Dư Hạ Tình Nồng

Chương 12: Chỉ muốn bảo vệ cậu

Tác giả: Mạn Mạn

Hạ Thịnh Hàm vỗ lưng anh: “Cậu say rồi”

Dư Gia Hứa lắc đầu, cúi gầm xuống dường như chôn mặt vào cổ cô, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Hạ Thịnh Hàm, tôi chỉ muốn bảo vệ cậu, chỉ muốn cho cậu tất cả những gì tôi có, thật sự…”

*

Lúc cô đưa anh về nhà đã là gần chín giờ tối, nhưng Dư Gia Hứa khi say lại ngủ, cô hoàn toàn không thể đánh thức anh dậy được nên đành đứng trước cổng bấm chuông.

Chừng năm phút sau có một người phụ nữ lớn tuổi bước ra mở cổng, nhìn thấy Dư Gia Hứa cà gật cà gù vội nói: “Ôi cậu chủ sao lại bất tỉnh thế này”

Hạ Thịnh Hàm nhấc tay đỡ anh sang cho người phụ nữ đó dìu, rồi vuốt bả vai mình có hơi mỏi.

“Cậu ấy say thôi ạ, dì pha cái này cho cậu ấy uống luôn nhé, nếu không uống ngày mai sẽ rất đau đầu”

Cô đưa cặp sách của anh kèm một hộp thuốc giải rượu giải thích thêm.

Rồi cúi đầu chào: “Xin phép dì cháu về”

Sau đó người giúp việc bèn nhanh chóng đưa anh vô nhà, mà vừa vào tới cửa đã thấy bố Dư cùng mẹ Dư đang ngồi ở phòng khách uống trà xem thời sự, hai người cứ ngỡ rằng là con trai mình về, nhưng sai một chỗ… sao lại say xỉn thế kia?

Mẹ Dư tiến tới vội đỡ mặt anh, rất nhanh bị mùi bia nồng nặc làm khó chịu: “Trời đất má Hoàng, sao Gia Hứa nó lại uống nhiều vậy?”

Người được gọi là má Hoàng là người giúp việc rất lâu năm của nhà họ Dư, có thể nói dòng dõi nhà má Hoàng đều làm việc cho nhà này. Từ thời cha của bà đã làm tài xế cho ông nội Dư Gia Hứa, sau đó cha bà qua đời, chồng bà tiếp tục nối nghề của cha cũng làm tài xế cho bố Dư Gia Hứa.

Mà vợ chồng Dư Kiều còn trẻ mải lo làm ăn nên từ nhỏ Dư Gia Hứa hoàn toàn do một tay má Hoàng chăm sóc. Vì vậy trong nhà họ Dư, má Hoàng không đơn thuần chỉ là người giúp việc.

Má Hoàng vẫn một tay đỡ anh, một tay cầm cặp sách thả xuống ghế sofa, bà nói: “Có một cô gái đưa cậu chủ về, nói là cậu chủ uống say, mà Kiều Kiều này, tôi nhìn cô bé đó trông rất quen mắt, hình như đã gặp qua”

Nghe thấy đứa con trai tính tình lạnh lẽo của mình lần đầu có bạn gái đưa về nhà, không hẹn mà gặp cả bố mẹ Dư đều đưa mắt nhìn nhau.

Kiều Kiều là tên của mẹ Dư Gia Hứa, họ Kiều, tên cũng một chữ Kiều.

“Cô gái sao? Gia Hứa nhà mình có qua lại với ai ngoài Thừa Mộ Cảnh và Cố Nghiêm hả anh?”

Bố Dư cũng lắc đầu, ngụ ý không biết: “Má Hoàng nhìn quen sao? Thằng bé đã từng đưa con gái người ta về nhà mình à?”

Má Hoàng nhíu mày rất sâu, nhớ là rất quen nhưng lại cũng không nhớ đã gặp ở đâu, bà thở dài: “Tôi chưa từng thấy cậu chủ đưa ai về nhà”

Đừng ai nhắc Cố hạng hai và Thừa hạng ba, hai kẻ đó đều là tự mình mò đến.

Mẹ Dư cũng không muốn tiếp tục nói chủ đề mà chẳng một ai hay biết ngọn nguồn, bà cúi người đeo cặp sách của anh lên vai rồi giúp má Hoàng đỡ anh lên phòng.

Nhìn con trai say bất tỉnh nằm trên giường, Kiều Kiều lo lắng nói: “Gia Hứa nó từ nhỏ đã khiến con không phải bận tâm, có phải thời gian qua vợ chồng con mải mê công việc nên nó mới buồn?”

Má Hoàng bóc hộp thuốc giải rượu lấy ra một bịch nhỏ hoà tan với nước lọc, sau đó đỡ anh ngồi dậy mớm uống, bà trả lời: “Tâm tư thiếu niên tuổi này rất dễ thay đổi, mai mốt con dành chút thời gian hỏi thăm xem sao”

Mẹ Dư nghe vậy liền cảm thấy an lòng, ngồi xuống mép giường bóp vai cho má Hoàng, cười nhẹ: “Chỉ có má Hoàng là chu đáo nhất”

Má Hoàng dơ ly nước đã hết trong tay, nhìn mẹ Dư: “Cái này sao? Không phải của tôi đâu, là cô bé đưa cậu chủ về đã mua đấy, nó dặn tôi phải cho cậu chủ uống để mai không bị đau đầu”

Mẹ Dư ngạc nhiên bèn hỏi lại một lần nữa: “Má thấy cô bé đó quen lắm ư? Trông cô bé thế nào?”

Má Hoàng hồi tưởng: “Dáng người không cao lắm, nhưng da rất trắng, mặt mũi cũng dễ nhìn, đặc biệt có hai má lúm đồng tiền. Nhìn chung thì rất có thiện cảm”

Mẹ Dư cười lớn: “Đoán không chừng chắc là bạn gái thằng bé, mà đôi trẻ thì thường hay giận nhau linh tinh, ái chà, lần sau cô bé đó tới nữa dì nhớ giữ ở lại lâu hơn nhé, con muốn được gặp mặt xem sao”

Nói xong bà vui vẻ đi ra phòng, còn cất giọng hát ngân nga khiến má Hoàng cũng bật cười.

Truyện được cập nhật duy nhất tại website: manmanhouse.wordpress.com

Sáng hôm sau là ngày đi học cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, có thể thấy tâm trạng của toàn thể học sinh ai nấy cũng đều phấn khởi. Lúc này trước cổng trường đã thấy hai dáng người một thấp một cao đứng đợi ai đó, một là Ngô Tề hai là Tôn Đồng, tất nhiên đối tượng được đợi là Hạ Thịnh Hàm.

Ước chừng còn mười phút nữa vô lớp, mới thấy Hạ Thịnh Hàm lề mề vừa đi tới vừa ngáp ngủ. Ngô Tề nhanh nhẹn đeo cặp giúp cô, còn mở bao bì bánh mỳ đã mua sẵn cho cô ăn sáng.

Liếc nhìn Ngô Tề, Hạ Thịnh Hàm cắn một mẩu bánh mỳ nhai chóp chép: “Quà tạ lỗi có bèo quá không?”

Ngô Tề cười hì hì: “Giữa chúng ta còn nhất thiết quan trọng quà cáp sao?”

Cậu gãi đầu nói tiếp: “Hôm qua là tớ uống say mới nói quá trớn, cậu rộng lượng đừng để bụng”

Ngô Tề khều vai Tôn Đồng, nháy mắt ý muốn cô nói giúp.

Tôn Đồng ậm ừ: “Đúng đó Thịnh Hàm, dù sao cậu ấy cũng không nói chuyện gì quá đáng”

Hạ Thịnh Hàm quay đầu nhìn sang Tôn Đồng, trừng mắt tính sổ: “Ngày hôm qua cậu đem bán tớ một lần nữa, tớ còn chưa tính đến cậu cậu đã nói giúp cho Ngô Tề”

Cô ăn hết bánh mỳ rồi đem vỏ bao ni lông nhét vào túi áo Ngô Tề, dơ tay lấy lại cặp sách, sau đó đảo chân rẽ về hướng lớp chọn.

Lúc Ngô Tề tạm biệt hai người để về lớp mình thì vừa đúng lúc chuông trường vang lên.

Tiết đầu tiên của ban lớp chọn là tiết tự học, ngoại trừ lúc diễn kịch ra thì tối qua là lần đầu tiên giữa cô và Dư Gia Hứa có hành động tiếp xúc thân mật. Mặc dù biết là do anh say, có thể không nhớ được mình đã làm gì nhưng đối diện với Dư Gia Hứa lúc này cô quả là có chút mất tự nhiên.

Anh nhướn mày, đem tờ đề chuyển sang cho cô, nói: “Sắp kiểm tra rồi, những bài này có khả năng là sẽ ra”

Hạ Thịnh Hàm cúi mặt nhìn, trong đầu liền chạy ra dòng chữ ‘Dư học thần còn biết đoán đề toán sao?’

Cô mở hộp bút lấy ra cây viết mực hay dùng để làm, nhưng vẩy mãi mà không có chút mực nào, có lẽ hết mực mất rồi. Hạ Thịnh Hàm đang định mượn bút Tôn Đồng thì đã thấy Dư Gia Hứa đem bút của mình nhét vào tay cô: “Dùng đi”

Từ lúc cô biết Dư Gia Hứa cho tới lúc ngồi gần anh hay được anh dạy kèm, cô biết, cây bút này anh luôn thường xuyên dùng.

Dư Gia Hứa nâng mắt nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng như rót mật vào tai: “Chuyện tôi nói hôm qua đều là thật lòng, Hạ Thịnh Hàm, cậu đừng từ chối tôi”

Hạ Thịnh Hàm cắn môi, nghe vậy tay cầm bút cũng hơi run lên.

Dư học thần vậy mà đang bày tỏ với cô sao?

Không trả lời lại, cô im lặng một lúc lâu sau đó mới cúi mặt làm đề, nhưng người tính không bằng trời tính, bỗng lúc này Hạ Thịnh Hàm bị nấc cụt, hơn nữa còn bị nấc rất mạnh.

Cô bèn lấy chai nước trong cặp sách mở nắp ra uống nhưng tình hình không khả quan lắm. Từng cơn nấc vẫn xảy ra liên hồi, cuối cùng Dư Gia Hứa vuốt lưng cô, anh thì thầm:

“Thật ra cậu cũng thích tôi, đúng chứ?”

Hạ Thịnh Hàm mở to mắt nhìn anh: “…”

Dư Gia Hứa cười: “Xem kìa, hết nấc rồi”

Cô chớp mắt câm nín: “…”

Dư học thần vui vẻ nói: “Hồi còn bé những lúc tôi bị nấc cụt mẹ tôi thường dùng phương pháp này để chữa, ban đầu tôi có hơi không thích cách này cho lắm, nhưng áp dụng với cậu có lẽ hợp hơn”

Anh vươn tay xoa đầu cô: “Làm tiếp đi, đừng phí thời gian nghĩ linh tinh”

Trường học hôm nay cho học sinh về sớm hơn thường lệ, một là để tạo không khí thoải mái cho mọi người, hai là dành thời gian cho các giáo viên phụ trách bắt đầu sắp xếp dụng cụ để chuẩn bị cho kỳ đại hội thể thao.

Lúc nhóm Dư Gia Hứa và nhóm Hạ Thịnh Hàm vừa ra ngoài lớp đã có chút mâu thuẫn xảy ra với đám Vương Nhĩ Kiệt. Chuyện là Ngô Tề đang đứng đợi Hạ Thịnh Hàm thì không may đụng phải Vương Nhĩ Kiệt.

Ngô Tề biết mình sai trước đã xin lỗi tuy nhiên Vương Nhĩ Kiệt vẫn không bỏ qua.

Hạ Thịnh Hàm thấy vậy bèn chất vấn: “Đã xin lỗi rồi các người còn muốn cái gì?”

Vương Nhĩ Kiệt vốn là định dơ móng vuốt giương oai nhưng thấy đằng sau lưng Hạ Thịnh Hàm là có đám Dư Gia Hứa chống lưng, mà chuyện lần trước xích mích với Thừa Mộ Cảnh cậu ta còn rất nhớ rõ nên đành ôm cơn giận đi về hướng khác.

Ngô Tề quay nhìn Hạ Thịnh Hàm nói: “Lớp các cậu à? Tính khí không được tốt nhỉ”

Thừa Mộ Cảnh nhớ lại chuyện xưa, bẻ tay rôm rốp thù hận: “Nhất định có ngày ông đây sẽ đánh hắn một trận”

Dư Gia Hứa như nhớ ra chuyện gì đó, bèn hỏi: “Vương Nhĩ Kiệt cậu ta có đăng ký tham gia đại hội không?”

Cố Nghiêm đáp: “Có đó”

Anh nhíu mày: “Là môn gì?”

Không hẹn mà gặp cả Cố Nghiêm cùng Tôn Đồng đều trả lời rành mạch: “Bắn cung”

*

Lúc Hạ Thịnh Hàm tới chỗ làm thêm quán vẫn chưa đến thời gian mở cửa, cô đẩy bước vào đã thấy cô chú chủ quán đang sắp xếp bàn ghế, vừa nhìn thấy cô, chú Trần lên tiếng:

“Tiểu Hạ đến sớm vậy cháu”

Hạ Thịnh Hàm đem ba lô bỏ vào trong tủ sắt, sắn tay áo lên cao nói: “Dạ trường cháu hôm nay cho nghỉ sớm, không có gì làm nên cháu qua phụ cô chú”

Cô chủ quán cười hiền, kéo tay Hạ Thịnh Hàm ngồi xuống chiếc ghế gần đó, rồi đưa cho cô một phong bì, nói: “Đây là tiền thưởng thêm tháng này của cháu, đã vất vả rồi”

Hạ Thịnh Hàm đắn đo một lúc sau mới cầm lấy, đúng lúc này cửa quán lại bị mở ra lần nữa, bước vào là một người đàn ông trung niên. Cô nhìn thấy người đàn ông đó, vội cầm ba lô của mình sau đó nói với cô chủ quán: “Cháu xin phép ra ngoài một chút”

Chờ lúc cô chủ quán đồng ý thì bóng Hạ Thịnh Hàm đã đi xa, theo sau là người đàn ông lạ mặt đó.

Hạ Thịnh Hàm đi vào một con hẻm khá khuất, xác định không có ai cô lấy trong cặp ra một phong bì rất dày, còn có cả tiền thưởng ban nãy cô Trần cho cô đều đưa hết thảy cho người đàn ông đối diện mình.

Người đàn ông mở ra nhìn, thở dài nói: “Chỉ với số tiền ít ỏi này, cháu còn muốn gắng gượng bao lâu?”

Hạ Thịnh Hàm cũng không biết: “Đây là tất cả số tiền cháu kiếm được, qua một thời gian nữa cháu có lại đưa tiếp cho chú”

Tiền làm thêm, tiền bán xe đạp, ngay cả máy giặt trong nhà cô cũng đem đi bán, miễn là có tiền.

Hạ Thịnh Hàm mở giọng khẩn cầu: “Chú Vương, chú đừng nói với mẹ cháu gì cả, cháu xin chú”

Hết Chương 12.