Tác giả: Mạn Mạn
Hôm nay tuy là ngày sinh nhật của Dư Gia Hứa nhưng với mọi thứ đang ở trước mặt cô mà nói, thì đây giống chuẩn bị cho ngày sinh nhật của cô hơn nhiều.
Dư Gia Hứa dắt Hạ Thịnh Hàm đi không xa lắm, nơi này cũng chẳng phải nhà hàng xa hoa hay đường phố tấp nập nào. Chỉ đơn giản là dưới gốc cây bồ đề đang treo rất nhiều dải đỏ anh có bày sẵn một bàn ăn với nến, bên cạnh thì được giăng dây đèn thắp sáng.
Bây giờ cô mới để ý, xung quanh còn trang trí rất nhiều bóng bay đủ sắc màu.
Dư Gia Hứa hơi buông cô ra, một tay anh lau nước mắt cho cô: “Ngốc, sao em lại khóc?”
Hạ Thịnh Hàm sụt sịt cánh mũi: “Em chỉ là quá cảm động thôi.”
Anh vuốt tóc cô: “Chỉ có thế này mà em đã cảm động đến khóc, mai này anh còn nhiều thứ làm em vui hơn nữa, hứa với anh, đừng khóc, em khóc nơi này của anh cũng đau.”
Dư Gia Hứa đem bàn tay cô đặt lên ngực trái của mình.
Hạ Thịnh Hàm vén mai tóc ra phía sau tai, cô cười nói: “Anh thật xấu, chỉ biết làm em khóc.”
Anh cưng chiều bẹo má cô: “Nhắm mắt lại đi, anh có quà muốn tặng cho em.”
Cô hơi ngờ vực nhìn anh, không lẽ anh sẽ định làm giống trong phim sao?
Yêu cầu nữ chính nhắm mắt rồi thừa cơ hội hôn môi??
Hạ Thịnh Hàm nghĩ vậy nhưng cũng vui vẻ làm theo ý anh, chỉ cần là anh thì hôn một chút cũng không thiệt hại gì mà…nhỉ…
Ước chừng khoảng hai phút sau, cô nghe tiếng anh nói: “Tiểu Hàm, em mở mắt được rồi.”
Hạ Thịnh Hàm vén bờ mi mở đôi mắt đang nhắm lên, bất chợt trước mặt cô là hình ảnh Dư Gia Hứa đang đứng bên cạnh một trái tim khổng lồ được xếp từ những cánh hoa hồng, viền trái tim còn được anh tỉ mỉ chặn lại bằng những cây nến vàng đốt lập loè.
Mà Dư Gia Hứa của lúc này vẫn là đứng đối diện cô, nhưng trên tay không biết từ khi nào đã có thêm một bó hoa hồng đỏ.
Cô nhìn anh bước từng chút từng chút lại gần đến mình, lại nghe anh nói: “Trước giờ anh chưa từng theo đuổi con gái, cũng chưa từng thích ai. Tiểu Hàm, em là người đầu tiên khiến anh rung động, có thể đối với tất cả mọi người, anh là đại thiếu gia của Dư Kiều, là học thần số một của Tam Trung chân truyền, là người có thể hô mưa gọi gió mà bất cứ nữ sinh nào cũng muốn có được. Nhưng anh không quan tâm, anh chỉ muốn làm một người bạn trai duy nhất của em, anh chỉ muốn yêu thương một người con gái duy nhất là em, anh chỉ muốn làm chỗ dựa vững chắc để em có thể nương tựa vào cho dù là bây giờ hay sau này, Dư Gia Hứa anh chỉ muốn cùng em bên nhau đến bạc đầu. Hạ Thịnh Hàm, em có nguyện ý yêu anh không?”
Nói đến đây, anh còn đưa ra bó hoa hồng tươi đỏ rực như muốn chứng minh điều mình nói.
Hạ Thịnh Hàm rất lâu mới có thể mở lời, giọng cô hơi run: “Anh đã tỏ tình với em rồi kia mà?”
Anh lắc đầu: “Lần đó quá gấp nên anh chưa chuẩn bị được gì, ngẫm lại vẫn thấy thiệt thòi cho em.”
May là… cô vẫn đồng ý!
Hạ Thịnh Hàm bước tới nhận lấy bó hoa hồng từ tay anh, cô mỉm cười nhón chân đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh, lúc tách ra, một giọt nước mắt liền lưu luyến mà đọng lại trên cánh môi Dư Gia Hứa.
“Cho dù có ở đâu, chỉ cần là anh thì câu trả lời của em luôn luôn là đồng ý. Gia Hứa, em rất yêu anh!”
“Anh cũng yêu em!”
Dứt lời, Dư Gia Hứa cúi xuống ngậm lấy môi cô, cả hai lúc này như được tiếp thêm lửa, nồng nhiệt mà ôm lấy nhau, quấn quýt không rời.
*
Chuyện xưa kể lại, dưới tán cây bồ đề ước nguyện vào năm ấy, Nguyệt Lão đã chứng kiến cặp đôi nam nữ hứa hẹn yêu nhau trọn đời.
Thật vậy, mãi cho đến tận những năm về sau, khi Dư Gia Hứa của năm tám mươi tuổi vẫn theo thường lệ đến đây vào mỗi khi sinh nhật, trên tay anh vẫn là bó hoa hồng đỏ rực cùng một dải khăn trắng.
Có người nói, trên dải khăn mặc dù đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng dòng chữ cũng chỉ lặp lại một câu…
Tiểu Hàm! Anh rất yêu em!
*
Đối với Dư Gia Hứa mà nói, trước đây lúc anh chưa nhớ ra Hạ Thịnh Hàm, anh chính là nhìn cô không vừa mắt, đã học hành không tốt lại còn thích đánh nhau.
Ngay lúc này đây trên bàn ăn thịnh soạn, dù chỉ là ngồi dưới gốc cây vào ban đêm, nhưng đối với Hạ Thịnh Hàm mà nói ngay cả nhà hàng năm sao cũng không thể sánh bằng.
Có lẽ là do quen ngồi ăn cùng nhau bên đường nên bây giờ thay vì ngồi đối diện cô thì Dư Gia Hứa vẫn chung thuỷ ngồi sát cô, yên lặng mà cắt thịt.
Cô nhìn anh nói: “Em cứ nghĩ anh sẽ dẫn em vào nhà hàng sang trọng nào đó, ai cũng phải gọi anh một tiếng thiếu gia.”
Dư Gia Hứa nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại tiếp tục cắt thịt.
Anh cũng đã từng nghĩ đến việc bao trọn nhà hàng, rồi thuê người đến gảy đàn để tạo không khí, rồi nghĩ cách sắp xếp chín trăm chín mươi chín đoá hồng làm sao, nhưng đến phút chót anh lại huỷ hết.
Vì sợ cô không thích ứng được, sợ cô lại suy nghĩ gia cảnh hai nhà không cân xứng.
“Ở đây không phải là nơi bình thường đâu.” Anh đem một miếng thịt xiên vào nĩa rồi chấm một ít sốt đút vào miệng cô. “Anh được người ta chỉ, nghe nói nơi này cầu nguyện rất linh, cho nên hôm nay anh mới mạo muội dựng lãnh thổ để tỏ tình với em.”
Hạ Thịnh Hàm nhai miếng thịt, cô ngạc nhiên chỉ chỏ: “Em thấy trên cây treo rất nhiều dải đỏ nha, đó là gì thế anh?”
Dư Gia Hứa bón tiếp cho cô ăn món bò beefsteak, giải thích: “Là dải ước nguyện. Họ nói rằng chỉ cần thành tâm thì điều ước sẽ trở thành hiện thực.”
Cô oa một tiếng: “Nghe hấp dẫn nha.”
Anh đem nước ép trái cây có sẵn ống hút kề sát bên môi cô hỏi: “Em thích không? Giáng Sinh năm nay anh sẽ dẫn em đi!”
Hạ Thịnh Hàm uống một hớp, vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ.”
Chờ đến khi hai người giải quyết xong một bàn đồ ăn đã là hai tiếng sau.
Cô dựa ra thành ghế ôm bụng than thở: “Ai nha no chết em rồi.”
Dư Gia Hứa nhìn vòng eo nhỏ nhắn của Hạ Thịnh Hàm giờ đây có chút phình to thì không khỏi đắc ý.
Cô quá gầy, tương lai anh nhất định phải đút cho cô ăn mới được, dường như mỗi lần được anh đút cơm thì cô cũng ăn nhiều hơn bình thường.
Hạ Thịnh Hàm à một tiếng, tiếp đó quay lại sau lưng lấy ra một món đồ được bao bọc thành hình vuông nhỏ, cô đưa qua cho anh:
“Đây là quà mẹ em tặng anh, ừm, em nói trước là không phải món quà gì đắt tiền đâu đó.”
Dựa vào hoàn cảnh nhà cô hiện tại, kiếm đâu ra một số tiền lớn để làm quà tặng anh chứ.
Dư Gia Hứa nhận lấy, anh xoay xoay mặt trước mặt sau liền xác định đây là quà tự làm.
Anh trả lời: “Giúp anh gửi lời cảm ơn tới cô!”
Cô gật đầu, sau đó đưa tiếp cho anh một túi quà màu đen, ngập ngừng nói: “Cái này là của em.”
Anh nhìn gương mặt cô vì ngại ngùng mà hơi ửng đỏ, liền xoa đầu cô cười: “Có em cùng đón sinh nhật đã là món quà lớn nhất với anh rồi!”
Anh nhìn túi quà: “Anh có thể mở ra không?”
Hạ Thịnh Hàm cắn cắn môi: “Được ạ.”
Chiếc áo len mà cô chọn đan cũng là màu đen, vóc dáng anh cao ráo, mặc màu đen nhìn rất đẹp, cũng rất hợp. Thấy anh vẫn chăm chú nhìn cái áo, cô có chút chột dạ:
“Lần đầu em đan nên không được khéo lắm, anh đừng chê!”
Dư Gia Hứa gấp chiếc áo bỏ lại vào trong túi quà, anh nói tiếp: “Tiểu Hàm, em đã đi làm về khuya như vậy rồi còn đan áo cho anh? Em muốn anh tức giận có đúng không?”
Hoá ra không phải anh chê cô đan xấu, mà là chuyện này…
Hạ Thịnh Hàm nắm tay anh: “Em tuyệt đối không có thức khuya mà, em đã xin nghỉ mấy hôm làm ở quảng trường để đan đó, anh xem em khoẻ thế này không ốm được đâu.”
Cô còn vỗ vào bắp tay mình bộp bộp, cố gắng thể hiện tự nhiên nhất có thể.
Chỉ nghe tiếng anh thở dài, sau đó bả vai cô liền có thêm một cảm giác ấm áp, Dư Gia Hứa không biết từ khi nào đã đem áo khoác của anh cho cô mặc.
Anh biết cô nói dối, nhưng cô đã muốn giấu thì anh cũng không nỡ tiếp tục to tiếng với cô.
Hạ Thịnh Hàm đổi chủ đề: “Anh nhắm mắt lại đi!”
Thấy anh chỉ nhìn mình chần chừ, cô lắc tay anh mè nheo: “Ai nha anh nhắm mắt lại đi mà.”
Anh cũng thuận theo cô.
Một lúc sau đó Dư Gia Hứa cảm nhận được trước mắt mình có ánh sáng, mũi anh cũng nhận thấy có thêm mùi khói, anh bật cười.
Nhưng cũng không vạch trần cô, Hạ Thịnh Hàm sau khi đốt nến xong bèn nói: “Anh mở mắt được rồi.”
Dư Gia Hứa nhìn chiếc bánh sinh nhật dâu tây xiên xiên vẹo vẹo trước mặt liền cười thành tiếng, Tiểu Hàm nhà anh không có năng khiếu với nấu nướng cho lắm.
Hạ Thịnh Hàm chau mày: “Anh mau mau ước nguyện đi, nến sắp cháy hết rồi!”
Ước nguyện sao?
Hằng năm sinh nhật anh đều trải qua hết sức bình thường, chỉ là cùng với đám Cố Nghiêm và Thừa Mộ Cảnh chơi bời đến tận khuya, lúc về nhà thì bố mẹ anh có khi đã đi ngủ, có khi thì ở công ty không về, chỉ còn má Hoàng là thức để nấu soup tôm cho anh ăn.
Dư Gia Hứa thích ăn nhất là soup, đặc biệt là soup tôm.
Năm nay là năm đầu tiên anh mừng sinh nhật bên bạn gái, đột ngột thay đổi làm anh có chút bỡ ngỡ, nhưng rất nhanh anh cũng làm theo ý cô.
Dư Gia Hứa của năm mười bảy tuổi, đã ước rằng cầu mong có thể cùng cô sống bên nhau đến trăm năm.
Sau khi ước xong anh cúi xuống thổi nến, vươn tay xoa đầu Hạ Thịnh Hàm cười nói: “Tiểu Hàm, hôm nay anh rất vui, cảm ơn em!”
*
Truyện được cập nhật duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com
Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!
*
Lúc trên đường về nhà, Dư Gia Hứa nhận được hai tin nhắn, là tin nhắn chúc mừng sinh nhật anh của Thừa Mộ Cảnh và Cố Nghiêm.
Chuẩn bị cất điện thoại thì đột nhiên có cuộc gọi đến, màn hình hiển thị tên ‘Dư Gia Di’. Một tay anh nắm tay Hạ Thịnh Hàm, tay còn lại anh nhấn nút nhận máy. Đầu dây bên kia chỉ hỏi anh sắp về chưa, cả nhà đang đợi anh để cùng mở tiệc.
Anh không nói gì, sau khi cúp máy anh bèn hỏi ý cô có muốn đến nhà anh không. Nhưng cô từ chối, dù sao, cô cũng ngại.
Tới khi cả hai về đến trước khu biệt phủ nhà anh, cô mới gỡ tay mình ra.
“Anh vào đi, em cũng về đây.”
Dư Gia Hứa nắm cổ tay cô: “Anh đưa em về.”
Hạ Thịnh Hàm lắc đầu cười: “Nhà em chỉ cách nhà anh một con đường thôi, đi một chút là tới, anh đừng xem em là con nít chứ. Em tự về được mà.”
Thấy anh chau mày không nói, cô nhón chân dơ tay giãn chúng ra rồi hôn nhẹ lên cánh môi anh: “Chúc ngủ ngon!”
Sau đó không đợi anh lên tiếng, cô nhanh nhẹn ôm lấy bó hoa rồi chạy về hướng ngược lại.
Mãi cho tới khi bóng dáng cô khuất dần trong tầm mắt anh, Dư Gia Hứa mới nhấc chân đi vào trong nhà.
Hạ Thịnh Hàm vui vẻ nhìn bó hoa hồng trong ngực mình, cô đếm đi đếm lại số bông, còn đem lên mũi hít hà hương thơm của cánh hoa rồi ngây ngô cười.
Chín mươi chín bông… tượng trưng cho điều gì ta?
Sau khi quẹo vào khu nhà cô, Hạ Thịnh Hàm còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe tiếng nói quen thuộc truyền tới.
“Hàm ca, cậu đi đâu mà giờ này mới về? Bệnh viện vừa gọi điện thoại cho tớ, nói mẹ cậu bị ngất xỉu rồi.”
‘Bịch’ bó hoa hồng trước đó đang được cô nâng niu trong tay chưa tới năm giây đã yên lặng mà trị vì dưới đất.
Lúc Ngô Tề và Hạ Thịnh Hàm bắt xe tới bệnh viện trung ương thành phố đã là mười một giờ đêm.
Mẹ Hạ đang được nằm ở phòng chờ tầng ba, cô sốt ruột hỏi bác sĩ phụ trách, cô biết người đàn ông này, đây chính là bác sĩ mà năm trước đã cho cô biết mẹ cô đang bị bệnh.
“Mẹ cháu thế nào rồi ạ?”
Vị bác sĩ trung niên nhìn thấy cô liền quở trách:
“Tại sao lại để cho tình trạng bệnh nhân ngày càng nặng thế này? Cháu nhanh đi nộp tiền đóng viện phí, mẹ cháu cần nhập viện gấp.”
Hạ Thịnh Hàm máy móc chạy xuống tầng một để làm thủ tục, lúc cô lên lại mẹ Hạ đã không còn ở phòng cũ.
Cô níu tay Ngô Tề: “Mẹ tôi đâu?”
Ngô Tề nói: “Đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi, cậu yên tâm, mẹ cậu sẽ không sao đâu.”
Cậu đỡ Hạ Thịnh Hàm ngồi xuống băng ghế chờ, nói thêm: “Bên bệnh viện họ nói rằng mẹ cậu đang ngồi ở ngoài sân thì bị té xỉu, may là có bảo vệ đi tuần tra ngang qua mới phát hiện được. Hên là gọi xe cứu thương kịp thời.”
Nếu không e là mẹ Hạ sẽ gặp nguy mất!!
Vì để phòng chuyện không may xảy ra, năm trước trong sổ bệnh án của mẹ Hạ, Hạ Thịnh Hàm đã ghi chú số điện thoại liên lạc của Ngô Tề, một khi có chuyện gì họ sẽ gọi cho Ngô Tề, Ngô Tề sẽ trực tiếp báo cho cô biết.
Ngô Tề lần đó muốn đưa điện thoại di động của mình cho cô dùng để phòng khi có chuyện đặc biệt cần, nhưng cô từ chối, cô nói rằng mình sẽ gom tiền để mua một cái khác.
Thế mà dây dưa cho đến bây giờ, Hạ Thịnh Hàm vẫn chưa có cái điện thoại nào.
Một tiếng sau, cửa phòng cấp cứu được mở ra, đi trước là hai y tá ra ngoài, sau cùng là vị bác sĩ đó, cô chạy lại hỏi: “Bác sĩ, mẹ cháu sao rồi?”
Ông ta cởi khẩu trang lên tiếng: “Cháu theo chú vô phòng, chú có chuyện quan trọng muốn nói.”
Hạ Thịnh Hàm nghe vậy liền nhấc chân đi theo sau, lúc cô ngồi xuống ghế cũng là lúc ông ta nói tiếp: “Theo như mức độ của mẹ cháu hôm nay, thì căn bệnh đã chuyển tới cấp độ cuối rồi, mẹ cháu cần phẫu thuật gấp, nhưng chú cũng không đảm bảo tỷ lệ thành công sẽ là một trăm phần trăm, chú hy vọng cháu có thể chuẩn bị tâm lý ngay từ bây giờ.”
Cô nắm chặt góc váy, run run hỏi: “Nếu thành công thì sao? Mà không thành công…thì thế nào ạ?”
Ông ta thở dài: “Nhiều nhất là vài năm, ít thì chỉ còn mấy tháng.”
Cô gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Lúc ra khỏi phòng làm việc của vị bác sĩ, người Hạ Thịnh Hàm như đang lâng lâng trên mây, khi Ngô Tề tìm ra cô, đã thấy cô ngồi bệt dưới đất trên hành lang, vùi đầu vào chân khóc đến thương tâm. Cậu nhấc chân đi tới ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô trấn an:
“Không sao, không sao nữa rồi, cậu đừng khóc.”
Trong trí nhớ của Ngô Tề, Hạ Thịnh Hàm chưa bao giờ rơi nước mắt, mà hiện tại cô khóc thành ra thế này, chắc chắn là phải có chuyện gì đó tác động đến cô rất lớn.
Chừng ba mươi phút sau tâm trạng của cô dần ổn hơn, Ngô Tề nói: “Cậu đói không tớ đi mua chút đồ ăn cho cậu?”
Cô im lặng không đáp.
Cậu nói tiếp: “Để tớ mang cậu về phòng nghỉ ngơi nhé, đêm nay để tớ trông dì cho, khi nào dì tỉnh lại tớ sẽ gọi cậu.”
Hạ Thịnh Hàm không nhìn cậu, mở miệng trả lời: “Không cần. Đã trễ rồi cậu về nhà đi, mấy ngày tới giúp tôi xin phép nghỉ học.”
Không đợi Ngô Tề hồi âm, cô đứng dậy đi vào phòng hồi sức, vì tất cả tiền bạc đều dồn cho ca phẫu thuật nên cô đành để mẹ Hạ nằm ở phòng thường.
*
Ba ngày tiếp theo đó, Hạ Thịnh Hàm đều không đến lớp, ngay cả Ngô Tề cũng vắng mặt. Dư Gia Hứa đem theo nét mặt không mấy tốt tới tìm Vương Tổ Hành để hỏi, ông ta cũng chỉ đáp, hai người họ xin nghỉ với lý do nhà có việc đột xuất.
Khi ra khỏi phòng giám thị, mặt Dư Gia Hứa đã đen nay còn đen hơn, bất cứ ai cũng đều không dám đến gần.
Hôm nay là ngày thứ tư cô nghỉ học, còn chưa đánh trống hết tiết Dư Gia Hứa đã xông ra ngoài. Anh bất an, lo lắng, lấy xe của Dư Gia Di chạy tới khu quảng trường thành phố và phố đi bộ để hỏi tung tích của cô, nhưng họ đều nói, đã hơn hai tuần rồi Hạ Thịnh Hàm không đi làm, tiền lương cũng xin lãnh trước.
Anh đánh tay lái chạy tới câu lạc bộ Pub, vì còn quá sớm nên chưa mở cửa, bảo an cũng không cho anh vào, may là anh gặp được một cô gái trẻ, hỏi ra người đó tên gọi là Sở Vy, làm chung với Hạ Thịnh Hàm.
Cô ta cũng nói, đã gần một tuần rồi Hạ Thịnh Hàm không đi làm, nghe lão Tam nói là nhà cô xảy ra chuyện.
Đêm nay là đêm thứ tư Dư Gia Hứa đứng đợi trước cổng nhà cô, trong nhà vẫn là một màu tối om không có ánh đèn, mãi cho đến khi anh nghe thấy tiếng chó sủa mới ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt anh là sự xuất hiện của người con gái đã khiến anh nhung nhớ suốt những ngày vừa qua, mấy hôm không gặp, sao cô lại gầy thế này…
Trong khi Dư Gia Hứa còn đang đứng im bất động, Hạ Thịnh Hàm đã giang hai tay ra, cô cười nói:
“Nào, ôm em một chút!”
Hết Chương 22.