Tác giả: Mạn Mạn
Thành Phố S có thể nói là thành phố sầm uất nhất, nhiều trung tâm thương mại, nhiều khu vui chơi đắt đỏ cho đến những chốn xa hoa truỵ lạc, cũng là nơi nhiều người ở nhất tỉnh A. Vì vậy, nhà cửa nơi đây từ cổng chính cho đến sân vườn đều hiển thị rõ mác ‘dành cho kẻ có tiền’.
Tuy khí trời đã bước sang đầu hè nhưng hôm nay lại là ngày lạnh rét, đến tối còn đổ mưa to, trên đường đều là những chiếc xe ô tô sang trọng đang chờ đèn đỏ, lúc này một chiếc xe đạp lẻ loi đang cố luồn lách qua những kẽ hở, phi đăm đăm lao về con hẻm phía trước, có thể thấy người lái đang vô cùng gấp gáp, gấp tới nỗi áo mưa cũng không mặc.
Vừa dừng xe trước cổng, còn không kịp gạc chân chống, người đó vội cầm lấy bịch ni-lông treo sát tay lái chạy bay vào nhà.
Lên tới lầu hai, thân thể mảnh khảnh còn ướt nhẹp liền đỡ một người phụ nữ đang nằm trên giường dậy, trông vô cùng mệt mỏi.
“Mẹ, con mua được thuốc rồi, mẹ, mẹ dậy uống đi cho khoẻ, để con lấy nước cho mẹ”
Trong phòng không có nước lọc sẵn, Hạ Thịnh Hàm vừa khuất cánh cửa liền cởi phăng áo khoác, áo thun cùng quần thấm đẫm nước mưa cho vào máy giặt, mở tủ lấy đại bộ đồ mặc ở nhà, rồi cầm theo ly nước qua lại phòng mẹ Hạ.
Ngồi bên giường, cô theo toa thuốc lấy ra năm viên thuốc đủ màu đủ dạng, rồi đổ qua tay mẹ Hạ, sụt sịt mũi nói:
“Mẹ nhanh uống đi, phải uống thuốc mới hết bệnh được”
Thấy con gái vì mình mà bôn ba giữa đêm mưa thế này, mẹ Hạ đem số thuốc bỏ vào miệng cùng ít nước rồi nuốt xuống, nắm tay cô vuốt nhẹ.
“Đã trễ thế này sao con lại ra ngoài? Bệnh của mẹ chỉ là trở trời sốt thôi, ngày mai mẹ tự đi mua thuốc được, con đó, mai nhập học năm học mới rồi giờ này còn không ngủ”
Hạ Thịnh Hàm nhún nhún vai trả lời:
“Con mới học bài tắm rửa xong, mẹ xem tóc con còn ướt đây này, hơn nữa thuốc này lần trước con bệnh dùng vẫn còn, nay lấy ra thôi chứ không có ra ngoài đâu mẹ”
Mẹ Hạ bán tín bán nghi nhìn Hạ Thịnh Hàm, bà thừa hiểu tính con gái bà nhưng vẫn là đau lòng không biết phải mở lời thế nào.
“Được rồi được rồi, con đã hứa với mẹ là sẽ đặt việc học tập lên đầu, con bảo đảm với mẹ nhất định là sẽ thi đậu vào trường đại học tốt nhất nhất nhất được không?” – Hạ Thịnh Hàm không đợi mẹ Hạ tra hỏi tiếp liền giơ 3 ngón tay khép lại thốt lời thề.
Mẹ Hạ bật cười ôm cô vào lòng “Mẹ tin con sẽ không làm mẹ thất vọng, nào, giờ thì đi ngủ nhanh cho mẹ”
Hạ Thịnh Hàm giơ tay phải lên trán, chào như kiểu quân đội “Tuân lệnh mẫu thân đại nhân”
Về đến phòng mình, cô ngả lưng nằm dài lên giường, với tay lấy tấm ảnh đặt trên đỉnh đầu, khoé môi bất giác thở dài một hơi, hai dòng nước mắt liền theo đó mà rơi xuống, cô trong hình năm ấy thật vui vẻ biết bao, một nhà ba người, ước gì thời gian vĩnh viễn sẽ không lấy đi bố cô, ước gì tai nạn năm ấy mãi mãi chỉ là một giấc mộng.
Hạ Thịnh Hàm lau nước mắt, đứng lên kéo ngăn bàn rút ra một vỉ kẹo, bóc một viên liền cho vào miệng, cô đỡ trán bật chuông báo thức, cầu mong sao ngày mai không đổ bệnh.
Tháng 5 mùa hè năm 2009,
Hạ Thịnh Hàm vẫn theo thói quen cũ chạy xe đạp tới cổng trường, tới nơi đã có một tên học sinh dáng người cao ráo, da tuy hơi ngăm nhưng con trai mà, chẳng việc gì phải xấu hổ đang đứng đợi sẵn, thấy cô liền cười toe toét chặn đầu xe.
“Hàm ca, tớ có mua đồ ăn sáng cho cậu, như cũ, một chai nước khoáng, bánh mỳ không bỏ ớt, hai phần thịt nguội một phần dăm bông nhiều nước sốt”
Hạ Thịnh Hàm miệng còn đang ngậm kẹo mút nghe vậy liền xuống xe ngồi ra yên sau, để hắn lái chở mình, bánh mỳ với nước nhét vào cặp, cô nhìn đồng hồ không khỏi chửi thầm, trễ giờ mất rồi không kịp ăn nữa. Vốn dĩ hôm qua đã đặt báo thức nhưng sáng vẫn ngủ quên.
Tên kia tiếp tục lải nhải: “Hàm ca, chúng ta muộn giờ mất rồi, cậu thấy có nên cúp buổi lễ này đi chiến nốt trận hôm bữa không?”
Hạ Thịnh Hàm lười biếng đảo mắt đến sân trường đông nghẹt học sinh đang chỉnh tề tham gia nghi thức mở đầu học kỳ mới “Tôi nói này Ngô Tề, Diêm lão đầu còn đang đi trong hàng kiểm tra, cậu đoán xem chúng ta trốn được không?”
Ngô Tề nghe vậy bất tri bất giác phanh lại, vội nhìn vào 2 hàng lớp ngoài cùng, cậu ta bị cận, phải nhìn một lúc mới thấy rõ, run bần bật “Hàm ca vậy làm sao bây giờ?”
Hạ Thịnh Hàm vội đập bốp vào cổ Ngô Tề “Tên đần này cậu dừng xe làm gì, chỗ này không có cây, giáo viên mà phát hiện ra…”
“Phát hiện ra thì làm sao?”
Nội tâm Hạ Thịnh Hàm gào thét: sao cô lại có đứa đàn em nhát cáy thế này cơ chứ.
Không hẹn mà gặp, Hạ Thịnh Hàm lẫn Ngô Tề bần thần quay đầu lại.
Nội tâm Ngô Tề đấu tranh: wtf gặp ai cũng được miễn không phải là Vương đầu hói T.T
Sau khi nhìn kỹ người phía sau vừa đặt ra câu hỏi, Ngô Tề nuốt nước miếng: đệt, Chúa trời không nghe tiếng lòng cậu rồi. Đầu hói đeo gọng kính vàng, quần tây áo sơ mi phẳng phiu nhưng lòi ra bụng bia không mấy nhỏ, moá, thật xui xẻo.
Vẫn là Hạ Thịnh Hàm cười giả lả lên tiếng “Thầy Vương, ‘ánh trăng rạng ngời’ của Tam Trung*, đã làm nghi thức rồi sao thầy vẫn thong thả ở đây thế này.
*: tên trường học
Vương Tổ Hành nạt lớn “Em còn biết đã vào nghi thức? Một sự kiện quan trọng trong cuộc đời học sinh mà em còn đi trễ? Đã vậy còn cùng bạn khác giới chở nhau tình tứ ở nơi nghiêm trang như trường học?”
Ngô Tề lắp bắp cắt ngang: “Thầy Vương tụi em chỉ là bạn học”
Vương đầu hói tiếp tục thể hiện uy quyền:
“Các em còn không xem lại bản thân? Một người đội sổ lớp một người đội sổ trường, chơi chung với nhau làm sao mà tiến bộ trong học tập. Hạ Thịnh Hàm em xem em thế này có xứng đáng với tâm nguyện của bố mẹ em không?”
Chuyện gia đình Hạ Thịnh Hàm rất ít người biết, vốn dĩ trong trường cô cũng không phải là học thần, nhan sắc cũng thuộc dạng tầm trung, đương nhiên không phải hoa khôi, học không giỏi cũng không đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng vào được trường này là do cô bỏ chính công sức rèn dũa hằng ngày mà vào được. Trước kia gia đình Hạ Thịnh Hàm rất khá giả, có bố làm giám đốc công ty, tuy sức khoẻ mẹ cô không cho phép lao động nhưng việc nhà vô cùng tháo vát, vì vài trường hợp đặc biệt nên Vương Tổ Hành có gặp qua cha mẹ Hạ Thịnh Hàm mấy lần liền có ấn tượng rất tốt với gia đình này. Năm ngoái xảy ra tai nạn xe cộ, bố Hạ Thịnh Hàm chết trên đường vào bệnh viện, ra đi không một lời trăn trối, để lại vợ và con gái gào khóc trong nhà xác đến thương tâm.
Bố Hạ ra đi vài ngày, mẹ Hạ vì quá đau lòng mà sinh bệnh, cơ thể liền theo đó mà ngày càng yếu hơn, Hạ Thịnh Hàm trở thành điểm dựa cuối cùng của mẹ Hạ, tài chính trong nhà xưa nay đều do một tay bố Hạ lo toan, bố không còn, tiền trong nhà ngày một vơi dần, mẹ Hạ lại không thể đi làm nên sau học kỳ 1 năm lớp 10 Hạ Thịnh Hàm đã phải đi làm thêm, công việc thay đổi liên tục nhưng ngày nào cũng đúng 10h tối cô mới về nhà, mẹ Hạ có hỏi nhưng cô chỉ đáp là đi học nâng cao với bạn.
Không thể chú tâm toàn bộ vào việc học nên rất nhanh thành tích của cô tuột dốc không phanh, từ việc luôn đứng trong top 10 của lớp thành chót lớp, đương nhiên không thể so với Ngô Tề chót trường học lớp bên cạnh.
Tính ra Hạ Thịnh Hàm quen chơi được với Ngô Tề lại là một cái duyên, ngày đó cô vào quán net để lên mạng tìm việc làm, ngồi cạnh với một cậu học sinh mặc đồng phục giống mình đang ngồi chơi game, liếc mắt cô nhìn thấy đó cũng là game trước đây cô hay chơi, nhưng vì trong nhà không có tiền nên đành mang máy tính đi bán, cũng một thời gian rồi không chơi, nhìn thấy cậu ta không qua được ải, cô liền gạ gẫm xin chơi hộ, tiện tay giúp cậu ta qua màn mấy ván liền.
Ngô Tề khi đó rất sùng bái Hạ Thịnh Hàm chơi game, liền kết giao bạn bè, từ đó sau lưng Hạ Thịnh Hàm luôn có Ngô Tề đi theo, cậu giúp cô mua đồ ăn sáng, cầm balo, bất kể việc gì Hạ Thịnh Hàm nói cậu đều nghe theo, trong khối có nữ sinh nào nói cậu mặt dày bám váy Hạ Thịnh Hàm, làm tay sai như một thằng đần, cậu đều nhịn, nhưng Hạ Thịnh Hàm thì không, cô lúc đó đẩy thẳng nữ sinh kia vào góc lớp, tát liên tiếp ba cái vào má phải rồi doạ nạt, khiến nữ sinh sau khi khóc xong liền chuyển trường.
Còn có trường hợp khác bị bạn bè chế giễu, giấu cặp Ngô Tề vào nhà vệ sinh nữ, trên bàn học của cậu ghi chằng chịt ‘đày tớ Hạ Thịnh Hàm’. Cậu bất đắc dĩ mới nhờ Hạ Thịnh Hàm vào toilet nữ tìm cặp giúp cậu, Hạ Thịnh Hàm sau khi biết chuyện liền nghe ngóng tra ra đầu sỏ, cô đem cặp của nữ sinh đó lên sân thượng, lấy sách vở xé từng tờ rồi vứt xuống, bút viết đắt tiền đều bị cô dùng búa đập nát bấy, cặp da cũng bị đốt thành tro, bàn học thì Hạ Thịnh Hàm dùng phấn trét đến nỗi không ai dám nhìn, lau cỡ nào cũng không ra, dần dần Ngô Tề gọi cô một tiếng ‘Hàm ca’.
Tính cách Ngô Tề không giống Hạ Thịnh Hàm, cậu ta nhút nhát, bị doạ một chút liền nói cà lăm, nhưng tính tình vô cùng tốt bụng, dáng người cao ráo 1m8, đi đằng sau Hạ Thịnh Hàm 1m6 nhìn thế nào cũng giống vệ sĩ. Trong lớp cả hai đều chẳng giao du với ai, họ xem Ngô Tề như học sinh bị tự kỷ, thành tích lại còn chót trường, gương mặt nhìn chung cũng khá điển trai nhưng vẫn không cứu vãn được gì. Từ ngày xảy ra chuyện Hạ Thịnh Hàm luôn im lặng càng lặng im hơn, có giáo viên hỏi tới cô mới mở miệng vàng ngọc, nhưng lần nào nghe đến ba chữ Hạ Thịnh Hàm đều là thấy cô đang đánh bạn học, vô cùng hung dữ, sau đó trên diễn đàn của trường liền xuất hiện ra một hashtag #hômnayHạThịnhHàmđãnóichuyệnchưa được bình luận vô cùng nhiệt tình. Hạ Thịnh Hàm liền nổi danh ‘Hạ đầu gấu’ chơi chung với Ngô Tề ‘Ngô nhút nhát’
Theo cô thì, ừm, họ bèo nước gặp nhau liền trở thành cặp đôi học dốt!!
Chơi với nhau lâu ngày Ngô Tề cũng biết chuyện gia đình của Hạ Thịnh Hàm, dần dần cậu càng quý mến tình bạn này hơn, cậu cũng biết, bố mẹ là điểm yếu duy nhất của Hạ Thịnh Hàm.
Bỗng dưng bị Vương đầu hói nhắc tới nỗi đau, Ngô nhút nhát liền hết bị cà lăm “Đi trễ là chúng em sai nhưng chúng em cũng không trốn lễ, thầy đừng một hai lôi bố mẹ cậu ấy vào đây được không?”
Vương Tổ Hành trợn to mắt “Em to gan lắm, còn dám lên giọng với tôi, em nghĩ tôi không có biện pháp giáo dục các em chắc? Mau đi theo tôi”
Nói rồi đi về phía toàn trường đang đứng nghiêm, Vương đầu hói toàn thân tức giận sát khí đi đằng trước, phía sau là hai bóng dáng một cao một thấp không khỏi thì thầm.
Ngô Tề vẻ mặt áy náy: “Hàm ca, lần này là tớ liên luỵ cậu rồi, rất xin lỗi”
Hạ Thịnh Hàm vẫn xem như chưa có gì xảy ra: “Cũng không phải lỗi do cậu, nếu có trách thì trách Vương đầu hói nghĩ mình một tay che trời”
Ngô Tề bất giác nhớ ra chuyện gì đó “Chuyện này ông ta sẽ không gọi phụ huynh chứ? Tớ thì không sao, còn cậu…”
“Yên tâm đi nếu bị mời tôi cũng có cách”
“Sáng nay mẹ cậu gọi cho tớ, dặn tớ để ý cậu, còn hỏi tớ là cậu vẫn phải học nâng cao ư? Hàm ca, cậu đừng đi làm thêm nữa”
Hạ Thịnh Hàm quay đầu “Rồi cậu trả lời thế nào?”
Ngô nhút nhát thành thật “Tớ nói cậu rất để ý việc đỗ đại học nên luôn cố gắng trau dồi”
Hạ Thịnh Hàm vỗ vai cậu tán thưởng “Được đó Ngô Tề, kỹ năng nói xạo càng ngày càng tiến bộ, không lắp bắp bị mẹ tôi phát hiện chứ?”
“Dĩ nhiên là không…”
“Còn hí ha hí hửng thầm thì cái gì? Còn không mau lại đây”
Lần thứ hai trong ngày Vương đầu hói chặt gãy câu cú của Ngô Tề.
Ngô rụt rè không cam tâm nhìn Vương đầu hói, bỗng thấy xung quanh là lạ. Shit! Đó là cột cờ đó, đệt, ở dưới là cả nghìn học sinh, lần này thì nhục hơn cả việc bị gọi phụ huynh nữa.
Thân cột cờ cao chót vót, Hạ Thịnh Hàm đứng bên phải, Ngô Tề đứng bên trái, không hẹn mà gặp đều liếc nhìn Vương Tổ Hành trên bục phát biểu.
“Các em học sinh thân mến, Tam Trung chân truyền luôn là trường có tỷ lệ học sinh đỗ đại học cao nhất nước, không chỉ vì các thầy cô tận tâm tận lực dạy các em, mà còn là ý thức tự học trong mỗi học sinh ngồi ghế nhà trường. Điều đó khiến thầy cô rất hài lòng, nhưng bên cạnh đó có những em không lo học tập, còn kết giao bè phái, chống đối thầy cô, điển hình là hai em Hạ Thịnh Hàm lớp 11B và Ngô Tề 11C, ngay tại đây tôi thay mặt nhà trường khiển trách hai em dưới cột cờ, mong hai em thành tâm hối cải chăm chỉ học hành”
Dưới sân trường liền nhốn nhao một phen.
Vương đầu hói chau mày “Trật tự. Sau đây tôi xin mời em Dư Gia Hứa lớp chọn 11A lên đọc bài phát biểu”
Lúc này dưới cột cờ Hạ Thịnh Hàm lấy tay lau mồ hôi liên tục, bờ môi trắng toát, cảm thấy không ổn liền nói Ngô Tề bên cạnh.
“Cậu cho tôi mượn mũ cậu đang đội, hình như tôi bị say nắng rồi”
Ngô Tề liền giật mình tháo mũ trên đầu đội lên cho cô, thấy sắc mặt cô nhợt nhạt không giống bình thường, cậu lo lắng.
“Không phải chứ quen cậu bao lâu nay có thấy cậu say nắng bao giờ”
Hạ Thịnh Hàm đỡ trán “Hôm qua tôi dầm mưa, hôm nay đứng hứng nắng, chắc là muốn bệnh rồi”
Ngô Tề thở dài “Hèn gì mẹ cậu nói tớ chú ý cậu, sao cậu không nói để tớ đi mua cho, mưa tối qua to như vậy…”
“Tôi không đợi được”
“Được rồi đều nghe cậu, cậu cố gắng một chút, xong buổi lễ này tớ đưa cậu lên phòng y tế, cậu đổi chỗ với tớ đi, bên này có bóng râm mát hơn bên cậu đấy”
Không đợi Hạ Thịnh Hàm từ chối, Ngô Tề liền kéo cánh tay cô đổi vị trí, mà bên này vừa hay nhìn đầy đủ khung cảnh trên bục phát biểu.
Hạ Thịnh Hàm bất giác nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai cách mình hơn hai mươi bước chân, ánh mắt ấy lạnh nhạt, khuôn miệng vì đang nói mà mở ra đóng vào, dáng người thẳng tắp, nước da lại trắng hơn Ngô Tề kết hợp quần tây áo sơmi trắng tinh khôi lại càng trông thu hút hơn.
Có lẽ cũng cảm nhận được ánh mắt khác lạ, Dư Gia Hứa đảo mắt một vòng rồi dừng lại dưới cột cờ, hai mắt chạm nhau, Hạ Thịnh Hàm rụt cổ quay đi trước, mở miệng không tự nhiên lắm.
“Ngô Tề, người đang phát biểu là ai vậy?”
Cậu ta à một tiếng chẹp miệng “Học trò cưng của Vương đầu hói với Diêm lão đầu đấy, Dư Gia Hứa ban lớp chọn 11A, đạt thủ khoa đầu vào đỗ vào trường, những năm học liền đều xuất sắc hạng nhất, theo như tớ được biết, học bá còn phải gọi cậu ta là đại ca, Vương đầu hói thường huênh hoang Tam Trung có phúc lắm mới có học sinh như Dư Gia Hứa theo học”
Trong miệng Ngô Tề miêu tả, Hạ Thịnh Hàm đoán được đại khái, ra đây là biểu tượng của Tam Trung, đoá hoa cao lãnh, học thần Dư Gia Hứa, chả trách ngoại hình lại dễ nhìn như vậy.
Trước đây nhập học cô cũng đã từng nghe danh Dư Gia Hứa lớp chọn, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng là một tên đầu nấm đeo gọng kính Nobita quê mùa luôn cắm đầu vào học, không nghĩ rằng, dáng dấp lại…tốt đến thế.
Hết Chương 1.