[Đồng Nhân Harry Potter] HP Chi Xin Hỏi Malfoy

Chương 6: Lần thứ hai đến nhà

Lần thứ hai Draco đến cửa nhà Potter thì đã đến bảy giờ tối.

Anh không phải cố ý đến muộn như vậy, như vậy không lễ phép. Nhưng sáng nay thoát khỏi Scor rồi, trước khi Draco đến gặp Potter thì anh theo thường lệ vào văn phòng kiểm tra có khách liên lạc không. Quả nhiên, cửa sổ đã có cú mèo chờ anh, anh thấy ba con, anh biết chúng đều đến một khách, một công ty khai thác mỏ.

Nghiêm khắc mà nói đây không phải tình trạng đột phát. Cục điều tra tài chính Bộ pháp thuật vài năm nàyquản lí sản nghiệp hùn vốn rất chặt nhằm phòng ngừa lũng đoạn, chỉ cần nghi nhờ, mặc kệ có phải ngày nghỉ hay không đều yêu cầu khách lập tức thuyết minh. Draco làm người đề nghị đầu tư, gặp gỡ cái này, không tránh được tự mình đi cục điều tra cung cấp thuyết minh.

Vì thế ngày nghỉ vốn nhàn nhã, Draco ở phòng nhỏ màu xám của cục điều tra cả ngày. Như vậy đã tính tốt, không kéo dài tới càng muộn, nhưng người điều tra hỏi đi hỏi lại vẫn làm tiêu hao đại bộ phận tính nhẫn nại và thể lực của anh.

Sau khi được giải thoát, Draco đầu cháng váng não trướng còn nhớ rõ ngày hôm qua hẹn Potter, mà anh không có thói quen lỡ hẹn, cho dù thời gian không thỏa đáng, anh vẫn kéo chân đến đây.

Draco thở hồng hộc đi lên tầng ba, kinh ngạc chút vận động đã làm anh mệt như vậy, quả nhiên cục điều tra cung cấp Cafe loại kém đã hữu hiệu độc hại trái tim anh, mà anh uống mấy cốc? Bảy, hay tám cốc? Đầu Draco trống trơn nghĩ, rồi anh bấm chuông, hai lần, quả nhiên không ai ra mở.

Buổi tối thứ sau, hẹn hò nồng chát, không phải là vậy sao?

Draco thở dài, quyết định không thử mà anh cũng không có lập trường chỉ trích Potter, vì thế mở cặp, rút giấy bút, tựa vào cửa viết.

———

Potter:

Hiển nhiên anh hưởng thụ buổi đêm tốt đẹp, mà anh đúng, trăm ngàn đừng chậm trễ.

Tôi rất có lỗi hôm nay đến muộn.

10h trưa mai tôi lại đến, nếu không tiện, hãy gửi cú mèo cho tôi.

DM

———

Viết xong anh ngồi xổm xuống, đẩy vào qua khe cửa rồi tính đi.

Nhưng kết quả của đột nhiên đứng thẳng là Draco đầy mình Cafe nhưng không có bữa trưa lay động, anh nhanh chóng dựa vào cửa, phát ra tiếng bộp. Nhưng Draco đã quen, cuộc sống càng bận rộn thì càng xảy ra thường xuyên nên anh dừng lại, chờ choáng váng đi qua.

Nhưng lúc này lại có tiếng khách.

Draco quay đầu lại, phát hiện cửa mở.

“Malfoy? Em đã đến rồi?” Phía sau cửa là Harry ướt sũng.

Ướt sũng.

Draco vô ý thức lặp lại trong đầu.

Lúc này Harry đang cầm khăn lau tóc, nửa người dưới là một cái khăn tắm ngắn nhỏ, ước chừng che đến hết chỗ đó. Mà trên người chưa hết nước, dọc theo cơ bắp mạnh mẽ rắn chắc do nhiều năm vận động, xoay tròn đi xuống, ái muội nhỏ vào khăn tắm.

“Anh nghe được tiếng chuông cửa nhưng anh phải để sữa tắm trôi hết, xin lỗi, may anh tới kịp.” Harry mỉm cười, tờ giấy cũng được nhặt lên, “A, mau vào, anh không nghĩ em tới muộn như vậy. Em đã ăn tối chưa?”

Draco nuốt nuốt nước miếng rồi nói, “Anh đều mở cửa như vậy? Rất…”, cuối cùng anh quyết định nuốt vào hai chữ kích thích.

“Đương nhiên là không.” Harry đi chân trần xoay người vào phòng khách, trên mặt đất lưu lại một chuỗi dấu vết ẩm ướt, “Cửa có lỗ nhỏ, mà khách hôm nay của anh cũng chỉ có em.”

Draco từ chối vài giây rồi mới quyết định đi vào, nhìn đá cẩm thạch màu trắng sạch sẽ nhưng có chút vết nước, quyết định hôm nay mình nên cởi giày, tìm dép trong nhà đi vào. Hy vọng trong thời gian đó Potter có thể lau khô, thay quần áo chỉnh tề…

Lau khô. Draco lại đẩy ảo tưởng trong đầu ra.

Nhất định là quá mệt mỏi. Đúng vậy.

Harry đi vào vài bước rồi phát hiện Draco còn cọ xát ở cửa, “A, em muốn đi dép? Xem, anh nhanh quên.” Rồi Harry như một chủ nhân nhiệt tình đãi khách, bước nhanh đến cửa, cúi người, mở tủ giầy lấy một đôi dép để trước mặt Draco.

Draco giận trừng, nhìn cái khăn tắm chết tiệt kia vì Potter xoay người mà cao lên, nhưng không đủ cao! Biểu tình có chút dữ tợn.

Harry đứng thẳng dậy, phát hiện Malfoy vẫn bất động, anh lo lắng hỏi, “Sao vậy? Quá muộn sao?”

Harry nhìn tờ giấy, tuy rằng không ngại Malfoy để mình đợi cả ngày nhưng anh không hy vọng Malfoy lại đi như gió xoáy.

“Không, nếu anh không để ý, chúng ta bắt đầu đi.” Draco lắc lắc đầu, đi dép, ngồi xuống sô pha, cúi đầu ‘bận rộn’ tìm giấy bút trong cặp, “Chúng ta có đủ thời gian để anh mặc xong quần áo, nhìn xem anh tìm được cái gì.”

“Đương nhiên không ngại.” Harry rất vui, “Anh đi đổi quần áo, em ngồi đấy đi.”

Mà khi Harry xoay người, tầm mắt Draco lập tức trở về trên người Harry.

Mông bị khăn tắm bao lấy vẫn rắn chắc vểnh lên, nhưng nửa người trên càng rắn chắc, so với 10 năm trước, cơ thể dày không ít, đường cong càng hoàn mỹ…

Mà Draco vừa nhìn vừa nguyền rủa tên trì độn, cũng chỉ có thẳng nam thẳng giống cái đinh mới có thể ở trơn người trước mặt một người gay như mình đi tới đi lui. Chẳng lẽ Potter không biết tính hướng của mình? Khi công khai ở Pháp, anh cũng biết báo lớn báo nhỏ ở Anh cũng đăng tin này.

“A đúng rồi.” Lúc này Harry đột nhiên quay đầu, trực tiếp nhìn thấy tầm mắt nhìn trộm của Draco, Draco kinh ngạc một chút nhưng Harry cũng chỉ sửng sốt rồi nói, “Nếu em còn chưa ăn thì chúng ta có thể đi ra ngoài ăn?”

Draco duy trì biểu tình vững vàng, “Không, anh tự tiện, tôi quen hoàn thành công việc rồi nói sau.”

“Nhưng sắc mặt của em không tốt, hôm nay em cũng làm cả ngày sao?” Harry lại trở lại.

Draco bất giác cứng lại, “Đương nhiên, bởi vậy chậm trễ anh tôi rất có lỗi, tôi sẽ mau chóng hoàn thành dự định hôm nay, nhưng nó cũng quyết định bởi sự phối hợp của anh.”

Harry đặt mông ngồi vào xuống làm khăn tắm lui lên càng ngắn. “Đừng nói như vậy Malfoy, thả lỏng, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, chậm một chút cũng không sao.”

Draco rốt cục tức giận,

“Tốt lắm Potter, như vậy để tôi càng trực tiếp nhắc nhở anh nếu anh nếu không lăn vào phòng mặc quần áo vào, chúng ta không thể đối thoại văn minh!! Cái tên cuồng bại lộ! Lễ phép của anh là bị ai Obliviate [Quên sạch]!? Hay là di chứng bị thương từ trận đấu!? Có cần tôi giúp anh hẹn ST Mungo không??”

Trong mắt Harry hiện lên ý cười, cúi đầu nhìn mình rồi nhún vai nói, “Huấn luyện và thi đấu xong chúng tôi đều như vậy, xin lỗi.”

“Tên khốn.” Draco nhịn không được mắng sau đó không cam lòng đánh trả, “Như vậy anh đáp ứng lần sau cho tôi đi thăm thay lời xin lỗi.”

“Vì sao?” Đến lượt Harry trừng.

“Có lẽ tôi có thể phát hiện một cái mông tốt khác.” Anh không chú ý những lời này tương đương thừa nhận trước mặt cũng có một cái, “Hiện tại tôi đang cần người, khác anh, tôi đã lâu không có hẹn hò, tôi cần.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Harry trừng Draco, thở phì phì đi về phòng thay quần áo.

Draco cau mũi vì Potter không có gì ngoài ý muốn khi anh thử, hiển nhiên anh ta cũng biết.

Đồng thời Draco lại tiếc nuối, Potter vẫn như cũ không thể trở thành người được chọn, giống mười năm trước.

Vì Draco nghe Harry nói, giải thích thành đừng nghĩ nguy hại đồng đội của tôi.

Sau đó y như bình thường, Harry vẫn giúp bọn họ chuẩn bị bữa tối đơn giản nóng hổi.

Draco không nghĩ thừa nhận, anh có chút cảm kích. Cả ngày bụng rỗng cùng Cafe, có canh nóng và bánh nướng, rất tốt. Anh duy trì lễ phép, vừa bảo đảm mình không ăn như hổ vồ vừa nhìn đống giấy tờ Harry giao cho anh.

Hiện tại bọn họ đều cởi dép, ngồi khoanh chân trên sô pha ăn.

Chủ nhân đều làm như vậy làm cho Draco cảm thấy tiếp tục duy trì tư thế ngồi cứng ngắc như đầu đất.

Nhưng đồ ăn mỹ vị, lò sưởi ấm áp và chủ nhân thân thiết đãi khách vẫn không ngăn cản được mặt Draco ngày càng đen.

“Ellie Roberts”, “Sophia Hughes”, “Grace Smyth”

“Xin hỏi ba vị này là?”

Harry chần chừ trong chốc lát rồi mới đáp, “…bạn gái cũ?”

Draco chậm rãi buông tấm da dê trên tay xuống, “Bạn gái cũ? Tôi còn tưởng vợ trước…”

“Anh chưa kết hôn.” Harry lập tức thanh minh, “Hiện tại cũng không có bạn gái, anh thề.”

Anh trực tiếp xem nhẹ Amy. Anh còn chưa nắm tay, đương nhiên Amy không phải là bạn gái anh.

Nhưng Draco không quan tâm câu sau, anh nhìn lên nguy hiểm nói, “Tức là ba cô gái này đều đã không có quan hệ gì với anh?”

“Đương nhiên.” Harry gật đầu, “Chúng tôi không còn liên lạc!”

Nhưng đáp án này làm Draco tức giận hơn, anh phất phất tấm da dê trên tay, cắn răng nói,

“Vậy sao bảo hiểm viết tên mấy người đó? Anh bội tình bạc nghĩa? Hay mấy cô gái đó sinh con cho anh? Cho nên sau khi anh chết cô ta có thể được tiền?”

Harry kinh ngạc há miệng thở dốc, “… Vậy sao?”

“Anh không biết!?” Draco rống giận, tấm da dê trên tay sắp chui vào lỗ mũi Harry, nếu có thể, “Anh nghĩ như thế nào vậy? Mua nhiều bảo hiểm như vậy!! Dự trữ, đầu tư, nhà ở, loại nào cũng có!! Tôi hỏi anh anh chết ai được cầm số tiền đó!?”

Harry giật mình, “A anh nhớ ra rồi, quản lí trước bảo anh điền, anh viết tên bạn gái…”

“Ngu ngốc!! Viết mấy cô đó còn không bằng viết Weasley!! Anh không phải cha đỡ đầu của nhóc Weasley sao!?”

“Nhưng Ron nói không được, cậu ấy còn tức giận.” Harry nhíu nhíu mày, “Cậu ấy có chút mẫn cảm với tiền, em biết đó.”

“Nếu vậy sao anh mua nhiều bảo hiểm như vậy!?” Draco tiếp tục rống, “Anh có não hay không?? Có nghĩ tới hay không?? Tôi không tin quản lí của anh hoàn toàn không nói cho anh biết!? Anh làm công ích? Cứu tế đám bạn gái?”

“Anh đã quên có chuyện này.” Harry gãi đầu, “… Vậy làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm gì!? Thừa dịp anh sống, bỏ!!”

“Đương nhiên, bỏ!” Harry nhanh chóng phụ họa, “Nhưng có thể sửa không?”

Draco mặt đen cầm tấm da dê, để sát vào chỉ cho Harry xem, “Quy định này, nhìn thấy không? Người mua bảo hiểm có quyền lợi tùy thời sửa đổi người được nhận tiền, anh hoàn toàn không biết sao?”

“Hiện tại anh đã biết…” Harry làm bộ thật sự nghiên cứu kí tên, muốn nhảy qua Draco chất vấn.

Draco căm tức trừng Harry, nhẫn nhịn trở lại công việc của mình,

“Mà đề nghị của tôi là quỹ và dự trữ, anh có thể nghĩ, điều kiện tiên quyết là anh có người thích hợp được lợi. Đây là bảo hiểm chết, người chết thì người có tên sẽ được lĩnh tiền, có thể giải trừ, hai loại bảo hiểm đầu đã cung cấp đủ, không cần lãng phí để người khác thành phú ông!”

Vừa nói anh vừa phân loại đống giấy tờ.

“Mặt khác anh phải giữ lại bảo hiểm thương tổn vận động và tàn phế, xét tính chất công việc của anh, anh có thể lo lắng đề cao bảo hiểm. Tôi thấy thời gian là năm năm trước, hiện tại tiền lương của anh cao hơn năm năm trước, hoàn toàn phù hợp điều kiện đề cao, chỉ xem anh cảm thấy thế nào.”

Harry khiêm tốn nghe.

“Mà sửa đổi người được nhận tiền và giải trừ anh có quyền quyết định cho nên anh có thể trực tiếp kí tên trùm lên. Đề cao bảo hiểm phải thảo luận với công ty bảo hiểm, anh nghĩ kĩ rồi tôi sẽ liên lạc giúp anh.”

“Ok, anh thử xem.”

Harry lập tức thử dùng pháp thuật hủy bảo hiểm. Quả nhiên, tên thuận lợi bị bỏ, tấm da dê cũng đỏ lên, nhảy ra ngày hôm nay, Draco giải thích nó tỏ vẻ có hiệu lực.

Draco cần mấy tấm da dê, vạch chỗ tên người nhận để Harry sửa.Harry chần chừ một chút rồi nói, “…Anh sửa sau.”

“Đúng vậy, anh nên hiểu rõ, nếu không có, trực tiếp hủy là được.” Draco liếc Harry.

“Anh hiểu.” Harry gật gật đầu.

Về phần đề cao bảo hiểm, Harry tỏ vẻ nghe Draco nói. Vì thế bọn họ hẹn nhau thứ ba gặp ở đại sảnh Gringotts, trừ bỏ đi vào xem tài khoản của Harry, cũng thuận tiện đến công ty bảo hiểm làm thủ tục, như vậy sẽ nhanh hơn.

Đêm đó sau khi Draco về, Harry cầm tấm da dê, sửa tất cả tên thành Draco Malfoy. Anh biết Malfoy không cần hắn tiền bảo hiểm nhưng cậu ấy là người anh yêu, anh hy vọng người kia là Malfoy, không hơn.

Sau đó Harry nhớ lại buổi tối.

Sau đó anh mới lĩnh ngộ ánh mắt chăm chú của Malfoy lên anh, mà anh thấy rất tốt, anh hoàn toàn không ngại Malfoy nhìn thêm nhưng nghĩ tới Malfoy còn muốn xem người khác làm anh bất mãn. Nghĩ vậy Harry di động đến lò sưởi, mở trò chuyện, mục đích là nhà Weasley.

“Mione? Thật có lỗi, không làm phiền cậu chứ?”

“Harry? Sao vậy, mình còn bi thảm tăng ca.”

“Mình có thể tưởng tượng Ron kêu rên.”

“Ha, hôm nay anh ấy ở bộ thần sáng, đều là vì cuối tuần này nghỉ ngơi!”

“Oa, định đi chỗ nào chơi vậy?”

“Chúng mình tính lên núi, tuy rằng lúc này còn lạnh nhưng tiện.”

“Thực hạnh phúc, mình rất ghen tị.”

“Cái người trừ mùa bóng còn đâu mỗi ngày đều nghỉ không có tư cách nói như vậy! Nói mau, tìm mình có chuyện gì?”

“A đúng rồi, mình muốn tham khảo ý kiến của cậu một chút…”

“Ý kiến? Mặt nào?”

“Là… là cái lần trước mình hỏi cậu, tức giận đó?”

“A, như thế nào?” Giọng Hermione đột nhiên có sức sống hơn, “Có tiến triển?”

“Đúng vậy, mình nghĩ vậy. Cậu nói xem… Nếu người kia ở trước mặt mình tỏ vẻ có hứng thú với những người khác… là ý gì?”

“Có hứng thú với những người khác?”

“Như là nói những người khác đẹp trai hơn mình … cậu thấy thế nào?” Harry nói.

Lập tức từ trong lò sưởi truyền ra tiếng cười to,

“Ha ha ha — Harry đáng yêu, cậu phải có tự tin, cậu là người đẹp trai nhất trong những người mình biết …”

“Đừng cười mình.” Harry quẫn bách, “Chỉ là mình có chút hoang mang, mình rõ ràng có thể cảm nhận được tầm mắt của em ấy, vì sao còn nói với mình như vậy? Mình không phải loại hình của em ấy sao?”

Bởi vì tiếng củi lốp bốp trong lò sưởi nên Hermione nghe không rõ. Cho nên cô lại cười to rồi mới đáp lại,

“Nếu cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của người kia thì đó mới là đáp án chính xác. Có lẽ người kia thầm muốn nhắc nhở cậu động tác của cậu nhanh lên, đó là cổ vũ!”

“Thật sao?” Harry lại vui vẻ, “A, Mione, mình rất cần xác định…”

“Đúng vậy, cậu rất giống đứa ngốc lâm vào tình yêu cuồng nhiệt,” Cô cười, “Mình rất chờ mong cậu mang bạn gái đến nhà chúng mình.”

“Bạn gái?” Harry lần này nghe rõ nên cảm thấy nghi vấn.

“ Hugo ở dưới gọi mình, mình phải đi xem chuyện gì…”

“Ok, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”