Tác giả: Mạn Mạn
Lúc bố Hạ qua đời đột ngột chẳng để lại thứ gì quý giá ngoài căn biệt thự đắt tiền, hiện tại chính cô cũng cảm thấy căm hận bản thân mình, vì trong nhà những món đồ nào có giá trị cô đều mang đi bán hoặc cầm cố để trả nợ mà lúc bố Hạ còn sống đã thiếu.
Người đàn ông họ Vương này là chủ nợ duy nhất của bố cô, ông ta trước đây thường xuyên đến nhà cô để đòi nợ nhưng toàn bị Hạ Thịnh Hàm chặn lại không cho vào cửa. Cũng may ông ta không đuổi cùng giết tận, thấy cô vẫn còn là học sinh nên hơn một năm nay vẫn du di cho cô thời gian kiếm tiền để trả.
Nhưng tiền gốc chưa hết thì tiền lãi ngày càng một tăng, khiến cô thực sự lâm vào cảnh nghèo khó. Hạ Thịnh Hàm đã từng có suy nghĩ sẽ bán căn nhà, nhưng nghĩ cho cùng thì đây là món quà còn lại mà bố tặng mẹ con cô, cô không thể để mẹ cô ngay cả chốn dung thân cũng không có được.
Càng huống hồ cô cũng không biết mẹ mình còn sống được bao lâu. Hạ Thịnh Hàm thất thần đi về, bỗng trên đường đi cô đụng trúng một người khác.
Bèn cúi đầu liên tục: “Xin lỗi xin lỗi”
Nói xong cô cũng không nhìn đối phương, tiếp tục đi về con đường phía trước. Chợt lúc này bầu trời kéo mây đen nặng trĩu, sấm sét đánh chói tai vài tiếng rồi mang theo cơn mưa xối xả rơi xuống đất.
Trên đường người người tấp nập chạy đi trú mưa, chỉ riêng mình Hạ Thịnh Hàm vẫn bước đi chậm rãi, nước mưa thấm đẫm dáng người nhỏ bé ấy, cô bất lực ngồi khuỵ xuống rồi đem mặt vùi vào hai tay, oà lên khóc nức nở.
Cách nơi Hạ Thịnh Hàm ngồi chừng mấy mét, có một chàng trai từ đầu đến cuối vẫn luôn âm thầm bước theo đằng sau cô lúc này mới nhấc chân đi đến, anh vươn tay nâng mặt cô lên rồi đem áp vào lồng ngực mình.
Dưới tiếng mưa lạnh lẽo, chàng trai ấy đã nói: “Ngốc ạ, tôi đã nói sẽ bảo vệ cậu thật tốt, đừng ôm hết nỗi đau vào mình, bên cạnh cậu lúc nào cũng có tôi mà”
*
Bốn giờ chiều, trời ở thành phố S ngừng mưa, trả lại bầu không khí mát mẻ như thường lệ.
Lúc này Hạ Thịnh Hàm yên lặng nhắm mắt ngủ say trên lưng Dư Gia Hứa, anh cười nhẹ, đây là lần thứ hai anh cõng cô về. Vì thân thể cả hai đều ướt nhẹp, lại sợ cô đổ bệnh nên bước chân của anh cũng ngày một nhanh. Chẳng mấy chốc đến khu nhà biệt lập, tới nhà cô, anh tự mở cổng rồi mang cô thẳng vào nhà.
Tới nơi đã thấy mẹ Hạ đang ngồi ngây ngốc chờ, thấy anh bất thình lình xuất hiện, mẹ Hạ không khỏi ngạc nhiên.
“Cháu là Tiểu Hứa đúng không?”
Dư Gia Hứa gật đầu nói: “Vâng ạ, mà Hạ Thịnh Hàm cậu ấy mắc mưa, phòng cậu ấy ở đâu vậy cô?”
Mẹ Hạ lúc này mới nhìn thấy con gái mình đang được cõng phía sau, vội chỉ cho anh đi lên tầng hai, Dư Gia Hứa đặt cô nằm lên giường xong anh cũng tự giác nhanh chóng đi ra ngoài.
Chừng mười lăm phút sau mẹ Hạ bước xuống, còn cầm thêm trên tay một chiếc khăn bông và một bộ đồ mới đưa cho anh, bà nói: “Trên tầng hai cạnh phòng của Tiểu Hàm có nhà vệ sinh, quần áo của cháu ướt hết rồi, nhanh tắm rồi mặc đỡ bộ này nhé nếu không sẽ bị cảm lạnh mất”
Không đợi anh từ chối, mẹ Hạ trực tiếp đẩy anh đi lên tầng, nói thêm: “Đồng phục này cứ thay ra để cô giặt cho nhé”
*
Dư Gia Hứa có một thói quen không tốt là lạ nhà anh đều không sinh hoạt được. Nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với người lớn, anh vẫn nhấc chân đi lên tầng theo chỉ dẫn của mẹ Hạ. Nhưng Dư Gia Hứa chỉ cởi bỏ quần áo ướt trên người rồi thay bằng bộ đồ khác vào rồi cầm khăn bông lau khô tóc bước ra ngoài.
Đối diện là phòng ngủ của Hạ Thịnh Hàm, anh mang theo sự lo lắng đẩy cửa vào rồi bước tới gần cô ngồi xuống. Để xác định cô thật sự không bị sốt anh vươn tay sờ lên trán cô, cảm nhận được nhiệt độ bình thường anh mới thu tay về.
Cho đến lúc này Dư Gia Hứa mới hiểu được những lời của Ngô Tề khi say đã nói, Hạ Thịnh Hàm yêu thương nhất chính là bố mẹ mình, điều thứ hai là cô cực kỳ giỏi bắn cung, trên tường những bằng khen lẫn huy chương to nhỏ đều được cô sắp xếp rất cẩn thận. Và còn những tấm ảnh từ bé cho đến lớn chụp lại những khoảnh khắc lúc cô chiến thắng cô đã vui mừng ôm bố mẹ mình ra sao, đều được cô cất kỹ trong ngăn tủ, lúc Dư Gia Hứa nhìn rõ, bên cạnh còn có để thêm một phong bì, anh biết phong bì này, là cái mà anh đã đưa cho cô khi ban lớp chọn đoạt giải diễn kịch.
Dư Gia Hứa nâng tầm mắt nhìn qua cô một lúc lâu, cô vẫn cứng rắn như vậy, dù bước vào hoàn cảnh cần tiền nhất thì số tiền không phải do chính mình làm ra cô vẫn là không đụng đến.
Thở một hơi dài, Dư Gia Hứa đem theo tâm trạng nặng nề ra khỏi phòng cô.
Bước xuống lầu mẹ Hạ vẫn ngồi yên lặng đợi anh, chỉ là, hướng nhìn lại quay ra ngoài nên không hề biết anh xuống. Dư Gia Hứa nhìn bóng lưng gầy gò cô độc của mẹ Hạ, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Hạ Thịnh Hàm ôm mặt khóc, làm lòng anh lúc này rất đau.
Không biết vì ngấm mưa lâu hay do thương cảm, Dư Gia Hứa sụt xịt mũi, mẹ Hạ nghe tiếng động cũng quay lại.
Bà nhìn anh, ý cười liền hiện lên trong mắt: “Có thoải mái không cháu? Nào, Tiểu Hứa, ngồi đi, uống xong tách trà hãy về”
Dư Gia Hứa cười nhẹ, anh nhớ, lần đầu gặp anh, mẹ Hạ đã nói tài pha trà của bà rất siêu.
Anh nhấc tách trà lên uống một ngụm, nhấp nhấp miệng, không nhịn được lại uống thêm một ngụm nữa.
Nhìn thấy biểu hiện của anh, mẹ Hạ vô cùng tự hào: “Ngon đúng chứ? Bố Tiểu Hàm mê nhất là tài nghệ này của cô, nhưng tiếc là, đã lâu rồi ông ấy không được thưởng thức nữa”
Nhắc đến người chồng quá cố, mẹ Hạ không kiềm được, nước mắt rơi lã chã.
Dư Gia Hứa rút ra một tờ khăn giấy trên bàn đưa cho mẹ Hạ, bà nhận lấy lau nước mắt nói: “Xin lỗi cháu, cháu đến chơi mà cô lại kể chuyện không vui”
Anh lắc đầu: “Hạ Thịnh Hàm cậu ấy không nói nhiều cho cháu nghe về gia đình cậu ấy, nếu cô muốn giải bày tâm sự thì cứ nói với cháu, cháu rất sẵn lòng”
Mẹ Hạ nghe vậy bèn giương mắt nhìn chàng trai trẻ trước mắt, thực lòng mà nói đối với Dư Gia Hứa, bà rất có lòng tin với anh. Con gái bà tuy không kết giao nhiều bạn bè nhưng đứa nào đứa nấy cũng rất tốt, Ngô Tề cũng nằm trong số đó, nhưng để so về lần đầu gặp mặt, mẹ Hạ vẫn là đánh giá Dư Gia Hứa nhỉnh hơn một chút.
Cảm giác anh tạo cho người đối diện rất ấm áp cũng vô cùng an toàn.
Mẹ Hạ thu hồi xúc động, bà nói: “Tiểu Hàm ngày xưa rất vô tư, nhưng từ lúc bố nó qua đời đến nay nó dường như biến thành một người rất khác. Cô đã lâu rồi không còn nhìn thấy con bé tươi cười vui vẻ nữa mà thay vào đó nó gần như rất ít ở nhà, cũng chẳng còn trò chuyện với cô như trước kia”
Hạ Thịnh Hàm đi học sớm về nhà muộn, điều đó Dư Gia Hứa biết nhưng anh đã hứa không nói chuyện cô đi làm thêm cho mẹ Hạ nghe rồi.
Mẹ Hạ đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh mình, bà thở dài: “Trong nhà khó khăn, cô biết, mà tính Tiểu Hàm rất giống tính bố nó, dù có suy sụp cỡ nào cũng giấu nhất quyết không cho cô hay. Một mình nó chống chọi đến hôm nay cũng không dễ dàng gì”
Giọng mẹ Hạ yếu ớt dần: “Ngay cả chiếc xe đạp con bé thích nhất nó cũng đem đi cầm, nó còn tưởng cô không biết. Nhưng cô thật sự không có đủ khả năng để lo toan gì cho con bé nữa, Tiểu Hứa à, thay cô chăm sóc Tiểu Hàm nhé”
*
Truyện được cập nhất duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com
Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!
*
Lúc Ngô Tề say xỉn kể lại những chuyện về Hạ Thịnh Hàm lúc trước, trong lòng Dư Gia Hứa đã cảm thấy nặng trĩu tâm sự nhưng hôm nay nghe mẹ Hạ nói, anh chỉ biết, nhất định anh sẽ đối xử thật tốt với cô. Giống như những gì anh đã từng hứa, sẽ cho cô tất cả mọi thứ anh thuộc về.
Về đến biệt thự Dư gia, anh thay dép lê đi vào trong nhà, thấy mẹ mình đang ngồi ăn hoa quả vừa coi chương trình hài, anh lên tiếng hỏi:
“Bố đâu rồi mẹ?”
Mẹ Dư quay đầu nhìn Dư Gia Hứa, thấy anh đang mặc trên người bộ đồ ngủ già nua lỗi thời thì không khỏi hoảng hốt, bà chớp mắt dụi mắt mấy lần, xác định đây là đứa con trai thiên tài của mình thì mới đưa tay lên lầu chỉ:
“Đang ở trong thư phòng”
Khi Dư Gia Hứa vừa rời đi, mẹ Dư mở miệng hỏi chính mình: “Đồng phục của thằng bé đâu?”
Rồi cũng chạy theo hướng anh đi lên lầu thám thính tình hình.
Thư phòng của bố Dư nằm ở tầng bốn, tuy là nhà ở tư nhân nhưng những thứ xa hoa như thang máy đều lắp đặt sẵn. Nơi này là tầng dành riêng cho bố Dư giải quyết công việc, các kệ sách, kệ bản thảo, dự án hay tài liệu chuyên về ngành nghề thương nghiệp đều được xếp đâu vào đó. Những ai không biết thường bị khối giấy tờ khổng lồ này làm hoa mắt đến chóng mặt, Dư Gia Hứa lách vào lối đi nhỏ về phía gian phòng ở cuối cùng là nơi làm việc tuyệt mật của Dư gia.
Anh đặt dấu vân tay mình lên trước khe cửa, tiếng bíp bíp xác nhận thành công liền tự động mở ra, Dư Gia Hứa nhấc chân đi vào phòng.
Bố Dư nghe tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn thấy con trai mình đi tới, ông bỏ kính lão xuống nói:
“Sau khi con lên sơ trung (cấp hai, nghĩa là lớp sáu) liền không tới thư phòng của bố nữa, ngọn gió nào đem con của sáu năm trước quay lại vậy?”
Hồi còn nhỏ lúc vào cuối tuần, anh thường dành riêng cho hai ngày thứ bảy và chủ nhật để lên thư phòng của bố Dư học kinh tế tài chính, anh muốn sau này tiếp quản công ty của bố mình hiện tại.
Dư Gia Hứa là học thần, chỉ cần nói sơ qua là hiểu, nhưng đến lúc anh học năm nhất sơ trung, anh lại đam mê thể thao từ đó anh cũng không có lý do gì để vào thư phòng nữa. Trôi qua sáu năm, đây là lần đầu tiên Dư Gia Hứa bước vào căn phòng tưởng chừng anh sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa.
Lúc Dư Gia Hứa đe doạ Vương Nhĩ Kiệt vẫn là anh nói dối, nhưng chuyện công ty nhà cậu ta muốn hợp tác làm ăn với Dư Kiều nhà mình anh cũng biết, chỉ là đơn giản lúc ăn cơm bố Dư đã nói cho mẹ Dư.
Nghe thoáng qua liền nhớ, anh cũng không ngờ gan Vương Nhĩ Kiệt lại bé như vậy, doạ chút liền sợ.
Đối mặt với câu hỏi của bố Dư, anh cũng không trả lời ngay, chỉ hỏi: “Bố xem người này có phải là tổng giám đốc của công ty Vương Kiệt không?”
Dứt lời anh đưa ra điện thoại của mình, trong đó có một tấm ảnh mới được chụp gần nhất, là một người đàn ông trung niên mặc tây trang đen. Bố Dư cầm lên nhìn, khẳng định:
“Ừ, ông ta có tới công ty hẹn bố đàm phán mấy lần, bố nhớ mặt chính là người con đang hỏi”
Ông nói thêm: “Sao con lại quan tâm đến ông ta?”
Dư Gia Hứa tắt màn hình điện thoại, anh đáp: “Con cần bố giúp con một chuyện”
Bố Dư nghe xong nhướn mày, ồ một tiếng lộ vẻ thích thú nhìn con trai mình, ý bảo anh nói tiếp.
“Dự án với công ty ông ta đợt trước bố từng nói với mẹ, hãy ký hợp đồng đi ạ, nhưng điều kiện con muốn phải bổ sung thêm, bố nói ông ta hãy buông tha cho nhà họ Hạ, không cần đào sâu vấn đề, chỉ cần nói như vậy ông ta sẽ hiểu”
Dư Gia Hứa nói xong bèn đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng vừa vặn nắm cửa mở ra đã nghe tiếng bố Dư đằng sau truyền tới:
“Con định trả công bố thế nào?”
Bố Dư khoan khoái bồi thêm: “Chủ nhật tuần tới bố mẹ có mở tiệc chào đón em con về nước, tiện thể dẫn cô bé đó đến nhà chơi đi”
Đáp lại ông là tiếng đóng cửa không mấy nhẹ nhàng, Dư Gia Hứa phiền não, cái thóp của anh chưa gì đã bị bố anh nhìn thấu rồi.
Ngược lại bố Dư vô cùng vui vẻ bên trong, cánh cửa mở ra lần nữa, nhưng người vô lúc này là vợ ông – Kiều Kiều.
Thấy con trai mặt đanh đi ra, còn chồng mình thì sảng khoái hơn bao giờ hết, bà nhíu mày hỏi chồng:
“Anh với Gia Hứa nói chuyện gì với nhau thế?”
Bố Dư vẫn đắm chìm trong sự vui vẻ không để ý đến lời vợ, bà không vui chống nạnh quát nhẹ:
“Dư Gia Kiệm”
Bố Dư nén cười kéo bà lại gần, ôm eo bà nũng nịu nói: “Được rồi anh xin lỗi, do anh quá vui thôi”
Mẹ Dư nhìn chồng vui vẻ, không nhịn được chọc thêm vài câu: “Anh lại bắt nạt con trai em”
Bố Dư ngẩng đầu chối bỏ: “Nào có, anh đang giúp con chúng ta mà, hơn nữa, anh cũng giúp em hoàn thành tâm nguyện đó thôi”
Bà tò mò: “Hửm? Anh bày mưu gì đấy?”
Bố Dư yêu thương hôn một cái lên má vợ, cười trìu mến: “Không phải em rất muốn gặp cô bé đã đưa Gia Hứa về hôm nó say sao?”
*
Sáng hôm sau là vào một ngày nắng đẹp, bầu trời thì trong xanh, những áng mây ngọc ngà dường như cũng đang bay lượn trong gió, Ngô Tề vươn vai hít sâu một hơi cảm thán:
“Thời tiết này đúng chuẩn để đi cắm trại luôn”
Tôn Đồng vừa ăn bánh rán vừa nói: “Chúng ta hôm nay cũng tham gia đại hội đó thôi”
Ngô Tề tặc lưỡi: “Làm sao mà giống nhau được, Hàm ca, sau này cả nhóm chúng ta lựa dịp nào đó liền lên núi cắm trại được không?”
Hạ Thịnh Hàm miệng ngậm kẹo mút, tay thì đút vào túi áo, hôm nay cô mặc bộ đồ thể dục của trường, tóc xoã ra thường ngày nay được vấn lên cao, thoạt nhìn rất năng động.
Nghe Ngô Tề hỏi, cô lắc đầu: “Không muốn”
“Ài, cậu xem cậu có chỗ nào giống học sinh cao trung không chứ? Bình thường không đi chơi đã không nói, đến ngày hôm nay cũng là tớ với Đồng Đồng tới lôi cậu đi cậu mới đi, thật là, không có chút tình bạn nào cả”. Ngô Tề bức xúc chỉ từ đầu tới chân Hạ Thịnh Hàm
Hạ Thịnh Hàm dừng bước, bỏ cây kẹo mút trong miệng ra, cô nắm được mấu chốt nào đó:
“Đồng Đồng? Cậu thân thiết gọi như vậy từ lúc nào đấy?”
Cô cầm cây kẹo dí vào mặt Ngô Tề đe doạ: “Cậu bám theo Cố Manh Manh tôi không ý kiến, nhưng cậu dám có suy nghĩ đen tối với Tôn Đồng, tôi liền đánh gãy hai cái chân chó của cậu”
Ngô Tề oan ức chạy tới bên Tôn Đồng đang cười xem chuyện vui, nắm bả vai cô: “Tiểu Đồng Đồng cậu phải làm chủ cho tớ, tớ hoàn toàn trong sáng với cậu mà”
Hạ Thịnh Hàm lao tới rượt Ngô Tề: “Tiểu Đồng Đồng? Gan cậu cũng ngày một lớn đúng không? Tôi phải dạy cho cậu một bài học mới được”
Tôn Đồng đi giữa ôm bụng cười phá lên, vui vẻ nhìn một nam một nữ chạy tới chạy lui xung quanh mình, mãi cho đến khi gần tới cổng trường Tôn Đồng mới giữ Hạ Thịnh Hàm lại.
“Bảo bối chú ý hình tượng”
Ở bên cạnh bạn bè thân thiết cô có thể thoải mái không sao, nhưng trong trường học tốt nhất là…vẫn nên lạnh lùng nhiều chút!!!
Ba người chân ướt chân ráo đến cổng trường đã thấy học sinh bu nghẹt cả một góc sân, Tôn Đồng thắc mắc bèn kéo một nữ sinh vừa từ đó bước ra hỏi: “Bạn học à ở chỗ đó có gì vậy?”
Nữ sinh kia nhìn theo hướng Tôn Đồng chỉ rồi dơ chiếc băng rôn trên tay mình giải thích: “À hội học sinh đang phát khẩu hiệu để cổ vũ cho đại hội thể thao đấy, các bạn cũng tới lấy đi”
Tôn Đồng gật đầu: “Cảm ơn bạn nha”
Nói xong cô bèn kéo Hạ Thịnh Hàm cùng Ngô Tề chạy lại xem náo nhiệt, lúc Hạ Thịnh Hàm vừa tới thì Dư Gia Hứa cũng nhìn thấy, anh nói thầm với nam sinh bên cạnh cái gì đó, trong chốc lát nam sinh ấy tiến lại gần Hạ Thịnh Hàm, cậu ta lên tiếng:
“Bạn học Hạ, chủ tịch Dư Gia Hứa bảo cậu theo tôi vào trong, không cần xếp hàng”
Hạ Thịnh Hàm còn đang ăn kẹo mút nghe vậy bỗng khựng lại, vẫn là Tôn Đồng nhanh nhẹn kéo Hạ Thịnh Hàm vào, trước khi đi không quên dặn Ngô Tề:
“Cậu chờ bọn tớ mười lăm phút”
Lúc Tôn Đồng và Hạ Thịnh Hàm theo nam sinh ấy bước vào, đi đến đâu thì cán bộ trong hội học sinh đều nhường đường đến đấy, vượt qua đám đông rất nhanh cô đã gặp Dư Gia Hứa đứng ở cuối cùng.
Nhìn thấy anh cô mới hiểu vì sao học sinh lại tập trung ở đây đông đến vậy, lại toàn là học sinh nữ, nói tới lấy khẩu hiệu cổ vũ chỉ là lý do múa rìu qua mắt thợ, tới ngắm Dư Gia Hứa mới thật là mục đích chính.
Dư Gia Hứa lúc này mới lấy trong túi quần thể thao của mình ra một chiếc băng rôn đỏ thẳng tắp, anh cầm tay cô kéo sát lại gần mình sau đó cột lên trán cô, anh hỏi nhỏ:
“Có chật quá không?”
Hạ Thịnh Hàm lắc đầu, cảm giác rất vừa vặn, không chật chút nào.
Dư Gia Hứa cột xong cong môi hơi cười nhẹ, anh gỡ tiếp miếng giấy dán hình trái tim rồi dán lên má phải của cô, xoa đầu:
“Đã xong rồi, mười một giờ ở sân thượng”
Hạ Thịnh Hàm ngẩng đầu, hai má có chút nóng: “Hả?”
Anh ghé sát tai cô thì thầm: “Muốn nói cho cậu nghe, một bí mật”
Tôn Đồng đứng bên cạnh cũng cảm nhận được vô vàn ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của hai người, lại nghe được những lời mà Dư Gia Hứa nói, cô hơi lạnh sống lưng.
Dư học thần… cũng sến quá rồi -.-
Tôn Đồng vội vơ trên bàn hai cái băng rôn cùng sáu cây gậy phao cổ động nói: “Học thần à tôi lấy từng này nha, chút nữa đến cậu thi bọn tôi nhất định tới cổ vũ”
Rồi đem ba gậy phao qua cho Hạ Thịnh Hàm ôm hộ, nói với cô: “Bảo bối đi thôi, Ngô Tề còn đang đợi chúng ta”
Nói xong bèn kéo cô đi mất. Rất nhanh, từ khoá #HômnayDưHạchínhthứcshowânái cùng #DưGiaHứaHạThịnhHàmhẹnhò liền chễm chệ mang theo độ phủ sóng ngồi lên bảng tin hot nhất trên diễn đàn Tam Trung chân truyền.
Hình ảnh cộng với biểu hiện của hai nhân vật chính được chụp lại không còn gì sắc nét hơn. Thay vì những lời công kích mạt sát trước kia, hôm nay hầu hết ai cũng đều chúc phúc, một số nhỏ còn ghen tị với Hạ Thịnh Hàm khi có bạn trai xuất chúng như vậy.
Gia thế chỉ là phần nhỏ, cái họ hâm mộ chính là ánh mắt Dư Gia Hứa khi nhìn Hạ Thịnh Hàm, chỉ hận không thể nói với toàn thế giới rằng trong lòng anh chỉ có mỗi em.
Phản ứng hoá học này đối với nhóm hâm mộ Dư Gia Hứa thật sự là một cú sốc lớn. Họ không tin rằng một Hạ Thịnh Hàm tẻ nhạt, đầu óc không được thông minh mà lại có thể thu phục được một học thần vĩ đại nhất thành phố S. Trưởng nhóm [Biệt đội chống phản động 1] bèn nhắn tin vào nhóm chat, yêu cầu mọi người ở lại tiếp tục cổ vũ anh thi đấu, còn chính mình…tạm thời nhập viện truyền nước biển đã.
Đồng hồ lúc này điểm tám giờ ba mươi phút sáng, Vương Tổ Hành một thân mập mạp bước lên bục phát biểu, còn rất đầu tư đội trên đầu mũ lưỡi chai màu trắng, có khắc thêm dòng chữ ‘Tam Trung quyết thắng’ màu đỏ nổi bần bật.
Hạ Thịnh Hàm nâng mắt nhìn các thầy cô giáo đứng xếp hàng hai bên cạnh cũng phô trương không kém, chỉ là trên mũ các thầy cô thì chữ khác, chia ra từng lớp khác nhau. Vương Tổ Hành tâm trạng rất phấn khởi bắt đầu nói:
“Các em thân mến, Tam Trung chân truyền đi qua bao nhiêu thế hệ cũng đều không quên kỳ đại hội Thể Thao ba năm một lần này, các thầy cô rất lấy làm vinh dự khi năm nay các em tham gia càng đông càng sôi nổi hơn những năm trước. Điều đó chứng minh điều gì? Là các em chính là thiên tài tương lai của trường chúng ta, sau đây thầy xin tuyên bố, lễ bế mạc đại hội Thể Thao lần thứ hai mươi mốt của trường cao trung Tam Trung xin được phép bắt đầu”
Nói xong từ hai bên cánh phải trái, gồm ba mươi người cầm theo cờ cùng bảng môn thi đấu xếp thành ba hàng dọc, chia ra ba khối riêng biệt, khối lớp mười, khối lớp mười một và khối lớp mười hai. Hạ Thịnh Hàm ngước nhìn khu vực ban lớp chọn, đúng như dự đoán là Cố Nghiêm cầm cờ và Thừa Mộ Cảnh cầm bảng môn.
Tổ A gồm: bắn cung, Tổ A gồm: bắn cung, chạy ngắn nam – nữ 100m, đấu kiếm và bơi lội.
Tổ B gồm: bóng rổ, khúc côn cầu và chạy tiếp sức.
Thi đấu cá nhân được tổ chức ở sân đa năng dãy nhà A, còn thi đấu đồng đội thì ở sân đa năng dãy nhà B đối điện. Vì hai khu vực trong nhà và ngoài trời cách xa nhau nên ai muốn cổ vũ hết thì chạy qua lại nhanh nhất cũng phải tốn mười lăm phút.
Lúc Vương Tổ Hành đi xuống, nơi bục phát biểu liền có bóng dáng Dư Gia Hứa thế chỗ, Hạ Thịnh Hàm cười nhẹ nhìn anh, cô nhớ lần đầu gặp gỡ cũng là hình ảnh này, anh thì cao cao tại thượng đứng ở trên, còn cô thì bị phạt đứng ở dưới cột cờ. Chớp mắt mấy tháng trôi qua, đến hôm nay lặp lại vẫn là anh giỏi như vậy, có điều, chàng trai tuấn tú ấy, chỉ thích cô.
Dư Gia Hứa một thân cao ráo khôi ngô mặc đồng phục thể thao áo trắng quần xanh, anh không đội mũ chống nắng, chỉ đơn giản dán hình trái tim giống Hạ Thịnh Hàm, nhưng của cô ở bên má phải, còn anh là bên má trái, băng rôn… anh đeo ở cổ tay.
Hạ Thịnh Hàm loáng thoáng nghe thấy tiếng nữ sinh lớp khác truyền tới.
“Hội học sinh có phát miếng dán trái tim sao? Sao tôi không thấy”
“Đúng đó. Tôi xếp hàng rất lâu chỉ được mấy cây gậy cổ vũ này”
“Cậu còn không thấy sao? Trái tim đó là trái tim đôi đó, cả cái trường này chỉ Dư Gia Hứa với Hạ Thịnh Hàm là có, mấy món đồ tình nhân như vậy cậu nghĩ hội học sinh sẽ đem phát tùm lum ư”
“Cũng đúng, giờ mới để ý nha, Hạ Thịnh Hàm đúng là hạnh phúc quá đi mất”
Hạ Thịnh Hàm nghe vậy âm thầm cắn môi, bất giác đưa tay sờ lên miếng dán hình trái tim mà Dư Gia Hứa ban nãy đã tự tay dán lên cho cô. Trong lòng không khỏi rung lên, là trái tim đôi.
Trên bục đài Dư Gia Hứa ôn tồn phát biểu, giải thích, hoàn toàn không nhìn giấy như Vương Tổ Hành, ánh mắt anh hờ hững, chỉ chăm chăm tìm kiếm bóng hình ai đó:
“Môn thi cá nhân sẽ được khởi động trước tại sân đa năng dãy nhà A, chúng ta sẽ có thứ tự thi đấu các môn như sau: chạy ngắn, đấu kiếm, bơi lội và bắn cung. Thời gian thi chạy ngắn cự li 100m bao gồm cả nam và nữ từ chín giờ tới chín giờ ba mươi, thi đấu kiếm sẽ có ba hiệp, mỗi hiệp hai phút không có nghỉ giải lao giữa trận, các quy tắc tính điểm giống như quy tắc đấu Thế vận hội Olympic, thi bơi lội và thi bắn cung trước thời gian thi đấu mười lăm phút tôi sẽ phổ biến luật rõ hơn”
Anh nói tiếp: “Thi đồng đội bắt đầu từ chín giờ ở sân đa năng dãy nhà B, thứ tự các môn từ chạy tiếp sức và hai môn bóng rổ cùng khúc côn cầu sẽ diễn ra cùng lúc vào một giờ chiều nay. Thể lệ cũng giống thi cá nhân, tôi sẽ dành mười lăm phút để thông báo trên loa phát thanh của trường. Những lớp đăng ký tham gia mà quá năm phút không có mặt thì sẽ bị huỷ tư cách thi đấu. Các bạn học sinh chú ý, tất cả đều di chuyển bằng lối đi thông thường, không dùng các phương tiện khác như xe đạp để qua lại giữa hai khu vực. Tôi – Dư Gia Hứa lớp chọn 11A xin cảm ơn các bạn đã lắng nghe”
Tôn Đồng huých bả vai cô:
“Dư học thần nhà cậu đúng là siêu thật đấy, nguyên một tấu sớ dài như vậy cũng đọc răm rắp”
Hạ Thịnh Hàm nhấc chân đi về dãy nhà A, lên tiếng: “Cậu thôi đi, tớ không có tâm trạng nghe cậu chọc đâu”
Tôn Đồng vẫn không buông tha, vừa đi theo cô vừa tiếp tục: “Ngại rồi? Nhận trái tim của học thần xong vẫn chưa kịp thích ứng đúng không?”
Hết Chương 13.