Dư Hạ Tình Nồng

Chương 16: Cây ước nguyện

Tác giả: Mạn Mạn

Dư Gia Kiệm và Kiều Kiều là thanh mai trúc mã, khi vừa tốt nghiệp xong đại học hai người đã nhanh chóng đăng ký kết hôn, sau đó cử hành hôn lễ. Không bao lâu sau Kiều Kiều hạ sinh một đứa con trai đầu lòng, đặt tên là Dư Gia Hứa.

Vì Kiều Kiều là con gái rượu duy nhất của nhà họ Kiều nên ông bà ngoại rất quý đứa cháu trai này, sau Dư Gia Kiệm còn có một người em trai kém ông sáu tuổi, nhưng vì lập gia đình trễ nên đến giờ vợ chồng họ vẫn chưa có tin vui nào. Vì thế trong mắt cả dòng họ hai bên, Dư Gia Hứa chính là đứa con cưng của trời.

Một năm sau đó Kiều Kiều mang thai, vì khoảng cách lần thai trước quá gần nên lúc sinh em bé vì để đảm bảo an toàn cho vợ mình nên Dư Gia Kiệm đã chọn phương pháp sinh mổ.

Bé gái sau này được đặt tên là Dư Gia Di, sau khi sinh, Kiều Kiều lui về ở cữ cũng như chăm con mất gần hai năm. Mãi cho đến khi Dư Gia Hứa học mẫu giáo, còn Dư Gia Di vừa tròn một tuổi thì bố mẹ Dư quyết định sang nước ngoài lập nghiệp.

Dư Gia Hứa ở lại trong nước với ông bà nội ngoại, còn Dư Gia Di thì theo bố mẹ đến Mỹ quốc. Trong trí nhớ của Dư Gia Di, chỉ khi nào đến giao thừa cô mới được về nhà thăm anh trai, sau đó hết tết cô phải quay lại Mỹ tiếp tục học tập. Vì trưởng thành ở hai đất nước khác nhau nên tính cách của hai anh em cũng khác, Dư Gia Hứa lãnh đạm ít nói, còn Dư Gia Di chính là vui vẻ hoạt bát, hoàn toàn tự do tự tại.

Cô cứ nghĩ mình sẽ tốt nghiệp và định cư ở Mỹ luôn, nhưng không ngờ tháng trước bố Dư gọi điện thoại, một hai bắt cô phải trở về nước tốt nghiệp cao trung cùng học đại học chung với anh trai mình. Dư Gia Di ở bên Mỹ cũng không có gì phải luyến tiếc nên đồng ý về nhà ngay trong đêm.

Ở khách sạn bên ngoài một tháng, ngoại trừ bố mẹ Dư thì chẳng ai biết cô về, kể cả Dư Gia Hứa.

Cô nói, cô muốn tự mình khám phá thành phố S này, xem nó có gì đặc biệt mà khiến anh trai cao lãnh của cô dứt khoát không chịu đến Mỹ từ sau sinh nhật lần thứ mười lăm của cô lúc đó.

Hôm nay vừa đến hạn một tháng cô bôn ba lêu lỏng ở ngoài, từ sáng Dư Gia Di cũng biết thân phận mà tự mò về biệt thự Dư gia, nhưng không ngờ chân còn chưa đặt đến cổng nhà đã gặp phải cướp.

Nhưng cũng không sao, bù lại, cô gặp được một Tiểu Hàm nào đó, rất hời còn gì!!!

*

Dư Gia Di chẹp miệng một tiếng: “Ài bố đừng mắng con chứ, làm sao con biết được mình sẽ gặp cướp, hơn nữa cậu ấy cũng có bị làm sao đâu”

Cô lẩm bẩm trong miệng: “Cậu ấy mà có chuyện gì chắc chắn anh hai sẽ tính sổ con đầu tiên”

Bố Dư lạnh giọng: “Con lèm bèm cái gì đó?”

Dư Gia Di ngồi dậy, đi đến ôm cổ ông nũng nịu: “Con nào dám, mà bố mẹ đã chuẩn bị tiệc chào đón con về chưa đó?”

Bố Dư cũng không tiếp tục truy cứu nữa, ông sợ nhất là cái tính làm nũng này của vợ và con gái: “Đã xong hết rồi, bảy giờ tối chủ nhật tuần này ở hậu viên nhà mình”

Mẹ Dư tiếp lời: “Con mới trở về không bao lâu mẹ e rằng còn lạ nước lạ cái, hơn nữa đây cũng chỉ là buổi tiệc thân mật, bố mẹ giúp con mời khách nhé!”

Dư Gia Di gật đầu: “Vâng. Sao cũng được ạ.”

Cô nhấc chân đi về chiếc ghế ngồi ban nãy, lấy túi xách đeo lên vai nói tiếp: “Con đến trường một chuyến nhé, đến tối sẽ cùng anh hai trở về.”

Mẹ Dư gọi với theo: “Để mẹ nói thư ký Chu lái xe chở con đi”

Dư Gia Di dơ ngón tay lắc lắc tỏ ý không đồng tình: “Không cần đâu mẹ! Xe của con con cũng nhờ người đem từ Mỹ về rồi”

Cô đi tới gần mẹ Dư hôn lên má bà một cái: “Để người khác chở con thấy không quen”

Sau đó quay người vẫy tay chào tạm biệt đôi vợ chồng: “Con đi đây không phiền hai vị làm việc nữa”

Rất nhanh không đợi mẹ Dư dặn dò thêm, Dư Gia Di đã khuất bóng sau cánh cửa.

Bà nhìn theo hướng cô, thở dài thườn thượt: “Bao nhiêu năm rồi mà con bé vẫn không làm em hết lo được.”

Bố Dư cười khẩy: “Em thường hay than vãn Gia Hứa nó không giống tính em còn gì, giờ thì hay rồi, Gia Di lại giống em như thế, em còn không bằng lòng?”

Mẹ Dư quay ngoắt qua lườm ông: “Anh chê con bé giống em là xấu sao?”

Bố Dư phủ nhận: “Giống em không xấu, hơn nữa còn rất đẹp”

Mẹ Dư âm thầm cười mãn nguyện!!!

Bố Dư lại nói: “Chỉ là hơi ngang tàng, hơi kiêu căng một chút”

Mẹ Dư chau mày!!!

Bố Dư dường như vẫn chưa hài lòng, lắc đầu sửa ý: “Không phải hơi, mà là quá mới đúng”

Mẹ Dư câm nín: “…”

*

Truyện được cập nhất duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Mười một giờ trưa, kỳ thi lần thứ nhất trong học kỳ đầu tiên của khối mười một chính thức kết thúc. Có người thì ở lại lớp để dò xem kết quả, số nữa thì kéo nhau đi ăn uống chơi bời giải khuây, số ít thì về nhà, mà Hạ Thịnh Hàm chính là đối tượng lạc quẻ nhất, hôm nay cô phải đi làm thêm.

Tôn Đồng vẫn theo thói quen cũ rủ cô: “Thịnh Hàm, đi ăn không? Ngô Tề mới biết một quán mới mở đồ ăn vặt ngon lắm”

Hạ Thịnh Hàm vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời: “Tớ hôm nay có việc bận không đi được. Hai cậu đi đi”

Nói xong cô liền đeo cặp lên vai chạy nhanh ra ngoài, bỏ lại Tôn Đồng còn ú ớ không biết gì ngồi một cục ở trong lớp. Mà Dư Gia Hứa ngồi bên cạnh cũng không kịp hỏi cô, thi có tốt không? Cậu bận việc gì?

Cô cứ như vậy mà đi mất, một câu cũng không nói.

Dư Gia Hứa nhìn tấm thiệp trong cặp thật lâu, anh xoa nhẹ mi tâm, có lẽ lúc này chưa thích hợp!!

Lúc ba người Dư Gia Hứa, Cố Nghiêm và Thừa Mộ Cảnh ra ngoài sân trường đã bị đám đông bu kín trước mặt doạ cho sợ hãi. Thừa Mộ Cảnh chửi bậy một câu:

“Fuck!!! Còn có đứa nào hấp dẫn hơn Gia Hứa à?”

Dư Gia Hứa nhướn mày nhìn góc khuất ở gần khu vực bảo vệ không có ai đứng lộ ra một màu đỏ rực chói mắt.

Cảnh tượng này rất quen!!!

Hình như là…

“Anh ơi bên này bên này”

Từ phía xa đã thấy Dư Gia Di lồm cồm đứng trên mui xe, bỏ đi hình tượng thanh lịch váy vóc xoè ban nãy gặp bố mẹ Dư, trong mắt Dư Gia Hứa giờ đây cô mặc không khác gì kẻ ăn xin ngoài đường.

Áo hai dây kết hợp với quần jean dài tới mắt cá chân, trên quần còn bị rách đến cả thấy luôn da thịt ở trong, chân thì đi một đôi bốt đen cao bảy phân, tay thì cầm kính mát vẫy vẫy anh hét lớn.

Anh có đứa em gái này… rất mất mặt!!!

Nhưng ngược lại Dư Gia Di rất phấn khích, đã lâu lắm rồi cô không được gặp anh trai!!!

Vượt qua dòng người, Dư Gia Di chạy tới ôm chầm lấy anh, có ý không muốn buông.

“Anh hai em nhớ anh lắm, đã lâu rồi anh không tới thăm em, nói xem anh có nhớ bổn tiểu thư này không?”

Dư Gia Hứa dơ tay muốn gỡ tay Dư Gia Di ra:

“Đừng náo. Đang còn ở trường đấy”

Dư Gia Di mặc kệ, xuỳ xuỳ hai tiếng: “Anh không nói, em không buông.”

Dư Gia Hứa đành thoả hiệp: “Được rồi anh nhớ em”

Biết tính anh trai mình còn mặc cả kỳ kèo nữa là xong luôn, Dư Gia Di buông anh ra, sửa lại mái tóc ngắn có hơi rối rồi đem kính râm cài lên đầu.

Dư Gia Hứa vò đầu cô: “Về lúc nào sao không nói anh ra đón?”

Dư Gia Di dẩu môi bất bình, tóc người ta vừa mới vuốt lại xong: “Em về được một tháng rồi, bổn tiểu thư đây giận anh nên mới không nói, anh trai gì mà biệt tăm biệt tích, cũng không qua thăm em xem em sống chết thế nào, có bị lừa đi bán không? Có giao du với bạn xấu không?”

Dư Gia Hứa cười, vò đầu em mình lần nữa: “Anh còn không hiểu em sao? Em không bắt nạt người khác là may rồi, ở đó ai mà bắt nạt nổi em. Hơn nữa tuần trước bố nói em về anh cũng có gọi cho em nhưng không liên lạc được.”

Dư Gia Di nổi cáu, nghĩ trong lòng, anh mà còn vò tóc cô một lần nữa cô nhất định sẽ tuyệt giao với anh @.@

Dư Gia Hứa có gọi nhưng lúc đó cô đã về nhà, sim bên Mỹ cũng không có ai dùng, tất nhiên là không liên lạc được rồi.

Dư Gia Di chẹp miệng, chuyển đề tài lên Cố Nghiêm và Thừa Mộ Cảnh đứng ở sau: “Hai người này là bạn anh đó hả?”

Dư Gia Hứa gật đầu, chỉ vào chàng trai đứng bên trái anh, da ngăm mắt một mí: “Đây là Thừa Mộ Cảnh, đại thiếu gia của Hưng Thịnh”

Thừa Mộ Cảnh nháy mắt nhìn Dư Gia Di: “Chào em gái!”

Sau đó quay sang chàng trai bên phải có nước da trắng hơn, ngũ quan sắc sảo không kém Dư Gia Hứa là mấy: “Đây là Cố Nghiêm, tương lai tài chính của Cố thị sẽ do cậu ta tiếp quản”

Cố Nghiêm nhàn nhã gật đầu chào xem như có lệ.

Hai người cũng từng nghe Dư Gia Hứa nói rất nhiều về việc anh có một cô em gái, nhưng cô em này từ nhỏ đã sống bên nước ngoài, hai người nghe cũng chỉ biết vậy chứ chưa gặp hay thấy qua hình ảnh bao giờ. Đây là lần gặp chân chính đầu tiên.

Có chút… khoa trương rồi!!!

Dư Gia Hứa gõ đầu Dư Gia Di: “Còn không bỏ cái thói khoe mẽ đi, em có biết mình đang chiếm dụng diện tích của trường học không?”

Anh biết em gái mình có một sở thích rất đam mê tốc độ và xe thể thao, hằng năm có mẫu xe nào mới cô đều bán chiếc cũ đi và tậu chiếc mới.

Chỉ có đặc điểm chung là mặc dù có đổi xe liên tục nhưng màu xe yêu thích của cô vẫn là màu đỏ rực.

Dư Gia Di vào năm mười bốn tuổi đã biết lái xe hơi, cô nói, cô thích được mọi người chú ý.

Cho nên – màu đỏ là màu hợp nhất để thu hút gây sự chú ý.

Dư Gia Di bị đau ôm đầu nhăn nhó: “Em tới đón anh anh còn không cảm kích, được lắm, Dư Gia Hứa anh đi bộ về đi”

Cô nghiêng đầu nhìn Cố Nghiêm và Thừa Mộ Cảnh nói tiếp: “Hai anh lên xe em chở về”

Năm phút sau, đám đông tụ tập ở đó đã thấy cô gái thời thượng mang theo vẻ tức giận ngồi vào chiếc xe Bentley đỏ, mà hai trong Tam Tử của Tam Trung lại ngồi vào hàng ghế ở băng sau, bỏ lại Dư Gia Hứa một mình ở sân trường.

Trong xe không khí im ắng đến lạ thường, ngày thường Thừa Mộ Cảnh cũng rất lắm mồm nhưng lúc này đây đối diện cũng chỉ là một cô gái cậu mới gặp lần đầu, lại còn là em gái của bạn thân, lấy đâu ra chủ đề để nói chứ.

Bèn ngồi im nhìn nội thất trong chiếc siêu xe.

Chà!!! Tiểu tỷ phú đây rồi!!!

Dư Gia Di nhìn qua kính chiếu hậu, lên tiếng trước: “Em từng nghe mẹ nói anh hai có hai người bạn thân từ hồi còn cởi trần tắm mưa, lần đầu gặp, đã thất lễ rồi”

Dư Gia Di mím môi, cãi nhau với anh trai trước mặt người lạ, vốn không phải là tác phong của bổn tiểu thư cô đây.

Hừ!!!

Cố Nghiêm nghe vậy có hơi ngỡ ngàng, lúc đưa mắt nhìn cô thì chỉ thấy một bên sườn mặt, rất… xinh đẹp.

Anh hỏi: “Có muốn đi ăn chút gì không?”

Dư Gia Di từ chối: “Hôm khác nhé, à mà cuối tuần này nhà em có tiệc tổ chức mừng em về, hai anh cũng nhớ đến tham dự cho vui”

Cố Nghiêm gật đầu.

Thừa Mộ Cảnh cũng quay sang: “Gia Hứa đã đưa thiệp mời cho bọn anh rồi, nhất định hôm đó ông đây sẽ tới nhậu một bữa cho no nê”

Dư Gia Di cười, chợt nhớ ra chuyện gì đó, đánh tay lái rẽ vào hẻm, hỏi tiếp: “Hai anh quen anh trai em lâu vậy rồi, có từng nghe anh ấy nhắc tới người nào tên Tiểu Hàm không?”

Thừa Mộ Cảnh nhìn Cố Nghiêm chớp chớp mắt: “Tiểu Hàm sao? Là ai chứ chưa nghe qua”

Thừa Mộ Cảnh bất lực nghĩ, sau đó la lớn: “Con mẹ nó không phải là Hạ Thịnh Hàm chứ?”

Dư Gia Di: “…”

Thừa Mộ Cảnh có phần lúng túng: “Xin lỗi em anh đây quen mồm chửi bậy”

Dư Gia Di cười nhẹ nói không sao, dù gì ở Mỹ bạn học của cô cũng hay nói mấy câu đại loại như vậy.

“Hạ Thịnh Hàm? Có phải là cô gái cao ráo, da trắng, tóc dài học ở ban lớp chọn không?”

Thừa Mộ Cảnh gãi đầu: “Anh không để ý mấy cái đó nhưng trong lớp anh chỉ có cô ta tên là Hạ Thịnh Hàm”

Sau đó thấy không đúng bèn sửa: “Là cả trường anh mới đúng, trong trường nữ sinh họ Hạ không nhiều, Gia Hứa cũng đặc biệt rất quan tâm cô bạn cùng bàn này.”

Dư Gia Di cười thầm trong lòng, có lẽ là đúng rồi, xem ra cô tốn xăng chở hai người họ về không phải là thiệt thòi lắm. Đột ngột phanh dừng lại, cô mở khoá cửa xe, nói:

“Em không biết nhà các anh ở đâu nên em dừng trước cổng khu nhà em nhé, các anh đi đường cẩn thận, cuối tuần gặp lại!”

Nói rồi đánh xe lao đi mất.

Thừa Mộ Cảnh: “…”

Cố Nghiêm: “…”

Thừa Mộ Cảnh hồi hồn: “Mẹ nó ông đây lần đầu bị gái lừa, anh em nhà này đúng là mưu kế như nhau, ông đây đếch giao du nữa”

*

Truyện được cập nhất duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Từ trường học về biệt thự Dư gia không xa lắm, đúng lúc rẽ vào lối nhỏ, Dư Gia Hứa dừng chân trước cửa tiệm ăn đang đông người tấp nập, thấy anh đi tới, chú Trần khách sáo hỏi:

“À cháu trai lần trước hỏi Tiểu Hạ đây mà? Lần này đến ăn hả cháu? Vào quán ngồi đi!”

Dư Gia Hứa đảo mắt nhìn một lúc không thấy cô.

Anh cũng không vào, quay đầu muốn về.

Chú Trần gọi lại: “Tìm Tiểu Hạ tiếp sao? Vợ chú nói cô bé chỉ làm ở đây vào hai ngày cuối tuần thôi”

Dư Gia Hứa nghe vậy có chút thẫn thờ, sau đó nói cảm ơn rồi đi về nhà.

Bước chân trên đường anh cũng không biết mình đang đi đâu, hiện tại trong lòng anh rất khó chịu, cũng rất nhớ cô, anh đi đến khắp các nẻo mà mình đã từng gặp cô, từng đi theo lén lút sau lưng cô cũng không có cô ở đó.

Dư Gia Hứa thở dài, anh tỏ tình với cô chẳng những cô không đáp mà ngược lại còn né anh như né tà.

Hay là do cô không thích anh?

Nghĩ đến đây anh dừng lại, khoé mắt hơi rung lên, nếu là thật, thì anh cũng chẳng ngại, sẽ tiếp tục kiên trì mà theo đuổi cô.

Đúng lúc này có tiếng nói vang lên:

“Chàng trai trẻ có xe kìa cẩn thận!”

Dư Gia Hứa theo tiếng nói ngước lên, thì thấy một cậu bé nhỏ con đang cố gắng cầm lái chiếc xe đạp mất phanh lao tới, anh xoay người nhẹ nhàng lách qua nguy hiểm, còn cậu bé thì dùng cả hai chân chà xuống mặt đất để dừng xe lại, quay đầu hỏi anh:

“Ca ca à anh không sao chứ?”

Dư Gia Hứa phủi phủi áo: “Anh không sao, nhóc con em đi xe đó quá nguy hiểm rồi”

Nghe anh nói không sao, cậu bé đó lại leo lên xe chạy tiếp.

Lúc này Dư Gia Hứa mới nhìn qua hướng tiếng nói đã nhắc nhở anh, là một bà lão rất già nua.

Dư Gia Hứa tiến tới: “Lúc nãy cảm ơn bà đã nhắc nhở”

Bà lão cười hắc hắc: “Không cần cảm ơn bà già này, không sao là tốt rồi, hay là cháu trai mua giúp bà đây tấm thiệp đi!”

Dư Gia Hứa đảo mắt nhìn, giờ anh mới nhìn rõ trước mặt bà lão bày bán rất nhiều thiệp, đủ hình đủ dáng đủ màu rất bắt mắt, nhưng anh không có ý định mua.

“Xin lỗi bà cháu không có thói quen viết thư, hay cháu mua giúp bà chừng này rồi bà để lại bán cho người khác nhé!”

Nói xong anh rút trong ví ra một xấp tiền đưa cho bà lão, bà lão chỉ cười không nhận: “Lão đây chỉ bán tương lai cho người khác, chứ tiền này của cháu, bà lấy để làm gì chứ”

Bà lão nói tiếp: “Cháu trai tới được đây đã là có duyên với bà lão này rồi, bà thấy cháu trong mắt có nhiều tâm sự nên muốn cháu giải bày bằng cách viết thư, nếu cháu đã không thích lão đây cũng không ép. Hay là vầy, cháu đi thẳng con đường này tới cuối đường sẽ thấy một cây bồ đề, trên cành cây treo rất nhiều ước mơ của những người đã tới đó cầu nguyện. Nếu cháu có lòng, bà tin điều cháu khẩn cầu sẽ thành hiện thực.”

Dư Gia Hứa có hơi nhíu mày: “Cây bồ đề?”

Bà lão ừ một tiếng: “Người ở đây họ gọi đó là Cây ước nguyện, hàng năm dưới gốc cây vào đêm Giao Thừa và lễ Tình Nhân sẽ có người bày bán dải đỏ ước nguyện. Cháu đi sớm một chút, muộn quá sẽ hết.”

Về đến đầu cổng khu Dư Gia Hứa đã thấy chiếc xe hơi đỏ quen thuộc chắn hết cả lối vào, anh tưởng Dư Gia Di ngồi ở trong xe, vươn tay gõ gõ lên lớp kính:

“Đậu xe chỗ khác nhanh!”

Mãi không thấy người trong xe hạ kính, Dư Gia Hứa có chút mất kiên nhẫn:

“Anh nói có nghe không?”

Đáp lại anh là một quả táo xanh nhỏ bay tới, đập cái cốp lên trán anh sau đó rơi xuống đất, Dư Gia Hứa nheo mắt nhìn, thấy Dư Gia Di từ trong phòng bảo vệ đi ra, trên tay còn cầm một quả táo khác, vừa cắn ăn vừa thẩy trêu ngươi mình.

Dư Gia Di nhai chóp chép: “Anh đi đâu đó? Em đợi anh đợi đến mặt trời cũng sắp tàn rồi.”

Cô thẩy chùm chìa khoá xe cho người bảo vệ: “Nhờ chú đỗ xe vào garage giúp cháu, nói má Hoàng khỏi chừa cơm cho tụi cháu luôn nha!”

Nói xong liền lôi kéo Dư Gia Hứa chạy sang hướng khác: “Đi thôi, anh em mình đi hâm nóng tình cảm”

Vốn dĩ anh muốn về nhà tắm rửa sau đó tới nhà cô để xem cô về chưa, nhưng còn chưa qua được cổng khu anh đã bị em gái lôi ra ngoài lần nữa.

Mà khó hiểu thay, cái trò hâm nóng tình cảm của Dư Gia Di chính là… khu vui chơi vườn nhiệt đới sao???

Cũng quá trẻ con rồi!!!

Dư Gia Hứa nhất quyết không chịu chơi, Dư Gia Di đành phải chơi các trò một mình, từ tàu lượn siêu tốc, tới bắn súng, đua xe hay tàu hải tặc, cô chơi một mình cũng có thể làm mình vui vẻ được.

Vì tướng mạo của Dư Gia Hứa rất đẹp trai nên không ít các cô gái nhìn theo bàn tán, có người còn mạnh dạn tiến lại xin phương thức liên lạc nhưng đều bị anh từ chối, anh nói, anh đã có người yêu rồi.

Chờ Dư Gia Di chơi xong đi xuống đã là năm giờ chiều, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thực sự rất muốn về.

“Về thôi anh còn có việc bận.”

Dư Gia Di túm tay anh lại: “Bận gì chứ còn sớm mà, anh chơi cùng em trò kia đi!”

Dư Gia Hứa đưa mắt nhìn theo hướng cô chỉ, khu vực Nhà Ma – cấm trẻ em dưới mười bốn tuổi.

Vì tiền vé vào cổng đã bao gồm hết các trò chơi cho nên muốn chơi trò nào cũng chỉ tốn thời gian xếp hàng một chút. Thời điểm Dư Gia Di và Dư Gia Hứa bước tới đã có rất nhiều cặp đôi đứng chờ sẵn. Nhìn thấy anh các cô gái trước đó bị anh từ chối bèn xì xầm.

“Nhan sắc đỉnh cao thật đó trời ạ. Có bạn trai như thế này thật là tự hào”

“Ài trai đẹp thì thường không dành cho chúng ta, cô còn không nhìn bạn gái anh ta bên cạnh trông cũng rất thượng lưu đó chứ”

“Không chỉ thượng lưu mà còn rất xinh đẹp, rất đẹp đôi, tôi đi theo anh ấy cả quãng đường anh ấy chỉ yên lặng xem bạn gái mình chơi, mãi cho đến đây anh ấy mới tham gia đó chứ.”

“Chắc là sợ bạn gái mình ôm người khác đó, ôi ghen tị quá!”

Những lời này đương nhiên cũng lọt vào tai Dư Gia Di, cô thúc nhẹ vào tay anh, nói nhỏ:

“Họ bảo anh là bạn trai em kìa ha ha”

Dư Gia Hứa hai tay đút túi quần, nhàm chán trả lời: “Diễn cho tốt vào! Chơi xong trò này thì đi về thôi.”

Dư Gia Di đưa tay lên làm ký hiệu OK, sau đó nhập vai bạn gái mà ôm chặt lấy cánh tay anh, xà nẹo xà nẹo theo anh bước vào Nhà Ma. Khu vực trong đây rất tối, chỉ duy nhất lâu lâu có vài ánh sáng chập chờn loé ra để hù doạ người chơi, Dư Gia Hứa một thân thẳng tắp bước đi khiêm tốn tìm lối ra.

Các cô gái đi trước đó la hét rất lớn, đều ôm chầm lấy bạn mình làm nơi nương tựa. Anh quay sang nhìn cô em gái nhát cáy của mình đang liên tục chửi thề.

Dư Gia Di không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ma và Dư Gia Hứa mà thôi.

Anh híp mi mắt nhớ lại, Hạ Thịnh Hàm cũng rất sợ tối, lần đó cô đi làm về trễ bị anh doạ chút nữa là khóc, mặc dù sợ nhưng vẫn rất quật cường mắng anh. Cô lúc đó dẩu môi trợn mắt nhìn anh, hai má có chút phồng lên rất đáng yêu.

Dư Gia Hứa bật cười, có khi nào cô không đáng yêu đâu chứ!!!

Năm phút sau hai người an toàn rời khỏi Nhà Ma, Dư Gia Di mải còn đang nhắm mắt chặt bấu víu vào cánh tay anh, đột nhiên cảm nhận được có ánh sáng trắng hắt vào bèn mở mắt.

Thế mà cô đã ở bên ngoài khu vui chơi!!!

Anh thừa dịp cô sợ hãi không để ý liền mang cô ra ngoài, anh hỗn đản T^T

Dư Gia Hứa ném áo khoác qua cho Dư Gia Di: “Mặc vào đi, trời buổi tối dễ có sương mù.”

Dư Gia Di rất không vui mặc vào, lèm bèm:

“Em đã nói má Hoàng không chừa phần ăn lại rồi, chúng ta ra ngoài ăn nha!”

Anh không trả lời.

Dư Gia Di lay lay cánh tay anh: “Chỉ một chút thôi, em đảm bảo ăn xong sẽ về.”

Vì Dư Gia Di rất thích náo nhiệt nên cô đã chọn một quán ăn ở khu phố đi bộ, mà từ khu vui chơi đến đó khá xa nên hai người bắt taxi tới, vừa xuống xe Dư Gia Di đã bị con thú Brown cách đó không xa hấp dẫn.

Cô chạy lại thì nhận được một quả bong bóng bay màu hồng, sống ở nước ngoài nhiều năm, Dư Gia Di cũng biết đây là chiêu trò marketing nhằm thu hút khách du lịch và người bản địa, nhưng nhìn những người hoá thân thành thú bông Mascot rất dễ thương mà!!!

Dư Gia Di lấy điện thoại di dộng ra muốn chụp hình lại, bèn nhờ Dư Gia Hứa đang đứng không ở đấy:

“Chụp cho em mấy tấm coi”

Khi thấy Dư Gia Hứa quay đầu lại, con thú Brown bỗng đảo chân lùi lại mấy bước, tay cầm bong bóng cũng bất giác như bị rút hết sức lực mà thả ra, khiến toàn bộ bóng đều bay lên trời.

Hết Chương 16.

Thú Brown (Ở VN người ta thường mặc để phát tờ rơi) — ảnh sưu tầm

Thú Mascot tổng hợp — ảnh sưu tầm