Dư Hạ Tình Nồng

Chương 21: Lời hứa

Tác giả: Mạn Mạn

Đêm hôm đó Hạ Thịnh Hàm bị mất ngủ, trằn trọc nằm lăn lộn trên giường suốt một đêm để suy nghĩ không biết sắp tới nên tặng anh quà gì.

Mãi cho đến khi trời bắt đầu hửng sáng, cô mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại mặt trời đã đứng bóng, kim đồng hồ cũng chỉ mười giờ sáng, cô hốt hoảng lao như bay vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, sau đó vội vội vàng vàng thay đồng phục, còn không cả kịp mang vớ chân mà cắm đầu chạy tới trường.

Nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào, Hạ Thịnh Hàm mới trèo tường vô đã bị Vương đầu hói bắt gặp.

Ông ta trợn mắt chỉ trỏ nói không thành câu: “Em, em…”

Hạ Thịnh Hàm cắn cắn môi, ném ba lô xuống đất rồi cô cũng lấy đà nhảy xuống, cúi đầu với Vương Tổ Hành: “Em chào thầy!”

Sau đó làm như không thấy Vương đầu hói, Hạ Thịnh Hàm cúi người nhặt ba lô lên đeo trên vai muốn đi về lớp.

Rất nhanh bị tiếng nói giận dữ phía sau chặn lại: “Hạ Thịnh Hàm em đứng đó.” Ông ta chắp hai tay sau lưng đi đến gần cô: “Thật không ra thể thống gì, em xem cả cái trường này có nữ sinh nào giống em mà to gan leo trèo thế này không?”

Vương Tổ Hành tháo mắt kính lão cầm trên tay, nhìn cô tiếp tục phân bua: “Tôi đã gửi gắm em vào lớp chọn để em học những cái tốt, cái hay nhưng em vẫn chứng nào tật đó là muốn ép tôi gọi phụ huynh em lên răn đe đúng không?”

Ông ta thở dài: “Chỉ còn không lâu nữa thôi là đến kỳ phân ban tiếp theo rồi, sang năm là em đã phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu cho kỳ thi đại học. Hạ Thịnh Hàm à Hạ Thịnh Hàm, thời gian để em ngồi trên ghế trường này tác oai tác quái không còn nhiều nữa đâu. Không nói nhiều nữa theo tôi lên phòng giám thị!”

“Dư Gia Hứa không xong rồi không xong rồi.”

Ngô Tề hớt hải chạy vào ban lớp chọn, vừa thở hồng hộc vừa nói với Dư Gia Hứa.

Anh nhướn mày nhìn Ngô Tề, vẻ mặt rất không chào đón: “Chuyện gì?”

Ngô Tề căng thẳng nuốt nước bọt, chỉ tay về phía ngoài: “Hàm ca đang bị bắt quỳ gối phạt trước cửa phòng Vương đầu hói đã hơn ba mươi phút rồi.”

Cậu ta vừa nói xong, cả Dư Gia Hứa cùng Dư Gia Di và Tôn Đồng đều đồng loạt bước ra khỏi lớp.

Lúc vừa tới nơi cả người Dư Gia Hứa như bị đông cứng lại, ấy thế mà ngay cả khi cô đang bị phạt cũng có người tình nguyện che nắng cho cô.

Mà quan trọng kẻ đó lại không phải anh!!!

Hơn nữa Hạ Thịnh Hàm từ khi nào chịu tiếp xúc thân mật với tên nam sinh khác như thế?

Dường như cũng cảm nhận được luồng sát khí lạnh bước đến, nam sinh kia đang cười vui vẻ với cô cũng ngẩng đầu lên.

À một tiếng: “Chào hội trưởng Dư, nghe danh đã lâu, em là Phó Quang!”

Dư Gia Hứa bước tới trước mặt hai người, đem áo khoác mà Phó Quang đang che nắng trên đầu cho cô xuống, nhìn bảng tên nói: “Khối mười?”

Phó Quang vâng vâng dạ dạ: “Em mới được nhập học vào tháng trước ạ.”

Anh gật đầu, nâng tầm mắt lên nhìn thẳng Hạ Thịnh Hàm, nhàn nhạt mở miệng: “Đang làm gì vậy?”

Hạ Thịnh Hàm biết câu này của anh là muốn hỏi cô, nhưng sắc mặt của anh quá kém, ngay cả Dư Gia Di bên cạnh cũng không dám lên tiếng, doạ cô ấp úng hồi lâu vẫn chưa trả lời.

Phó Quang hơi kéo cô xuống đằng sau mình, ra sức bảo vệ cô, ừm…hội trưởng này nghe nói tính tình không được thân thiện cho lắm!!

“Em có việc nên đi ngang qua đây, thấy chị Hàm hình như có chút giống say nắng.”

Dư Gia Hứa chau mày nhìn bàn tay Phó Quang đang chạm vào cô, lòng anh râm ran khó chịu như bị kiến cắn, mất kiên nhẫn cắt ngang lời Phó Quang: “Hai người đem cô ấy về trước đi!”

Nói xong anh đi ngang qua người cô vào phòng giám thị, rất nhanh sau lưng truyền tới tiếng đóng cửa vô cùng mạnh mẽ.

Hạ Thịnh Hàm biết, anh giận rồi!!!

*

Trên đường về lớp cô đi ở giữa, Dư Gia Di và Tôn Đồng mỗi người hai bên khoác tay cô.

Tôn Đồng hỏi: “Bảo bối cậu làm sao mà để Vương đầu hói phạt quỳ thế?”

Cô chẹp miệng: “Tớ trèo tường vào, xui xẻo gặp ngay lão ta ở dưới.”

Dư Gia Di gật gù đã hiểu: “Ban nãy anh trai em thật đáng sợ, nhớ lúc còn nhỏ em phá hư bộ mô hình mà anh ấy mất hai tháng để lắp ráp cũng không thấy đáng sợ như vừa rồi.”

Dư Gia Di còn làm dáng vẻ rùng mình, chứng minh mình không nói điêu.

Tôn Đồng cười bảo: “Chắc là cậu ta nghĩ Thịnh Hàm hồng hạnh vượt tường đấy!”

Dư Gia Di che miệng: “Cái gì? Chị dâu à chị định cắm sừng anh em hả?”

Hạ Thịnh Hàm: “…”

Dư Gia Di phiền não: “Ai nha sắp tới sinh nhật anh trai em rồi, em còn nói quà lần này nhất định là nên đè chị ra ăn sạch để không có kẻ nào dám đào góc tường nữa.”

Tôn Đồng đỏ mặt: “…”

Hạ Thịnh Hàm câm nín: “…”

Dư đại tiểu thư hậm hực tay chân: “Anh trai còn mắng em là đồ nhiều chuyện.”

Sau đó nói tiếp: “Lần này có người động tay động chân với chị, em nói nè, anh trai em có tính chiếm hữu cực kỳ cao, chị dâu à đừng ngại, cứ mạnh dạn mà cho đi!”

Vì Dư Gia Di sống bên nước ngoài từ nhỏ cho nên đối với chuyện này thì quá bình thường, dù sao mẹ cô nàng cũng đã giáo dục tư tưởng cho cô từ rất sớm để cô biết cách bảo vệ mình.

Nhưng đối với tờ giấy trắng trong suốt chưa từng nhiễm bụi trần như Hạ Thịnh Hàm mà nói, thì chuyện đó đã là rất quá rồi…

Chỉ là quà sinh nhật thôi mà…

*

Truyện được cập nhật duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Chiều tối hôm đó Hạ Thịnh Hàm vẫn đi làm bình thường, nhưng giờ ở quán bar thì cô xin tan ca sớm hơn, chứ ngày nào cũng về một hai giờ sáng cô đương nhiên có chút mệt.

Bảy giờ đúng, Dư Gia Hứa vẫn yên lặng ngồi ở vị trí quen thuộc chờ cô tới, lúc Hạ Thịnh Hàm nhìn thấy anh, sóng mũi cô có chút cay cay, liền không chần chừ chạy vội tới ôm chặt lấy anh.

“Em cứ tưởng anh không đến.”

Dư Gia Hứa một tay ôm cô, tay kia vẫn còn đang xách đồ ăn, lên tiếng đáp: “Ừm. Cũng không định đến nhưng anh sợ em đói.”

Sợ em đói, sợ em mệt, anh liền không vui!!

Hạ Thịnh Hàm cào cào lưng anh: “Giận em sao?”

Dư Gia Hứa gỡ tay cô ra, nhìn cô hồi lâu: “Cũng có suy nghĩ muốn giận em.” Anh cười nhẹ: “Nhưng anh không nỡ.”

Cô nghe vậy vui vẻ ôm lấy anh cười hì hì: “Gia Hứa, anh thật tốt!”

Anh cúi người nhẹ hôn lên đỉnh đầu cô, âu yếm nói: “Ăn thôi, để nguội không ngon.”

Thực đơn mà mỗi tối Dư Gia Hứa đem đến cho cô đều rất phong phú, mỗi ngày đồ ăn đều khác nhau, không ngày nào trùng món nào.

Đầu tiên là sợ cô ngán, tiếp đến là sợ cô thiếu dinh dưỡng, ngoại trừ ngày đầu là anh mua thức ăn ở ngoài ra thì những ngày sau đó đều là anh đem cơm nấu ở nhà đi.

Điều cuối cùng là sợ cô ăn một mình không vui cho nên anh đã nói má Hoàng bỏ cơm và thức ăn vào cà mên, món mặn món nhạt món canh đều có, anh một phần, cô một phần.

Ăn cùng nhau thế này hạnh phúc biết bao!!!

Dư Gia Hứa hỏi cô: “Em không có gì nói với anh à?”

Hạ Thịnh Hàm đang nhai cơm, vội ngẩng đầu nhìn anh, hoá ra Dư học thần vẫn còn bứt rứt đây mà.

Cô nuốt cơm xuống, xoa xoa mũi: “Anh muốn biết tại sao em bị phạt hay là…”

Dư Gia Hứa đút vào miệng cô một muỗng canh với cà rốt, anh nói: “Lúc sáng anh đã nói chuyện với thầy Vương rồi, lý do thầy ấy phạt em anh đương nhiên là biết.”

Vậy là…anh hỏi chuyện của em trai nam sinh khối dưới kia rồi!!!

Hạ Thịnh Hàm khai thật: “Chỗ quỳ bị nắng hắt nên em hơi say tý thôi…về nam sinh đó ở bên cạnh em lúc nào em cũng không nhớ được…ngay cả nói em cũng chưa nói câu nào…”

Dư Gia Hứa xé mỏng miếng thịt gà, thêm ít cơm rồi đút tiếp cho cô: “Cậu ta còn cởi áo khoác che nắng cho em?”

Cô lắc đầu xua tay: “Thật sự em quá mệt cho nên cậu ta làm gì em cũng không biết.”

Anh nhướn mày: “Còn gọi em là chị Hàm?”

Cô ậm ừ: “Chắc là nhìn thấy bảng tên trên áo!”

Dư Gia Hứa buông đũa thở dài: “Tiểu Hàm, ngay trước mặt bạn trai em thằng nhóc đó còn dám nắm tay em lôi lôi kéo kéo, trong lúc đó ngay cả đánh nó anh cũng đã suy nghĩ tới.”

Dư Gia Di nói không sai, tính chiếm hữu của anh thật sự rất cao.

Cô chống một tay lên cằm, bẹo má anh cười hỏi: “Anh ghen hả?”

Dư Gia Hứa hít một hơi dài, tiếp tục bón cơm cho cô: “Thật muốn đóng dấu bản quyền lên người em!”

Hạ Thịnh Hàm nghe xong liền ho khan sặc sụa, không phải anh định làm theo lời Dư Gia Di nói đấy chứ =.=”

Anh mở chai nước rót ra ly cho cô uống, một tay vuốt lưng cô: “Anh chỉ muốn ghi thật to em là bạn gái Dư Gia Hứa, đừng suy nghĩ vặn vẹo lời nói của anh!”

Học thần nhà cô thật lợi hại, còn biết đọc cả suy nghĩ của người khác rồi!!!

Vài ngày tiếp theo trôi qua, cuối cùng sau những ngày chần chừ phân vân thì Hạ Thịnh Hàm cũng chắt lọc được quà muốn tặng anh rồi.

Cô của năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho bạn trai, món quà là một chiếc áo len chính cô tự tay đan.

Vào cuối giờ học tuần trước, Hạ Thịnh Hàm đi dạo trung tâm mua sắm với Dư Gia Di và Tôn Đồng. Vốn dĩ cô cũng không có nhu cầu cần thiết phải mua thứ gì nhưng hai người họ nhất quyết muốn cô đi cùng cho vui, nên cô đã đồng ý.

Dư Gia Di thì mải mê mua quần áo, còn Tôn Đồng thì thích mua son phấn, nên ba người mỗi người một hướng. Riêng cô thì lại dạt vào cửa hàng dành cho phái nam.

Ở đây bày bán rất nhiều đồ, tất tần tật mọi thứ về nam giới, ừm, ngay cả đồ lót cũng có…

Nhưng đến khi cô lựa áo sơ mi, người nhân viên hỏi bạn trai cô mặc size gì, Hạ Thịnh Hàm mới chợt ồ ra, size gì cô cũng không biết.

Lại quẹo qua khu vực quần tây, họ lại hỏi mặc size số bao nhiêu, cô lắc đầu cũng không biết.

Tặng thắt lưng… cũng quá đơn giản rồi, sợ rằng anh cũng không thiếu!!

Tặng giày… không biết cỡ giày của anh thì không nói, đằng này họ lại tư vấn, nam nữ yêu nhau ấy mà, tặng giày thì đối phương sẽ đi theo người khác ngay!!

Hạ Thịnh Hàm thở dài thườn thượt đi tới khu vực bày bán đồng hồ, lúc chưa bước tới cô thầm nghĩ tới lui tặng đồng hồ chắc chắn là được, thứ nhất là không thấy anh đeo, thứ hai thì đồng hồ cũng là món quà sang trọng, ừm, rất hợp với khí chất của anh!!

Nhưng tới rồi mới biết, cái nào rẻ nhất cũng là gần một ngàn đô la Mỹ (hai mươi ba triệu VNĐ). Quá mắc rồi, cô không có dư dả nhiều tiền như vậy T.T

Lúc tụ họp lại với Dư Gia Di và Tôn Đồng, trên tay hai người đều xách các túi lớn nhỏ, xem ra là mua rất nhiều thứ.

Dư Gia Di hỏi cô: “Nãy giờ chị đi đâu thế? Không mua được gì à?”

Hạ Thịnh Hàm ừ một tiếng, có hơi buồn: “Cũng để mắt thấy vài món nhưng mắc quá.”

Tôn Đồng: “Mua tặng học thần nhà cậu sao?”

Cô gật đầu: “Gần tới sinh nhật anh ấy rồi.”

Dư Gia Di vỗ vai cô, hào sảng cười khà khà: “Anh em ấy à, cái gì cũng không thiếu, chị cứ tặng bản thân chị cho anh ấy là được.”

Cô ấp úng: “Nghĩ quà khác được không?”

Quà khác à?

Vài phút qua đi, Tôn Đồng mập mờ nói: “Theo tớ nghĩ, hay là cậu tự tay làm quà tặng cậu ta đi, móc khoá hay bao tay gì đó, cũng sắp đến mùa đông rồi, vừa dùng được lại vừa tiết kiệm biết bao nhiêu.”

Dư Gia Di gật gù tán thành: “Được đó. Rất có thành ý.”

Và thế là Hạ Thịnh Hàm đồng ý, không những vậy, cô còn quyết tâm thức khuya để đan móc thành một chiếc áo len, lúc nào anh mặc cũng có thể nhớ đến cô rồi.

Tuyệt vời!!! Món quà quá tuyệt vời!!!

Anh chắc…không chê bèo đâu nhỉ?

*

Mấy ngày nữa qua đi, lại đến chủ nhật cuối tuần, hôm nay là sinh nhật Dư Gia Hứa!

Cô âm thầm ghi chú vào sổ nhật ký, ừm, ngày bảy tháng mười hai, còn vẽ vời thêm rất nhiều trái tim bay lượn xung quanh để đánh dấu.

Từ sáng sớm Hạ Thịnh Hàm đã ra ngoài, lúc đi về trên tay cô cầm thêm khá nhiều đồ lỉnh kỉnh.

Mẹ Hạ thấy đồ sắp rớt bèn tiến lại ôm phụ cô: “Con mua gì mà dậy sớm thế?”

Hạ Thịnh Hàm nghĩ tới anh liền vui vẻ: “Con muốn làm bánh kem sinh nhật ạ!”

Mẹ Hạ nhìn cô vui vẻ liền hỏi tiếp: “Hôm nay sinh nhật Tiểu Hứa hả con?”

Cô đặt hết đồ đạc lên bàn ăn, sau đó đeo tạp dề rồi sắn tay áo, không phủ nhận: “Dạ.”

Trước kia lúc gia đình cô còn khá giả, cô cũng chưa từng phải vô bếp nấu ăn bao giờ, đi làm thêm ngoài thì toàn là mua thức nhanh lót dạ, tối thì đã có Dư Gia Hứa lo.

Cô có chút lúng túng không biết làm từ đâu: “Mẹ có biết làm không ạ?”

Mẹ Hạ xoa đầu cô cười: “Để mẹ phụ!”

Nếu để cô tự mình làm thì e là đến chiều cũng không xong mất.

Hạ Thịnh Hàm nói: “Con muốn tự tay làm cơ, mẹ chỉ cần nhắc nhở con làm đến đâu thế nào thôi nhé.”

Ai nha, con gái lớn đến tuổi biết yêu là không giữ được nữa rồi.

Thế là với sự giúp đỡ của mẹ Hạ, Hạ Thịnh Hàm bắt đầu bắt tay vào công cuộc làm bánh kem.

Trước hết là phải trộn bột, sau đó là nướng bánh, nhưng vì mới làm lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm cho nên bánh sau khi nướng xong lại không nở, đến lần thứ hai rút kinh nghiệm, cô đánh trứng cũng kỹ hơn, đánh bột cũng cẩn thận hơn lần đầu, nhưng khi lấy bánh ra thì bánh do để nhiệt độ quá cao nên bị cháy đen ở phần đáy bánh.

Hạ Thịnh Hàm thở phù một cái, quyết tâm làm lại lần thứ ba.

Đúng là quá tam qua bận, ông trời cũng không nhẫn tâm đến mức phụ người có lòng!!!

Sau khi làm xong phần kem ngoài bánh thì cuối cùng cũng đến bước mà cô thích nhất, trang trí bánh kem!! Hì hì !!!

Nhưng cô phết kem cũng không được chuyên nghiệp, chỗ thì kem dày, chỗ thì kem mỏng, Hạ Thịnh Hàm lại chữa cháy bằng cách lấy dâu tây xếp lên chỗ kem mỏng để bánh nhìn tổng thể trông cân xứng hơn.

Rồi tập trung ghi chữ chúc mừng sinh nhật anh ở giữa, xiên xiên vẹo vẹo, méo mó to nhỏ rất không đẹp mắt.

Nhìn thành quả sau tám tiếng loay hoay của mình trong nhà bếp, Hạ Thịnh Hàm thở dài não nề: “Hay là con đi mua một cái bánh khác nha mẹ!”

Mẹ Hạ nhìn bánh thì nén cười: “Quan trọng là tấm lòng mà con gái, mẹ tin Tiểu Hứa nó sẽ rất thích.”

Hạ Thịnh Hàm thở dài nâng mắt nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều rồi!!

Thế là lại nhanh nhảy chạy như bay vào nhà tắm, mẹ Hạ lắc đầu nhìn theo bóng lưng cô, đãng trí còn quên cả để bánh kem vào trong tủ lạnh nữa.

Hạ Thịnh Hàm hôm nay đến việc tắm rửa cũng lâu hơn mọi ngày, chờ đến khi kim giờ chỉ năm giờ mẹ Hạ mới thấy cô tung tăng đi ra.

Trên người cô chưa mặc đồ mà chỉ quấn khăn tắm, cô mang hết đầm váy trong tủ, lấy ra một chiếc váy xoè màu hồng, ướm lên người rồi quay qua quay lại hỏi mẹ Hạ: “Mẹ thấy cái này đẹp không?”

Mẹ Hạ ừ: “Rất đẹp.”

Cô lại cầm lên một chiếc váy đen khác: “Cái này thì sao mẹ?”

Mẹ Hạ ừ: “Rất đẹp.”

Cô tiếp tục ướm một chiếc áo trễ vai kèm chân váy: “Kiểu này thì sao mẹ?”

Mẹ Hạ chưa kịp trả lời cô lại thay đổi xoành xoạch sang áo thun và quần Jean, mãi một hồi lâu vẫn chưa chọn mặc được gì, cô bất lực ngã nằm ra giường.

Làm bánh kem cũng tệ, đến việc chọn quần áo cũng không xong, cô thật vô dụng hu hu!!

Mẹ Hạ thấy vậy thì chỉ biết cười, cố gắng trấn an con gái: “Con cứ mặc gì con cảm thấy thoải mái là được, một người con trai mà thật sự thích con thì vẻ bề ngoài không quan trọng với cậu ấy đâu.”

Nghe đến đó thì người trên giường vội bật dậy: “Vậy hả mẹ?”

Mẹ Hạ đem một món đồ đặt vào tay Hạ Thịnh Hàm, ôn nhu nói: “Con còn không nhanh lên, mẹ thấy Tiểu Hứa đã đợi con trước cổng rất lâu rồi đấy.”

Trước khi ra ngoài bà nói thêm: “Kia là quà sinh nhật mẹ tặng cho Tiểu Hứa.”

Cảm ơn Tiểu Hứa đã làm cho con gái bà vui vẻ như vậy!!!

*

Truyện được cập nhật duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Lúc ra khỏi cửa nhà, Hạ Thịnh Hàm quyết định mặc chiếc váy trắng mà cô thích nhất, tóc cô xoã dài qua lưng, trên mặt cũng không trang điểm gì, chỉ tô thêm một chút son, dưới chân thì mang giày thể thao trắng.

Rất năng động cũng rất tao nhã, quan trọng là cô đặc biệt thoải mái.

Một tay cầm bánh kem, tay kia cô mang theo quà mà mẹ Hạ muốn tặng anh, khều vai Dư Gia Hứa.

Đợi anh quay đầu lại, cô nhón chân hôn lên bờ má anh: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”

Dư Gia Hứa mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô: “Cảm ơn em!”

Sau đó anh giúp cô cầm bánh kem, tay còn lại nắm chặt tay cô đi thẳng về phía trước. Mặc dù trời đã gần về tối nhưng đèn đường lại được bật lên rất nhiều, thắp sáng cả một lối đi.

Cô nhìn trước nhìn sau hỏi anh: “Chúng ta đang đi đâu vậy anh?”

Dư Gia Hứa nhìn cô, bèn có ý trêu chọc: “Đem Tiểu Hàm nhà ta đi bán, em thấy thế nào?”

Hạ Thịnh Hàm gật gù: “Em xinh đẹp thế này chắc là bán được rất nhiều tiền đấy, vừa hay đi đến nơi khác em không phải lên lớp rồi làm bài kiểm tra, lại biết đâu kiếm được một anh chàng nào đó, bình yên mà sống qua ngày, rồi kết hôn…”

Chưa nói hết câu miệng cô đã bị Dư Gia Hứa lấp kín, anh nặng nề đè lên bờ môi cô, trằn trọc mút lấy hương vị trong khoang miệng cô, gần đến lúc dứt ra anh còn khẽ cắn môi dưới của cô một cái nhẹ.

Giọng anh khàn khàn: “Em dám?”

Hạ Thịnh Hàm bị đau, cô đưa tay xoa xoa cánh môi: “Hừm rõ ràng anh là người chọc em trước.”

Dư Gia Hứa cười, dắt tay cô đi tiếp: “Ừm. Là anh tự bê đá đập chân mình, em mau mau dỗ anh đi!”

Hai tay cô nắm tay anh, quay người đi ngược lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Dỗ anh? Dỗ thế nào?”

Dư Gia Hứa nhướn mắt nhìn phía trước, anh nói với cô: “Em quay đầu lại đi!”

Hạ Thịnh Hàm nghe theo lời anh quay đầu nhìn lại, bất ngờ cô bị phong cảnh phía trước mặt làm cho hai mắt nhoè đi, nước mắt cũng tự nhiên rơi xuống.

Dư Gia Hứa một lần nữa đứng trước mắt cô, mùi bạc hà thoang thoảng nhàn nhạt len lõi vào trong sống mũi Hạ Thịnh Hàm, giọng nói anh men qua cơn gió mà truyền tới bên tai cô.

“Tiểu Hàm, hứa với anh, từ nay về sau em chỉ được yêu một mình anh thôi. Đừng nhìn người con trai nào khác, em là của anh, biết không?”

Hết Chương 21.