Dư Hạ Tình Nồng

Chương 15: Dư Gia Di

Tác giả: Mạn Mạn

“Cô bé à cháu có muốn viết thư cho tương lai gửi tới chính mình không? Hoặc bất cứ ai mà cháu thích, chỉ cần ghi thời gian vào chỗ này vào đúng ngày đó họ sẽ nhận được”

Lúc Hạ Thịnh Hàm vừa bước tới đã nhận được sự mời mọc mua bán của người chủ tiệm, cô ngước mắt nhìn, bà lão trước mặt cô thực sự rất già, đầu tóc bạc trắng cùng làn da nhăn nheo do tuổi tác.

Hạ Thịnh Hàm thấy vậy liền cầm lên tay một tấm thiệp làm bằng giấy có màu gỗ đơn giản, cô hỏi:

“Có thể gửi tới tương lai của mình sao bà?”

Bà lão cười kể lại: “Tất nhiên rồi, bà sống bằng nghề này suốt mấy chục năm, thời bà còn trẻ bán rất đắt luôn đó, chỉ là thời gian đã không còn ưu ái bà già đây nữa rồi, bọn trẻ bây giờ chúng không còn dùng tới thư viết tay nữa”

Ánh mắt bà chợt đượm buồn, đâu đó còn có chút cô đơn tiếc nuối.

Hạ Thịnh Hàm quyết định chọn lá thư màu gỗ ấy, cô ngồi xuống chiếc ghế lẹp xẹp gần đó, mở phong bì ra, bên trong còn có thêm một tấm giấy nhỏ, chỉ đơn giản là một miếng giấy màu gỗ tương tự màu bìa bên ngoài, không có hoạ tiết gì thêm cả.

Kiểu dáng này vô cùng đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn nữa.

Nhưng Hạ Thịnh Hàm thích !!!

Cô dùng bút gần đó để viết, nét chữ màu đen hạ xuống ngay tiêu đề – ngày mười ba tháng mười năm hai ngàn lẻ chín, Hạ Thịnh Hàm dừng bút mấy giây sau đó nắm chặt bút rồi cúi đầu viết tiếp, không bao lâu sau cô bỏ tấm giấy đã viết vào trong phong thư, dùng sáp nến in ấn lại cẩn thận rồi đem tới cho bà lão.

Bà lão nhận thư, nhìn con số siêu siêu vẹo vẹo trước mặt bìa là thời gian gửi tương lai mà Hạ Thịnh Hàm mong muốn.

‘Ngày 20 tháng 5 năm 2010’

Bà lão lên tiếng hỏi: “Chủ nhân của lá thư sau này, cháu có muốn viết địa chỉ để bà gửi không?”

Hạ Thịnh Hàm có chút đắn đo, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.

Bà lão đưa cho cô một mẩu giấy khác, kiểu dáng cũng tương tự như phong thư mà cô đã chọn, Hạ Thịnh Hàm nhận lấy rồi ghi ra một địa chỉ mà lần đầu khi bước tới cô đã thuộc như in.

Mãi tận sau này cô mới biết được, lúc phong thư này tới tay người đó thì đã là chuyện của ba năm sau.

Trên thư cô không ghi tên người gửi, cũng không ghi tên người nhận, nội dung lá thư cũng chỉ vỏn vẹn ba chữ…

‘Tớ đồng ý’

Đó là câu trả lời mà cô đã cất giấu không nói trực tiếp với lời thổ lộ – Tớ muốn theo đuổi cậu.

*

Tám giờ tối, Hạ Thịnh Hàm mới từ đầu cổng khu bước vào, lúc gần về đến nhà, trước cổng đã có bóng dáng một người đứng chờ sẵn, ánh sáng đèn đường hắt vào người đó cao cao gầy gầy, cô mím môi bước tới, là anh.

Dư Gia Hứa nghe tiếng bước chân cũng đoán được rằng cô đã về, quay đầu nhìn qua đã thấy gương mặt cô có chút mệt mỏi.

Anh hơi dừng bước chân, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Cậu đã đi đâu vậy?”

Hạ Thịnh Hàm trốn ánh mắt anh không dám nhìn thẳng hỏi lại: “Có việc gì không?”

Anh lấy trong túi quần ra một chiếc huy chương màu vàng đeo lên cổ cô.

Hạ Thịnh Hàm cúi xuống trước ngực mình nhìn thứ mà anh vừa đeo lên, nếu cô không đoán sai thì đây là.. giải thưởng cho môn bóng rổ anh đã thắng.

Cô muốn gỡ ra: “Cái này là phần thắng của cậu”

Dư Gia Hứa nắm chặt hai tay cô, không cho phép cô tháo huy chương trả lại: “Tiểu Hàm, đây là của cậu, vì cậu nên tôi mới chiến thắng”

Huy chương là dành cho cô, đến cả trái tim cũng trao cho cô nốt.

Hạ Thịnh Hàm muốn dứt khỏi tay mình ra khỏi tay anh, bây giờ chưa được, hiện tại cô chưa đủ xứng đáng để đáp lại tình cảm này.

“Cậu …”

‘Choang’

Hạ Thịnh Hàm chưa kịp nói xong đã bị tiếng thuỷ tinh bể từ trong nhà truyền tới doạ đến sợ, cô vội vàng mở cổng chạy vào nhà, Dư Gia Hứa cũng lo lắng chạy vào theo, đến nơi đã thấy mẹ Hạ ngã xuống sàn, xung quanh bà là thuỷ tinh vụn nằm rải rác.

Hạ Thịnh Hàm vội đỡ bà dậy, hoảng hốt gọi: “Mẹ ơi, mẹ, mẹ có sao không trả lời con đi?”

Dư Gia Hứa phụ cô đỡ mẹ Hạ ngồi xuống sofa, bà mệt mỏi ôm đầu lên tiếng, giọng có hơi thều thào: “Mẹ không sao, chỉ là hơi chóng mặt một chút”

Hạ Thịnh Hàm nhìn đống thuỷ tinh dưới sàn, trong lòng không khỏi tự trách mình: “Có con ở đây mẹ không cần làm gì hết, chỉ cần mẹ sống vui vẻ bình yên qua ngày là được, có được không mẹ?”

Mẹ Hạ thở dài: “Mẹ biết, chỉ là mẹ muốn giúp con những chuyện lặt vặt trong nhà”

Hạ Thịnh Hàm nhớ đến lời căn dặn của bác sĩ hồi năm ngoái sau khi mẹ cô ngất đi vì nghe tin bố Hạ qua đời, họ nói, không thể để mẹ cô có suy nghĩ tiêu cực hay hoạt động mạnh được, có thể tránh việc trong nhà thì càng tốt.

Họ còn nói thêm, có khả năng mẹ Hạ mắc bệnh suy tim, yêu cầu người nhà có thể nộp tiền để điều trị càng sớm càng tốt.

Về chuyện này ngoài cô ra thì cũng không còn ai biết, nhất là mẹ Hạ.

Thấy Hạ Thịnh Hàm không trả lời, bà còn tưởng rằng cô đang giận bà, bèn nói: “Mẹ xin lỗi, mẹ sẽ nghe lời con không đụng đến việc nhà nữa”

Bà vỗ tay cô nói thêm: “Mẹ lên lầu nghỉ ngơi được chưa? Thay mẹ tiếp đãi Tiểu Hứa nhé?”

Cô nghe vậy muốn đứng lên dìu mẹ Hạ đi thì Dư Gia Hứa nhanh tay hơn ấn cô ngồi xuống: “Để tôi, cậu ngồi im chờ tôi một lát”

Chừng năm phút sau Dư Gia Hứa đi xuống, trên tay còn cầm theo một hộp băng cứu thương.

Anh tiến đến lại gần cô quỳ xuống một chân, lấy tay nhấc bàn chân hơi rướm máu của cô đặt lên đùi mình.

Vừa lấy bông gòn thấm máu vừa nói: “Cậu có thể để ý đến bản thân mình một chút không?”

Vì quá lo lắng cho mẹ Hạ nên khi chạy vào nhà cô cũng quên đi dép nên bị vụn thuỷ tinh đâm vào lòng bàn chân.

Vốn là cô không đau nhưng lúc này khi anh chạm vào, thật là có hơi nhức.

Dư Gia Hứa sau khi lau xong vết máu, anh dơ bàn chân cô lên quay qua quay lại nhìn thật kỹ, mới hỏi tiếp: “Nhà cậu có nhíp gắp không?”

Hạ Thịnh Hàm tò mò: “Để làm gì?”

Anh ngẩng đầu nhìn cô đáp: “Còn một ít thuỷ tinh dính ở chân cậu, nếu không gắp ra thì xác định ngày mai cậu đi bệnh viện cưa chân luôn đi”

Hạ Thịnh Hàm chỉ căn phòng phía sau lưng anh: “Nhíp gắp ở trên bồn rửa chén”

Dư Gia Hứa nghe xong thì đặt nhẹ chân cô xuống đất rồi đứng lên quay người đi lấy đồ gắp, trước khi đi còn bỏ lại một câu:

“Nhà cậu để nhíp gắp cũng khác nhà tôi nhỉ”

Hạ Thịnh Hàm sặc nước bọt!!!

Nhíp đó… cô chỉ dùng để nhổ lông thịt heo còn sót lại khi mua ở chợ mà người ta không cạo kỹ thôi -.-

Chứ… nào có dùng cho người bao giờ!!!

Lúc quay lại Dư Gia Hứa còn cầm theo một chiếc khăn tay nhỏ màu hồng, Hạ Thịnh Hàm trố mắt nhìn, đó là khăn lau chén mà?? Anh lấy làm gì??

Cô còn đang ngu ngơ thì đã thấy Dư Gia Hứa ngồi xuống bên cạnh mình, anh cúi người nhấc chân cô lên đặt ngang đùi, gấp tiếp chiếc khăn tay đó thành hình vuông nhỏ rồi lót dưới gót chân cô.

Anh hỏi: “Có còn rát không?”

Cô vẫn chưa hết ngu ngơ: “Hả???”

Dư Gia Hứa không nhìn cô nữa, một tay anh cố định lòng bàn chân cô, còn tay kia nhẹ nhàng cầm nhíp gắp mảnh thuỷ tinh.

Ánh mắt tuy rằng tập trung hết sức nhưng anh vẫn cố gắng nói chuyện làm phân tâm Hạ Thịnh Hàm để cô không chú ý đến vết thương.

“Chất liệu quần tôi mặc hôm nay không mềm lắm, ban nãy sợ cậu khó chịu nên tôi đã lấy khăn lót thêm”

“Tiểu Hàm, đừng để chính mình bị thương, nhất là lúc không có tôi bên cạnh”

“Tiểu Hàm, có khó khăn gì cứ nói với tôi, tôi sẽ không chịu nổi khi cậu cứ ôm hết gánh nặng vào mình”

*

Truyện được cập nhất duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Lúc chín giờ tối ở thành phố S đang có mưa không lớn, tuy rằng mưa nhỏ nhưng lại rất lâu ngừng, lúc Hạ Thịnh Hàm giật mình thức dậy đồng hồ mới điểm mười một giờ đêm.

Có lẽ vì đang bắt đầu chuyển giao thời tiết sang đông nên khí hậu đã mưa lại càng thêm lạnh.

Hạ Thịnh Hàm ngồi dậy, cau mày nhìn bàn chân đã được Dư Gia Hứa bó thành một cục u lên như cái bánh bao, cô chẹp miệng, Dư học thần cái gì cũng xuất sắc, chỉ là về phương diện quấn băng thì hơi vụng về tý.

Hạ Thịnh Hàm cúi người gỡ bớt băng gạc ra, sau đó quấn băng lại từ lòng bàn chân chỗ bị thương lên phía cổ chân để cố định băng không bị xục xịch, cuối cùng là dùng ghim để giữ lại.

Cảm thấy được băng đúng nên máu lưu thông ở chân cô cũng thoải mái hơn, không còn cảm giác tê như ban nãy nữa.

Hạ Thịnh Hàm vươn tay mở ngăn tủ trên đầu giường, lấy ra một cuốn sổ nho nhỏ màu đen, ngay trang giấy ở giữa sổ có viết hai dòng chữ mà mép giấy chưa được gấp lại.

‘Tái khám: ngày ba mươi tháng mười’

‘Số dư: 36.067.380VNĐ’ (*)

(*): Tương đương: 1542 đô la Mỹ hoặc 1 vạn nhân dân Tệ

Chỉ còn chút tiền này cầm cự được mấy lần khám cùng thuốc men cho mẹ Hạ đến Giáng Sinh thôi, chứ vẫn chưa đủ tiền để cô điều trị cho mẹ kỹ càng hơn.

Hạ Thịnh Hàm nhìn lịch, ngày mai là đến kỳ thi rồi, ban nãy Dư Gia Hứa tới, cô còn nghĩ anh đến hỏi câu trả lời của cô là gì. Nhưng anh cái gì cũng không nhắc đến, hơn nữa trước khi về, anh còn đưa cho cô thêm một xấp giấy.

Hạ Thịnh Hàm mở ra xem, là đề ôn tập dành cho bài thi tới, những chỗ nào quan trọng anh còn dùng mực đỏ gạch dưới để đánh dấu.

Đề tiếng Anh sợ những từ phức tạp cô không hiểu, anh lại dùng bút bi bình thường ghi ra cho cô dễ nhìn.

Mải ôn tập số đề đó mà bất giác cô ngủ hồi nào không hay.

Sáng hôm sau,

Tối qua Hạ Thịnh Hàm sợ ngủ quên giờ thi nên đã đặt báo thức trước, nhưng lúc báo thức chưa reng cô đã dậy.

Không phải vì là bị lây nhiễm tính cách của học sinh ba tốt, chỉ là… ngủ sai thế, không những chân cô đau, lúc này cổ cô cũng nhức, cử động đầu thật sự rất khó khăn.

Rửa mặt đánh răng thay đồ xong, lần đầu tiên trong đời Hạ Thịnh Hàm đến trường lúc năm giờ ba mươi phút sáng, mặt trời còn chưa lên tới đỉnh nữa.

Vì chân còn quấn băng nên việc đi lại bình thường cũng khác mọi ngày, Hạ Thịnh Hàm chân vừa lết tay vừa cầm xấp giấy ôn tiếp bài đêm qua chưa học xong.

Đột nhiên lúc này có một bóng người chạy vụt qua cô, còn thúc vào bả vai cô khiến giấy tờ bị rơi hết xuống đất.

Hạ Thịnh Hàm đang định cúi người nhặt lên thì có tiếng hét đằng sau người đó: “Có ai không ăn cướp? Bớ người ta có ăn cướp”

Vậy là tên đụng trúng cô là ăn cướp giữa ban ngày sao???

Hạ Thịnh Hàm híp mắt nhìn theo hướng hắn chạy, sau đó cô hoàn toàn không nhớ mình bị thương mà nhấc chân chạy rất nhanh về hướng còn lại. Tuy khu này là khu biệt lập nhưng các con đường đều thông nhau, nếu ai không rành, thì việc đi một vòng tròn chỉ là chuyện bình thường.

Chừng mười phút sau Hạ Thịnh Hàm đứng núp ở dưới gốc cây bạch đàn, từ xa đã thấy tên cướp vừa hớt hải chạy vừa ngoái cổ lại đằng sau xem có ai đuổi theo hắn không. Cô cầm viên đá trong tay nhắm rồi ném thẳng vào tên cướp.

Ném trúng ngay mặt tên cướp bị đau té xuống, trong tay hắn liền thả ra chiếc túi xách màu nâu đậm. Lúc Hạ Thịnh Hàm bước tới thì hắn đã tức giận ôm mặt gầm gừ nhìn cô, rút trong túi quần ra một con dao găm nhỏ.

“Con mẹ mày dám đánh ông, chán sống rồi phải không? Ông cho mày toại nguyện”

Hắn chưa kịp lao tới, cô vội tháo cặp trên lưng mình ném tiếp qua chỗ hắn để kiếm đường thoát thân, nếu như là cô bình thường chắc chắn sẽ đánh nhau với hắn một trận, nhưng hiện tại chân cô đang rất đau, mà đánh nhau với kẻ vừa khoẻ vừa có vũ khí trong tay như vậy, người ngốc nghĩ cũng biết chỉ có cô thiệt thòi.

Còn chưa hành động thì tiếng la hét thất thanh ban nãy lại truyền tới lần nữa.

“Tên cướp kia đứng lại, cảnh sát đây, tao nói mày đứng lại thằng kia”

Tên cướp nhắm tình hình không khả quan, bèn phun ra một câu chửi bậy rồi quay đầu chạy ngược lại.

Chờ khi hai người kia chạy đến, Hạ Thịnh Hàm mới nhìn kỹ, người bị cướp là một cô gái nhỏ con chắc cỡ xấp xỉ tuổi cô, tóc thì ngắn ngang cổ còn uốn xoăn và nhuộm màu hạt dẻ, trên người còn mặc đồ rất… kỳ!!

Quần đùi jean với áo hai dây!!!

Giữa thời tiết tháng mười sáng sớm như vậy!!

Không phải là làm nghề gì khó nói chứ…

Nhưng ngũ quan trên gương mặt cô gái này có chút quen mắt.

Cô gái đó chạy tới gần Hạ Thịnh Hàm, sau lưng còn dắt theo một chú bảo vệ khu phố, vừa già vừa lùn thế này không hiểu sao tên cướp bị doạ cũng tin rằng đây là cảnh sát thật.

Hạ Thịnh Hàm cũng biết chú bảo vệ này, là người hay gác cửa đầu cổng khu nhà cô, nhìn thấy Hạ Thịnh Hàm ông ta cũng ngạc nhiên.

“Là Tiểu Hạ sao? Cháu có bị thương ở đâu không?”

Hạ Thịnh Hàm lắc đầu: “Cháu không sao”

Cô quay sang cô gái kia: “Túi xách của cậu, kiểm tra xem có mất thứ gì không”

Cô gái đó nhận lấy túi xách, rồi đưa lại cho Hạ Thịnh Hàm một xấp giấy. Cô nhìn, là đề ôn tập ban nãy tên cướp tông trúng cô đánh rơi.

Hạ Thịnh Hàm mở miệng: “Cảm ơn”

Cô gái đó nhìn cô cười hỏi: “Cậu học ở trường cao trung Tam Trung sao? Ban lớp chọn?”

Hạ Thịnh Hàm ừ một tiếng, đem xấp giấy bỏ vào trong cặp nói: “Nếu không còn gì nữa tôi đi trước”

Cô gật đầu với chú bảo vệ: “Xin phép chú cháu đi”

Đợi Hạ Thịnh Hàm đi xa, cô gái đó mới biết bàn chân cô bị thương rất nặng, nhưng lúc lơ đãng nhớ lại nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên xấp giấy đó, cô gái đó lại càng cười tươi hơn.

Tiểu Hàm sao? Cũng thú vị đấy chứ!!

“Này cậu thấy tôi có nên tặng dây đeo này cho Dư Gia Hứa không để chúc cậu ấy thi tốt”

“Tặng đi, năm nào cậu cũng tặng mà, tôi cùng đi tặng với cậu”

“Xem tin hôm qua trên diễn đàn xong tôi thực sự học chữ nào cũng không vô hu hu”

“Dư Gia Hứa đã có bạn gái rồi, các cậu còn tưởng bở cậu ta sẽ nhận dây chỉ đỏ này sao?”

“Đậu má, cậu ta cũng có nhận đâu, bãi rác sau trường năm nào cũng xuất hiện một bịch ni lông đen to tổ chảng, bên trong toàn là chứa dây chỉ đỏ của những nữ sinh đã tặng cho cậu ta thôi”

Truyền thống hằng năm của nữ sinh Tam Trung chân truyền là đến trước mỗi kỳ thi lớn, mọi người sẽ tặng dây chỉ đỏ cho một người cùng phái hoặc khác phái mà mình ngưỡng mộ, với ý nghĩa là chúc họ vượt qua kỳ thi suôn sẻ, có điểm số cao.

Tam Tử luôn là mục tiêu của các cô gái, nhất là Dư Gia Hứa.

Nhưng từ đó đến nay anh chưa từng nhận của ai, bởi vì ai cũng biết, không có dây chỉ đỏ thì Dư Gia Hứa vẫn có thể thi tốt và giữ hạng nhất của trường.

Nhưng sự do dự của các nữ sinh lúc này chỉ là vì hôm qua sau lễ vận động Đại hội Thể Thao, hình ảnh Dư Gia Hứa chạy tới ôm và bảo vệ lo lắng cho Hạ Thịnh Hàm khi cô bị bóng ném trúng lại một lần nữa leo lên chủ đề nóng nhất diễn đàn.

Không ít cô gái tỏ ra đau lòng nhìn nam thần của mình thân mật với người khác, số ít thì ghen tị với Hạ Thịnh Hàm khi có một người bạn trai chu đáo như vậy, số còn lại thì bắt đầu cá cược xem hai người quen nhau được bao lâu.

“Các bạn học, cho qua”

Lối vào cửa bị chặn kín hết, Hạ Thịnh Hàm không thể nào vào được, mà hôm nay cũng không có Ngô Tề hay Tôn Đồng đi cùng nên cô đành lên tiếng.

Đám đông thấy cô nghe vậy bèn xì xào trực diện.

“Thấy chưa đó là Hạ Thịnh Hàm”

“Chân cậu ta bị thương sao? Lại đánh nhau nữa à? Nhân phẩm thật thấp kém”

“Không hiểu nổi tại sao Dư Gia Hứa có thể thích cô ta được”

“Gu học thần có ngày cũng khác thôi, không thích xinh đẹp kiểu đại chúng, mà là xấu xí đến tính cách cũng thối nát. Theo tôi thấy ấy à, chín mươi chín phần trăm là Dư Gia Hứa đang trêu đùa cô ta”

Lời này vừa thốt ra, đám đông cũng hùa theo cười châm biếm, Hạ Thịnh Hàm dừng bước chân, quay đầu lại đứng trước nữ sinh vừa phát ngôn xằng bậy.

Cô nói: “Tính cách thối nát à? Vậy mày có muốn nghỉ ngơi dài hạn nằm trong bệnh viện ăn năn xám hối không?”

Hạ Thịnh Hàm đảo mắt nhìn một lượt: “Tuy là chân tao què nhưng xử bọn mày cũng chẳng tốn bao nhiêu sức? Sao? Có muốn thưởng thức bị đứa có nhân cách thối nát này đánh cho về bố mẹ nhận không ra không? Hửm?”

Ngay sau đó các nữ sinh không từ mà biệt đều thi nhau chạy toáng loạn về lớp.

Hạ Thịnh Hàm buồn bực lết về chỗ ngồi, Dư Gia Hứa kéo chân cô lên gỡ băng gạc ra nhìn:

“Sao lại nặng thế này?”

Hôm qua vốn chỉ là một vết lỗ tròn nhỏ do thuỷ tinh găm vô, tuy có máu chảy khá nhiều nhưng vết thương hoàn toàn không nặng như bây giờ.

Cô mở cặp lấy ra một miếng bông gòn, đổ ít nước sát khuẩn lên đó rồi lau miệng vết thương, sau đó dán vết thương lại bằng băng cá nhân. Từ đầu đến cuối cô vẫn không nhìn anh, cũng không trả lời.

Dư Gia Hứa xoắn quýt tâm trạng nắm tay cô khẽ gọi: “Tiểu Hàm”

Hạ Thịnh Hàm dứt tay mình ra, đồng thời cũng để chân mình xuống, hoàn toàn không để ý đến Dư Gia Hứa.

Cô cũng không hiểu bản thân mình đã làm gì sai để phải chịu những lời phỉ báng của các bạn học, nhất là, họ cũng không có quyền chỉ trích nhân cách cô thế nào.

Cô tức giận đe doạ đánh những nữ sinh ấy, cũng tức giận đổ lên đầu Dư Gia Hứa.

Dư Gia Hứa nhìn hai tay cô nắm chặt để trên bàn, anh biết, cô không vui. Dư Gia Hứa kéo bàn tay cô xuống bàn một lần nữa, vì sợ cô rút lại nên anh giữ rất chặt, sau đó đeo lên tay cô chiếc vòng chỉ đỏ.

Hạ Thịnh Hàm nhìn chiếc vòng cũng đờ ra mấy giây.

Anh cười nói: “Mặc dù tôi không tin ba cái này lắm nhưng Tiểu Hàm, chúc cậu thi tốt”

Bảy giờ đúng, tiếng chuông trường vang lên, chủ nhiệm Lâm Tiêu Tiêu cũng bước vào.

Nhìn qua một lượt thấy sỉ số đều đủ, Lâm Tiêu Tiêu nói: “Môn thi đầu tiên sẽ là môn ngữ pháp tiếng Anh, thời gian thi là sau mươi phút, sau đó các em có ba mươi phút để giải lao chuẩn bị thi môn Toán tiếp theo, thời gian làm đề cũng là sáu mươi phút. Trước thời hạn kết thúc ai làm xong sớm cũng có thể nộp trước. Bài thi cô sẽ phát cho các bạn ngồi dãy đầu, chúc các em thi tốt”

*

Truyện được cập nhất duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Vào lúc này tại ngay trung tâm thành phố S, giữa khu đô thị sầm uất là trụ sở chính của công ty đá quý Dư Kiều. Từ biệt thự nhà họ Dư đến đây nếu đi xe thì chỉ mất mười phút.

Trụ sở chính của toà nhà cao hai mươi bảy tầng, hệ thống công ty bao gồm các lĩnh vực: sản xuất hàng trang sức từ tầng một đến tầng năm, khu kinh doanh vàng miếng từ tầng sáu đến tầng mười, từ tầng mười một đến tầng hai mươi là khu xuất nhập khẩu và mua bán vàng trang sức.

Từ tầng hai mươi mốt trở đi là phòng làm việc của các nhân viên và cán bộ cấp cao trong công ty, phòng họp hội đồng toạ lạc ở tầng hai mươi lăm, còn tầng cao nhất là phòng làm việc của vợ chồng Dư Gia Kiệm – Kiều Kiều.

Cho nên nói công ty đá quý Dư Kiều là công ty hàng đầu trong nước quả là không sai.

Lúc này, ở văn phòng chủ tịch –

“An ninh ở khu mình thực sự kém hơn rất nhiều so với bên New York đó ạ. Chút nữa là con mất đi cái túi xách mà bố tặng con hồi năm ngoái rồi”

Người ngồi trên ghế xoay đối diện bàn làm việc của chủ tịch là một cô gái.

Cô gái đó chính là người đã bị cướp túi xách lúc sáng nay, cũng may được Hạ Thịnh Hàm giúp đỡ.

Trên người cô gái này bây giờ đã thay thành một chiếc đầm trắng nhã nhặn, tay áo bồng bềnh kiểu bèo tiểu thư, giữa eo váy còn có chiết thun, độ dài váy thì chấm trên đầu gối, nói chung nhìn tổng thể trông rất hài hoà cũng rất sang trọng.

Cô gái ngậm kẹo mút trong miệng, vừa xoay ghế vừa kể lại tình hình.

Mẹ Dư ngả lưng dựa ra ghế, nhìn cô gái cười nói: “Không phải túi xách con vẫn giữ còn gì? Làm sao lấy lại được từ tên cướp đó thế?”

Cô gái hừ một tiếng: “Có một nữ sinh đã giúp con, tên khốn ấy còn dám chơi xấu sử dụng đến dao găm”

Mẹ Dư hốt hoảng: “Ôi trời, cô bé đó không sao chứ?”

Bố Dư nghe vậy cũng bỏ văn kiện xuống, không vui nhìn con gái: “Dư Gia Di, con ở bên Mỹ náo loạn thế nào bố cũng có thể nhắm mắt cho qua, nhưng ở đây con tuyệt đối không được lấy tính mạng của người khác ra đùa như vậy, có biết chưa?”

Hết Chương 15.