng thời gian này, nên mặc dù nhiều thứ vẫn còn dùng được, bố đã đem cất nó đi. Mọi thiết bị đều được tân trang theo phong cách "thời thượng" nhất bây giờ nên khá lạ lẫm với tôi. Hiệu suất làm việc của bố mẹ cũng cao thật đấy!

Cơ mà giờ không phải lúc cảm thán, vì mặt bố tôi trông nghiêm trọng quá! Bố ra hiệu cho tôi ngồi lên ghế cho khách, còn ông ngồi xuống ghế đối diện.

- Laura, con phải biết việc gì đang xảy ra. Đừng coi những việc này như trò chơi, rằng con sẽ may mắn thoát khổ các hiểm họa giống như những nhân vật trong phim hay các câu chuyện viễn tưởng, hãy nhớ đây là thế giới thực! Con sẽ chết nếu làm gì đó dại dột tại nơi này! Bố sẽ không đùa với con, vì cả ta và mẹ đều yêu con. Con hành động một cách nguy hiểm khi không chắc chắn, lại sử dụng điện thoại trong tầm kiểm soát của họ. Họ có lẽ không biết nó là gì lúc này cũng không có nghĩa họ sẽ không bao giờ biết. Cẩn thận Laura, đây là thời điểm trước lúc xảy ra chiến tranh không phải thời kì hòa bình êm đẹp của chúng ta.

Ông thở dài, lấy tay che mặt. Tôi biết tôi đã hành động quá chủ quan khi đó. Giờ nghĩ lại, thật đáng sợ! Họ là phù thủy không phải người thường. Kể cả một đứa trẻ bình thường cũng sẽ không mở cửa cho người lạ vào nhà mà không biết họ là ai. Tôi có thể đoán được, nhưng liệu họ có biết tôi đã làm thế? Trong vô thức tay tôi túm chặt lấy chiếc váy đen của mình, trong khi mặt thì cúi xuống đất. Tôi không dám nghĩ đến hậu quả của việc ai đó biết được gia đình tôi không phải người ở thời đại này.

Bố nhìn tôi bằng ánh mắt khiển trách song cũng đong đầy yêu thương. Ông ấy nắm lấy bàn tay tôi rồi mỉm cười.

- Vòng nguyệt quế nhỏ của bố, bố thật sự không muốn đưa con vào trung tâm của nguy hiểm, nhưng không thể phủ nhận nơi an toàn nhất bây giờ là Hogwarts. Nơi ở của những người không có phép thuật rất dễ dàng bị tìm thấy, nơi này không an toàn như bố mẹ đã dự tính. Ở đây thì họ sẽ không tìm thấy chúng ta trong thời gian ngắn, nhưng cũng chỉ là ngắn, không hơn. Các phù thủy gốc Muggles bị giết hại trong chiến tranh không phải là không có lí do. Nơi đây đầy rẫy hiểm nguy. Đừng làm gì ngu ngốc, con yêu. Con là lí tưởng sống của bố mẹ. Chúng ta luôn yêu con.

Ông vươn người ôm lấy tôi thật chặt, và tôi cảm tưởng như tôi sẽ òa lên khóc.

Đi ra khỏi thư phòng, tôi chạy nhanh lên lầu ôm lấy cái gối của mình mà nước mắt cứ rưng rưng chảy.

_____________________________________

Tôi không có ý định sống cả đời ở thế giới phù thủy, bố mẹ và mọi người cũng thế. Chúng tôi duy trì việc làm ở giới phi phép thuật (  hoặc Muggles - tôi không quen dùng từ này ) và bố muốn tôi học các lớp bổ túc văn hóa trong kì nghỉ. Tôi sẽ thi vào đại học và bùa chú hay độc dược không thể giúp tôi làm điều đó. Đi học vào kì nghỉ, ai muốn chứ! Nhưng chịu thôi không có cách nào khác cả.

Có vẻ cái khuôn mặt chán đời của tôi làm chú Tom chú ý. Chú ấy và mọi người đều đang tìm việc làm. Các công ty hay tiền đầu tư của họ đều bị quy lại thành tiền bây giờ, nhưng ai đảm bảo là nó sẽ không bị tiêu hết đâu. Việc thì cần bằng cấp và không ai trong số họ có thứ này ngoài tôi. Yup, một cái bằng tốt nghiệp tiểu học. Họ chỉ tìm thấy CMND, Visa và vài thứ chứng minh thân phận khác. Cơ mà diễn xuất thì đâu cần thiết phải có bằng cấp. Họ lại theo đuổi đam mê của mình rồi.

Quay lại  với chuyện lúc này, cái bản mặt thối rữa của tôi cuối cùng cùng gây sự chú ý của ai đó. Ngoài trở lại với ánh đèn sân khấu, bố và chú Tom quyết định kinh doanh. Nói chung chú Tom đang nhàn nhất.

Chú (có lẽ tôi nên gọi bằng anh vì chú trông trẻ quá ) nháy mắt với tôi và thực sự nó làm chú đẹp trai không thể tả được. Chú đã quay về thời kì đỉnh cao của nhan sắc, cái vẻ mặt này sẽ đánh gục bất kì thiếu nữ nào.

- Laura, muốn đến hẻm xéo xem không?

- gì gì, cơ chú Tom?! thôi nói hốt hoảng.

- suỵt, bé thôi! Đằng nào cháu cũng phải tới đó, mua đồ dùng trước để tìm hiểu có sao đâu! Được rồi, cho cháu cái áo chùng, mặc vào không cháu sẽ kì dị lắm đó.

- chú đợi cháu, cháu lên thay đồ xong ngay! - tôi vừa nói vừa cuống quýt chạy lên tầng. Trong khi mặc áo chùng vào người tôi cũng không quên tìm tờ giấy ghi đống đồ phải mua cho năm học mới.

Chú Tom đã thay đồ đẹp đẽ và nở một nụ cười cực kỳ đểu cáng nhìn tôi. Linh tính tôi mách bảo có việc không hay sắp xảy ra rồi.

- hôm nay cho cháu thử cách di chuyển của phù thủy! - dứt lời chú cầm tay rôi và hô " ảo ảnh di hình"!

Tôi cảm thấy trời đất đảo lộn và dịch vị tràn từ dạ dày lên tận cuống họng. Não tôi chưa phản ứng kịp, tôi rất muốn nôn ọe nhưng vẫn kìm nén được.

Chú Tom đẩy cửa và nói:" chào mừng đến quán Cái Vạc Lủng, Laura!"

Thật sự không tưởng tượng nổi làm sao mà nơi đây lại được biết đến nhiều đến thế. Nơi nổi tiếng gì mà vừa tối tăm vừa nhớp nháp thế này. Quán lúc này khá vắng khách, chỉ có ông bán rượu với cái đầu xói xọi trông giống như một hạt dẻ sún răng. Chú Tom   lên tiếng chào hỏi ông lão kia:

- Chào bác, bác Tom!

- Chào cậu, Tom muốn một ly rượu chứ!

- Hôm nay thì có lẽ không, cháu phải dẫn quý cô đây đi thăm Hẻm Xéo.

Hai người cùng tên nói chuyện với nhau thật kì quặc làm sao. Tom dẫn Laura đi ra sau quán, rồi dùng đũa phép đếm những viên gạch cạnh thùng rác. Những viên gạch chú sờ vào dường như rùng mình – chúng co lại – và ở chính giữa hiện ra một cái lỗ nhỏ. Cái lỗ dần dần lớn ra, lát sau trước mặt họ là một cái cổng lớn đến nỗi người khổng lồ cũng có thể đàng hoàn bước qua. Cánh cổng này mở ra một con đường trải đá cuội quanh co khúc khuỷu. Chú Tom sờ mũi, cười hắc hắc:

- Đây rồi, Hẻm Xéo!