Du Đồng Nở Hoa

Quyển 8 - Chương 1: Không phải cậu có ý với tôi đấy chứ?

Chẳng biết tại sao về sau câu chuyện về trận bóng rổ ấy lại được truyền ra. Qua màn này, Thường Tiếu cứ thế mà trở thành hiện tượng mới của đại học C. Bên cạnh đó, nhiều người thổi phồng lên, bảo mình đã trực tiếp chứng kiến, cứ rỗi rãi lại nói hăng say.

Từ đó về sau, trên diễn đàn trường, quan danh ‘uy vũ chân mệnh đại tướng quân’ từ đó mà in dấu trong lịch sử đại học C.

Chỉ là, đấy là chuyện này. Chẳng biết từ lúc nào, Thiến Thiến và Dung Lan bên cạnh bắt đầu vô tình nhắc tới, đại khái ý bảo Quý đại soái rất tốt này nọ.

Lại một buổi chiều ngập nắng. Ánh nắng bên ngoài nung nóng nền nhà đến khô ran. Dung Lan đang ôm sách, đột nhiên buột miệng bảo: “Thật ra Quý Hiểu Đồng đang theo đuổi cậu đấy.”

Cách dùng từ của Dung Lan hơi khác trước đây, Thường Tiếu lắc đầu theo phản xạ: “Không thể nào!”

Dung Lan lại nhìn cô, lời nói sắc bén: “Ý cậu rằng không thể nào có chuyện Quý Hiểu Đồng theo đuổi mình, hay không thể nào chấp nhận cậu ấy?”

Đáp liền: “Cả hai đều không thể!”

Dung Lan thở dài: “Cậu nói dối.”

“Tớ không!” Có thể nói được lời này, bản thân Thường Tiếu cũng hơi do dự, nhíu mày, “Tớ và Dư Phi mới chia tay thôi…”

Hơn nửa năm? Một năm? Hay bao lâu rồi?

Bỗng trong lòng cảm thấy hoảng loạn, cô những tưởng rằng, mỗi một ngày chia xa đều sẽ ghi lòng tạc dạ.

Thiến Thiến cũng bước vào từ ban công, tỏ ra tri kỉ thấu hiểu: “Thường Tiếu, mấy ngày trước, cậu dám nói thế này, ‘A, Dư Phi thích’. Nói cách khác, cậu, Thường Tiếu, bây giờ đã có thể đối mặt với cậu ta rồi. Thế nên, cô gái à, cậu thật sự đã không thích cậu ta như trước nữa…”

Không biết tại sao lúc này Thường Tiếu lại có cảm giác chán ghét bản thân: “Không phải, không phải như vậy.”

“Vậy thì thế nào? Hai người đã chia tay rồi.” Dung Lan lại thở dài, “Cậu đã khóc vì cậu ta, cũng đã từng đau khổ, cũng từng yêu, nhưng tất cả đều là chuyện đã qua. Những chuyện tình cảm thế này, không phải hai người tình nguyện, sao cứ mãi chôn mình trong quá khứ?”

“Thiến Thiến ngồi trên giường, ôm con gấu bông lớn, cảm khái: “Giờ đây là Quý Hiểu Đồng đấy.”

“Là Quý Hiểu Đồng…” Dung Lan tỏ ra tán thành.

“Không phải!” Thường Tiếu bật dậy, “Dù thế nào cũng không phải!”

Dung Lan liếc cô, ra lệnh: “Ngồi xuống.”

Thường Tiếu hơi do dự nhưng vẫn ngồi xuống, lại nghe Dung Lan hỏi tiếp: “Lúc trước không dám hỏi cậu, vậy thì Thường đại tiểu thư, cậu có từng làm cho rõ, rốt cuộc vì sao lại chia tay với Dư Phi không?”

Thường Tiếu hoàn toàn im lặng.

Tại sao lại chia tay? Vì mẹ Dư sao? Không phải… Trực giác cô lên tiếng phủ nhận. Cùng lắm thì mẹ Dư chỉ được coi là một trong những nguyên nhân mà thôi, vậy, thì vì cái gì?

Cứ thế mà xảy ra chiến tranh lạnh, không ai bước tiếp.

“Thật ra ngay từ đầu tớ và Thiến Thiến đều không nghĩ hai người sẽ thành. Đừng bảo tụi tớ nói vuốt đuôi vì Dư Phi quá mạnh mẽ. Nếu nói không thích cậu ta, chi bằng bảo hơi sợ thì đúng hơn. Cậu ta, rất thông minh, cũng quá tỉnh táo. Tớ luôn sợ rằng một người như cậu ta, rốt cuộc liệu có hiểu yêu một người là thế nào hay không. Khiến người ta không thể không nghĩ rằng, cậu ta đối tốt với cậu vì thấy dễ nắm cậu trong tay. Trước đây cái gì cậu cũng nghe theo cậu ta cả…”

“Không phải…”

“Vậy sau đó cậu khổ sở, mẹ cậu ta đối xử với cậu như vậy, tại sao cậu ta lại không an ủi cậu?”

“Có…” Thường Tiếu nhíu mày, “Anh ấy có, bảo… sẽ khiến tớ tin tưởng anh ấy.”

“Vậy cậu tự hỏi mình xem có tin cậu ta hay không?”

“Tớ tin!”

“Vậy sao cậu ta không tin cậu?” Thiến Thiến tiếp lời ngay sau, “Đây là chuyện cần sự tương tác của hai bên, nếu cậu tin tưởng cậu ta thì tại sao hai người lại xảy ra chiến tranh lạnh?”

Thường Tiếu không tìm được lời phản bác, cảm thấy rất khó chịu, “Tớ muốn đi ngủ!”

“Ngủ gì mà ngủ!” Dung Lan kéo cô lại, sau đó thở dài, “Thường Tiếu, cậu là một người rất sảng khoái, rất dễ thương…”

“Và cũng rất 囧..” Thiến Thiến chen ngay vào.

“Được rồi,” Dung Lan ho khan một tiếng, hắng giọng, “Là một cô gái hơi 囧 một tí… Nhưng tớ và Thiến Thiến cực kì thích cậu. Vì cậu nghĩ sao nói vậy, thuần khiết, lại chân thật. Mà điểm tớ và Thiến Thiến không thích cậu nhất, muốn biết là gì không?”

Thường Tiếu hơi khựng lại, không cam lòng mà bảo: “Nói đi.”

Dung Lan bình tĩnh nhìn cô, tiếp: “Chính là khi đối mặt với tình yêu, cậu luôn trốn tránh, không tự tin, không thẳng thắn, thậm chí là tự ti. Trong mắt chúng tớ, cậu rất tốt, đủ nam tính đủ nghĩa khí cũng đủ hiền lành. Nhưng cậu lại thể hiện sự yếu đuối, ‘Sao cậu ấy lại thích mình được chứ’!”

Thường Tiếu bặm môi, phản đối: “Đâu…”

“Đúng vậy, tớ và Thiến Thiến cứ thường xuyên phải quát lên, rốt cuộc sự tự tin của cậu đi đâu mất rồi!”

Thiến Thiến gật đầu: “Khi cậu và Dư Phi đang yêu, trên đường gặp phải bạn học, cậu đều tránh đi theo bản năng, sợ người khác sẽ hỏi chuyện của cậu và Dư Phi?”

“Thường Tiếu, thật ra trong ba người chúng ta, cậu là cô gái tốt đẹp nhất.”

“Hả? Thật à?”

“Giả,” Dung Lan hừ một tiếng, “Nghĩ hay thật.”

Thường Tiếu im re.

“Tớ thấy cậu nên bước tiếp. Con người Quý Hiểu Đồng đơn giản, lại xuất chúng, rất hợp với cậu.”

“Sao cậu ấy lại thích mình được chứ…”

“Cậu câm đi, cậu ấy hét lớn rằng muốn cậu nuôi cả đời mà cậu còn phủ nhận hả?”

Thường Tiếu lại im lặng.

“Cũng chẳng thấy cậu ấy gọi điện làm phiền tụi này.”

“Còn liên hệ chỗ thực tập cho cậu.”

“Hễ chút lại mời cậu ăn cơm.”

“Cứ nghỉ đông nghỉ hè là mất tích cùng cậu ta.”

“Ừ, mà quan trọng nhất, cái đồ đáng đánh đòn nhà cậu, thái độ cứ mập mờ ba phải nước đôi, thế mà người ta lại vui vẻ chịu đựng. Theo biểu hiện suốt nửa năm qua, toàn là cậu tùy tiện quay đầu bỏ đi, còn cậu ấy tình nguyện cun cút theo sau.”

Thường Tiếu vẫn cứ trầm mặc, thấy hai cô nàng cứ mỗi người một câu thảo luận rất hăng say, đề tài thay đổi quá nhanh khiến cô chẳng biết phải làm sao. Về tinh thần tám chuyện thế này, quả thật cô rất mặc cảm.

“Tớ không có trốn…” Thường Tiếu bất ngờ chen vào, “Tớ chỉ là…” Đột nhiên cô tránh né ánh mắt của hai người “Chỉ là, tớ thật sự… quá nam tính.”

Dung Lan xoa đầu cô: “Con bé này, kẻ ngốc có phúc riêng. Cậu lần lượt dính dáng với hai tay này… thế cũng đủ để tiếu ngạo giang hồ rồi.”

Thiến Thiến gật đầu: “Trong khi tụi tớ đang đau khổ dây dưa với mấy tay khác.”

Uầy

“Tớ, tớ đi ngủ!” Về Quý Hiểu Đồng, có thể nói, cảm giác của cô về những gì Quý Hiểu Đồng dành cho, rốt cuộc cũng bắt đầu có ý thức. Có lẽ là thế chăng…

Ý nghĩ ấy khiến cô cảm thấy sốt ruột. Sự sốt ruột cứ tăng dần, cả thế giới nói, người đấy có ý với cô, thế nhưng, anh vẫn đối xử với cô như trước.

Điều này khiến Thường Tiếu nghĩ rằng, không thể cứ mập mờ mơ hồ như thế nữa.

***

Thi thoảng Thường Tiếu làm gì cũng dựa hoàn toàn vào trực giác.Nói đúng ra, có thể chẳng qua là cô muốn tìm chứng cứ mà thôi, huống hồ câu trả lời trong đầu cô, hoàn toàn ở phía phủ định.

Trong quán café hai người vẫn rảnh rỗi ghé vào như thường lệ, Thường Tiếu cứ liên tục nhìn sang Quý Hiểu Đồng, chần chừ do dự mãi, cuối cùng như thể xem cái chết nhẹ tựa lông hồng mà hỏi thẳng: “Không phải cậu có ý với tôi đấy chứ?”

Phụt!” Quý Hiểu Đồng đang uống ngụm nước, bị sặc đến nỗi ho khù khụ. Sau đó không biết vì bị sặc hay xấu hổ mà khuôn mặt đỏ bừng.

Thường Tiếu thấy anh vẫn chưa hết hoảng, nhìn phản ứng của anh mà chẳng hiểu gì, tốt bụng đưa tay vỗ vỗ lưng anh để thuận khí, chẳng dè anh phản ứng càng dữ dội hơn, chỉ tay vào cô mà ‘Cậu cậu cậu’ suốt nửa buổi, cuối cùng bất ngờ đẩy ghế,… quát lớn: “Cậu cậu cậu… cậu không biết xấu hổ!”

Chạy.

Nháy mắt, Thường Tiếu bị anh giáng sét thành ‘trong sống ngoài cháy’… Phải thì phải, không phải thì không phải, cô dễ tìm biện pháp…

“Chứ như bây giờ là sao?”

Cô nhíu mày, uống ngụm nước lạnh. Không ngờ ngay sau đó, điện thoại vang lên báo tin nhắn tới, mở ra xem, vẫn là giọng điệu coi thường cái chết –[Đệch, vậy mà cũng bị cậu nhìn ra. Hừ, ra điều kiện đi.]

Phụt.” Thường Tiếu cũng phun nước, “Khụ khụ…”

Thường Tiếu hít vào một hơi, khuôn mặt ngây ngốc hồi lâu. Quan trọng là, cô chẳng hề bài xích đề nghị này…

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhấn từng chữ trả lời: [Cậu mặc váy đi từ Bắc viện, qua lầu hành chính, xong đó băng qua thư viện, đến dưới ký túc xá của tôi, tôi sẽ suy nghĩ một chút.]

Không lâu sau cô bỗng nghe thấy tiếng tin nhắn tới điện thoại của Quý Hiểu Đồng như đang ở sau lưng, vừa định tìm người thì bất ngờ có bóng người nhảy ra từ sau, nổi cơn tam bành quát tướng: “Cái gì hả?”

Thường Tiếu quay người lại, thấy mặt Quý Hiểu Đồng xanh lét, cầm điện thoại chỉ vào cô, lên án: “Cậu đưa ra yêu cầu vô đạo đức như thế, cái gì gọi làsuy nghĩ một chút hả?”

Á… cô 囧 囧 .

Cô đã vừa làm chuyện gì?

***

Thường Tiếu cảm thấy rất kì quái, cứ người 囧 chuyện 囧 cùng Quý Hiểu Đồng như thế, rõ ràng là chuyện riêng của hai người, vậy mà Dung Lan và Thiến Thiến lại biết.

Lúc đó Thiến Thiến xông tới đập mạnh vào trán cô, quát: “Cái đồ ngốc này, đó là Quý Hiểu Đồng đấy!”

Còn Dung Lan thì rất khoái chí: “Không sao, tớ cũng muốn xem Quý Hiểu Đồng có quyết tâm hi sinh mặt mũi vì yêu không đây.”

Về phần Thường Tiếu, gãi gãi đầu, cảm thấy mình… hình như vẫn chưa chuẩn bị tâm lý…

Suốt hai ngày qua Quý Hiểu Đồng vẫn không có động tĩnh, Thường Tiếu khẽ thở phào nhẹ nhõm, ấy mà lại như có ai đang quấy phá đâu đó, khiến trong lòng cứ cảm thấy khó chịu bất an, ăn không ngon. Nhưng trước mặt Dung Lan và Thiến Thiến vẫn làm ra vẻ không quan tâm.

Tối nằm trăn trở trên giường, thầm tự kiểm điểm tại sao hôm đó lại kích động như vậy, rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra thì đã sang sáng ngày thứ ba. Chẳng biết thần kinh Dung Lan và Thiến Thiến bị chập chỗ nào mà dậy sớm thay đồ, sau đó lôi hết quần áo trong tủ của cô ra, phối đồ.

Thường Tiếu 囧 囧 nghĩ, cứ bộ này tới bộ khác, chẳng biết tốn bao nhiêu thời gian đây.

Vất vả lắm mới tìm được một cái áo sơ mi caro xanh vàng, Dung Lan vội vàng đẩy cô vào nhà vệ sinh, phối chung với quần jeans đen bó sát, cùng mái tóc ngắn của Thường Tiếu, vừa trung tính lại chẳng kém phần xinh đẹp.

Mà mấu chốt ở chỗ, bản thân Thường Tiếu còn chẳng biết mình đã mua bộ này bao giờ…

“Xuống lầu xuống lầu đi.”

Vừa thay đồ xong, Thiến Thiến liền kéo cô đi xuống lầu. Vừa xuống lầu thì liền cảm thấy có gì không đúng.

Chẳng biết sao, có một đống sinh viên tụ tập dưới lầu, hình như đang bàn chuyện gì đó.

Sau đó Dung Lan bấm điện thoại, vừa thấy bắt máy liền nhao nhao: “Đến đi đến đi.”

Cảnh tượng trước mắt sau đó đã khiến Thường Tiếu kinh ngạc đến há hốc.

Một nhóm khoảng chừng mười người, xếp thành một hàng, cả đám đều khoác áo choàng chẳng biết kiếm được đâu ra, trông như siêu nhân, sau đó xuất phát từ thư viện xa xa, thẳng hàng ngay lối mà bước từng bước về phía này.

Ký túc xá của Thường Tiếu đối diện thư viện, trước mặt là một bãi cỏ rất rộng, trồng linh tinh mấy cây vạn tuế gì đó, thường bị tụi sinh viên thích đi đường tắt dẫm lên.

Trước nay cô chưa bao giờ làm thế, vẫn luôn tuân thủ quy tắc, nay thấy bọn họ đang càn quét bãi cỏ, bước từng bước đến gần, tâm tình cực kì phức tạp. Cuối cùng, ở vị trí cách cô khoảng 30m, mọi người dừng lại, tất thảy đều im lặng, vẻ mặt nghiêm túc.

Xung quanh càng lúc càng đông người vây lại. Thường Tiếu còn nghe loáng thoáng ở sau ký túc xá, có ai đang hô hào thông báo mấy câu như ‘Có kịch vui xem rồi’ này nọ, tiếp đó là tiếng di chuyển rầm rập. Không ít đám con gái tụ lại trên hành lang, hứng chí trông chờ sẽ xảy ra gì đó.

Cứ một tầng một tầng lại một tầng nhìn sang, cực kì ầm ĩ.

Cứ thế, mười người kia vẫn đứng yên tại chỗ, một bộ sừng sững theo kiểu ‘Lạnh nhạt nhìn thiên hạ, lặng im ngẫm chuyện đời.’

Không biết sao, khiến Thường Tiếu thấy có vẻ hơi thần kinh…