Du Đồng Nở Hoa

Quyển 8 - Chương 2: Để anh nắm một chút thì có quan hệ gì, người khác toàn vậy mà!

Thật ra ở đại học cũng hay có chuyện 囧 người 囧, chỉ là như thế này thì chưa gặp bao giờ. Áo choàng đỏ… bay phần phật dưới cơn gió.

Thường Tiếu còn chưa kịp nghĩ gì bất ngờ Thiến Thiến từ sau bịt mắt cô lại.

Vừa bị bịt mắt, toàn bộ sự tò mò của Thường Tiếu được khơi mào.

Sau đó nghe loáng thoáng tiếng gì đó, rồi lại yên lặng như tờ, tiếp đến là tiếng ca thán kinh ngạc, bàn bạc, xôn xao rất lớn cứ đợt này đến đợt khác, khiến Thường Tiếu không thể nhịn được, như bị trăm ngàn con kiến gặm cắn khắp người.

Cuối cùng không thể kiềm được, bất chấp tất cả, kéo tay Thiến Thiến xuống. Chớp mắt, cô cảm thấy quai hàm của mình như đã rớt xuống đất..

Chỉ thấy mười người kia, giơ hai tay lên, vén áo choàng lên cao, mà dưới cái áo choàng kia lại là… váy áo đủ kiểu đủ màu, và… lông chân.

Mười tên con trai mặc váy đứng trước mặt là đủ khiến bạn chấn động lắm rồi, ghê gớm hơn cả lúc vừa phẫu thuật xong, định nghỉ dưỡng thì bác sĩ chạy tới bảo để quên cái kìm giải phẫu trong bụng nữa kìa.

Thường Tiếu kinh ngạc đến không phản ứng được gì, ngay sau đó, đội quân áo choàng đỏ bất ngờ tách ra, một chiếc xe đạp nửa mới nửa cũ từ từ chạy tới sau bức tường đỏ kia, dần xuất hiện trong tầm mắt.

Quý Hiểu Đồng đang đạp xe, mặc chiếc áo sơ mi caro cùng màu với cô, quần jeans đen, vẫn một vẻ thờ ơ, một chân chống đất, sau đó hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu trà sâu hun hút dưới ánh dương càng thêm sáng rỡ, mái tóc ngắn bay bay, vẻ cuốn hút hấp dẫn khiến đám con gái của cả tòa kì túc xá thầm hít một hơi.

Nhưng, anh chỉ chăm chú nhìn về phía cô.

Trong nháy mắt Thường Tiếu cảm thấy hoảng loạn, dưới ánh mắt chăm chú kia, cuối cũng không kiềm được mà nín thở.

Ánh mặt trời sáng chói hủy hoại mọi giác quan.

Sau đó, đám con trai vượt qua mọi thế tục kia cuối cùng cũng bộc lộ bản tính, lần lượt nở ra nụ cười xảo trá, không thèm quan tâm chuyện mặt mũi mình đã bị ném tít Thái Bình Dương, bây giờ bày ra tư thế ‘Xin mời’ rất kì dị, hô lớn: “Thường cô nương lên kiệu!”

Lên kiệu gì? Không phải chỉ là một chiếc xe đạp quèn thôi sao?

Thấy ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng đưa tới trách móc, Thường Tiếu chỉ cảm thấy mọi người đang điên hết rồi, đầu óc ong ong.

Còn Quý Hiểu Đồng vẫn không nói tiếng nào, lẳng lặng đứng yên nơi ấy, nhưng trong mắt lại có biết bao căng thẳng, lẫn mong chờ.

Lúc vẫn còn chần chừ thì Dung Lan đã không chịu nổi mà đẩy cô một cái từ sau. Cô bị mất thăng bằng, bước hụt lên trước một bước, bây giờ, cô, cô… chạy thì còn kịp không?

Nhưng Quý Hiểu Đồng sẽ rất buồn… có lẽ sẽ bị người khác chế giễu cả đời mất. Cô nghĩ tới nghĩ lui, hít một hơi để đứng vững. Dù gì thì từ sau khi vào đại học C, cũng chẳng phải lần đầu bị mất mặt nữa, có gì mà sợ!

Vì thế tỏ vẻ dửng dưng mà hừ một tiếng, quang minh chính đại đi tới. Nhưng càng bước gần thì đột nhiên cô đưa hai tay bưng mặt, như lửa cháy tới mông mà chạy tót tới chỗ Quý Hiểu Đồng.

Vừa chạy tới vừa hét lớn bảo Quý Hiểu Đồng: “Đạp  xe, mau! Đạp xe!”

Quý Hiểu Đồng khờ người suốt cả buổi mới phản ứng lại, dậm bàn đạp, xe bắt đầu chuyển động. Thường Tiếu vội tăng tốc, ba bước còn hai, đến bên xe rồi thì nhảy lên – ngồi vào yên sau!

Sau đó vì đầu xe của Quý Hiểu Đồng bất ngờ bị giật, anh phản ứng nhanh nên kịp chỉnh lại, xe hơi lắc lư, cuối cùng cũng chạy đi.

Thường Tiếu quay đầu lén nhìn lại đám người đông như trẩy hội kia, có thể nói rất có xu thế đào núi lấp biển, tim đập bình bịch, vỗ vào vai Quý Hiểu Đồng: “Đừng ngơ ngác nữa, đạp mau đi!”

Lại nghe thấy tiếng gào lớn của đại quân áo choàng cùng đồng thanh: “Đưa vào động phòng!”

“Hả—” Thường Tiếu bụm mặt mà thét lớn, tự nhủ rằng chưa nghe thấy gì hết. Mãi đến khi thấy xe quẹo qua góc cua, cuối cùng cũng thoát khỏi sự chi phối bức người của cảnh ‘tỏ tình’ kia, cảm thấy nhẹ nhõm mà thở phào một hơi.

Dưới nắng sớm trong lành, hai người, một chiếc xe đạp, chầm chậm trên con đường trường, lúc nghe tiếng bánh xe lăn, vì đã bao năm tháng nên phát ra tiếng kẽo kẹt đều đều.

Một lát sao, giọng nam trung của Quý Hiểu Đồng vang lên, phần nào lộ ra sự căng thẳng trong anh, hỏi: “Thế… chuyện này đã được quyết định rồi?”

Thường Tiếu ngồi sau xe huơ huơ chân, không để ý đến câu anh nói. Ồ… xe này thấp, vì cô cao nên cứ phải giơ chân lên để không bị chạm đất, thế nên được một lúc là hai chân mỏi nhừ.

“Này!”

“Này!”

Hai người cùng lên tiếng một lúc, người trước vì thấy cô không nói tiếng nào, không thể chịu nổi. Người sau vì quá mỏi chân, lên tiếng kháng nghị.

“Cậu nói ‘’ trước đi.”

“Đến lượt tôi chở cậu cho.”

Hai người lại lên tiếng cùng lúc.

Sau khi im lặng…

“Không cần! Tôi đây tinh lực dư thừa!”

“Hả? Nói gì mới được?”

Lại trầm mặc.

“Dù sao thì tôi cũng coi như cậu đã đồng ý.”

“…” Thường Tiếu hoảng hốt thét lên: “Cẩn thận!”

Chỉ thấy xe tròng trành, hình như vừa lăn qua đất đá gì đó, lại lăn thêm hai vòng xe, đến con dốc dài ở phía nam trường. Đây là con dốc chừng bốn mươi độ, dài hơn ba trăm mét, ở dưới là hồ tình nhân.

Dưới trọng lượng của hai người bọn họ, xe tăng tốc, bắt đầu lăn nhanh về trước.

Vừa rồi Quý Hiểu Đồng không để ý nhìn đường, nay thấy thế thì tập trung, phát hiện đang xuống dốc, vội vàng phanh gấp.

Kít’ một tiếng thật vang. Chả biết Lão Hổ mượn cái xe đạp nát này từ đâu ra, sau tiếng ‘kít’ kia, cảm nhận rõ ràng dây thắng đã đứt…

Thấy xe lao tới một nhóm học trò đang tụm lại, thần kinh anh căng cứng, cũng chẳng thèm quan tâm đến danh hiệu mỹ nam có một không hai của đại học C chi nữa, la ó: “Tránh ra! Tránh ra!”

“Còn bảo tránh cái gì nữa, mau thắng lại ngay— khỉ gió!” Thường Tiếu cũng gào lên, sau đó mở to mắt, đổi giọng, gào lên đáng sợ: “Tránh ra! Tránh ra!”

Chẳng biết cái xe nát kia bị gì kích thích mà lao xuống dưới nhanh như điên!

Thường Tiếu chỉ sợ cái xe này sẽ rã ra mất, phản xạ khi xảy ra tai nạn khẩn cấp, ôm chặt vào hông Quý Hiểu Đồng, cố gắng giơ chân lên cao, tránh để chạm đất thì hỏng giày mất.

Đệch, muốn chết hả!”

“Không muốn sống à!”

Đậu mè, đây là trường học, làm trò gì đó!”

Tiếng la oai oái rủa xả liên tục vang lên, Thường Tiếu không đoái hoài tới, ôm chặt Quý Hiểu Đồng, tức tối nghĩ, nếu vì việc này mà cô lên nóc sớm, nhất định sẽ thành u hồn khóc đổ Vạn lý trường thành, khóc đổ điện Diêm vương!

Hai người vừa sợ vừa né, Thường Tiếu hung dữ đánh anh, quát lớn: “Thắng lại mau, đồ chết tiệt!”

“Thắng gì mà thắng! Dây thắng bị dứt rồi! Cậu đừng la nữa! Tôi chỉ mới học lái xe từ hôm qua thôi!” Quý Hiểu Đồng cảm thấy mình quá xui xẻo, biết vậy thì anh tự mang xe mình tới, còn không thì mua một chiếc xe leo núi mới cho rồi. Cũng chỉ tại Trần Hoa nói gì mà, ở trong trường phải khiêm tốn, cái gì cũng phải thật khiêm tốn, xe đạp cũ thì có cảm giác bình dân thân mật hơn, lại có thể kéo gần khoảng cách của hai người, v..v..

“Hôm qua mới học…” Cái đồ chết tiệt này! Thường Tiếu cảm thấy vừa qua khúc cua, tốc độ xe càng nhanh hơn. Ngồi sau xe hít một hơi thật sâu, nhắm chặt hai mắt, càng ôm anh chặt hơn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ—

Mn! Cho dù chết thì bà đây cũng phải kéo cậu chết chung!

Chỉ là… Thường Tiếu cũng rất lo lắng.

Qua góc cua không lâu thì đến đường bằng, vì quán tính nên sau khi lao xuống, xe tiếp tục lăn thêm một đoạn nữa nhưng dù sao thì sau đó cũng dừng lại.

Phù…” Quý Hiểu Đồng khẽ thở phào, có thể thấy là rất hài lòng với kĩ thuật của mình. Sau đó tầm mắt rơi xuống vòng tay đang ôm chặt lấy anh của Thường Tiếu, ánh mắt lập tức trở nên rất dịu dàng.

Chân Thường Tiếu vẫn giơ lên cao, giơ cao đến mức vừa mỏi vừa nhức.

Chuyện xảy ra không quá mấy phút đồng hồ nhưng thật sự quá kinh khủng, mãi đến khi không có cảm giác bị gió táp vào mặt nữa, Thường Tiếu mới mở to mắt , nặng nề điều chỉnh hô hấp, kiềm chế cơn tức. Vất vả lắm mới khôi phục tâm trạng, lập tức buông hai tay, không thèm để ý đến chân đang mỏi nhừ, nhảy xuống xe, đi về phía hồ tình nhân ở cách đó không xa.

Quý Hiểu Đồng lập tức bỏ xe qua một bên, vội vàng đuổi theo, “Này, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi mà.”

Con tức của Thường Tiếu bốc hỏa, hừ một tiếng, đấm vào ngực, đánh vào tay, đá vào đùi, giẫm lên chân anh, sau đó trừng mắt, lại tiếp tục quay đầu bỏ đi.

Tính tình Quý Hiểu Đồng chịu khó chịu khổ bấy lâu, hoàn toàn không phản kháng, trái lại rất ngoan ngoãn chịu đòn, sau đó xoa xoa chỗ đau rồi tiếp tục vội vàng đuổi theo, kéo áo cô, vội nói: “Chuyện này tôi coi như cậu đã đồng ý rồi nhé.”

“Chuyện gì?” Cô cau mày.

“Thì…” Anh không hiểu sao bỗng thấy ảo não. Đại khái cũng vì sĩ diện, trừng mắt nhìn cô, tùy tiện chỉ vào đôi tình nhân ở bên hồ kia mà đáp: “Thì chuyện đó đó.”

À… bên hồ toàn là mấy đôi yêu nhau, thật là chói mắt. Thường Tiếu híp mắt, hừ một tiếng: “Không có chuyện đó.”

“Cái gì?” Quý Hiểu Đồng mở to mắt: “Cậu không giữ lời! Cậu đã bảo mặc váy rồi sẽ đồng ý cơ mà!”

“Là suy nghĩ.”

“Suy nghĩ rồi đồng ý đi!”

“Không!”

“Cậu—” Đột nhiên Quý Hiểu Đồng nhớ tới gì đó, bất ngờ ôm cô, giọng nói mềm nhũn: “Cậu đồng ý đi mà…”

“Ơ…” Nhất thời Thường Tiếu trầm mặc.

Quý Hiểu Đồng hài lòng thở phào nhẹ nhõm, hai hộp chocolate Thụy Sĩ hối lộ Dung Lan cuối cùng cũng có tác dụng, biết cô thích mềm không thích cứng, khẽ cắn môi, giữ hai tay cô rồi tách ra một chút, nhìn thẳng vào mắt cô: “Cậu… em làm bạn gái anh đi.”

Đôi mắt sâu hút sáng ngời giờ đây lộ ra vẻ đặc biệt vô tội, tràn đầy mong chờ, có gạt ra cũng không xong.

Cô bị ánh mắt của anh khiến không thể trở tay, nhìn khuôn mặt anh tuấn, nghĩ tới những ngày trước anh luôn ở bên, đột nhiên thấy do dự. Vốn dĩ… cô đã nghĩ kĩ rồi, nhưng đến khi đối diện khung thành…

Tại sao lại do dự như vậy.

Có điều, lũ con trai bên khoa máy tính kia, cũng thật biết hi sinh.

Thấy cô do dự không quyết, Quý Hiểu Đồng sực nhớ tới lời Thiến Thiến đã dặn, bảo con gái xấu hổ thì tức là đã ngầm đồng ý. Vì thế vội vàng ra tay trước, không đợi cô trả lời, bước lên trước, nắm lấy tay cô, hừ một tiếng, giả vờ bình tĩnh: “Cứ quyết định vậy đi, khụ khụ, mai gọi cơm cho anh.”

“Cái gì!”

“Thì…” Quý Hiểu Đồng nhìn vào mắt cô, khí thế xìu hẳn, “Anh gọi cơm cho em.”

“Thế thì còn được.”

Nghe vậy, anh thở phào một hơi, ngẫm lại rồi cười rất đắc ý.

Mặt hồ tình nhân được chiếu sáng trong vắt, gió mát thổi khiến cảm thấy khoan khoái cả người. Khuôn mặt của Quý Hiểu Đồng, được nhuộm dưới ánh sáng rực rỡ phản chiếu từ mặt hồ, thật chói mắt.

Nụ cười kia, rực rỡ như cánh đồng hoa đang rộ bông ở cạnh căn nhà dưới quê khi cô còn nhỏ, từng bụi từng bụi, cứ thế mà đánh vào từng tế bào thần kinh đang không hề phòng ngự trong cô, cảm thấy hơi tê tê, ê ẩm.

Hình như, cảm thấy thật hạnh phúc.

Cái cảm giác ngọt ngào ấy… từng chút, từng chút lan tỏa trong lòng.

Không thể phủ nhận được rằng hành động của anh đã làm cô rất cảm động. Cô thở dài một hơi, nếu đã vậy thì… đâm lao theo lao… thử xem.

Nghĩ tới đây, cô cũng khẽ thở dài một hơi, sau đó như nhận ra điều gì, rút tay mình về, khó hiểu hỏi: “Sao lòng bàn tay anh mồ hôi không vậy?”

Quý Hiểu Đồng chả biết nói sao, tức tối nắm tay cô tuyên bố chủ quyền: “Để anh nắm một chút thì có quan hệ gì, người khác toàn vậy mà!” Không phải vì anh đang hồi hộp đó sao?

“Gì cơ?” Người khác toàn vậy? Thế thì… để anh nắm một chút nữa cũng được… Nhưng vẫn không quên nhấn mạnh, “Chỉ một chút thôi đó.”

Quý Hiểu Đồng hừ một tiếng, sau đó lại cong cong khóe môi, tiếp đến phải phân tích chiến lược hôn môi mới được!

Lúc trở về, Quý Hiểu Đồng dựng cái xe nát mất phanh kia, quay đầu xe đưa cho Thường Tiếu, ngoan ngoãn trèo lên ngồi yên sau, ngẩng đầu nhìn cô, mím môi cười, ra vẻ vô tội nói: “Không phải ban nãy em nói để em đạp sao?”

Sau đó anh ra vẻ rất đứng đắn, đưa mắt nhìn con dốc hơn ba trăm mét, tay phải nắm thành đấm, lộ hàm răng trắng tinh về phía Thường Tiếu: “Cố lên!”