[Đồng Nhân Harry Potter] HP Chi Xin Hỏi Malfoy

Chương 5: Hiểu lầm xinh đẹp

“Ngày hôm qua gặp như thế nào?”

Sáng sớm hôm sau Hermione đến nhà Harry hỏi tình hình ngày hôm qua.

Xét thói quen tùy tính khi không luyện tập của Harry, trước khi đến đây cô đặc biệt dùng gương hai mặt liên lạc. Nhưng bên kia Harry tinh thần sáng láng trả lời, không tầm thường.

“Hi Mione, chào buổi sáng.”

Quả nhiên Harry đã chỉnh tề ngồi trong phòng khách sạch sẽ, trước mặt còn một đống tấm da dê.

“Hôm nay cậu dậy thật sớm, rất ngoài ý muốn, hơn nữa nơi này thật sạch sẽ…” Hermione nghiêng đầu nhìn, “Những thứ này là cái gì?”

“A, Malfoy nói hôm nay muốn nhìn báo cáo trước đó, bảo mình tìm.” Harry lật chúng, có chút buồn rầu, “Nhưng mình không nhớ có quên cái nào hay không…”

Nghe vậy Hermione nhướng mày, “Cho nên ngày hôm qua tiến hành rất thuận lợi?”

Mà Harry rất phối hợp bài tập, rất thần kỳ, Malfoy làm gì vậy?

Nhưng Harry không trả lời mà hỏi ngược lại, “Cậu sớm biết cậu ta về Anh?”

“Biết qua.” Hermione chớp mắt, gật gật đầu, “Hình như cũng được ba bốn năm, có báo cáo tài vụ thấy tên anh ta.”

“Nhưng vì sao mình không biết!?” Harry lập tức thẳng đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc, “Cậu chưa từng đề cập chuyện này!”

“Rất quan trọng?” Hermione có chút hoang mang, “Mình nghĩ cậu ước gì đừng nhìn thấy anh ta nữa, sau chiến tranh cậu luôn nói như vậy cho nên mình mới lo lắng như vậy.”

“Thế nào…” Harry há mồm, muốn phản bác nhưng mang máng nhớ tới sau chiến tranh mình tức giận bởi những hành vi vớ vẩn lạ lùng của Malfoy, Malfoy còn luôn dùng ánh mắt nhìn ngu ngốc nhìn anh, nó khiêu chiến tính tình anh, vì thế giọng nói kháng nghị bé dần, “Mình, mình chỉ nhớ thôi, cậu ta coi như là chiến hữu, mình muốn biết tin tức của cậu ta là đương nhiên thôi mà.”

Hermione nghi ngờ liếc Harry, trong khoảng thời gian ngắn không tìm thấy chỗ quái dị. Mà cách nói của Harry với cách Malfoy nói cũng coi như ăn khớp, dường như bọn họ hợp tác rất vui vẻ khi đi làm nhiệm vụ.

Cho nên Hermione không nghĩ nhiều hơn mà chỉ gật đầu,

“Vậy không phải tốt lắm sao? Hai người lại đụng phải nhau. Mình cũng rất vui khi nghe cậu nói như vậy, tuy rằng Malfoy cam đoan sẽ xử lý chuyện của cậu tốt nhưng nếu cậu không hợp tác anh ta cũng không làm tốt được. Xem ra việc này không cần mình quan tâm thêm.” Cô nói xong thì thở dài.

“A Mione, mình phải cám ơn cậu vì những gì cậu làm.” Lúc này Harry đứng lên, đi cho bạn tốt một cái ôm.

Harry như vậy làm Hermione thấy kì lạ nhưng cô vẫn ôm anh bạn tốt một chút, vỗ vỗ lưng Harry, “Khách sáo cái gì, cậu chỉ cần đừng tản mạn như vậy nữa là tốt rồi.”

Harry lui lại, gãi đầu,

“Mình biết, hơn nữa quan hệ, nhiều lúc đều là sau mình mới phản ứng kịp…”

“Cậu có biết là tốt rồi.” Hermione tiếp lời, “Mặc dù là như vậy, cậu vẫn không ngừng có bạn gái, đây mới chỗ mình vẫn nghĩ không ra.”

“Cho nên lần này mình sẽ càng chú ý.” Harry quyết tâm, “Mình sẽ không bỏ qua nữa!”

“Bỏ qua?” Hermione sửng sốt, không rõ sao đề tài lại nhảy đến chỗ này.

“Dương nhiên, trước kia mình ngu ngốc, xem nhẹ rất nhiều.” Harry chỉ lo nói, “Mình cũng chưa nghĩ tới, không biết thì ra… Nhưng hiện tại mình đã biết, sẽ không bỏ qua nữa.”

Anh nhớ tới ảnh Malfoy và bạn trai hẹn hò ở Pháp mình nhìn thấy trên báo, tâm tình cá giật mình và tiếc nuối đó. Anh sẽ không giẫm lên vết xe đổ!

“Cậu đang nói cái gì vậy Harry?” Hermione trừng Harry.

Nhưng Harry nhảy vọt qua câu nghi vấn của cô, đột nhiên có chút khẩn trương hỏi,

“Mione, cậu biết không…… Nếu có người nhìn thấy mình và một người con gái khác đang ở bên nhau nên tức giận, cậu thấy… có phải là ám chỉ mình cái gì không?”

“Giận?” Hermione không rõ ràng.

Harry gật đầu, “Có phải chính là… Có chút, cái kia… Còn thích mình?”

Hermione mở to mắt, đây là lần đầu tiên Harry hỏi cô về cảm tình, “Cậu cảm thấy cô gái kia để ý cậu? Cái người tức giận ấy?”

“Đúng không? Cậu cũng thấy như vậy?” Harry nóng bỏng hỏi, “Mình sẽ không hiểu sai chứ?”

Hermione há mồm, không hiểu vì sao Harry đột nhiên hỏi mình vấn đề như vậy. Mà lúc này trong đầu cô đột nhiên nhảy ra vẻ mặt Malfoy tiếc nuối, tuy rằng cảm thấy điều đó không có khả năng nhưng cô vẫn chần chừ hỏi, “Ngày hôm qua… Còn xảy ra chuyện gì sao?”

“Cái gì xảy ra?” Đến lượt Harry hoang mang.

“Ý mình là ngày hôm qua trừ bỏ Malfoy đến thì còn xảy ra chuyện gì?” Hermione không tha hỏi.

“A, Amy cũng đến đây, sau đó giận đi về.” Harry vô tình nói, trong đầu còn chuyển quanh một đáp án.

Mà Harry trả lời là ngày hôm qua Malfoy như gió xoáy trở về, Amy không vui khi anh đuổi khéo cô về.

“Amy là ai?” Hermione nhíu mày, càng hỏi càng hồ đồ.

“Cô gái nói chuyện ở sân bóng…”

“Vậy người cậu đang thích?” Hermione trừng Harry, cô nhớ rõ là cô bé làm ở tiệm kem.

“Cái này, chia tay …” Harry thật cẩn thận nhìn Hermione, mỗi lần anh và bạn gái chia tay thì anh đều được một chút phát biểu.

Lực chú ý của Hermione lập tức bị dẫn đi, cô tay chống eo nói, “Cậu lại thay đổi?”

Harry vội vàng xua tay, “Nhưng mình đã biết mình muốn ai! Thật sự!! Lần này mình nghĩ thật sự rõ ràng!! Sẽ không sai nữa!”

Hermione liếc Harry, nhưng biết phát biểu không được cái gì nên nhẫn hỏi lại, “Cậu nói Amy giận?” Cô cho rằng Amy là nhân vật chính thấy Harry đang ở bên cạnh một cô gái khác nên tức giận.

“A, đúng?” Harry trả lời, tuy rằng không biết ý bạn tốt là gì.

“Như vậy có lẽ cậu nghĩ đúng, để ý nên mới giận.” Hermione trực tiếp cho đáp án, “Nếu cậu cũng có ý thì nên nắm chắc.”

“Thật sao?” Harry hoàn toàn chỉ nghe thấy để ý nên mới giận, vô cùng vui vẻ, đến nỗi không chú ý tới hai câu liên quan.

“Đừng cười giống một đứa ngốc.” Hermione buồn cười vỗ bả vai Harry, “Nếu lần này thật sự, mình hoàn toàn duy trì cậu, có vấn đề đừng khách sáo!”

“Cám ơn, Mione, mình sẽ cố gắng!” Mặt Harry sáng lên, nắm tay nói.

Sau đó Hermione không chỉ một lần hồi tưởng đối thoại hôm nay, vẫn tiếc nuối không hỏi rõ không thôi.

Nhà trọ của Malfoy.

“Tránh ra Scor, anh phải đi ra ngoài.” Draco và Scorpius ở trước cửa nhà trọ đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Scor vốn nhu thuận giờ rất cố chấp, “Không được, hôm nay là thứ sáu, mẹ nói anh không thể đi làm.”

Draco nhìn cậu bé, “Anh đi hẹn hò, em có tránh ra không?”

Scor hoài nghi nhìn Draco từ trên xuống dưới, “Nhưng anh đeo kính, còn cầm cặp, anh đừng gạt em, em biết anh muốn đi làm…”

Draco liếc Scor, “Em đừng nghe mẹ nói, bà luôn dễ khẩn trương, sao anh có khả năng vì làm việc vài giờ vào thứ sáu mà bị bệnh? Anh rất khỏe mạnh biết không?”

“Không, cả nhà đều rất lo cho anh, tuần trước anh rất bận, vừa trắng vừa gầy, tóc cũng không sáng bóng.” Scor nói xong nhảy lên ôm lấy thắt lưng Draco, “Hiện tại cha mẹ đều ở Pháp nên em phải chăm sóc anh tốt…”

“Nói bậy, tóc của anh tốt lắm!”

Giọng Draco mềm nhũn, xoa đầu Scor, “Hơn nữa cũng sắp được được không? Anh chỉ cần cố gắng thêm một ít là chúng ta có thể về nhà. Em chưa từng đến trang viên của chúng ta, em có quyền lợi này…”

“Em không cần trang viên, em chỉ cần anh khỏe.” Scor ngẩng đầu nhíu mày, “Cha cũng nói tiền của chúng ta cũng đủ mua một trang viên mới, cha tính chọn cạnh trang viên nho.”

“Ngu ngốc, chúng ta cũng không phải người Pháp, nếu không sao cha đưa em trở về nơi này học?” Draco nói, “Cha là bị thời tiết và rượu đỏ bên kia mê hoặc, để bọn họ ở đó dưỡng lão đi, anh em chúng ta cố gắng ở đây!”

“Đương nhiên, em sẽ ở bên anh, đến khi anh biến thành một ông lão cô đơn.” Scor nhu thuận gật đầu, vừa nói những câu đáng sợ.

“Này, anh sẽ không thành một ông lão cô đơn.” Draco đẩy nhẹ Scor ra, cúi đầu kháng nghị.

“Nhưng đây là mẹ nói,” Scor chớp mắt, “Mẹ nói em sinh ra để phụ trách chăm sóc tuổi già của anh vì bạn trai của anh đều rất kém cỏi, sẽ vứt anh, như vậy về sau sẽ rất đáng thương…”

“Đáng thương…” Draco nghe vậy thì nghẹn lại, tức giận không thể phản bác. Tính đến trước mắt, đều bị mẹ nói trúng rồi. Chết tiệt.

“Mà chú Wood cũng đã bye bye, mẹ nói đúng rồi.” Scor vẻ mặt tiếc nuối nói.

“Chết…[ tiệt ], sao em biết?” Draco nuốt câu mắng hỏi.

“Chú Blaise nói, chú nói nếu chú Wood tìm anh thì giúp anh chặn lại.”

“… Vậy anh ta có tìm anh không?” Draco nhịn không được hỏi.

“Không có.” Scor lắc đầu. Tan học đều là cậu và gia tinh trông nhà.

“Vậy sao…” Draco không khỏi có chút mất mát.

Hai năm quan hệ, cắt gọn gàng sạch sẽ như thế vẫn có chút làm anh bị thương.

Scor lo lắng nhìn anh, lại ôm chặt thắt lưng Draco, “Đừng đau lòng, tương lai sẽ rất tốt.”

“Ai dạy em vậy tiểu quỷ?” Draco gõ nhẹ đầu Scor dán ở bụng mình, cười khổ nói.

“Mọi người!” Giọng Scor mơ mơ hồ hồ, “Anh đáng giá tốt nhất!”

Draco mỉm cười, chân chính cảm nhận được an ủi.

Vài giây sau,

“Vậy có thể buông tay chứ Scor, anh sắp đến muộn.”

“Không cần!”

“Xem, anh vừa thất tình, anh cần công việc vuốt lên, em biết.”

“Lý do.”

“Kỳ thật… khách có lẽ là mục tiêu kế tiếp của anh.”

“… Thật sao?”

“Thật, anh ta có mông tốt, còn là cầu thủ Quidditch, rất đẹp trai.”

“Lại là chú sao…”

“Lúc nào em gặp dì?”

“Không có.”

“Cho nên em không thể ngăn cản tình cảm của anh, nó rất quan trọng đúng không?”

“… Em có thể đi thấy chú ấy không?”

“Em nhìn anh ta làm gì? Không cần!”

“… Anh sẽ không gạt em chứ…”

“Đương nhiên… Không có! Được, nhưng chờ anh thành công đã. Hiện tại có thể buông tay?”

“… Anh nói vậy, một lời đã định?”

“Ok, gạt người là con heo nhỏ!”