Dư Hạ Tình Nồng

Chương 11: Đại hội Thể Thao

Tác giả: Mạn Mạn

Lâm Tiêu Tiêu đặt cặp táp trên bục giảng, cô nhìn lướt qua một lượt dưới lớp sau đó đóng danh sách lại. Ban lớp chọn luôn là niềm tự hào của trường Tam Trung, đặc biệt là các thầy cô giáo, không những thành tích học tập tốt mà thái độ khi lên lớp rất tích cực, đúng giờ vào lớp cũng đúng giờ ra về, không ồn ào cũng không (*)buôn dưa la cà.

(*): tám chuyện thiên hạ.

Ban đầu khi Lâm Tiêu Tiêu được biết Hạ Thịnh Hàm cũng nằm trong danh sách lớp chọn, cô còn sợ rằng Hạ Thịnh Hàm sẽ càn quấy giống như ở lớp cũ. Không ngờ cô rất ngoan, thành tích cũng ngày một khá.

Và đương nhiên, Lâm Tiêu Tiêu cũng không tốn thời gian cho việc điểm danh sỉ số, cô lên tiếng nói.

“Các em thân mến, sau khi kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh kết thúc khối chúng ta sẽ có một bài kiểm tra các môn như định kỳ hàng năm. Thời gian cũng không còn nhiều nên mọi người cùng cố gắng nhé”

Lâm Tiêu Tiêu nói thêm: “Hơn nữa lễ Quốc Khánh năm nay trường chúng ta sẽ tổ chức vận động Đại hội Thể Thao ba năm một lần. Bây giờ cô sẽ viết các môn thi đấu lên bảng, ai giỏi trò nào thì đăng ký tham gia”

Vừa dứt lời Thừa Mộ Cảnh ở bàn dưới chồm lên đập vai Dư Gia Hứa:

“Trường mình năm nay cũng lắm trò thật, yên tâm, tớ sẽ đăng ký hết các môn cho cậu giật giải”

Tôn Đồng nghe vậy cũng quay xuống hỏi:

“Thật sao? Dư Gia Hứa chơi thể thao cũng giỏi vậy à?”

Thừa Mộ Cảnh cười toe toét kể chiến tích: “Tất nhiên. Các cậu không biết đấy thôi Dư học thần lớp ta văn võ song toàn, cầm kỳ thi hoạ đều giỏi xuất chúng. Năm bọn tôi học sơ trung, một mình Gia Hứa dành hết huy chương vàng đấy, nào là nhảy xa, bắn cung, chạy bền, bơi lội, bóng đá. Không ai vượt qua nổi cậu ta hết”

Dư Gia Hứa đang mải viết đề, dùng giọng điệu chán ghét nói Thừa Mộ Cảnh: “Cậu nói nhiều như thế sau này làm phóng viên luôn đi”

Thừa Mộ Cảnh rất mặt dày ứ ừ từ chối: “Ông đây mới không thèm bỏ phí chất xám của mình đi làm nghề có vài đồng bạc lẻ đó”

Rồi quay sang tiếp Cố Nghiêm đang chống tay xem chuyện vui, lôi kéo đồng bọn: “Tớ nói đúng mà đúng không? Bình thường tôi với lão Nghiêm hay đi xuống nhà ăn của trường thường gặp khối 12 đội bóng rổ bị chặn lại suốt, cứ một mực ép bọn tôi đưa Gia Hứa vào đội tuyển”

Cố Nghiêm gật đầu phụ hoạ, chuyện đó đúng là có thật.

Tôn Đồng đam mê hỏi tiếp: “Ài, bóng rổ cũng biết chơi ư? Rồi thế nào? Học thần có đồng ý không?”

Thừa Mộ Cảnh nói đến đây tặc miệng, liếc mắt châm biếm Dư Gia Hứa: “Cậu đoán, đoá hoa cao lãnh như ai kia sẽ tham gia sao? Người ta bận yêu đương mất rồi”

Dứt lời cả Tôn Đồng cũng hùa theo cười ngặt nghẽo, Lâm Tiêu Tiêu lúc này đã ghi xong, nghe có tiếng ồn liền đập tay lên bàn mấy cái để ổn định trật tự. Cô nói: “Năm nay đại hội có khác với những năm trước, các môn thi đấu sẽ chia làm hai loại, thi cá nhân và thi đồng đội, các môn thi cá nhân gồm: bắn cung, chạy ngắn nam – nữ 100 mét, đấu kiếm và bơi lội, thi đồng đội gồm: bóng rổ, khúc côn cầu và chạy tiếp sức”

Nghe xong các môn, ban lớp chọn ai nấy cũng đều than thở.

Dương Hạo: “Cái này mà là sân chơi ư?”

Hầu Quan Thoại: “Toàn là những trò đòi hỏi năng khiếu bẩm sinh, ngoài bơi lội ra thì tôi chả biết gì sất”

Trương Hoằng: “Thế thì cậu đăng ký bơi lội đi”

Hầu Quan Thoại bóp trán ủ rủ: “Tôi chỉ thuộc dạng rớt xuống nước miễn sao không chết chìm là được”

Minh Tư Thông bèn hỏi: “Cô Lâm, đại hội này lớp chúng ta không tham gia có được không?”

Lâm Tiêu Tiêu thở dài trả lời: “Không được. Buộc phải tham gia, khối 12 cũng không kiếm cớ nghỉ được nói gì là chúng ta, hơn nữa các môn đề ra phải đăng ký hết, không môn nào bỏ trống cả. Nhưng thầy Vương nói, thành tích của cuộc vận động này những ai có kết quả tốt sẽ tính thêm vào điểm cho lần thi phân ban sang năm”

Nói đến đây bầu không khí lớp chọn trở nên chùn xuống hẳn, ai cũng biết được cộng điểm thêm vào bài thi phân ban là một điều rất tốt. Những lớp thường đều thi nhau bán mạng học hành vào kỳ nghỉ hè để lúc thi đầu năm có được thành tích tốt sẽ được vào lớp chọn, bởi điểm của hai lớp chỉ chênh nhau vài chục điểm, nếu người này chủ quan cho rằng đã là học sinh lớp thường sẽ không bao giờ có thực lực vô được lớp chọn thì có ngày chắc chắn sẽ bị người ở dưới vượt lên mất.

Còn gì mất mặt hơn từ học bá lớp chọn bị đá về lớp thường?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đi kèm với gói quà báu bở đó thì đồng nghĩa với việc bản thân phải chơi giỏi các môn thể thao trên kìa.

Thừa Mộ Cảnh nói được làm được, nhanh tay dơ phát biểu ý kiến:

“Em đây đăng ký giúp Gia Hứa bắn cung, bơi lội, khúc côn cầu và bóng rổ”

Không chỉ một mình chủ nhiệm Lâm Tiêu Tiêu ngạc nhiên, hầu hết học sinh trong lớp đều ngoái đầu nhìn Dư Gia Hứa.

Lâm Tiêu Tiêu sững sờ hỏi: “Bạn học Dư chơi được các môn đó sao?”

Thừa Mộ Cảnh gật đầu chắc nịch: “Không những chơi được, mà còn rất giỏi”

Một học sinh khác lên tiếng: “Có đăng ký cũng nên là Dư Gia Hứa tự mình đăng ký, cậu cầm đèn chạy trước ô tô cũng chả được tích sự gì”

Thừa Mộ Cảnh hơi khó chịu: “Vương Nhĩ Kiệt, ý cậu là sao?”

Người tên Vương Nhĩ Kiệt nói tiếp: “Dù gì cũng là hạng ba trong lớp mà trình độ hiểu còn thua cả Dương Hạo hạng hai mươi”

Thừa Mộ Cảnh tức giận ném cuốn sách vào thẳng mặt Vương Nhĩ Kiệt, lao tới lớn tiếng quát: “Mày là cái đếch gì mà được lên tiếng trong cái lớp này”

Vương Nhĩ Kiệt cũng không chịu thua, lao tới định đánh Thừa Mộ Cảnh, thì rất nhanh Cố Nghiêm chạy tới cản Thừa Mộ Cảnh lại, còn vài nam sinh khác cũng tới giữ chặt Vương Nhĩ Kiệt. Lần đầu tiên trong lịch sử ban lớp chọn có xô xát trực diện, tất nhiên là ngoại trừ Hạ Thịnh Hàm ra, Hạ Thịnh Hàm có đánh nhau một là trên sân thượng, hai là ở ngoài trường và lần gần đây nhất cũng là trong nhà vệ sinh, tất nhiên không bị giáo viên bắt gặp mà chuyện cũng bị ém xuống.

Lâm Tiêu Tiêu hoàn toàn không hài lòng: “Các em náo loạn đủ chưa? Thừa Mộ Cảnh, Vương Nhĩ Kiệt đều về chỗ hết cho cô”

Từ đầu đến cuối Hạ Thịnh Hàm vẫn chăm chú để ý Dư Gia Hứa, anh rất bình tĩnh, chỉ yên lặng tập trung ghi chép gì đó, ngay cả lúc bạn thân của mình sắp đánh nhau anh cũng không nhìn lấy một lần.

Lúc này tưởng chừng như mọi chuyện đã lắng xuống, Dư Gia Hứa lại nhàn nhạt mở miệng.

“Trong thư phòng bố tôi có một tờ hợp đồng kèm bản thảo dữ liệu dự án của ‘Vương Kiệt’ còn chưa ký kết. Cậu nói, có phải công ty nhà cậu rất chú trọng lần hợp tác này không?”

Ai cũng biết ‘Vương Kiệt’ là công ty của nhà Vương Nhĩ Kiệt.

Vừa nổ ra tranh chấp với Thừa Mộ Cảnh liền bị Dư Gia Hứa đe doạ đến sự nghiệp của bố mình. Vương Nhĩ Kiệt tuy rằng rất tức giận nhưng cậu ta cũng không ngu ngốc đến nỗi làm ảnh hưởng đến bố Vương, hơn nữa được hợp tác với ‘Dư Kiều’ là công ty đá quý hàng đầu trong nước luôn là mong nguyện của bố.

Dư Gia Hứa thấy Vương Nhĩ Kiệt không trả lời, cười nhạt, anh đem tờ giấy viết từ đầu đến giờ đưa sang cho Hạ Thịnh Hàm.

Anh nói: “Tiết này không cần nghe giảng, cậu làm đề này đi”

Sau đó Dư Gia Hứa ngả lưng về ghế ngồi, nhướn mi nhìn Lâm Tiêu Tiêu: “Cô Lâm, ngoại trừ chạy tiếp sức, còn lại em không tham gia”

Lâm Tiêu Tiêu đáp: “Nhưng chạy tiếp sức là yêu cầu cả nam cả nữ, em xác định muốn tham gia?”

Dư Gia Hứa gật đầu thay cho lời đồng ý, đối tượng nam đã có rồi, bây giờ nữ sinh trong lớp ai sẽ cùng chạy với Dư Gia Hứa đây? Còn đang lưỡng lự thì một nhóm học sinh nữ ngồi dãy bàn đầu đều đồng loạt dơ tay, ai nấy cũng đều tranh giành, đều muốn tham gia chung hạng mục với Dư Gia Hứa.

Quả là… sức hút của học thần có khác.

Tôn Đồng lúc này bèn nhanh nhẹn đứng lên phát biểu:

“Em đề cử Hạ Thịnh Hàm chạy tiếp sức với Dư Gia Hứa ạ, thể lực cùng kỹ năng của bạn ấy rất tốt”

Một nữ sinh khác không phục: “Này Tôn Đồng, nói có sách mách có chứng nghe chưa? Cậu chỉ chơi với cậu ta được mấy hôm làm sao mà biết cậu ta chạy bền có tốt không chứ?”

Một nữ sinh khác nữa công kích: “Đúng đó, phải biết tự lượng sức mình”

Vì không muốn để trường hợp như Thừa Mộ Cảnh và Vương Nhĩ Kiệt xảy ra lần nữa, Lâm Tiêu Tiêu bèn đứng ra lớn tiếng.

“Im lặng”

Sau đó hỏi Hạ Thịnh Hàm: “Bạn học Hạ, em có muốn đăng ký thi chạy tiếp sức không?”

Hạ Thịnh Hàm vẫn đang tập trung giải đề Dư Gia Hứa yêu cầu, nghe vậy bèn dừng bút trả lời: “Em không muốn”

Câu trả lời này rất nhanh khiến tâm trạng của Dư Gia Hứa đang bình thường bỗng biến thành mặt than, anh thật sự khó chịu trong lòng. Ngay cả Tôn Đồng ngồi trên cũng cảm nhận được sát khí đằng sau lưng, lúc cô quay đầu nhìn xuống bàn dưới đã thấy Dư Gia Hứa mặt mũi hằm hằm. Còn Hạ Thịnh Hàm thì dửng dưng làm tiếp phần đề còn lại.

Sau ba mươi phút náo nhiệt sắp xếp cho mùa đại hội thể thao, cuối cùng ban lớp chọn cũng tìm ra được những gương mặt tiêu biểu.

Truyện được cập nhật duy nhất tại website: manmanhouse.wordpress.com

Kết thúc một ngày lên lớp, đến giờ ra về trước cửa lớp học đã thấy Ngô Tề đứng chờ sẵn, Hạ Thịnh Hàm ra trước, thẩy cặp cho Ngô Tề cầm, Tôn Đồng cũng đi theo sau cô. Trông thấy Tôn Đồng, Ngô Tề lắp bắp:

“Hàm ca, lâu ngày không gặp cậu đã có bạn mới rồi”

Hạ Thịnh Hàm chẹp miệng: “Là ai có người trong mộng liền quên bạn bè? Này Tề da đen, cậu bị người ta đá mới quay lại chơi với tôi đúng không?”

Ngô Tề uất ức: “Oan cho tớ quá đó, mà đúng là dạo này có hơi bận”

Cậu khoác vai cô nói tiếp: “Cố Manh Manh nhập viện, tớ phải đi hỏi lắm mới biết được là do bị cậu đánh tới sợ không dám đi học”

Hạ Thịnh Hàm ồ một tiếng: “Rồi? Cậu đến đây là muốn đòi lại công bằng cho cô ta?”

Ngô Tề lắc đầu: “Nào có, Hàm ca nhà tớ khi không tuyệt đối không bao giờ gây sự trước. Cô ta dám động đến cậu, lão tử đây mới không thèm thích cô ta nữa. Nào nhân dịp cậu có bạn mới, tớ cũng quay về làm chó độc thân, hôm nay chúng ta đi ăn một bữa cho ra trò”

Ba người sánh vai nhau cười nói vui vẻ phía trước liền không hề biết đằng sau Dư Gia Hứa đã giận muốn nổ mắt.

Không phải Hạ Thịnh Hàm rất cao lãnh sao? Mọi ngày nói chuyện với anh đến nhìn còn không muốn, mà hiện tại lại rất thân thiết với nam sinh khác, còn khoác vai nhau tình tứ, đến đầu cũng sắp đụng vào nhau luôn rồi.

Thừa Mộ Cảnh không nhận ra sự khác thường của Dư Gia Hứa, chỉ mải mê phát tiết: “Mẹ nó thằng Vương Nhĩ Kiệt hôm nay ăn phải gan hùm rồi, tức chết ông”

Cố Nghiêm cười nhạt: “Không phải Gia Hứa đã trả thù giúp cậu rồi ư? Còn tức cái gì?”

Thừa Mộ Cảnh đột nhiên nhớ ra chuyện Dư Gia Hứa đe doạ công ty nhà Vương Nhĩ Kiệt, cậu huých vào vai anh nói:

“Cậu cũng cao tay quá đó, mà đơn giản như vậy tớ nghĩ không ra còn tốn sức ném sách vào mặt nó”

Dư Gia Hứa hơi chau mày, ánh mắt vẫn nhìn về ba người phía trước, đột nhiên nhớ ra gì đó, anh nói: “Đói không? Dẫn các cậu đi ăn”

*

Quán ăn mà đám Hạ Thịnh Hàm chọn là một quán ăn mới mở ven đường, tuy rằng bình dân nhưng lại thu hút rất nhiều học sinh các trường đến ăn, bởi thực đơn vừa phong phú mà giá cả lại rẻ, nghe đồn được đích thân chủ quán nấu và phục vụ khách.

Lúc đến nơi chỉ còn vài bàn trống, Hạ Thịnh Hàm chọn chỗ bên ngoài hơi khuất tầm nhìn, còn Ngô Tề và Tôn Đồng ngồi bên cạnh cô. Vừa định gọi món thì xung quanh lại có tiếng hò reo.

“Ôi trời đó chẳng phải là Tam Tử của trường Tam Trung sao?”

“Á Dư Gia Hứa kìa! Đẹp trai quá đi mất”

“Không ngờ tại nơi này cũng có thể gặp được bọn họ, so với hình ảnh người thật còn đẹp hơn”

Hạ Thịnh Hàm thở dài, tới tận đây mà còn gặp nhau được, là duyên phận đúng không?

Cô quyết định không nhìn anh, chỉ tập trung chọn món, mà phía xa từ lúc bước vào Dư Gia Hứa đã thấy bóng dáng Hạ Thịnh Hàm. Tuy nhiên thấy cô tỏ ra thờ ơ như không quen biết mình, khiến anh đang không vui lại càng không vui hơn.

Dư Gia Hứa nhấc chân từng bước từng bước đi tới cạnh bàn cô, vừa đúng lúc có người nói: “Xin lỗi em bên này mới hết chỗ, nhóm mình có thể vào trong quán ngồi không?”

Dư Gia Hứa đưa mắt nhìn, ngay thắt lưng người này còn đeo khăn trắng, anh đoán chắc là nhân viên phục vụ?

Không đợi đám Dư Gia Hứa rời đi, Tôn Đồng đề xuất: “Hay là chúng ta ghép bàn ăn chung nhé? Chỗ đây cũng còn thoải mái, các cậu thấy được không?”

Dư Gia Hứa nhanh chóng gật đầu, nghe vậy người phục vụ bèn nói tiếp: “Vậy các em đợi chút để anh đi lấy bàn”

Tôn Đồng gọi với theo: “Em giúp anh lấy ghế”

Nói rồi cô đứng dậy đi vào trong, Dư Gia Hứa rất tự nhiên ngồi xuống chỗ của Tôn Đồng, lúc này tâm trạng của anh mới khá hơn đôi chút.

Nhìn bạn mình hành động lạ lùng trước mặt, Cố Nghiêm nén cười, hoá ra Dư Gia Hứa mặt mày ủ rủ chỉ vì Hạ Thịnh Hàm đi ăn với người khác, bảo sao hôm nay Dư Gia Hứa lại vĩ đại mời anh và Thừa Mộ Cảnh đi ăn, hoá ra cũng chỉ vì có Hạ Thịnh Hàm ở đây.

Chậc, Dư Gia Hứa đúng là kẻ không có tiền đồ!

Rất nhanh năm phút sau bàn ghế đã kê đầy đủ, vì chưa đi ăn chỗ này bao giờ nên vụ gọi món hoàn toàn giao lại cho đám Hạ Thịnh Hàm, mà Hạ Thịnh Hàm ban đầu vốn dĩ cũng rất phấn khởi nhưng vì sự xuất hiện của ai đó mà niềm vui nhanh chóng tiêu tan, mọi thứ liền đẩy qua cho Ngô Tề lo liệu.

Ngô Tề cũng hào phóng gọi gần hết thực đơn, cậu nói: “Lần đầu tiên trong đời lão tử đây được ngồi chung mâm với toàn học bá các cậu, chúng ta hôm nay uống bia nhé?”

Hạ Thịnh Hàm nhắc nhở: “Cậu xem thẻ căn cước của cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đủ tuổi trưởng thành chưa?”

Ngô Tề bá cổ cô lèo nhèo: “Ài, uống một chút có sao đâu mà, cậu say thì tớ đưa cậu về, thế nào?”

Thừa Mộ Cảnh cũng đồng ý: “Uống vài chai thôi không ảnh hưởng sức khoẻ đâu”

Thế là sau một hồi đàm phán, cuối cùng dưới gầm bàn nào đó xuất hiện hẳn mười chai bia, Ngô Tề cầm đồ mở nắp đưa bia cho từng người một, cuối cùng cậu ta dơ chai bia lên muốn cụng:

“Chúng ta nhất định lớn nhanh một chút, trưởng thành rồi liền thoả sức nhậu nhẹt, không phải lén lút thế này nữa”

Tề da đen nói tiếp: “Nào, cạn, vì một tình bạn giữa lớp chọn và lớp thường”

Sau đó sáu người đều vui vẻ chạm chai, riêng Hạ Thịnh Hàm không uống được bia, chỉ nhấp môi lấy lệ rồi ăn tiếp.

Ngô Tề hỏi: “Đại hội thể thao gì đó lớp các cậu có phải tham gia không?”

Thừa Mộ Cảnh gắp một miếng gà, vừa ăn vừa nói: “Tất nhiên phải đi rồi, ba năm mới tổ chức một lần nên các thầy cô đều rất coi trọng đại hội này, cậu nhìn bảng môn thi đấu là biết, toàn trò khó”

Ngô Tề gật gà gật gù quay sang nhìn Hạ Thịnh Hàm: “Hàm ca cậu có đăng ký bắn cung không? Tớ nhìn thấy có mỗi môn đó là sở trường của cậu”

Dứt lời cả đám đang ăn đều đưa mắt nhìn Hạ Thịnh Hàm, trông đợi một câu trả lời.

Tôn Đồng lên tiếng trước: “Bảo bối cậu biết bắn cung sao?”

Hạ Thịnh Hàm không trả lời, gắp lấy một ổ bánh mỳ đem nhét vào miệng Ngô Tề.

Ngô Tề bị sặc liền ho khan mấy tiếng hỏi lại: “Vậy là không tham gia sao?”

Tôn Đồng lắc đầu.

Ngô Tề sau đó uống hết một chai bia, cúi người lấy dưới gầm bàn thêm một chai nữa, có hơi men vào tiếp tục nói:

“Thật uổng, bắn cung là trò Hàm ca đam mê nhất, trong phòng cậu ấy treo rất nhiều huy chương cho bộ môn này đó”

*

Nhóm Dư Gia Hứa và Hạ Thịnh Hàm ngồi ăn rất lâu, mãi đến khi trời nhá nhem tối mới bắt đầu về. Chỉ có mỗi Ngô Tề là say nhất, khi say cậu ta nói rất nhiều, nhưng hầu hết đều xoay quanh Hạ Thịnh Hàm, cậu ta còn muốn đưa Hạ Thịnh Hàm về nhà nhưng bị Dư Gia Hứa từ chối.

Nhà Tôn Đồng ở đường khác nên đã đón xe buýt về trước, Ngô Tề thì quá say không tự về được nên Cố Nghiêm cùng Thừa Mộ Cảnh có trách nhiệm vác cậu ta về.

Còn Dư Gia Hứa và Hạ Thịnh Hàm ở lại cuối cùng đảm nhận khâu thanh toán. Lúc Dư Gia Hứa đem thẻ ngân hàng của mình ra trả, Hạ Thịnh Hàm nhìn anh nói:

“Chia đôi tiền đi”

Dư Gia Hứa bỏ qua lời cô, tiếp tục đưa thẻ cho chủ quán cà tiền. Tính tiền xong anh đi ra ngoài lấy cặp của anh và cô đeo lên vai rồi hướng đi về nhà.

Hạ Thịnh Hàm chạy theo: “Ngô Tề hôm nay ăn uống nhiều như vậy, để tôi trả lại nửa hoá đơn cho cậu”

Dư Gia Hứa lúc này cơn giận bùng phát: “Hạ Thịnh Hàm, cậu nghĩ chút tiền cỏn con này tôi không trả được?”

Hạ Thịnh Hàm ấp úng: “Tôi không có ý đó”

Dư Gia Hứa nắm bả vai cô, giọng nói ghen tuông kiềm chế nhất có thể: “Những gì cậu muốn làm cậu có thể nói cho tôi biết được không? Đừng để tôi như thằng ngốc không biết gì về cậu, tôi rất khó chịu”

Hạ Thịnh Hàm nắm cổ tay anh muốn gỡ ra, Dư Gia Hứa lại càng nắm chặt hơn sau đó kéo cả người cô ôm vào trong lòng. Anh muốn cô biết được, chính anh cũng biết run sợ.

“Cậu không muốn chạy, tôi liền không để cậu chạy, nhưng cậu thích bắn cung, có thể nói cho tôi biết để tôi giúp cậu có được không?”

Hết Chương 11.