[Đồng nhân Harry Potter] Cuộc sống mới ở Hogwarts của con gái Rupert Grint

Chương 6: Sự mất tích bí ẩn của chú Tom

-Waoooo! Nơi này... Chán ngắt! - tôi thốt lên khi Hẻm Xéo lộ rõ dáng vẻ của nó, âm u, tối tăm và dơ không chịu được.

Để mà thành thật thì tôi đã mong đợi nó là cái gì đó huyền diệu và đẹp đẽ hơn nhưng nơi này vượt hơn cả sự trông đợi của tôi. Trông nó y chang con đường trong những bộ phim Valking cũ của người Ireland , chỉ khác ở 1 điểm là, vâng, chúa ơi ( Merlin có vẻ đúng hơn) trông nó còn bẩn hơn! Tôi bắt đầu có chút không muốn đến Hogwarts rồi đấy, thật tình mà nói nếu nó cũng trông thế này.

Dùng ánh mắt cá chết mà cún con nhìn chú, dùng niệm lực để chú Tom đọc được suy nghĩ của tôi - chú nghiêm túc đấy à?!?

- Đừng nhìn chú như thế Laura! Nơi này tuyệt hơn cháu tưởng đấy. - chú cười ngượng ngùng và làm tôi phát cáu.

Tôi đáng ra nên nghĩ đến việc này từ trước, bây giờ là cuối tháng 5, ở muggle cũng vắng vẻ chứ đừng nói gì giới phù thủy ít người.

- Đây, vài ba đồng Galleon, cầm lấy mua thứ cháu muốn.

Tôi cười hì hì nhẹ giọng bảo vâng. Ai biểu bố mẹ tôi ít đưa tiền tiêu vặt làm gì! Đấy, tôi theo người lạ mà bố mẹ còn không biết thì nói gì đến thích bám bố mẹ.

- Theo chú đến nơi này, cháu sẽ thích nó! - Bỗng dưng chú nắm tay tôi, chặt đến nỗi làm bàn tay tôi ẩn ẩn có chút đau. Nhìn bề ngoài trông chú khá hào hứng và vui vẻ, nhưng có gì đó mách bảo tôi rằng không phải như thế. Tay chú Tom toát ra mồ hôi lạnh khi kéo lấy tôi, còn tay kia thì siết chặt lại trong lớp áo chùng một cái gì đó mà tôi đoán là đũa phép của chú. Chú đi bình thường hoặc ít nhất là cố tỏ ra bình thường, nhưng sải chân rất gấp, dài và vội vã.

Tôi đoán là mình không nên hành động liều lĩnh và nên giả bộ hùa theo chú vì chú ấy đang cố không cho tôi phát hiện ra. Tôi đưa mắt cố gắng nhìn lén xung quanh - chỉ có một vài phù thủy đi trên đường phố, nhưng vài trong số đó lại chùm kín mít và tay họ lẫn trong đống áo chùng đậm màu bùi nhùi, hệt như những gì chú Tom đang làm. Họ giống như đang nhìn chú chằm chằm và ngay lập tức phản ứng lại với ánh nhìn của tôi.Thu liễm lại lúc này dường như là lựa chọn hợp lí nhất.

- Có lẽ cháu cần một cây đũa phép trước Laura, ta muốn xem cây nào hợp với cháu! Thường thì phải chọn rất lâu đấy, nên ta đi đến đó trước nhé!

Giọng của chú rất kì lạ, ý tứ câu nói đó cũng kì lạ nốt. Tôi đoán chú đã biết có người theo dõi chúng tôi và đang cố xác nhận. Đương nhiên tôi không vạch trần chú, chỉ trưng ra bộ mặt giả nai háo hức:

- dạ! Đi nhanh nha chú Tom! Con ghét phải đợi lâu lắm!

Chú Tom nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp ( tôi quên chưa cân nhắc đến việc chú chưa thấy tôi giả nai bao giờ) , dẫn tôi đến một cửa hiệu ở gần cuối ngõ. "Nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382 trước Công nguyên" những dòng chữ được sơn thiếp vàng tuy bong tróc lỗ chỗ và cái biển thì gần như muốn rơi xuống đường. Từ Hẻm Xéo nhìn vào cửa sổ bám đầy bụi chỉ thấy một cây đũa phép đặt trên chiếc gối màu tím bạc màu.

Chú thúc tôi đi vào trước, và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tôi không chắc là nhẹ nhàng lắm, vì cứ như là có cả tấn bụi rơi xuống bên ngoài vậy làm tôi ho khù khụ. Đảo mắt nhìn, nơi này bên ngoài cũng tồi tàn như bên trong - chiếc bàn lụp xụp cùng những chiếc kệ chứa đầy các hộp kì quái, dài có, ngắn có, màu sắc kì lạ cũng có. Trong góc còn có một cái ghế mảnh khảnh cho khách nhưng đã bị gãy 1 chân, người tạo ra điều đó chắc nặng lắm đây - có khi là người khổng lồ khong biết chừng.

- Vị khách đầu tiên của năm, một danh hiệu mau mắn đấy! Vậy cơn gió nào đã đưa quý cô đây đến khi mà cái lạnh của tháng 8 còn chưa đến thế?

Tôi giật mình và bước lùi ra sau trong vô thức. Đó là một người đàn ông cao tuổi, có mái tóc và đôi mắt bạc trắng. Ông ta bận một bộ đồ có thể coi là lỗi thời và hiếm có nhất ( kể cả với bây giờ) trông cũ kĩ và phủ đầy bụi.

- Chỉ là nhóc con này háo hức quá thôi, ngài Ollivander. - chú Tom cất tiếng, trong khi lặng lẽ nhìn ngó ra đường - Hơn nữa nhà chúng tôi thường sẽ lấy đũa phép ngay trong tháng sinh nhật, ngài biết đấy!

- Ra vậy, cô...

- Laura, Laura Grint.

- Vâng, cô Grint, mời cô đưa tay thuận ra và chúng ta sẽ bắt đầu đo đạc nào.

Tôi đưa tay trái ra và một cây thước cuộn bắt đầu quấn lấy khắp người tôi. Nó trông có vẻ nhiều tuổi nhưng ranh mãnh kì quái, cách nó lướt qua eo tôi và quấn vài vòng làm tôi có chút khó chịu. Trong lúc đó ông Ollivander bắt đầu lải nhải về sự quan trọng của một cây đũa phép và rồi ông ngừng lại.

- Cô Grint, tôi nhớ tất cả những cây đũa tôi từng bán ra và chắc chắn rằng cây đũa của quý ngài đằng sau cô, và có lẽ cả cha mẹ cô, tôi chưa từng thấy bao giờ. Nhưng điều kì diệu là cách nó tạo ra sóng ma thuật khiến tôi cảm giác như mình là người tạo tác của nó. Cô không phải thuần huyết, cô Grint song không có gì làm tôi cảm nhận được máu của Muggles trên người cô cả. Nó làm tôi cảm thấy tò mò và hứng thú.

Tôi nhướng một bên mày bày tỏ sự khó hiểu của tôi, trong khi ông quay vào và lấy ra một cây đũa.

- Thử cái này xem, 13 inch gỗ sồi, lông đuôi kì lân.

Tôi vung lên và một đợt sấm chớp xuất hiện làm đổ nát hết đống hộp đũa ở bên cạnh.

- Chà, không phải nó rồi. Hay thử cái khác xem: gỗ nho, gân tim rồng 9 inch.

Tôi mất cả tiếng đồng hồ thử đi thử lại nhiều cái khác nhau, và chỉ gây ra các thảm họa thiên nhiên như muốn phá hủy cửa tiệm. Tôi cười trừ và mỏi mệt. Cha tôi đã từng nhắc đến việc thử đữa phép có thể kéo dài nhưng kiểu gì tôi cũng sẽ có 1 cái nhưng ai ngờ được nó lâu thế này. Có lẽ việc không sửa cửa tiệm của ông Ollivander là đúng đắn, nếu không cả ngàn galleon sẽ theo gió mà bay mất!

- đây rồi, chắc chắn là nó! 11,5 inch gỗ tràm, lông đuôi Lôi điểu, thử đi.

Tôi uể oải đưa tay chạm vào nó nhưng ngay lập tức phấn chấn lên. Từng tế bào trong người tôi kích thích, và khi tôi vẩy đũa phép ánh sáng vàng xuất hiện chiếu sáng căn phòng và 1 con Lôi điểu bay lên rực rỡ.

- Cô gái, đây là một cây đũa phép mạnh đấy.

Bàn tay tôi mân mê nhìn nó, cảm tưởng rằng nó sinh ra cho tôi vậy. Bất chợt, ông Ollivander nói:

- Cô Grint, cô có chút khác so với những gì hiển thị bên ngoài đấy. Gỗ tràm tượng trưng cho sự nhạy cảm, tinh tế và phù hợp với tất cả những ai theo đuổi sức mạnh, trong khi đó Lôi Điểu vốn nhạy cảm với những nguy hiểm siêu nhiên mà những chiếc đũa này sở hữu khả năng tự động phản nguyền khi nó cảm thấy bị đe dọa. Chúng đều là những nguyên liệu ít được dùng do sự khó tính trong việc chọn chủ nhân cho mình. Vì cái gì mà thâm tâm cô lại tràn đầy phòng bị so với vẻ ngoài hoạt bát của cô thế?

Tôi lựa chọn im lặng, và ngài Ollivander thì mỉm cười. Sau cùng ông nói:

- Ta nhớ từng chiếc đũa mà ta làm và đây là một trong những cái đầu tiên. Ta sẽ tặng cho cháu một bộ bảo dưỡng, hãy trân trọng nó, Laura.

Mặt tôi dãn ra, vui vẻ tôi nói:

- Bao nhiêu thưa ngài?

- 7 galleon.

Tôi móc túi đưa cho ông rồi từ tốn ra ngoài. Dòng cảm xúc dâng trào trong tôi bỗng nảy ra linh cảm không lành. Có thứ gì đó như trượt trên lưng tôi và làm tôi ớn lạnh. Tôi không thích cảm giác này chút nào. Đợi một chút, chú Tom!!

Tôi ngước nhìn xung quanh, không gì cả và không gì hết. Những cơn gió làm mái tóc đỏ của tôi bay khỏi cái mũ chùm,bay qua mặt và chui vào mồm tôi. Cảm giác như sáng nay ra cửa tôi quên coi tử vi. Bực thật mà. Như đọc được tâm can, cành cây đang cố phụ họa với tôi bằng cách rung cành và cố làm những chiếc lá va vào nhau xào xạc. Tôi có thể cảm nhận nỗ lực uốn éo người của nó, cho dù có trụi lũi ngay giữa tháng Năm! Dù sao thì cũng cảm ơn nỗ lực an ủi của cậu.

Lạy Merlin! Còn gì tệ hơn được nữa?!!